Hồng Trang lấy một vật từ trong ngực ra rồi đưa cho chàng: “Này.”
Quý Hàn Sơ nhíu mày.
Hồng Trang cười nhạt: “Không lấy thì thôi nhé.”
Quý Hàn Sơ nhìn bình sứ: “Ta muốn thuốc giải.”
Hồng Trang: “Đây chính là thuốc giải.”
Quý Hàn Sơ vẫn giữ nguyên giọng điệu ôn hòa trước sau như một của chàng: “Đây không phải thuốc giải, nhuyễn cốt tán mà ngươi đã hạ lên người ta là loại đặc chế. Trong bình sứ này chứa một loại dược liệu có tác dụng đẩy mạnh công hiệu của nhuyễn cốt tán.”
Hồng Trang dùng tay chống đầu, nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vô cùng si mê. Cũng may đám người Ân gia vẫn còn chút lương tâm, không biến Đồ cổ hủ của nàng thành kẻ ngốc. Chàng vẫn thông minh hệt như trước.
Quý Hàn Sơ chịu không nổi ánh mắt nồng nhiệt không hề che giấu của nàng, chàng nghiêng người một cách mất tự nhiên, không muốn cho nàng nhìn thêm nữa.
Làm gì có chuyện Hồng Trang để chàng chạy thoát. Nàng ngồi xổm bên cạnh chàng, cái đầu quay tới quay lui theo chuyển động của chàng. Sau đó, nàng dứt khoát nằm bò ra, rúc đầu vào trong ngực chàng, nàng ngửa mặt nhìn thẳng vào mắt của nam nhân.
Quý Hàn Sơ không chịu được hành động thân mật đến vậy. Tim chàng đập càng lúc càng nhanh, chàng ngồi dịch về phía sau, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nhìn ta như thế mà.”
Hồng Trang cười, đôi mắt cong như vầng trăng non: “Quý tam, chàng đáng yêu quá!”
Quý Hàn Sơ trốn tránh: “Đưa thuốc giải cho ta.”
Hồng Trang thò mặt ra phía trước, giọng nói mềm mại: “Chàng dùng thử cái này đi, thật mà, ta đảm bảo chàng sẽ không bị gì đâu.”
Quý Hàn Sơ dở khóc dở cười: “Đây là độc đấy, làm gì có ai ngốc như thế?”
Hồng Trang nói khẽ: “Có chàng.”
Chàng chính là tên ngốc.
Biết rõ ta là độc nhưng vẫn cố chấp dung nhập vào cơ thể.
Hồng Trang gãi cằm chàng, đặt bình sứ vào tay của chàng. Nàng còn tranh thủ lúc Quý Hàn Sơ không để ý, nhanh chóng hôn chụt một cái lên mu bàn tay của chàng.
Cảm giác mềm mại và ấm áp khẽ lướt qua, đầu lưỡi ướt át còn liếm một vòng trên da tay của chàng. Quý Hàn Sơ tựa như bị bỏng, chàng rụt phắt tay về, lập tức đứng dậy lùi về sau mấy bước. Vành tai đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hồng Trang ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
*
Quý Hàn Sơ dặn dò Hồng Trang nghỉ ngơi kỹ lưỡng rồi sau đó chàng cầm theo thuốc giải chạy một mạch về phòng.
Vừa rồi Hồng Trang cười quá trớn nên động tới vết thương trên vai, bây giờ đau muốn chết.
Thời điểm thân thể của nàng khỏe mạnh còn chưa chắc đánh lại được Quý Thừa Huyên. Giờ đây yếu như con gà thế này thì đánh bằng niềm tin.
Cũng không biết khi nào ông ta sẽ đuổi tới nơi.
Hồng Trang ngã nằm vào trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, cứ thế nằm ngây ngốc.
*
Gặp phải Quý Thừa Huyên hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Trời cao chứng giám, nàng vừa vác cái cơ thể ốm yếu này từ Nam Cương đến Giang Nam thì bỗng đụng ngay vào lão ruồi không có đầu ấy. Chỉ trách nàng quá nóng vội, thân thể chưa hồi phục đã chạy loạn khắp nơi nên mới bị ông ta bắt được dễ dàng.
Quý Thừa Huyên không thắc mắc lý do tại sao nàng chưa chết. Sau khi đuổi theo nàng đến khách điếm, ông còn tiện đường túm một đại phu mang đến đây.
Trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của ông, đại phu nơm nớp lo sợ mà xem mạch cho nàng. Kết luận của hắn cũng không khác biệt với Quý Hàn Sơ —– Nhịp tim yếu đến mức gần như không có, nội thương nghiêm trọng.
Nàng chống chân, nở nụ cười chẳng buồn quan tâm: “Ngươi muốn giết ta thì hãy nhanh ra tay đi. Dù sao ta cũng sẽ không nói chuyện ngươi muốn biết đâu.”
Quý Thừa Huyên không tức giận với thái độ của nàng. Ông tiễn đại phu rời đi, một lát sau mới quay trở lại cùng với bát thuốc màu nâu đen siêu to khổng lồ. Mùi thuốc sắc nồng đậm lan tỏa khắp phòng, vừa ngửi là biết đắng muốn chết.
Ông đặt bát thuốc lên trên bàn, gượng gạo gọi nàng: “Lại đây uống thuốc.”
Hồng Trang rất ghét bỏ: “Ngươi đừng nghĩ có thể dùng thuốc độc để hại chết ta.”
Quý Thừa Huyên: “Đây không phải độc dược, là phương thuốc bồi bổ thân thể thôi.”
Hồng Trang càng ghét hơn. Nàng cần gì phải bồi bổ cơ chứ, uống vào người chỉ tổ béo mấy con sâu.
Quý Thừa Huyên ngồi đối diện nàng, cầm bát thuốc đưa tới trong tầm tay của nàng. Ông cảm thấy có hơi xấu hổ, ngượng nghịu mở miệng: “Ngươi còn đau không?”
Hồng Trang nhìn bát thuốc trước mắt, không hiểu mô tê gì.
Quý Thừa Huyên lấy từ trong ngực ra một túi giấy dầu nho nhỏ, vừa mở ra là thấy mấy viên kẹo đường màu trắng ngà. Bởi vì được cất trong người nên phần rìa ngoài đã hơi chảy nước.
Ông nói: “Thuốc này có chút đắng, ta đã mua kẹo đường cho ngươi.”
“Ngươi muốn gì thì cứ việc nói thẳng.” Hồng Trang nhíu mày.
Quý Thừa Huyên đặt thuốc và kẹo lên trên bàn, ông chần chừ một lát mới nói: “Nương của ngươi…… nàng có khỏe không?”
Giờ thì Hồng Trang hiểu rồi.
Nàng không nhìn đồ vật ở trên bàn, cũng không quan tâm Quý Thừa Huyên có bao nhiêu thật lòng và áy náy. Nếu ông ta hiểu lầm, vậy để nàng giúp ông ta tỉnh táo lại nhé.
Hồng Trang nổi ý xấu, nàng vốn là một nữ nhân ác độc thích làm những chuyện tàn nhẫn, đam mê xát muối vào vết thương của người khác.
“Quý tông chủ.” Nụ cười của nàng không hề có thiện ý.
Quý Thừa Huyên ngẩng đầu, trong mắt là sự chờ mong.
Hồng Trang thở dài một hơi, ra vẻ dối trá.
Nàng nói: “Ta thật sự không phải nữ nhi của ngươi, ta chỉ là sư muội của người ấy mà thôi.”
Quý Thừa Huyên: “Vậy……”
“Nữ nhi của ngươi đã chết từ lâu rồi, bị người ta chôn sống trên đỉnh núi tuyết.” Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Huyên. Sắc mặt của ông trắng bệch, đôi tay run rẩy kịch liệt.
Hồng Trang còn sợ chưa đủ: “Ta nhìn thấy thi thể rồi. Con bé được sư tỷ đặt trong một chiếc quan tài băng, bảo quản khá tốt.”
Loảng xoảng.
Trục phong rơi trên mặt đất, bụi bặm bay lên.
Hồng Trang huýt sáo, cười lạnh: “Thật là đáng thương.”
*
Ban đêm, khách điếm dần yên tĩnh lại.
Hồng Trang rời giường, nàng phủ thêm áo khoác chuẩn bị đi tìm Quý Hàn Sơ.
Giờ đây Quý gia ở Cô Tô đã thay trời đổi đất nhưng Quý Thừa Huyên vẫn mặc kệ, suốt ngày chỉ biết đuổi theo nàng không buông.
Lúc trước nàng và Quý Thừa Huyên đã làm giao dịch. Nàng đồng ý nói cho ông ta tất cả chân tướng, còn ông phải giúp nàng bắt cóc Quý Hàn Sơ. Nhưng bây giờ ông ta lại đổi ý, muốn biết càng nhiều chuyện hơn. Đúng là người si nói mộng, lưỡi dao tẩm độc nàng vừa tặng cũng đủ cho ông ta khó chịu một khoảng thời gian.
Nàng bước đi trên hành lang hướng về phòng của Quý Hàn Sơ, trong phòng vẫn còn ánh nến chứng tỏ chàng chưa ngủ.
Hồng Trang gõ cửa: “Đồ cổ hủ, mở cửa.”
Cánh cửa vừa mở ra, nàng bèn nhân cơ hội ngã vào lồng ngực của nam nhân. Mùi hương thanh mát của thảo dược xông vào khoang mũi khiến nàng lưu luyến khép mắt lại.
Quý Hàn Sơ lùi về sau một bước, chàng chống tay lên bả vai không bị thương của nàng, đẩy nàng sát vào cánh cửa.
Hồng Trang nắm lấy cổ tay của nam nhân: “Chàng làm gì thế?”
Quý Hàn Sơ đỡ nàng đứng thẳng, mắt thấy nàng không chịu buông ra, bàn tay chàng siết thành nắm đấm. Chàng hạ mắt, nói: “Không hợp lễ nghĩa.”
Lại nữa.
Lại như thế nữa.
Hồng Trang ngẩng đầu nhìn chàng. Trong đêm tối, hai người đứng đối diện nhau, một tay của nam nhân đặt trên đầu vai nàng, gương mặt của chàng vô cùng chính trực.
Tầng một của khách điếm gồm có sảnh chính, một nhóm người tụm năm tụm ba đang thì thầm to nhỏ nói chuyện phiếm.
Hồng Trang kéo mở từng ngón tay đang siết chặt của chàng nhưng không thành. Nàng dứt khoát ôm luôn bàn tay của chàng vào trong lòng mình.
Quý Hàn Sơ giật mình, chàng nhanh chóng rút tay về nhưng lại bị Hồng Trang ôm lại ngay. Chàng cắn răng mở miệng, giọng điệu có hơi tức giận: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”
Hồng Trang dùng một tay khác kéo cổ áo của chính mình xuống tận vai, da thịt trắng nõn phô bày ra trước mắt. Dây áo yếm đỏ rực vắt qua vai nàng, ngay bên dưới có một vết bầm cực kỳ đáng sợ. Hai màu đen trắng dây dưa làm người ta sinh ra ảo mộng, chỉ muốn cởi sạch nàng ra để xem thân thể giấu bên trong lớp vải trông ra sao.
Hồng Trang không để chàng kịp phản ứng, nàng kêu lên với giọng điệu uyển chuyển và triền miên: “Đại phu ơi, ta đau quá, đau chết mất…… Đại phu ca ca, chàng mau giúp người ta nhìn xem, vết thương này là tại làm sao……”
Rõ ràng là nàng kêu đau. Nhưng nếu ai không biết còn tưởng cặp đôi nào đó đang lăn lộn đến tận trời cao, cố ý bắt người ta phải áp tai vào vách tường rình nghe.
Khách điếm bỗng im lặng như tờ.
Dưới ánh nến, gương mặt của Quý Hàn Sơ dần đỏ ửng lên.