Tiêu Tùng Hứa có chút tức giận. Đó là một chỗ ngồi độc quyền mà các bạn cùng lớp đã đặc biệt tranh giành cho cậu, cậu không muốn nhường nó cho chàng trai phiền phức này.
Vì vậy, Tiêu Tùng Hứa tức giận đi tới, giả vờ hung dữ: “Đây là chỗ ngồi của tôi!”
Chàng trai vốn dĩ đang đứng, nghe Tiêu Tùng Hứa nói thế, anh ta trực tiếp ngồi xuống.
Thậm chí còn khoanh tay và bắt chéo chân, nhướng mày khiêu khích với cậu: “Hiệu trưởng nói học kỳ mới chưa sắp xếp chỗ ngồi nên tôi muốn ngồi đâu cũng được.”
“Vậy…” Tiêu Tùng Hứa tức giận: “Vậy cậu ra chỗ khác ngồi đi! Đây là chỗ ngồi của tôi!”
“Cậu gọi nó xem nó có phản ứng không?” Chàng trai tinh nghịch nói.
“Cậu!” Tiêu Tùng Hứa tức phát run.
“Kiểu cố tình gây rối để thu hút sự chú ý của tôi này, tôi thấy nhiều rồi.” Chàng trai cười lạnh, “Tôi nói rồi, đừng có thích tôi.”
Sao lại có người đáng ghét thế?
Cậu ta không chỉ muốn cướp đi chỗ ngồi của cậu mà còn vu khống cậu thích anh ta!
“Sóc ơi–“
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Triệu Tĩnh Nhãi:
“Sóc đâu rồi? Phải đi lấy sách thêm lần thứ hai!”
Lớp trưởng đeo kính đứng ở bàn bên cạnh đã kịp hành động, kéo Tiêu Tùng Hứa ra, nói nhỏ: “Cậu đi lấy sách trước đi, tớ giải quyết ở đây cho.”
Tiêu Tùng Hứa gần như bật khóc, nhưng cậu tin tưởng lớp trưởng.
Nếu lớp trưởng nói sẽ xử lý thì nhất định sẽ xử lý.
Cậu quay người, đi tìm Triệu Tĩnh Nhã, và ra khỏi lớp học.
Không khí lớp học vốn dĩ sôi nổi bỗng trở nên lạnh lẽo vì sự cố này.
Chàng trai ngồi trên ghế hừ một tiếng, tâm tình vốn đang vui vẻ bỗng trở nên cáu kỉnh.
Lớp trưởng đứng cạnh chàng trai, cân nhắc một lúc rồi bình tĩnh nói:
“Trì Đông Dương, cậu không nên đối xử với Sóc nhỏ như vậy.”
Chàng trai chiếm “vị trí độc quyền” bối rối ngẩng đầu lên khi nghe thấy tên mình.
Sóc nhỏ?
Trì Đông Dương nhanh chóng đoán ra đây hẳn là biệt danh của thiếu niên đang gây rối.
Cậu ấy tức giận đến mức trông giống như một chú sóc nhỏ.
“Tôi làm gì cậu ta?” Trì Đông Dương không chịu tiếp nhận lời buộc tội vô cớ, “Cậu ta bá đạo thế sao? Nói đây là chỗ ngồi của cậu ta, thì không ai được ngồi sao?”
“…” lớp trưởng im lặng một lúc, nâng kính trên sống mũi lên, nói: “Cậu không biết tình huống của lớp học là điều bình thường. Tớ nói với cậu câu chuyện về chỗ ngồi này!”
Lớp trưởng kể về câu chuyện của Tiêu Tùng Hứa——
Tiêu Tùng Hứa là một cậu bé rất ngoan.
Nhưng cậu ấy cũng rất nhút nhát.
Khi còn là học sinh lớp 10, cậu bị các bạn cùng lớp bắt nạt thậm tệ vì quá hiền và không biết phàn nàn.
Suýt chút nữa là Tiêu Tùng Hứa phải nghỉ học.
Không dễ dàng mới lên được lớp 11, vào lớp 1 của khối tự nhiên.
Trong tuần đầu tiên, cậu ấy ngẫu nhiên ngồi ở hàng ghế thứ ba cạnh tường thay vì cửa sổ.
Cậu ấy ngạc nhiên khi thấy không có ai trong số các bạn cùng lớp ở bàn bên trái phía trước và phía sau bắt nạt mình.
Bàn bên trái là lớp trưởng, bàn trước là Triệu Tĩnh Nhã, bàn sau là ủy viên ủy ban thể thao.
Ba người này đều là người tốt, Tiêu Tùng Hứa trải qua tuần đầu tiên không có chuyện gì.
Cậu nghĩ rằng cuộc sống của năm lớp 11, sẽ trôi qua một cách bình yên.
Rồi đến tuần thứ hai, cơn ác mộng ập đến.
Chủ nhiệm lớp 1 ban tư nhiên rất coi trọng công bằng. Ngôn Tình Xuyên Không
Bàn trong lớp là bàn đơn, mỗi tuần số lẻ được xếp lên trước, số chẵn được xếp lùi lại và ghế được xếp sang bên phải theo nhóm.
Bằng cách này, mỗi học sinh có thể ngồi ở một vị trí khác nhau và làm quen với các bạn cùng lớp khác nhau xung quanh mình.
Các bạn học trong lớp đều rất thích cách sắp xếp này, nó rất công bằng và thú vị.
Chỉ có Tiêu Tùng Hứa là không thích cách sắp xếp này.
Cuối cùng cậu ấy đã phải vật lộn để thích nghi với hoàn cảnh trong suốt một tuần và mọi chuyện chỉ diễn ra như vậy.
Tiêu Tùng Hứa không có chủ động nói điều này. Nhưng lớp trưởng đã chú ý đến. Lớp trưởng chú ý đến vào mỗi thứ hai hàng tuần, cơ thể của Tiêu Tùng Hứa run rẩy như thể sợ hãi, cậu còn khóc thầm trong giờ học. Sợ ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp xung quanh, Tiêu Tùng Hứa cố gắng kìm lại tiếng khóc của mình, trông rất đáng thương.
Đến thứ ba, Tiêu Tùng Hứa vẫn còn khóc.
Đến thứ tư, Tiêu Tùng Hứa khóc hết nước mắt.
Lớp trưởng lập tức thông báo chuyện này với chủ nhiệm lớp. Sau khi chủ nhiệm lớp can thiệp, họ mới biết được toàn bộ sự việc. Lớp 1 tự nhiên tổ chức họp lớp khẩn cấp. Để giải quyết tình huống đặc biệt của Tiêu Tùng Hứa, chủ nhiệm đã thực hiện những điều chỉnh đặc biệt đối với cách sắp xếp chỗ ngồi—— Chỉ có Tiêu Tùng Hứa và các bàn phía trước và phía sau bên trái của cậu ấy được xếp lại như của tuần đầu tiên và sẽ không thay đổi sau đó.
Chỗ ngồi của các học sinh khác vẫn được thay đổi như bình thường.
Các học sinh lớp 1 tự nhiên không biết tại sao Tiêu Tùng Hứa lại khóc.
Họ chỉ biết rằng bạn học nhỏ này khi khóc rất dễ thương, nhưng lại sợ làm phiền và kìm nén tiếng khóc, trông rất đáng thương.
Sau khi biết được lý do tại buổi họp lớp, các bạn học đều tỏ ra mình hoàn toàn không để bụng chuyện này, thậm chí còn vui vẻ tranh giành đặc quyền này cho cậu ấy.
Suy cho cùng, đứa trẻ hay khóc nhè này sẽ dễ thương hơn khi cười trong tuần đầu tiên.
Vì vậy, Tiêu Tùng Hứa đã có được vị trí ngồi độc quyền của mình. Dưới sự bảo vệ của những bạn học tốt bụng, chú sóc nhỏ đang khóc đã bắt đầu cuộc sống bình yên và không thay đổi của mình.
*
Nghe xong câu chuyện, Trì Đông Dương rơi vào im lặng.
Anh khó có thể kiềm chế được vẻ mặt của mình, sau khi quen biết “bạn cùng lớp sóc nhỏ” này, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là: CẬU! THẬT SỰ! TỒI TỆ!
Vì vậy, sóc nhỏ thực sự không có cảm tình với anh.
Sóc nhỏ không cố tình thực hiện những hành vi đặc biệt để thu hút sự chú ý của anh.
Chú sóc nhỏ thực sự thích vách ngăn đặc biệt trong nhà vệ sinh.
Chú sóc nhỏ đã thực sự quen với chỗ ngồi đặc biệt này.
“Trì Đông Dương, cậu mới chuyển đến lớp, không biết chuyện là chuyện bình thường.” Cán bộ thể thao ở bàn sau cảnh cáo: “Nhưng bây giờ cậu phải biết rằng Sóc nhỏ là học sinh được lớp chúng ta yêu quý nhất, cậu không được phép bắt nạt cậu ấy.”
“Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi.” Trì Đông Dương đứng dậy, chân thành xin lỗi, “Tôi không có ý bắt nạt cậu ấy, sau này tôi cũng sẽ không bắt nạt cậu ấy.”
*
Tiêu Tùng Hứa và Triệu Tĩnh Nhã được các giáo viên tạm thời kéo ra khỏi phòng giáo vụ để đi làm vệ sinh. Khi họ được “thả”, chuông tan học cũng reo. Kiệt sức, hai người ôm hai chồng sách cuối cùng đi về phía lớp học. Khi đi qua sân bóng, Tiêu Tùng Hứa nhìn thấy các bạn nam đang nhảy và chơi bóng rổ dưới nắng.
Ánh nắng nhảy múa trên áo thi đấu của bọn họ, phản chiếu qua những con số in sẵn, chiếu vào mắt cậu. Nắng hôm nay rất đẹp và ấm áp. Nhưng nó hơi chói mắt.
Tiêu Tùng Hứa sửng sốt nghĩ.
Đột nhiên, cậu nghe thấy bọn họ kêu lên: “Này! Cẩn thận!”
Sau đó, một vật thể hình quả bóng đập thẳng vào đầu cậu như thiên thạch.
Tiêu Tùng Hứa không kịp phản ứng. Cậu quay đầu lại xem chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng theo bản năng cậu nhắm tịt mắt lại.Cậu ôm chặt chồng sách, hơi rụt vai lại, thậm chí không thể né được.
Sau đó.
“Bộp”–
Một âm thanh nặng nề!
Tiêu Tùng Hứa ôm chặt chồng sách, rụt vai lại… Nhưng hình như cậu không cảm thấy đau?! Cậu mở mắt ra. Trước mặt cậu là ánh sáng và bóng tối bị chặn lại bởi bóng dáng của một thanh niên cao gầy.
Chàng trai trẻ đẹp trai đứng đối diện với ánh sáng, vẫn giơ tay chặn bóng.
Anh ở rất gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương và mùi thơm thoang thoảng của bột giặt trên áo thun của mình.
Tiêu Tùng Hứa nghe đối phương nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn, tê dại.
“Cậu không bị thương chứ?” Chàng trai cười nói, nhướng mày hỏi: “Sóc nhỏ”.