Edit: Mưa
———
Mặc dù nói là nhiệm vụ cuối cùng nhưng tổ chương trình vẫn không có lương tâm như cũ.
Không hề cho một chút gợi ý nào.
Sáu người bàn bạc một hồi thì xác định chỉ còn cách sử dụng phương pháp truyền thống nhất là…!lật tung tất cả lên và tìm thôi.
Bây giờ đã là 04:08 sáng, chưa đầy một tiếng nữa là trời sẽ sáng và thời gian làm nhiệm vụ cũng sẽ kết thúc.
Nhưng cũng may phòng họp này không quá lớn, sáu người tìm cùng nhau ít nhiều gì vẫn có hy vọng.
Tạ Vãn Tinh vừa tìm vừa phàn nàn bug của tổ chương trình: “Chả hiểu nỗi! Lạc Tiểu Hạnh là học sinh, sao lại giấu thư để lại cho người yêu trong phòng họp làm gì? Cổ không sợ bị hiệu trưởng tìm thấy rồi phạt mình à?”
Vài tiếng cười ngắt quãng vang lên trong phòng họp, mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng tình.
May thay, chưa đến nửa tiếng sau bọn họ đã tìm được manh mối.
Bức thư bí ẩn được giấu ở mặt sau bức tranh trong phòng họp.
Phòng họp này trang trí rất đơn giản, nhưng trên tường lại treo một bức tranh thuỷ mặc cực lớn.
Lúc đầu Tạ Vãn Tinh không để ý lắm, nhưng sau khi đi qua đi lại vài lần thì anh lại trầm ngâm nhìn chằm chằm bức tranh.
Anh tiện tay kéo Phó Văn Thiện bên cạnh, hỏi hắn: “Bức tranh này vẽ hoa hạnh đúng không nhỉ?”
Phó Văn Thiện cũng đứng lại, sau khi quan sát trong chốc lát thì trả lời Tạ Vãn Tinh: “Đúng là hoa hạnh.
Hoa hạnh trong mưa xuân.”
Hoa hạnh, Lạc Tiểu Hạnh.
Hai người nhìn nhau, cực kỳ ăn ý gỡ bức tranh lồ ng kính này xuống.
Bức tranh nặng hơn anh nghĩ, Tạ Vãn Tinh thấy hơi cố sức khi phải đỡ phía dưới.
Nhưng rất nhanh phần lớn sức nặng của bức tranh đều được Phó Văn Thiện đỡ đi rồi.
Quả nhiên mặt sau của bức tranh lồ ng kính này có một cái ngăn nhỏ rỗng.
Bên trong có một cái hộp gỗ nhỏ, trông giống như hộp trang sức của con gái vậy.
Mọi người đã chú ý từ lúc Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh gỡ khung ảnh xuống.
Bây giờ thấy được cái hộp phía sau khung ảnh này, ánh mắt bọn họ đều sáng cả lên.
Sau khi đi vào ngôi trường ma này, mọi người không ngừng chạy suốt cả chặng đường nên đã kiệt sức từ lâu.
Mặc dù quá trình cũng khá suôn sẻ nhưng vốn bọn họ chưa ngủ được mấy, tới đây thì bị hù doạ phải chạy liên tục thế thì có là người sắt cũng không chịu nổi.
Hiện tại có hy vọng qua màn nên tất cả mọi người đều khá hưng phấn.
Nhưng Phó Văn Thiện lấy cái hộp ra mày mò trong chốc lát, cuối cùng tiếc nuối nói: “Tìm được chiếc hộp rồi, bức thư hẳn là ở bên trong nhưng chúng ta không có chìa khoá.”
Bọn họ còn phải tìm ra chỗ giấu chìa khoá nữa.
Vài người không khỏi thất vọng một chút.
Bọn họ cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại đã 04:30, cách trời sáng càng lúc càng gần.
Thấy mình chỉ cách chiến thắng có một bước nhưng vẫn chưa tìm được manh mối cuối cùng, tất cả mọi người bắt đầu nóng nảy hơn.
Ngô Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, than thở: “Tôi không biết nên gọi nhiệm vụ này là thám hiểm ngôi trường ma hay là tìm kho báu nữa.”
Chu Anh cũng mệt không chịu nổi, cậu ta ngồi trên bàn họp, bụng vang lên từng tiếng ọt ọt khi nhìn thấy mấy cái cupcake ở trên bàn.
Lúc vừa vào phòng họp, bọn họ đã phát hiện trà và đồ ăn nhẹ được đặt sẵn trên bàn.
Nhưng vì không tin tưởng “ngôi trường ma” này nên không ai dám đụng vào.
Nhưng hiện tại cậu ta vừa mệt vừa đói, ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm mấy cái cupcake trước mặt.
“Mọi người nói xem…!bánh này ăn được không?” Chu Anh đặt cái cupcake nho nhỏ vào lòng bàn tay, nâng niu mong chờ nhìn mọi người hỏi.
Tạ Vãn Tinh nghĩ…!anh cảm thấy tốt nhất không nên đụng vào những thứ không rõ nguồn gốc như này.
Nhưng anh chưa kịp nói gì thì đã nghe Ngô Nhiên nói: “Ăn đi, không sao đâu.
Mỗi chúng ta đều có hợp đồng bảo hiểm kếch xù, tổ chương trình không dám bỏ độc vào đó đâu.”
Tạ Vãn Tinh:…!C-cũng có lý!
Chu Anh đang đợi những lời này, cậu ta lập tức oàm một ngụm hết nguyên miếng bánh.
Ăn xong một cái rồi nhìn mấy cái còn lại, thấy bỏ đó cũng lãng phí nên lấy tiếp cái thứ hai.
Kết quả vừa mới cắn một miếng cậu ta đã “auu” một tiếng rồi cau mày.
“Sao vậy?” Những người khác hơi lo lắng.
Chẳng lẽ tổ chương trình chơi lớn, thật sự bỏ gì cái gì vào trong hả?
Chu Anh đau đớn rút một chiếc chìa khoá bằng bạc nhỏ xinh chưa kịp nuốt trong miệng ra.
“Mém chút là gãy răng luôn rồi!” Chu Anh huhu hức hức nói.
Bầu không khí chìm vào im lặng…
Bọn họ thật sự không ngờ, manh mối cuối cùng vậy mà lại lấy từ trong miệng khách mời ra.
Chu Anh yên lặng tìm tờ giấy lau khô chìa khoá, sau đó xấu hổ cười cười, hỏi: “Ai mở hộp ạ?”
Năm người còn lại: “Đương nhiên là em/cậu rồi!”
…
Chu Anh cũng không phản đối, chỉ là một hai phải kéo Ngô Nhiên đứng cạnh, phòng ngừa trong hộp có thứ gì đó bất ngờ bật ra.
Nhưng có lẽ là vì sắp hết thời gian nên lần này tổ chương trình không bày trò gì nữa.
Sau khi mở hộp ra, bên trong đúng thật chỉ có một phong thư giản dị mà thôi.
“Muốn mở ra xem không ạ?” Chu Anh hỏi.
“Mở đi.
Dù sao cũng phải xem xem có phải thư của Lạc Tiểu Hạnh để lại không.” Phó Văn Thiện nói.
Chu Anh lập tức mở phong thư màu hồng nhạt ra, một lá thư được gấp thành hình con bướm rơi xuống.
Tổ chương trình cũng khá tỉ mỉ, xử lý tờ giấy viết thư giống y như giấy cũ, còn hơi giòn nên lúc mở phải cực kỳ cẩn thận.
Đây đúng là bức thư Lạc Tiểu Hạnh để lại.
Là bức thư cô viết cho người mình yêu..
Ngay khi khách mời mở thư ra, tổ đạo diện lập tức ra lệnh.
Trong phòng họp trống trải bỗng vang lên tiếng hát dịu dàng trong sáng.
Là giọng hát của cô gái trẻ, không có lời bài hát, giống như chỉ tuỳ tiện ngân nga giai điệu ngày xuân như vậy thôi.
Nhưng giai điệu này đủ du dương quyến luyến, tựa như tâm sự không thể giãi bày của một cô gái mới lớn, chỉ có thể kí gửi trong khúc ca này mà thôi.
Nửa đầu bức thư chỉ là một vài lời tâm tình của cô gái nhỏ.
Nhưng nửa sau bức thư lại đột nhiên thay đổi, khiến người ta đau lòng…
[Minh Xuân, em vẫn luôn muốn hỏi anh.
Nếu em tình nguyện từ bỏ thân phận con người, từ bỏ cuộc sống của con người thì anh có tình nguyện dẫn em đi không?
Anh vẫn luôn nói với em rằng em là con người, còn anh chỉ là du hồn phiêu đãng giữa núi rừng, chúng ta không xứng đôi.
Nhưng Minh Xuân à, em không có người nhà, không có bạn bè.
Lúc gặp được anh là lúc em đang muốn chấm dứt sinh mệnh của chính mình.
Chết dưới gốc cây hoa đào, nghe lãng mạn lắm đúng không anh? Nhưng ngày hôm đó em lại gặp được anh, nhờ vậy mà em mới có thể sống tiếp.
Thế nên…!dẫn em đi đi anh.
Em không quan tâm anh có phải là con người hay không?
Em cũng không quan tâm em có phải là con người hay không?
Em chỉ muốn gặp anh.]
Câu “Em chỉ muốn gặp anh” ở cuối thư bị nhoè đi, giống như cô gái nhỏ vừa khóc vừa viết những lời này, cuối cùng nước mắt rơi xuống làm nhoè đi hàng chữ.
Tiếng hát trong phòng họp càng lúc càng nhỏ, ánh bình minh đã bắt đầu ló dạng bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên một mặt tường của phòng họp bị mở ra, người đàn ông áo xanh từ phía sau đi tới, đứng trước mặt bọn họ.
Anh ta vươn tay rút lá thư từ tay Chu Anh, trên cổ tay là chiếc vòng tay hoa hạnh anh ta từng tặng cô gái ấy.
Anh ta cúi đầu đọc thư, bàn tay cầm lá thư hơi run rẩy.
Không biết vì sao, rõ ràng đây chỉ là kịch bản của chương trình, nhưng Tạ Vãn Tinh lại thấy được một chút đau đớn trong dáng vẻ cúi đầu đọc thư của người đàn ông áo xanh.
Từ đầu đến cuối, Lạc Tiểu Hạnh vẫn không thể đợi được người cô yêu tới dẫn cô đi.
Cô đã mãi mãi ở lại tuổi 17…
Hoa hạnh đã rụng, nhưng mùa hè vẫn chưa tới.
Phải mất 20 năm để câu chuyện xưa và mối tình của cô được đưa ra ánh sáng.
…
Sau khi người đàn ông áo xanh đọc thư xong thì cất phong thư vào trong tay áo mình.
Anh ta nhìn những vị khách mời trước mặt, trịnh trọng khom lưng cảm tạ: “Cảm ơn các nhà thông linh đã cho tôi biết nguyện vọng cuối cùng của Tiểu Hạnh.
Để báo đáp, tôi sẽ rời khỏi đây như lời đã hứa, để ngôi trường ma này tan thành mây khói.”
Sau khi anh ta nói xong, khói trắng lại bắt đầu tuôn ra che khuất tầm mắt mọi người.
Tạ Vãn Tinh nghe được một tiếng thở dài khẽ khẽ truyền đến, là thanh âm của người đàn ông áo xanh kia.
Đợi sau khi khói trắng tan đi, bọn họ phát hiện phòng họp tối om đã sáng trở lại.
Không biết tổ chương trình điều khiển công tắc ở đâu nữa.
Mà ở chỗ người đàn ông áo xanh kia biến mất có một bức ảnh.
Bức ảnh chụp một cây hoa đào, cô gái áo trắng váy xanh và người đàn ông áo xanh cùng nhau đứng dưới tàn cây.
Cơn gió mùa xuân nhẹ nâng làn váy cô gái nhỏ, cô ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ nhìn người đàn ông áo xanh, không có một chút u ám nào.
Tạ Vãn Tinh nhặt bức ảnh lên, ngay khi anh đang thổn thức trong lòng thì nghe thấy Phó Văn Thiện nói.
“Sao cái chương trình này toàn bug thế? Người đàn ông kia là quỷ mà? Quỷ mà cũng chụp ảnh được hả?”
Tâm trạng thổn thức của Tạ Vãn Tinh bị dập tắt trong nháy mắt.
…
Nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của chương trình rồi.
Bình minh của mùa hè luôn đến sớm, khi nhóm người Tạ Vãn Tinh đi từ lầu 5 xuống thì những tia nắng sớm đã len lỏi qua cửa sổ tan nát chiếu vào trường từ bao giờ, khiến ngôi trường ma này sáng sủa hơn nhiều.
Vốn Tạ Vãn Tinh còn đang lo lắng không biết có con quỷ nào đột nhiên nhảy ra hù bọn họ hay không.
Nhưng mãi đến khi bọn họ đi đến đại sảnh lầu 1 thì vẫn yên ắng như cũ.
Những con quỷ đó biến mất cả rồi.
Trường học vẫn đổ nát, cỏ dại mọc um tùm như cũ.
Nhưng những oán linh bị trói buộc ở đây đã tan biến theo sự ra đi của Thần núi rồi.
Đợi bọn họ ra khỏi trường học, ánh nắng không còn bị ngăn cách mà chiếu thẳng vào sáu người.
Sau khi trải qua mấy tiếng trong trường ma rồi lại lần nữa đứng dưới ánh mặt trời, bọn họ có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
“Chúc mừng sáu nhà thông linh đã hoàn thành nhiệm vụ lần này!” Hàn Cửu Cửu và tổ đạo diễn đều đang chờ bọn họ ở bên ngoài.
Tất cả đồng thời vỗ tay cho bọn họ.
Mặc dù lần này khách mời không chơi theo lẽ thường, mỗi lần đều chọc tổ đạo diễn phát điên nhưng tổ đạo diễn vẫn rất chân thành nói: “Các bạn vất vả rồi!”
Vài khách mời xua tay.
Sau khi trải qua một đêm hoảng sợ thì bọn họ cũng đang thầm chửi thề trong bụng đây.
Nhưng vì sự văn minh hài hoà của Quảng Điện nên bọn họ không thể mắng ra trên sóng truyền hình.
Tạ Vãn Tinh vứt sạch hình tượng ngồi xổm trên đất.
Sau mấy tiếng hồi hộp lo lắng giờ anh mệt muốn chết, mơ màng buồn ngủ hỏi: “Đạo diễn, chừng nào thì bọn tôi có thể về ngủ vậy?”
Hàn Cửu Cửu cười hì hì, đáp: “Về ngay đây về ngay đây! Nhưng trước khi về, tổ chương trình chúng tôi có chuẩn bị bao lì xì để an ủi các khách mời đây.”
Anh ta vừa nói vừa móc 6 bao lì xì trong túi ra, nhét vào tay khách mời.
Tiêu Gia cảnh giác nhìn bao lì xì trong tay: “Mở ra được không ạ? Đừng nói bên trong là nhiệm vụ của ngày mai nhé?”
“Nào có!” Hàn Cửu Cửu hô to oan uổng quá.
“Bên trong là tiền thật.
Các bạn hoảng sợ cả đêm rồi, tặng bao lì xì cho mọi người để tăng thêm chút may mắn.”
Sáu người tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó đồng loạt mở bao lì xì ra.
Kết quả Hàn Cửu Cửu không có nói xạo, bên trong là tiền thật.
Ừm…!mỗi người được một tờ 20 tệ.
Phó Văn Thiện xem đồ bên trong bao lì xì xong thì tiện tay nhét cho Tạ Vãn Tinh luôn.
Tạ Vãn Tinh ngơ ngác: “Đưa tôi chi?”
Phó Văn Thiện vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm bất cứ thứ gì, lười biếng nói: “Bởi vì hôm nay anh bị hù thảm nhất, phải có hai bao lì xì mới chặn vận xui được.”
Phó Văn Thiện vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Vãn Tinh một cái.
Dưới ánh nắng sớm, khuôn mặt của hắn được ánh mặt trời chiếu rọi trông gợi cảm vô cùng.
Mặc dù cả đêm không ngủ khiến hắn hơi mệt mỏi nhưng lại tăng thêm cảm giác hờ hững hấp dẫn.
Tạ Vãn Tinh mất cảnh giác, bị nhan sắc này tấn công bất ngờ đến hoa mắt.
Anh muốn phản bác gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ im lặng nhận lấy hai bao lì xì này.
Lúc anh nhét hai bao lì xì vào túi quần thì đụng trúng thứ gì đó lạnh lẽo.
Tạ Vãn Tinh lấy ra, hóa ra là đạo cụ mà anh và Chu Anh tìm được ở lầu 4…!Là một chiếc kẹp tóc hồng nhạt của con gái.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng đây là đạo cụ đặc biệt gì đó, không ngờ mãi đến cuối vẫn không có tác dụng gì.
Anh đưa kẹp tóc ra, hỏi Hàn Cửu Cửu: “MC ơi, ở đây còn dư 1 cái đạo cụ này, rốt cuộc có tác dụng gì vậy anh? Hay mọi người đã quên đạo cụ này rồi?”
Hàn Cửu Cửu khó hiểu nhìn qua, anh ta thấy rõ trong tay Tạ Vãn Tinh là một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt có hình con bướm.
Anh ta gãi cằm, nói: “Chúng ta đâu có đạo cụ này đâu nhỉ? Đúng không đạo diễn? Chỉ có 6 đạo cụ thôi đúng không?”
Đạo diễn đứng sau camera gật đầu khẳng định.
“Không thể nào!” Chu Anh cũng đi tới
“Cái này em và anh Tạ tìm được ở lầu 4 ấy.
Trong phòng học piano ở lầu 4, nó được đặt trong một lãng hoa nhỏ rất sạch sẽ.”
Bởi vậy bọn họ mới cảm thấy có thể đây là đạo cụ chứ không phải ai đó bất cẩn làm rơi.
“Nhưng mà…!chúng tôi không chuẩn bị đạo cụ này thật.” Một nhân viên công tác yếu ớt lên tiếng.
“Tôi là người kiểm tra cuối cùng, lúc đó tôi không hề thấy cái này ở lầu 4 mà.”
Một làn gió sớm nhẹ thổi qua, tất cả mọi người ở đây đột nhiên cảm thấy cơn gió này lạnh lẽo đến bất thường..