Edit: Mưa
———
Tạ Vãn Tinh chào hỏi từng người một. Nhưng ngoại trừ Lý Tư Hành ra thì anh không quen ai cả, chỉ có thể đợi Phó Văn Thiện giới thiệu.
Phó Văn Thiện bỏ qua Lý Tư Hành, chỉ vào người đàn ông đeo kính không gọng bên cạnh cậu ta: “Đây là Lạc Hạp, bệnh viện tư lần trước đưa anh đến khám bệnh là của nhà nó đó.”
Lạc Hạp cười cười với Tạ Vãn Tinh trông vô cùng quân tử lịch sự, không hề nhận ra tâm địa gian xảo ngày thường.
Phó Văn Thiện hiếm lắm mới thấy được dáng vẻ đứng đắn của cậu ta, trong phút chốc còn chưa quen lắm.
“Đây là Yến Duy tổng giám đốc Yến, là người lớn tuổi nhất trong nhóm bọn em.”
Yến Duy cực kỳ không hài lòng với lời giới thiệu này, cảm giác như Phó Văn Thiện đang chửi xéo anh ta già vậy. Anh ta hơi xắn tay áo, nói: “Thằng ba Phó, mày muốn ăn đập không?”
Cậu ba Phó không thèm để ý anh ta, chuyển sang giới thiệu người cuối cùng: “Cuối cùng là Nguỵ Du, làm sản xuất game.”
Thoạt nhìn Nguỵ Du là người tốt tính nhất trong nhóm người, mặt mày rất dịu dàng. Cậu ta nói với Tạ Vãn Tinh: “Ngài Tạ, đừng trách chúng tôi mạo muội muốn gặp anh. Khó khăn lắm mới thấy Văn Thiện thích một người như vậy nên chúng tôi đều tò mò xem thiên tiên nào mới có thể bắt được nó.”
Cậu ta dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng hôm nay gặp anh rồi, tôi đã biết Văn Thiện thua không oan.”
Nói có một câu mà khen cả hai người. Vừa khen Phó Văn Thiện si tình, vừa khen Tạ Vãn Tinh xuất sắc.
Mặt Tạ Vãn Tinh hơi nóng lên, Phó Văn Thiện ôm vai anh, cười nói: “Tao cũng thấy tao thua không oan chút nào.”
Mọi người đã đến đủ, phục vụ cũng dần bưng đồ ăn lên.
Dù sao cũng chỉ là bạn bè gặp mặt nên Phó Văn Thiện cũng không làm màu mè gì, chỉ chọn món mọi người thích ăn. Trên bàn bày đủ thứ món từ món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông, món Thái món Nhật gì đều có đủ. Ở giữa còn để thêm một nồi lẩu thịt dê.
Ăn uống một lúc thì bầu không khí cũng nóng lên, đặc biệt là trên bàn còn có một nổi lẩu bốc hơi trắng. Bên ngoài mưa thu tí tách rơi xuống, bầu không khí vô cùng ấm áp hợp lòng người.
Lúc đầu Tạ Vãn Tinh còn hơi ngại ngùng, nhưng đám Lý Tư Hành rất nhanh bán Phó Văn Thiện sạch sẽ. Cảm đám thay phiên nhau kể mấy chuyện xưa ngu ngốc của Phó Văn Thiện cho Tạ Vãn Tinh nghe.
Lý Tư Hành vừa nhúng thịt, vừa liếng thoắng kể lại chuyện cũ của Phó Văn Thiện: “Anh không biết Phó Văn Thiện tuổi dậy thì ngu bao nhiêu đâu. Hồi đó cô gái ngồi bàn trước nó là hotgirl trường tôi lúc đó, mắt cao hơn đầu nhưng lại đi thích thằng này. Mỗi ngày con gái người ta nhìn nó bằng ánh mắt ám chỉ long lanh lấp lánh, còn rảnh rảnh là tìm nó hỏi bài. Nhưng anh biết Phó Văn Thiện làm gì không?”
Đương nhiên Tạ Vãn Tinh không biết: “Em ấy làm gì vậy?”
Lạc Hạp cũng nhớ tối chuyện này, cười không ngừng được: “Nó oán giận với chúng tôi, nói cô gái ngồi bàn trước hình như bị bệnh mắt, cứ giật giật hoài. Sau đó mỗi ngày hot girl trường đều tìm nó hỏi chuyện, hỏi tới mức nó thấy phiền nên một tuần sau vội đổi chỗ với lớp phó học tập, bảo hot girl có chuyện gì thì tìm lớp phó học tập mà hỏi, khiến hot girl trường tức tới khóc luôn.”
Tạ Vãn Tinh đặt ly nước xuống, quay đầu cười trêu Phó Văn Thiện: “Sao em có thể ngốc đến vậy hả?”
Phó Văn Thiện cũng buồn bực: “Em đâu có biết cô ấy có ý với em, cổ cũng chưa nói mà. Em cũng không phải giun đũa trong bụng cổ! Với cả mỗi ngày cô ấy cứ hỏi em bài tập môn Hoá, em học ngu môn Hoá nhất đấy! Thậm chí em còn nghi cổ cố tình làm khó em kìa.”
Mọi người cười phá lên.
Phó Văn Thiện đá bọn họ dưới bàn: “Đồ ăn cũng không chặn được miệng bọn mày, toàn kể lịch sử đen của tao.”
Hắn cầm ly rượu lên cụng cụng với bọn họ: “Uống đi, trên lầu có phòng cho khách, buổi tối bọn mày muốn ngủ đâu thì ngủ.”
Chỉ có mỗi Tạ Vãn Tinh uống nước ép táo.
Phó Văn Thiện nhúng một miếng thịt cho Tạ Vãn Tinh, chấm nước chấm xong mới bỏ vào chén anh.
Nhóm người đối diện nhìn mà ê răng.
Lạc Hạp chậc chậc vài tiếng: “Nhìn dáng vẻ tinh tế chăm sóc người yêu của cậu chủ nhỏ nhà họ Phó bây giờ, có ai ngờ được trước đó mày là một thằng ngốc không rành chuyện bếp núc đâu chứ?”
Tạ Vãn Tinh vô cùng ngạc nhiên. Anh ăn miếng thịt nóng hổi kia, môi hơi ửng hồng, hỏi: “Trước kia em ấy không làm việc nhà sao?”
Nhóm bạn nối khố bật cười: “Sao nó lại làm việc nhà được? Trong nhà nhiều người giúp việc như vậy nó cần gì làm nữa, luộc cái trứng gà còn làm nổ nhà bếp được mà. Nhưng sau này ra nước ngoài rồi tiến vào giới giải trí, bên cạnh không có ai hầu hạ nên nó mới phải tự làm. Chẳng qua nó cũng lười gần chết, sau khi trở về cuộc sống thiếu gia thì chỉ thỉnh thoảng mới xuống bếp thôi. Chúng tôi đừng mơ mà sai sử được nó.”
Tạ Vãn Tinh càng khó hiểu hơn: “Nhưng ở nhà em ấy siêng nấu cơm lắm mà…”
Chút thịt trên người anh đều nhờ Phó Văn Thiện mà ra đó.
Lạc Hạp càng ngạc nhiên hơn: “Nó nấu ăn cho anh mỗi ngày hả?”
Phó Văn Thiện tằng hắng một tiếng, nhưng không ai để ý tới hắn.
Tạ Vãn Tinh gật đầu: “Cũng không phải mỗi ngày. Nhưng chỉ cần chúng tôi đều ở nhà thì em ấy sẽ nấu.”
Mọi người lại bật cười, chế giễu Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện thấy đám này phiền muốn chết.
Lạc Hạp bóc tận gốc Phó Văn Thiện: “Nó tự nấu cho mình cũng chẳng siêng tới vậy. Trước khi dọn đến Vịnh Hà Loan thì nó là hàng xóm của tôi, thường xuyên đến nhà tôi ăn chầu uống chực đó.”
Lý Tư Hành bên cạnh bổ sung thêm: “Người ta nói muốn nắm được trái tim người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta trước. Tôi nhìn thấu rồi, cậu ba Phó đúng là rất vội vã muốn nắm lấy Tạ Vãn Tinh mà.”
Tạ Vãn Tinh cũng bật cười, hôm nay từ lúc đi vào chỗ này anh vẫn luôn cười. Anh quay sang nhìn Phó Văn Thiện, dưới ánh đèn, Phó Văn Thiện đang rót rượu Lý Tư Hành trông y như ác bá. Nhưng trong mắt Tạ Vãn Tinh có filter nên chỉ thấy Phó Văn Thiện vừa dịu dàng vừa tri kỷ mà thôi.
Đám người trên bàn ăn đã bắt đầu quậy, thay phiên chuốc rượu nhau. Bề ngoài đều nhân mô cẩu dạng, gọn gàng sạch sẽ, nhưng giờ cứ như biến thành đám học sinh cấp ba, quậy tới gà bay chó sủa.
Tạ Vãn Tinh ngồi đó xem bọn họ tấu hề, uống hết một ly nước trái cây, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
…
Sau khi cơm nước xong, mọi người chuyển sang đình viện nhỏ bên ngoài, ngồi dưới mái hiên nhìn lá phong đỏ sau mưa.
Trong không khí đầy cảm giác mát mẻ tươi mới.
Mọi người ăn đến no căng cả bụng, Tạ Vãn Tinh rầu rĩ nghĩ có khi bản thân phải giảm cân trước khi vào đoàn phim mất.
Lý Tư Hành biết Tạ Vãn Tinh sắp đi quay bộ phim điện ảnh dân quốc kia nên hỏi vài câu, sau đó hai người bắt đầu nói về chuyện đóng phim.
Nhân lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Nguỵ Du đá nhẹ chân Phó Văn Thiện, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tao đại diện mọi người hỏi mày một câu.”
“Hỏi gì?” Phó Văn Thiện cũng đoán sơ được nhưng không quan tâm. Hắn kẹp điếu thuốc trong tay, thở ra một làn khói rồi rất nhanh tan vào trong bóng đêm.
Nguỵ Du nói: “Hỏi mày có thích Tạ Vãn Tinh thật hah không? Đừng trách bọn tao nhiều chuyện, nhà họ Phó mày với nhà họ Tạ họ đều không phải dễ chơi. Chẳng may sau này có gì đó thì lại không xong.”
Phó Văn Thiện không trả lời ngay.
Thật ra hắn cũng rất ngạc nhiên, bởi vì trước kia hắn sẽ không ngờ bản thân lại thích một người nhiều đến vậy.
Lúc còn nhỏ hắn từng thấy một đôi họ hàng xa đã từng đòi sống đòi chết ở bên nhau. Nhưng sau đó một người lỡ tay g iết chết đối phương. Người lớn trong nhà thì cảm thán, còn hắn chỉ thấy yêu đương thật phiền phức.
Sau đó hắn mãi cũng không gặp được người khiến bản thân rung động, nhưng hắn cũng thấy chả sao. Lúc Diêu Nhận tỏ tình với hắn, thậm chí hắn còn nghi ngờ bản thân có vấn đề. Bởi vì Diêu Nhận đối xử với hắn tốt như vậy, chẳng những tốt đến mức đào tim móc phổi mà vẻ ngoài cũng đẹp nữa, vậy mà hắn vẫn không thích người ta. Vậy hắn phải tìm người như thế nào mới được chứ?
Nhưng bây giờ hắn biết rồi.
Người giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có.
Hắn muốn tìm Tạ Vãn Tinh như vậy.
Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh đang nói chuyện với Lý Tư Hành. Hôm nay anh mặc một cái sơ mi trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo ghi lê len màu nâu nhạt, bên dưới mặc một chiếc quần jean tối màu. Mái tóc đen ngắn rũ xuống gương mặt xinh đẹp trắng nõn, mang đến chút hương vị ngây thơ không hiểu sự đời, khiến người ta nhìn mà nhũn tim.
Phó Văn Thiện gõ rơi tàn thuốc, trả lời Nguỵ Du: “Có một lần anh ấy chạy lịch trình, bọn tao gọi điện thoại nói chuyện. Kết quả đang nói giữa chừng thì anh ấy ngủ quên, vậy mà tao cũng tiếc không muốn tắt, chỉ nghe tiếng anh ấy hít thở cũng nghe đến nửa đêm.”
Hắn nhìn Nguỵ Du: “Mày nói xem tao có thích anh ấy không?”
Khoé miệng Nguỵ Du giật giật, mắc gì nhét cơm chó cho cậu ta chi?
“Được rồi, tao nói nhảm thôi.”
Nguỵ Du thành thật uống trà giải rượu, không tìm k1ch thích nữa.
Nhưng trong lòng cậu ta có chút hâm mộ. Bọn họ lăn lộn vài lần ở chốn hồng trần cũng chưa tìm được người tri tâm tri ý.
Phó Văn Thiện thì ngược lại, hai mươi mấy tuổi mới thông suốt mà lại có luôn một anh bạn trai từ trên trời rơi xuống.
Thật là người so với người tức chết người mà!
…
Mãi tới hơn 10 giờ, sáu người mới lục tục lên lầu chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Biển Sao vẫn luôn là nơi tụ tập cố định của họ nên mỗi người đều có phòng riêng.
Tạ Vãn Tinh đương nhiên là ở cùng Phó Văn Thiện.
Lúc đi đến cầu thang, mắt thấy sắp vào phòng, Lý Tư Hành đột nhiên dừng lại, như là nhớ ra gì đó gọi Tạ Vãn Tinh một tiếng.
Tạ Vãn Tinh quay đầu lại: “Sao thế?”
“Tôi vừa nhớ tới một chuyện thú vị mà quên nói với anh.” Lý Tư Hành từ từ nở nụ cười.
“Chuyện gì vậy?” Tạ Vãn Tinh cũng không để ý nhiều.
Trong lòng Phó Văn Thiện có cảm giác không ổn, mí mắt giật giật.
Lý Tư Hành đặt tay lên tay nắm cửa, nói: “Tôi quên nói với anh, mặc dù lão Phó hút thuốc uống rượu đánh nhau, vừa nhìn đã thấy nó giống như f*ck boy tình sử dày đặc, nhưng thật ra lúc nó với anh khi đó… vẫn còn là trai tân đó!”
Lý Tư Hành vừa dứt lời, 4 cánh cừa đồng thời mở ra, bốn người vút một cái chui vào phòng, không cho Phó Văn Thiện có cơ hội trả đũa.
———