Trans: Yuki.
Beta: Milcah.
– —-
Nghe đến đây, ông Viên mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Ông hãy làm phép đi, dù kết quả thế nào, thì ông già này cũng chịu được.”
Mục Người què không có con cái, nhưng lão cũng không thể nhìn được cảnh người già thương tiếc cho con cháu mình, nên sau khi miễn cưỡng nuốt ngụm nước bọt rồi thở dài một tiếng, ông lấy cây kim ra, ném lên không khí, lão không nói gì nhiều, chỉ nói: “Luồn kim qua sợi chỉ, linh hồn sẽ quay lại.
Đi, tìm linh hồn của Viên Uý, dẫn đường, đưa nó về nhà.”
Trong phòng chợt lóe lên một tia sáng trắng, làm cay mắt mọi người trong nhà họ Viên.
Lão Viên lúc này cũng quên mất đau đớn, ông dụi dụi mắt, nhìn về hướng có ánh sáng với mí mắt mở, khi nhìn rõ thứ đang phát sáng thì miệng há to vì kinh ngạc, miệng với đôi mắt tạo thành ba vòng tròn.
Trong trôn kim có một sợi chỉ trắng, nó giống như một cái đuôi không yên phận, lắc lư trái phải trong một căn phòng không gió, thể hiện một bộ dạng ngỗ nghịch khó kiềm chế.
Sợi chỉ rất sáng, sáng đến mức ông Viên cảm thấy rằng ánh sáng nó phát ra sẽ làm nổ tung cả căn phòng.
“A Di Đà Phật, e rằng dạ minh châu ở trong cung cũng không sáng được như vậy đâu.” Vẻ mặt Viên lão gia vừa mừng vừa sợ, đương nhiên là ông ta vui mừng vì chuyện của con gái, sợ hãi vì đây là lần đầu tiên trong đời ông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thế nên sợ hãi là điều không thể tránh khỏi.
Trong một tháng qua, ông đã làm đủ mọi cách để tìm người, từ thực tế cho đến hoang đường, ngưỡng cửa huyện nha cũng sắp bị ông ta giẫm nát, không biết bao nhiêu hòa thượng tu sĩ đã được tìm tới, nhưng mỗi sau mỗi lần chờ đợi đều là sự thất vọng.
Sau này, ông sợ, bởi vì ông đã hiểu rõ, thất vọng là thứ cảm xúc tàn nhẫn nhất trên đời, nó giống như một chậu nước lạnh đổ cho lửa trong lòng ngươi ta thành tro bụi.
Lần này, ông nhìn thấy con cháu của Mục tộc đã đến cửa, vốn dĩ ông ta không có bất cứ kỳ vọng gì, nhưng điều khiến ông ta không ngờ là, lão già có vẻ tầm thường này lại có kỹ năng kinh người như vậy.
“Hồn hãy trở về! Phương đông không thể tin cậy, trưởng lão hàng ngàn dặm, nhưng linh hồn thì xin để lại một ít.
Hồn hãy trở về! Phương nam không thể dừng lại, khắc răng đen, lấy thịt người làm vật hiến tế, dùng xương cốt băm thịt cá.
Hồn hãy trở về! Phương tây nguy hại, cát lún xa xôi.
Hồn hãy trở về! Phương bắc đừng dừng, băng tuyết gia tăng, tuyết bay ngàn dặm.”
Lời ca bi thương bay ra từ đôi môi nhạt màu của Mục người què, Viên lão gia không hiểu được, nhưng ông ta luôn cảm thấy từng chữ từng chữ như rơi vào tim mình, như một bàn tay mềm mại xoa dịu những dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng ông.
Cây kim dài dường như bị nhiễm bởi lời ca, nó lơ lửng trên không trung, sợi chỉ trắng từ đầu kim đến đuôi kim kéo dài thẳng tắp, như thể nó đang nhắm vào một khoảng không xác định nào đó.
“Sông Trạm Trạm đầy nước, trên đó có cây phong.
Đôi mắt xa xăm, trái tim tan nát.
Hồn hãy trở về, thương tiếc Giang Nam!” Tiếng hát dừng lại, Mục người què cụp mắt, tập trung vào kim đồng: “Đi đi.”
Giọng nói vừa dứt, kim đồng như có hướng dẫn, bay vụt ra khỏi cửa cánh cửa gỗ dưới ánh mắt ngạc nhiên của gia đình Viên lão gia, bay lên bầu trời đầy mây.
“Nó đang bay đi.”
Cơ thể của Viên lão gia mềm ra, ông ấy nặng nề ngồi xuống.
Nghe thấy một tiếng “rầm”, chân ghế gãy thành hai phần, thân hình to lớn của ông ta ngã xuống đất “rầm” một tiếng.
Ngay khi gia đình Viên lão gia đang cố gắng giúp đỡ ông ta ngồi dậy, Mục Tiểu Ngọ một mình bước đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào một con diều bướm được làm tinh xảo đang lơ lửng trên bức tường ngoài sân.
Cánh diều đã bay ở đó từ lâu, mỗi khi có gió thổi bay một chút là sẽ bị kéo trở lại, như thể miễn cưỡng phải chia tay bức tường cao màu đỏ này.
“Kỳ dị, những người ngoài kia đều đang muốn xem ai có thể thả diều lên cao hơn.
Nhưng sao cánh diều bướm này lại có vẻ không muốn bay cao?”
Nghĩ đến đây, nàng đẩy cửa ra bước về phía sân, nhưng chỉ bước vài bước, trước mắt liền lóe lên một tia sáng – kim đồng đã trở lại với một sợi chỉ dài màu trắng.
“Sao lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ linh hồn của Viên Úy vẫn luôn ở gần đây, chưa từng rời đi?” Nàng nhíu chặt lông mày, theo kim đồng trở vào nhà.
Sau khi kim đồng bay quanh xà nhà, nó chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay đang mở ra của Mục người què.
Nhìn thấy cảnh này, Viên lão gia từ lâu đã quên đi cơn đau ở mông, ông ta vội vàng đi về phía Mục người què dưới sự giúp đỡ của con trai.
“Thưa ngài, ngài có thêu không?” Ông cảm thấy trái tim mình như bị một vòng sắt trói chặt, hơi bị nghẹn ở trong, không thể thở ra được.
Mục người què không trả lời, chỉ ném cây kim vào đống quần áo của Viên tiểu thư đang được đặt trên bàn.
Cây kim đồng quanh quẩn trong quần áo, nhanh chóng quay trở lại nằm yên trong hộp gỗ.
Viên lão gia khó hiểu, vừa muốn hỏi thì đột nhiên “Á” một tiếng, thân thể ông ta run rẩy dữ dội, hai bàn tay béo ú nắm chặt thành nắm đấm.
Quần áo, giày và tất được gấp gọn đột nhiên chuyển động.
Đầu tiên là những chiếc áo lót được xếp lên từng lớp, được làm phẳng từng chút một, từ vạt áo đến cổ áo.
Sau đó, hai ống tay áo cũng dựng đứng lên, cứ như có một người vô hình đang từ từ khoác quần áo lên người.
Chiếc áo lơ lửng trên mặt bàn, cách mặt bàn chưa đầy hai thước, đung đưa.
Chẳng mấy chốc, giày tất và đồ trang sức cũng trở lại vị trí của chúng, chiếc kẹp tóc lơ lửng trên cổ áo, giày và tất đứng dưới váy, chúng lơ lửng phía trên mặt bàn.
Một người phụ nữ vô hình, chân không không chạm đất đứng trước mặt mọi người.
“Úy nhi.” Viên lão gia cuối cùng cũng gọi ra hai chữ đã bị mắc kẹt trong cổ họng từ lâu, hai mắt đỏ hoe, nếu không có sự trợ giúp của con trai thì ông ta đã suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng cơ thể của ông ta vẫn nghiêng về phía trước: “Úy nhi, Úy nhi, có phải là con không?”
Ngọc bội kêu leng keng, dường như người phụ nữ gật đầu, và cúi đầu với ông Viên.
Nhưng chỉ một hành động nhỏ như vậy, vẫn nên để ông Viên chắc chắn rằng đây chính là đứa con gái đáng quý của mình.
Ông coi nàng như bảo bối, ông đã quen thuộc với từng cử động của nàng, nên dù bây giờ nàng chỉ quấn trong chiếc áo lót trống rỗng, ông vẫn nhận ra con gái mình trong nháy mắt.
Đối mặt với tình cảnh này, nhà họ Viên càng đau buồn, tiếng than khóc tang thương bỗng chốc vang lên rồi vụt tắt.
Đặc biệt là ông Viên, ông ta hoàn toàn không tự chủ được, thân thể mập mạp run lên bần bật, khóc ré lên như một đứa trẻ ba tuổi.
“Van ngài xin hãy trân trọng thân thể của mình, thời gian hồn phách trở về không lâu lắm, ngài muốn hỏi thì phải nhanh chóng hỏi.” Mục người què vội vàng tiến lên an ủi, ông Viên mới ngừng khóc.
“Úy nhi.” Ông Viên tiến lên một bước, vươn tay muốn chạm vào góc váy của con gái mình, nhưng ông lại thu về.
Ông nức nở, trong mắt hiện lên một tia lửa giận: “Úy nhi, là ai hại con, ta nhất định phải báo thù cho con.”
“Mộc Diêu.” Một giọng nói nghe có vẻ không thực phát ra từ quần áo của Viên Úy, sau đó lại biến thành một tiếng nức nở không thể nghe được, giống như tiếng gió rít: “Mộc Diêu làm tôi đau.”.