Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn
Edit & beta: Cháo Gà
Gần đây trong kinh không hề ổn, ai cũng nói rằng Đại Lương sắp khai chiến với người Hồ, các quan võ của Quốc tử giám vào lúc này đều được phong tước, trong học đường ngay lập tức lại trống mất một nửa. Mạnh Diễm cũng cả ngày ra ra vào vào quân doanh và hoàng cung, bận tới mức như thần long thấy đầu không thấy đuôi*, hắn vẫn chưa nói thêm gì với Tạ Đình, chỉ để y yên ổn ở trong nhà.
(*)神龙见首不见尾 /shén lóng jiàn shǒu bú jiàn wěi/: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ
Là một câu thành ngữ, đại khái ý chỉ những người tài giỏi thường hay có hành tung bí ẩn, mờ ám, khó xác định.
Hai mươi lăm tháng giêng (âm lịch) là ngày Mạnh Diễm khai phủ, cũng vào ngày này, tiểu hầu gia được phong Cường Nỗ tướng quân (Cường – mạnh mẽ, Nỗ – cái nỏ), ít ngày sau sẽ xuất chinh Bắc Cương, đánh dẹp người Hồ.
Xem ra ngày trước nói với nhóc cà lăm là chức Tiên phong Vệ chỉ huy sứ không đúng, quan hàm này không bì được với Cử nhân nội các của biểu ca y, hắn luôn vì chuyện này mà giận dỗi hồi lâu, nhưng mà sau đó Tạ Đình đã bù đắp cho hắn, cũng không tính là chịu thiệt.
“Ngươi ngoan ngoãn chờ ta ở Tạ gia, đợi ta đánh thắng người Hồ rồi, ta đến miếu xem ngày tốt, chúng ta mai mối cưới hỏi, đường đường chính chính đón ngươi về nhà.”
Vì vậy nên Tạ Đình toàn tâm toàn ý ở nhà chờ, chờ Mạnh Diễm trở về, ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền giúp Mạnh Diễm làm hết bài tập, nói không chừng khi Mạnh Diễm trở lại còn có thể cùng hắn đi học.
Tạ Đình chờ rồi lại đợi, viết rất nhiều thư, nhờ tiểu Thuận tử mang đến trạm dịch cho Mạnh Diễm. Trong khoảng thời gian này y còn theo cha mẹ học cách chế hương liệu.
Y còn nhớ lần đầu hai người gặp mặt, Mạnh Diễm đã hỏi y tại sao trên người lại có hương thơm, khi đó y chỉ cảm thấy bị trêu ghẹo, còn mắng hắn là kẻ lưu manh, sau đó y bị biểu ca cưỡng ép phải nhận lỗi với Mạnh Diễm.
Mạnh Diễm không tức giận, về sau còn mời y đến yến tiệc Mạnh gia làm khách, y gặp Mông Ân Hầu và phu nhân, cảm thấy thì ra quan lớn cũng không đáng sợ đến vậy, đại nhân cùng phu nhân đều rất dễ gần.
Hương thơm kia gọi là Trầm Hoan hương, là phương thuốc lưu truyền từ tổ tiên Tạ gia, Tạ Đình mặc dù không dùng hương, nhưng phụ giúp trong cửa hàng thời gian dài như vậy, khó tránh khỏi cũng sẽ bám một chút mùi hương.
“Hương lưu trên y phục, cũng len vào trong xương cốt. Hương được đốt trong lư hương cũng vậy, hay được đeo bên người cũng thế, đều sẽ là thứ đi cùng người suốt đời.”
Lò ngọc trống vắng hiu quạnh, mặt trời ngoài sân sao lại chiếu sáng lâu như vậy (?).
(?) Câu gốc: 玉炉空袅寂寥香,庭中红日奈何长。
Lúc đầu Mạnh Diễm còn trả lời y một vài bức thư, chiến sự ngoài biên quan căng thẳng, thư của hắn càng ngày càng ngắn đi, lúc trước còn tràn trề tự tin, giữa nhưng hàng chữ đều có thể cảm nhận được mấy phần nắm chắc phần thắng của hắn, về sau cũng chỉ báo bình an, không hề nhắc đến ngày trở về. Bên phía Bắc Cương thì thường mang đồ đến tặng. Có lúc là đặc sản trái cây sấy, trà địa phương, đồ thủ công mỹ nghệ; có lúc thì là đồ chơi nhỏ được dát vàng lá mà Mạnh Diễm dẫn binh thu được, Tạ Đình ngoan ngoãn nhận, ban ngày hay nhìn vào đống đồ vật kia mà ngẩn người, Tạ phu nhân nhìn thấy mà lòng đau dạ xót.
Ban đầu khi con trai lớn nhà Mông Ân Hầu chọn con trai mình làm thư đồng, bà liền có mấy phần nghi hoặc, chẳng qua là trong lòng vẫn ôm hy vọng hắn là con nhà quyền quý, nhìn không vừa mắt con trai mình. Bà chỉ mong con mình bình an, qua mười sáu tuổi, liền sắp xếp một nhà giàu có thiện lành cho y, nhà trai không cần phải gia tài bạc triệu, chỉ cần có chí cầu tiến, có lòng thương người là được. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Đình Nhi, hiển nhiên là tương tư người ta rồi, còn chưa rõ ý của Mạnh Diễm đối với con trai mình, đứa con này cả tâm can cũng đều đã đặt hết lên người người ta rồi, trong mắt không chứa nổi ai khác nữa rồi.
Đã nửa tháng không nhận được thư từ Bắc Cương, Tạ Đình làm việc cũng có chút mất tập trung, y thường tranh thủ thời gian chạy đến trạm dịch hỏi thăm thư của hắn, nhưng lại luôn đi về tay không.
Nhìn thấy mặt nhỏ của con trai ngày càng gầy đi, Đại Lương cũng chưa nhận được tin báo chiến thắng từ quân đội phía Bắc, Tạ gia tránh xa hoàng quyền phân tranh, càng không muốn suy đoán tâm tư hiện nay của thánh thượng, Thái tử ngự giá thân chinh, Mạnh Diễm xuất binh hỗ trợ, sống chết không rõ, Tạ phu nhân và Tạ lão gia quyết định tìm cho Tạ Đình một người để xem mắt, là con trai thứ của Thành Bắc Lý gia, Lý gia nghe nói Tạ gia có ý định xem mắt, có chút vì được ưu ái mà lo sợ, hẹn ngày giờ xong liền mang theo lễ vật đến nhà bái phỏng.
Gia nghiệp của Lý gia khá lớn, vị thiếu gia này là người thật thà, chuyên tâm học hành, tuổi còn trẻ đã đậu tiến sĩ, nói không chừng tương lai còn có thể làm ở Viện Hàn Lâm đấy.
Đương nhiên, điều đó cũng không vực dậy được Tạ Đình, y phờ phạc bị mẹ lôi dậy đẩy ra ngoài gặp người ta, đầu tóc còn chưa kịp chải.
Ngồi chờ bên ngoài là một thanh niên trắng nõn, gầy gò, nhìn qua thì lớn hơn y một hai tuổi, Tạ Đình tưởng là khách của cửa hàng, cất giọng hỏi.
“Chào ngài, mặt, mặt tiền cửa hiệu ở đằng trước, muốn mua hương… như thế nào?”
Chàng thanh niên vội vàng đứng lên, giọng nói mang theo y cười: “Tạ công tử hiểu lầm, hôm nay ta đến gặp ngươi.”
Hắn vừa nói vừa âm thầm đánh giá Tạ Đình, cảm thán trong lòng, không ngờ con trai nhỏ của Tạ gia lại xinh đẹp như vậy, lúc sáng mẹ hắn thúc giục hắn đến Tạ gia hắn còn có chút không muốn, cảm thấy nếu lấy một kẻ cà lăm là thiệt thòi mình, bây giờ thì hắn ngàn vạn lần tình nguyện.
Tạ Đình nghe hắn nói vậy, tuy còn ù ù cạc cạc* nhưng vẫn ngồi xuống uống trà cùng hắn, người này nói chuyện nho nhã, giữa những câu nói đều như có như không tiết lộ sự hài lòng của hắn đối với y.
(*)丈二和尚摸不着头脑: mơ hồ, không hiểu rõ được sự việc, tình huống.
“Tạ công tử, ta đã nhậm chức Khổng Mục của Viện Hàn Lâm rồi, sáu tháng nữa có thể làm quan.” Lý công tử càng nhìn Tạ Đình càng thấy vừa mắt, tuy rằng y không thể nói chuyện trôi chảy, nhưng như thế thì chẳng phải y sẽ càng hiền lương, nghe lời sao?
“À, vậy, vậy thì, chúc mừng ngài trước…” Tạ Đình lơ đễnh đáp.
“Ngươi, ngươi cứ gọi ta là Trúc Sơn là được rồi, tên tự của ta là Trúc Sơn.”
“Không, không không không cần đâu!”
Tạ Đình bây giờ mới nhận ra, cha mẹ không phải là muốn gả mình tới Lý gia chứ?
Vừa nghĩ tới đấy, y đứng bật dậy, quay đầu bỏ chạy, cứ như người sau lưng là thú dữ.
Lý công tử nhìn bóng lưng của y, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng đi, ta cưới ngươi làm vợ, Khổng Mục một tháng được ba trăm lượng bạc, ta giao cho ngươi quản hết!”
Tạ Đình siết chặt tay thành nắm đấm, vừa tức Lý công tử tự cho là đúng, vừa giận cha mẹ hôm nay đã sắp xếp cuộc xem mắt hỗn loạn này, y cắm đầu về phía trước mà chạy, bịch một tiếng liền đụng phải một bả vai cứng rắn.
Âm thanh quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu y, giọng nói cộc cằn mang theo một luồng vị chua.
“Lúc đầu vốn đã từng không thích phẩm cấp thấp của nhà ngươi, bây giờ đến một Khổng Mục nho nhỏ cũng đáng để ngươi xem mắt à, hửm?”