Biệt thự riêng của Thượng Tân Phong.
Lục Hạc Vĩ thì thầm gì đó vào tai của anh, anh tức giận rời khỏi phòng và xuống phòng khách.
Em trai của anh, Thượng Đắc Tống tới thăm anh, còn bế cô vào.
Anh nhìn thấy thì rất tức giận quát lớn:
– THƯỢNG ĐẮC TỐNG!? Sao em lại mang người phụ nữ này về biệt thự của anh?
– Em thấy cô ấy bị ngất trên đường, người bị thương nặng còn bị lớp tuyết phủ đầy người nên em tiện thể đem cô ấy về đây.
– Em có biết cô ta là ai không?
– Ai ạ?
– Đường Lạc Đào!?
Thượng Đắc Tống bất ngờ nhìn cô:
– Cái gì? Đây là Đường Lạc Đào á? Đây không phải là chị dâu của em sao? Vậy sao lại thảm thế này!?
– Mặc kệ cô ta.
Đem cô ta vứt về chỗ củ đi.
Không thì em đừng mơ tới đây thăm người anh này một lần nào nữa!?
– Nh-nhưng..
chị ấy..
bị thương rất nặng, người còn rất lạnh nữa..
anh thật nhẫn tâm.
– Anh không nói lại lần 2
Anh khoanh tay ngồi trên ghế và nhắm mắt lại.
Thượng Đắc Tống nhìn cô rồi nhìn anh, sau đó, đưa cô cho quản gia và nói:
– Chăm sóc tốt cho chị ấy.
Còn em thì..
khỏi đến đây nữa..
không thể để mặc chị ấy ngoài kia, thấy chết mà không cứu được.
– Thượng Đắc Tống!? Em càng ngày càng to gan rồi đấy!
– Em thì không như vậy.
Anh nên coi lại anh đi.
Đừng như vậy nữa chị ấy sau này chính là vợ anh, là thiếu phu nhân của Thượng Gia đấy! Thôi..
em về đây!? Anh đừng gây khó dễ cho chị Lạc Đào, không thì em mách với cha mẹ đấy.
Nói xong Thượng Đắc Tống quay người rời đi.
Anh thì tức đến xì khói.
Quản gia lên tiếng hỏi anh:
– Thiếu gia..
vậy còn..
cô Lạc Đào thì sao ạ?
– Cứ đem cô ta tới phòng của tôi đi.
Kêu bác sĩ tới kiểm tra rồi băng bó cho cô ta.
– Vâng! Nhưng cái lưng già này của tôi không thể bế cô Lạc Đào lên lầu được nữa..
Giờ phải làm sao..
cô ấy sắp lạnh đến trắng người rồi..
Anh bất lực đi lại, cướp lấy cô rồi đi lên phòng:
– Thôi để tôi.
Mệt quá!?
Lên tới phòng, anh đá cái cửa ra rồi đi lại phía giường, gạt chăn ra rồi đặt cô nằm xuống.
Anh nhìn cô một lượt, nhìn thấy chân cô đầy vết thương đang chảy máu, người toàn vết xước, còn bị bầm tím khắp nơi:
– Cô không thấy khó mà lui à? Thật là ngu ngốc!?
Người cô run lên lẩy bẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Kh-không..
đừng làm vậy..
kh-không…!xin cô..
không..
Thấy người cô toàn vết bùn, bẩn.
Anh đành bế cô vào nhà tắm.
Xả nước ấm rồi c ởi đồ cô ra giúp cô làm sạch người:
– Người phụ nữ này!? Cô mà tỉnh dậy thì biết tay tôi.
Nhà anh không có đồ nữ nên đành lấy áo choàng tắm của anh mặc cho cô.
Rồi bế cô về lại giường, trùm kín người cho cô.
Cửa mở ra, bác sĩ với quản gia đi vào.
Anh ngồi nghiêm chỉnh quát:
– Làm ăn kiểu gì vậy? Kêu bác sĩ cũng lâu như vậy!? Thật mất thời gian.
– Xin lỗi thiếu gia.
Do biệt thự của chúng ta xa quá, đường lại khó đi.
Nên mới tới trễ ạ.
– Ừ ừ..
đừng nói nữa.
Lại xem cô ta bị sao kìa!?
– À à..
vâng ạ!?
Bác sĩ đi lại, kiểm tra cho cô.
Ồn ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô, anh thấy vậy liền đạp ông ta ra:
– Thích nhìn không? Biết đó là ai không? Muốn chết à?
Ông ta bật dậy, quỳ lạy nói:
– Kh-không..
tôi không có ý đó..
– Đưa thuốc đây rồi mau cút đi.
– V-vâng..
đây ạ!?
– Phắn!?
Anh cầm lấy thuốc rồi đuổi bác sĩ đi.
Gọi người lên bôi thuốc cho cô nhưng ai nấy cũng bận.
Anh lại phải đích thân bôi thuốc cho cô.
Anh nhẹ tay bôi thuốc lên vết thương chỗ chân cho cô, vừa bôi vừa chú ý xem cô có đau không.
Cô nhăn mặt:
– ư..
Anh liền vừa bôi vừa thổi cho cô.
Sau đó, quấn băng lại cho chân cô rồi đi lại bàn làm việc ngồi.
Thượng Tân Phong đang làm việc thì tên đại ca đám lúc nãy chặn đường cô, mang thương tích đầy mình đi tới:
– Thiếu gia..
chúng tôi về rồi..
– Bị chó cắn hay sao mà nát thế hả?
– Hơn chó cắn đấy ạ!?
– Sao? Một đứa con gái mà các cậu còn xử không xong?
Tên đại ca giơ vết thường toàn thân của mình ra kêu ca:
– Thiếu gia nhìn đi.
Vết thương của tôi là do Thiếu phu nhân làm đó ạ!?
– Đừng gọi cô ta là Thiếu phu nhân.
Tôi nói bao nhiêu lần rồi.
– V-vâng tôi xin lỗi.
– Nãy cậu bảo vết thương của cậu là do cô ta làm?
– Đúng vậy!? Nếu tôi không xin tha thì giờ tôi không còn gặp lại thiếu gia được nữa rồi.
Cô ấy ra tay rất thuần thục, còn có ánh mắt như muốn ăn thịt tôi vậy!?
– Có chuyện đó sao? Người cô ta nhiều vết thương vậy mà?
– Đó là chúng tôi rải đá nhọn ở trên đường cô ấy đi..
nên mới bị…còn máu trên váy cô ấy là của chúng tôi..
Anh im lặng, suy ngẫm một lúc:
– Các cậu cực khổ rồi.
Về dưỡng thương đi.
– Vâng..
tôi xin phép!?
Anh đứng chấp tay về phía sau, nhìn ra khỏi lớp cửa kính, nhìn lên bầu trời đầy sao:
– Thú vị đấy!? Tôi lại muốn biết cô có ý đồ gì với Thượng Gia đó.
Chắc cũng vì tiền nên mới tốn nhiều công sức như vậy đúng không? Hừ..
đừng mong tôi để cô yên….