Cao Huyền Nhân đang ngồi trong phòng làm việc, đêm nay nhất định phải làm cho xong mẫu thiết kế này để mai có thể mang lên trường kịp thời hạn chấm điểm.
Đam mê với ngành thiết kế thời trang, cũng đã sang năm thứ tư rồi.
Ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, hết khâu khâu lại may vá, trong phòng bừa bộn nhiều thứ.
Cao Huyền Nhân không thể tiếp tục được nữa, bù đầu từ sáng sớm nay cho đến tận 23 giờ đêm rồi, đề bài lần này kiếm năm mẫu phục trang phong kiến tự sáng tạo, nhưng vẫn không được bỏ đi lối phong cách chính.
Cao Huyền Nhân làm bộ này cũng là bộ thứ năm, cậu rất có hứng thú với phong cách thời Lý nên bộ đồ cuối cùng này chính là tác phẩm mà cậu tâm đắc nhất.
Ngắm nhìn bộ trang phục đã được hoàn thiện 90%, Huyền Nhân tâm đắc dựa lưng vào bàn, châm một điếu thuốc dít một hơi, im lặng một hồi, cậu bắt đầu thấy có gì đó không đúng lắm, cầm bản thảo lên nghiên cứu.
Hết nhìn bản thảo rồi lại nhìn sang mẫu, Huyền Nhân nhíu mày trầm tư, có một chi tiết nào đó không được đúng cho lắm.
Trang phục nữ nhân, vạt áo dài bên ngoài chưa đủ toát lên sự quý tộc.
Huyền Nhân nhìn thêm mấy lần nữa, chợt nhận ra viền áo ngoài chưa có đủ độ lấp lánh.
“Nếu như thêm độ lấp lánh nữa, mới có thể toát lên đúng thần thái của trang phục.
Trời ạ, sao giờ mới nhận ra.”
Huyền Nhân đi tới gần bộ trang phục, tắt hết đèn đi, dùng ánh trăng ngoài cửa sổ mà thử độ lấp lánh, đúng là chưa đạt như mong muốn.
Nhưng giờ này thì còn cửa hàng nào còn mở nữa.
Huyền Nhân gọi điện thử cho đứa bạn, “Alo, Chi à, ê bà còn mấy lọ huỳnh quang nhỉ”
Chi ở đầu dây bên kia chắc có lẽ đã đi ngủ, bị gọi dậy giọng nói pha chút bực dọc “Có.
Đêm hôm rồi..
vẫn chưa xong bài à..
Sang mà lấy đi.”
Nói xong liền tắt máy, Huyền Nhân cũng chẳng bận tâm, cậu lập tức khoác thêm cái áo, chạy xuống dưới nhà.
Nhà của Chi cách đây hai ngã tư.
Huyền Nhân vừa kịp xỏ đôi giày thì ngoài trời nổi mưa lớn, có cả sấm lớn đánh một cái đoàng.
Khiến cậu bắn mình.
Có chút lưỡng lự nhìn lại đồng hồ đã 23 giờ 20 rồi, Huyền Nhân vớ lấy cái áo mưa mặc, chuẩn bị dắt xe đạp thì mẹ từ trong phòng đi ra.
“Muộn thế này con còn muốn đi đâu?”
Huyền Nhân quay mặt lại, “Mẹ cứ ngủ đi, con sang nhà Chi lấy nốt đồ về hoàn thành bài.” Bà mẹ nghe thấy ngoài trời mưa to gió lớn, lo lắng hỏi lại “Không đi không được hả con, ngoài trời sấm chớp nguy hiểm lắm.” Huyền Nhân đã mặc xong đồ, dắt xe đạp ra cậu cười tươi an ủi mẹ “Mẹ, con đi lát sẽ về ngay, mẹ không phải lo, bài vở còn thiếu chút là xong rồi.
Nốt đêm nay từ mai con sẽ không phải làm bài chất đống nữa.” Mẹ cậu không nói thêm gì nữa, cho dù có cản thì cũng có làm được gì đâu, bà chỉ dặn cậu đi đường cẩn thận, kêu rằng bà sẽ đợi cửa bao giờ cậu về mới yên tâm.
Huyền Nhân đạp xe ngoài đường, tầm này mưa lớn gió to thổi, trên đường không có lấy một bóng người, cũng hơi sợ thật.
Nhưng mà vì bài tập nên Huyền Nhân cố gắng đạp thật nhanh sang nhà bạn để lấy đồ về.
Mưa lớn tạt thẳng vào mặt cay xè mắt không tài nào nhìn được đường.
Cố gắng lắm mới tới được nhà Chi, lại đứng ngoài đường một lúc đợi cô nàng mò từ trên phòng xuống.
Trong lúc đứng đợi, Huyền Nhân ngắm nhìn đường phố, trong đầu lại nảy ra vài cảnh hành động Hollywood, bất giác tim cũng đập nhanh hơn.
Đang tưởng tượng cảnh chính cậu là nhân vật chính đang đối đầu với quái vật thì Chi mở cửa.
Khiến cậu giật nảy mình, quay người lùi lại hai bước, Chi đi ra gió thổi mạnh khiến cô bé m5 này co rúm người lại nhìn Huyền Nhân trong bộ dạng ướt át, khổ sở “Đêm rồi vẫn chưa làm xong sao, còn bao lâu thì xong.” Chi đưa cho Huyền Nhân bột huỳnh quang, được bọc kĩ trong túi.
Cậu hớn hở cầm lấy, vạch áo mưa ra nhét thật kĩ trong người.
Huyền Nhân gấp rút nói vài lời “Còn tẹo nữa, vẩy cái này lên cái lớp áo là xong.
Mà đến giờ mới nhận ra thiếu xót đấy.
Mai cần tôi qua đón hay là tự đi.” Chi ôm cái cửa nhà, cười gian “Mai qua đón tôi, tôi đợi ông đón tôi mới đi học.
Về đi, cẩn thận.” Hai người vẫy tay chào nhau, đợi Huyền Nhân đi khuất, Chi mới đóng cửa vào nhà.
Trên đường về đến đoạn kia, gió bất ngờ thổi to, hất ngã cái xe đạp, với cơ thể thanh niên m78 như Huyền Nhân mà bị gió thổi ngã, đủ biết lực gió đêm nay mạnh như thế nào.
Ngã một cái, bị trẹo vai luôn, đau quá Huyền Nhân đành phải dắt xe vào gốc cây to gần đó.
Vừa đứng dưới gốc cây, Huyền Nhân vừa chỉ buột miệng nói ra “Quả này mà bị sét đánh cho thì..” Đây không biết có phải trùng hợp hay là câu nói kia linh nghiệm, một tia sáng lóe lên sáng cả 1 góc trời, ngay lập tức một tia sét giáng thẳng xuống, Huyền Nhân giật mình giây trước, giây sau đã ngã xuống, cả người tê dại.
Ý thức còn xót lại vài giây, trong chốc lát hàng loạt hình ảnh hiện ra trước mắt, mẹ cậu đang chờ, Chi đợi cậu sáng mai qua đón đi, bài tập nộp cô..
Rồi
Cao Huyền Nhân – 21 tuổi – sinh viên năm tư Đại học Mỹ Thuật từ trần lúc 2 giờ sáng ngày 27/8/2020.
Nguyên nhân tử vong: Sét đánh ngừng tuần hoàn..