*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhị ca, lúc trước nàng có như thế này không?” Tiêu Văn Yến lại hỏi.
Tiêu Văn Việt khẽ cau mày, trong đầu hiện lên ký ức về muội muội.
Hắn chỉ lớn hơn Tiêu Vân Chước hai tuổi, chẳng qua hắn vẫn mơ hồ nhớ rằng khi còn bé mình rất thích muội muội này, mà đại ca cũng rất thích tranh giành với hắn, bất cứ khi nào có thời gian cũng đều đưa muội muội sang chỗ lão thái thái.
Nương lại không cho hắn đến Tích Vi Đường.
Nhưng hắn quả thực muốn gặp muội muội, liền một mình đứng đợi ở bên ngoài Tích Vi Đường, đợi đến khi sắc trời tối muộn đại ca mới dẫn nàng ra.
Nhưng mỗi lần như vậy muội muội đều lưu luyến không rời, không muốn đi cùng hắn quay về chỗ của mẫu thân.
Tiêu Vân Chước khi đó rất sợ mẫu thân.
Nghĩ đến lúc trước, trong lòng Tiêu Văn Việt cũng không được tự nhiên, chỉ lạnh lùng lạnh nhạt nói: “Nàng lúc trước cũng thiên vị đại ca hơn rồi.”
Hắn còn đặc biệt để dành điểm tâm, rõ ràng là để nàng ăn, nhưng nàng thì sao?
Lại lén lút giấu đi rồi đưa cho đại ca.
Nàng còn lừa gạt đại ca nói là mẫu thân cho, muốn làm đại ca vui vẻ.
Chỉ tiếc cái đầu óc nhỏ bé kia không thông minh cho lắm, không ý thức được đại ca là người trọng phép tắc, khi được nhận thứ gì sẽ đến trước mặt mẫu thân nói cảm tạ.
Mà mẫu thân cũng không hề giấu diếm, sẽ nói ra chân tướng, cuối cùng lại còn lúng túng hơn.
“Chờ xong việc của tổ mẫu, xem đệ xử lý nàng thế nào! Hừ!” Tiêu Văn Yến nghĩ bụng, sẽ không bao giờ để nàng thành công nữa.
Nếu không thì sau này nhất định ngày nào cũng bày ra vẻ mặt đắc ý, như vậy sao được!
Tiêu Văn Việt không nói gì.
Năm đó hắn bị bệnh nhẹ, rõ ràng Tiêu Vân Chước đã đáp ứng sẽ ở bên cạnh hắn, không đi tìm đại ca, càng không khóc nháo đòi tìm tổ mẫu, nhưng rồi sau đó thì sao? Nàng lại thừa dịp hắn ngủ, tự mình chạy ra ngoài.
Bị lạc là đáng đời.
Bây giờ đã trở về rồi, lại lạnh lùng thờ ơ với hắn hơn, nhưng thái độ đối với đại ca lại hoàn toàn trái ngược.
Nếu như nàng đã vô tâm thì hắn cần gì phải để ý đến một người mà trong mắt hoàn toàn không có mình?
Hai huynh đệ mỗi người có tâm tư riêng, ngồi ở Tích Vi Đường càng thêm bực mình nhàm chán.
….
Chủ viện.
Khương thị lúc này đang nổi giận.
Ngay cả chén trà thích nhất cũng bị đập vỡ, nói với quản gia: “Lập tức bảo người chuẩn bị lễ vật đến nhà Hình bộ Lý đại nhân để xin lỗi đi!”
“Cô mẫu…” Khương Nguyên khẽ thở dài.
“Ai mà biết nàng lại to gan đến vậy?! Mới trở về mà dám dùng tên tuổi phụ thân huynh trưởng ra để nhờ Lý đại nhân tra án! Vị Không Thiền đại sư đó ta đã từng gặp rồi, ta còn mua từ tay ngài ấy một cái đèn lưu ly hoa sen nữa! Nàng thì tốt rồi, vậy mà lại khẳng định rằng đại sư là giả mạo, con nói xem nàng muốn vả mặt ai? Rõ ràng là nhằm vào ta!”
Mới từ sáng sớm, tin đồn đã truyền đi, bay khắp nơi!
Bây giờ đại sư kia bị bắt, vụ án còn đang bỏ ngỏ.
Nhưng chân tướng vụ án thế nào không còn quan trọng nữa! Nếu đại sư bị oan, Tiêu gia khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích, nói rằng dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, làm nhục đại sư, sau này sao có thể ngẩng cao đầu?!
Trái lại, nếu như đại sư kia thực sự không phải người tốt lành gì thì Vân Chước coi như giẫm mặt bà ta xuống đất, chẳng khác nào nói với mọi người rằng chiếc đèn lưu ly hoa sen mà bà ta khổ cực lắm mới lấy về được là hung khí!
“Cô mẫu, bây giờ con hy vọng phán đoán của biểu tỷ không sai mới là tốt nhất.
Người trong kinh thành ca ngợi Không Thiền đại sư cũng không ít, bị lừa gạt cũng không phải chỉ có chúng ta.
Lòng hiếu thảo của ngài đối với lão thái thái là điều không thể nghi ngờ…” Khương Nguyên vội vàng nói.
Trong lòng Khương Nguyên cũng rất tức giận.
Tiêu Vân Chước làm mất mặt trong nhà cũng thôi đi, vậy mà còn gây chuyện ra tận bên ngoài.
Mấy năm nay mặc dù nàng ta chỉ là biểu tiểu thư nhưng mọi người khắp kinh thành đều đối đãi với nàng ta như nữ nhi Tiêu gia, nếu Tiêu Vân Chước bị mất mặt, vậy thì nàng ta cũng mất đi vinh quang.
Trên đời này sao lại có kẻ ngu xuẩn đến vậy chứ? Lại có thể nóng lòng muốn ra ngoài tự làm mình mất mặt đây!
“Nàng là cái thá gì chứ? Nàng nói Không Thiền đại sư là giả thì chính là giả à? Lý đại nhân kia chẳng qua chỉ là nể mặt cô phụ của con mới đồng ý thụ lý vụ án này! Người ta chỉ là nể mặt, nhưng cũng không thể thật sự vì mặt mũi của nhà ta mà xử chém một cao tăng đắc đạo chứ?!”