Mặc dù chỉ là tổ chức một bữa tiệc cưới giữa trưa, nhưng phụ tử Hứa gia lại vì đó mà sớm chuẩn bị trước vài ngày.
Vốn cho rằng sau đó tất nhiên sẽ phải bận rộn vài ngày, nhưng không nghĩ Diệp Tế Muội thật sự cao thủ làm việc, chỉ mới một buổi chiều, đã đem đồ nên để, nên rửa, nên cất đều cho sắp xếp thoả đáng.
Còn nhanh chóng quét hết nhà từ trong ra ngoài, cái bàn, đồ dùng trong nhà đều chà rửa hết, thậm chí đều không cần Hứa Hưng Xương nhúng tay giúp một chút.
Đợi đến khi phía chân trời mặt trời bắt đầu lặn bà liền bắt đầu làm cơm tối.
Buổi trưa đồ ăn còn thừa lại trên cơ bản đã được bà tặng cho người khác, cũng may còn để lại kha khá nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Hôm nay là ngày đầu bà gả tới, cũng có lòng muốn muốn khoe khoang tài nấu nướng của mình trước mặt phụ tử Hứa gia một phen. Nên rất dụng tâm nấu một bát măng khô thịt nướng, chiên một con cá trích, trộn một đĩa dưa leo với tinh bột mì, bày một đĩa hành băm trứng gà, rang một đĩa củ lạc, sau đó bảo Diệp Trăn Trăn đi gọi phụ tử Hứa gia ăn cơm.
Lúc này Hứa Hưng Xương còn đang ngồi ở Hứa Du Ninh.
Hai cha con trước kia chưa từng có trải qua cảm giác ngồi trong phòng chờ cơm. Thấy Diệp Tế Muội muốn nấu cơm tối, vốn muốn đi hỗ trợ, nhưng đều bị Diệp Tế Muội cười đuổi ra khỏi phòng bếp, còn nói nam nhân nhà không nên bước vào phòng bếp, ở trong phòng an tâm chờ ăn cơm là được.
Ba lần bốn lượt, hai người bọn họ cũng đành phải quay người ngồi ở trong phòng. Một người cầm sách ngồi ở trên mép giường đọc, một người cầm dao khắc tiếp tục khắc tượng gỗ Phúc Lộc Thọ tam tinh báo hỷ.
Lúc này thấy Diệp Trăn Trăn đi tới, Hứa Hưng Xương vội vàng để sách trong tay xuống đứng dậy. Hứa Du Ninh cũng dừng công việc điêu khắc trong tay lại.
Diệp Trăn Trăn nhìn Hứa Hưng Xương một chút, có thể thấy rõ vẻ khẩn trương của ông. Thân thể đứng thẳng tắp, cứng ngắc không nói, hai tay để xuôi hai bên người còn nắm chặt.
Chắc hẳn muốn cười với nàng một cái, chỉ tiếc là quá khẩn trương, cho nên nụ cười này trông có vẻ hơi không được tự nhiên.
Diệp Trăn Trăn cười thầm, trong lòng suy nghĩ, vị kế phụ này của nàng cũng rất thú vị.
Nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn mở miệng gọi hắn một tiếng cha, sau đó lại quay đầu gọi Hứa Du Ninh: “Ca, ăn cơm.”
Bị giới hạn nên lúc mở miệng nói chuyện dây thanh hơi đau, bây giờ nàng cũng chỉ nói những câu ngắn gọn.
Hơn nữa, cũng không dám lập tức liền diệu ngữ như châu*, sẽ bị người hoài nghi. Chỉ có thể ở ngầm thay đổi từ từ.
*Ăn nói khéo léo, trơn tru
Mặc dù trong lòng Hứa Du Ninh cũng cảm thấy, ngồi ở chỗ này chờ Diệp Tế Muội nấu cơm tối xong rồi mời bọn họ ra ăn thật không biết xấu hổ, nhưng trên mặt không có biểu hiện khẩn trương như Hứa Hưng Xương. Vẫn tương đối bình tĩnh nhìn Diệp Trăn Trăn gật đầu một cái, nở nụ cười yếu ớt nói: “Vất vả cho nương và muội muội.”
Vừa nãy Diệp Trăn Trăn đi phòng bếp giúp Diệp Tế Muội nhóm lửa. Dĩ nhiên nhóm lửa có chỗ tốt của nhóm lửa, được nếm thử mùi vị mỹ thực đầu tiên.
Diệp Trăn Trăn cũng cười gật đầu lại với hắn, ý nói hắn không nên khách khí. Sau đó rất tự giác liền giơ tay đến muốn đẩy xe lăn cho hắn.
Hứa Hưng Xương vội vàng nói với nàng: “Con còn nhỏ, để ta đẩy cho.”
Đẩy xe lăn cũng là việc tốn sức, làm sao để một tiểu cô nương như nàng làm được, còn đại nam nhân như ông lại đứng một bên nhìn chứ.
Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn ông, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tiểu cô nương mặc dù không bao nhiêu tuổi, nhưng có thể nhìn thấy ngũ quan trên mặt đề rất duyên dáng. Lúc này bỗng nhiên cười một tiếng, nét mặt cong cong, đặc biệt đáng yêu.
“Cha ” nàng mở miệng, vẫn là lời đơn giản, “Con đẩy.”
So với lời nói khàn khàn không rõ lúc trước, thì lúc này lời nói của nàng đã thông thuận không ít, tiếng nói nghe cũng có mấy phần nũng nịu đặc trưng của tiểu cô nương.
Hứa Hưng Xương không có nữ nhi, trước kia không biết được phụ thân đối với nữ nhi sẽ là loại tình cảm như thế nào, nhưng bây giờ nhìn lấy nụ cười trong trẻo của Diệp Trăn Trăn, nghe tiếng nói nũng nịu của Diệp Trăn Trăn, không biết tại sao, ông bỗng không biết nguyên nhân gì cảm thấy tim mềm nhũn một chút.
Rút tay lại, ông ngượng ngùng cười cười. Cũng không tranh với Diệp Trăn Trăn nữa, chỉ tỉ mỉ dặn dò nàng: “Con đẩy chậm một chút.”
Diệp Trăn Trăn khẽ gật đầu.
Mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng chân trời ráng đỏ một vùng, chẳng những làm nửa bầu trời được chiếu rọi một màu đỏ bừng, ngay những chỗ xa xa kế bên tất cả mọi thứ đều được chiếu rọi đỏ rực .
Diệp Tế Muội đã bày xong một bàn vuông nhỏ trong sân, đồ ăn cũng được bưng lên trên bàn. Nhìn thấy ba người bọn họ tới, liền cười gọi bọn họ: “Mau tới đây ăn cơm.”
Diệp Trăn Trăn đẩy Hứa Du Ninh đến bên cạnh bàn, lập tức ngay ngồi xuống một cái ghế trúc con bên cạnh.
Diệp Tế Muội vốn muốn ngồi xuống, nhưng nhìn Hứa Hưng Xương đứng ở nơi đó chưa ngồi, cũng đứng theo, ánh mắt có chút không hiểu nhìn ông.
Hứa Hưng Xương thoáng chốc chỉ cảm thấy chân trời ráng đỏ cũng chiếu lên mặt mình, trên mặt nóng hổi một mảng.
Ho nhẹ một tiếng nhằm che giấu vẻ bối rối của mình xuống, lúc này ông mới lên tiếng gọi Diệp Tế Muội: “Nàng, nàng cũng ngồi đi.”
Nói xong, tự mình khom người ngồi xuống ghế.
Diệp Tế Muội đáp một tiếng, lập tức cũng thấp người ngồi xuống một ghế trúc con.
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn nhìn Hứa Hưng Xương, lại nhìn Diệp Tế Muội, cảm thấy về sau hai người bọn họ ở chung nhất định sẽ rất có thú vị.
Trên bàn ngoại trừ đồ ăn bát đũa, còn đặt một bầu rượu, cùng ba chén rượu nhỏ xếp chồng lên nhau. Lúc này, Diệp Tế Muội cầm một ly uống rượu để trước mặt Hứa Hưng Xương, thay hắn rót đầy một ly rượu, sau đó cầm một ly muốn để đến trước mặt Hứa Du Ninh, cũng phải hắn rót đầy cho hắn.
Chỉ thấy Hứa Du Ninh che kín mặt ly rượu, nhìn Diệp Tế Muội cười nói: “Nương, con không uống rượu, ngài không cần rót cho con.”
Ánh mắt nhìn Hứa Hưng Xương một chút, bên trong vậy mà mang theo ý cười ranh mãnh hiếm có: “Cha ngược lại phải uống nhiều một chút, nương, để cha bồi người uống vài chén.”
Hứa Hưng Xương vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiểu tử thối, ngươi bán cha ngươi thì bán nhanh lắm.
Diệp Trăn Trăn nhìn thấy cha con bọn họ trò chuyện bằng ánh mắt như thế, mím môi cười khẽ. Trong lòng thầm nghĩ, thế này thì làm cha còn không thoải mái bằng nhi tử đâu.
Diệp Tế Muội là người thẳng thắng, Hứa Du Ninh đã nói không uống, bà cũng không ép buộc, tự rót cho mình một ly đầy.
Sau đó để bầu rượu xuống, nàng hai tay đặt ở trên đùi xoa qua xoa lại một chút, nhằm làm dịu khẩn trương trong lòng mình, lúc này mới nói: “Cái kia, ta, ta nói hai câu a.”
Mặt khác ba người nghe xong, tất cả đều ngẩng đầu, hoặc quay đầu chăm chú nhìn nàng.
Dù là bình thường Diệp Tế Muội tự xưng là người da mặt cực dày, gặp phải tình huống nào cũng không sợ, có thể lúc này ở trước mặt ba người này, chủ yếu là dưới ánh nhìn chăm chú của hai cha con Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh, vẫn cảm thấy trong lòng như một con thỏ nhỏ, nhảy nhót không ngừng.
Nhưng cũng đành phải kiên trì nói tiếp: “Ta là người thô kệch, sẽ không nói lời văn vẻ nho nhã. Chính là, cái kia, hôm nay ta đã gả tới, vậy về sau chúng ta là người một nhà. Người một nhà, phải hợp sức đồng lòng cùng nhau, như vậy cuộc sống sau này của chúng ta nhất định có thể phát đạt hơn.”
Nói đến đây, bà dừng lại, ánh mắt len lén liếc nhìn Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh.
Hứa Hưng Xương mấp máy môi, muốn nói chuyện, nhưng thứ nhất do ăn nói vụng về, thứ hai cũng do xấu hổ, vậy nên không biết phải nói gì mới tốt. Chạm phải ánh mắt của Diệp Tế Muội, càng cảm thấy nhịp tim như nổi trống.
Tức thì không dám nhìn Diệp Tế Muội, lúng túng ho nhẹ một cái, cúi đầu siết chặt chén rượu trong tay.
Trên vành tai sớm đỏ rực.
Hứa Du Ninh hiểu rõ ông, hiểu được trong lòng của ông chắc chắn là đồng ý lời Diệp Tế Muội vừa nói, nhưng chỉ vì ngại nói ra miệng thôi. Lập tức mỉm cười, mở miệng phụ họa: “Nương nói rất đúng. Về sau chúng ta đã là người một nhà, nhất định phải hợp sức đồng lòng.”
Lại quay đầu cố ý hỏi Hứa Hưng Xương: “Cha, người nói như vậy có đúng không?”
Diệp Trăn Trăn lúc này cũng cố ý ầm ĩ: “Đúng. Nương nói, đúng.”
Nói xong, ánh mắt cũng sáng rực nhìn qua Hứa Hưng Xương. Trong lòng suy nghĩ, Hứa Hưng Xương này đoán chừng hẳn là một cái cối xay , nếu như dựa vào chính ông, khi nào mới có thể nói chuyện với Diệp Tế Muội tốt hơn a? Đã vậy hiện tại Hứa Du Ninh lại rõ ràng muốn ngầm mở đường cho Hứa Hưng Xương, như vậy nàng cũng tới giúp đỡ một chút.
Nàng cũng hi vọng Diệp Tế Muội có thể sống tốt, có một trượng phu thật lòng yêu bà. Mà rất hiển nhiên, Hứa Hưng Xương là một người rất tốt.
Bị hai lời nói này của hai huynh muội bọn họ chọc ghẹo, Hứa Hưng Xương còn có thể thế nào? Xác định chỉ có thể gật đầu a: “Đúng, đúng, đều nghe theo nương các ngươi .”
Diệp Tế Muội nghe thấy thế, trên mặt càng cười tươi hơn, lá gan cũng lớn thêm chút, lời cuối cũng dám nói tiếp .
“Ta đây, là phụ nhân nông thôn không biết cái chữ, không làm nên đại sự gì. Chẳng qua trong nhà này, trong ruộng trong đất mà nói không phải ta khoe khoang chứ, ta còn được xem là tháo vát. Ta cũng biết rằng, trước kia hai cha con các người đều tự mình nấu cơm giặt quần áo rửa chén, đó là bởi vì trước kia trong nhà các người không có nữ nhân, đây là chuyện không có cách nào khác. Nhưng bây giờ đã ta gả tới, ta nghĩ rằng, như vậy về sau, trong nhà này việc nấu cơm giặt quần áo rửa chén đều để ta làm, các ngươi không cần phải tranh giành với ta, cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Khục, cha nó này, về sau ngươi ở trong học đường an tâm dạy người ta đọc sách, a Ninh này, con cứ bận chính sự của con là được. Về phần Trăn Trăn, nàng còn nhỏ, tạm thời không cần để nàng hỗ trợ. Các ngươi cảm thấy, ta sắp xếp như vậy thế nào?”
Diệp Tế Muội cũng không muốn đốt cơm hay rửa một hai cái bát công phu cũng có người tới muốn giúp đỡ, như thế bà lại sợ lòng càng mệt hơn.
Hứa Hưng Xương nghe xong, lập tức muốn nói chuyện.
Làm sao có thể để cho một mình Diệp Tế Muội ôm hết mọi chuyện trong nhà? Nàng đây là gả tới làm thê tử ông, không phải tới làm đầy tớ nhà ông.
Chỉ có điều lời nói của ông còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Hứa Du Ninh cắt đứt trước.
“Nương…” Hắn nở nụ cười gọi Diệp Tế Muội, lời nói cung kính, “Về sau ngài chính là nữ chủ nhân trong nhà này, trong nhà này có chuyện gì đều do ngài quyết định. Ngài muốn sắp xếp thế nào thì cứ như thế, chúng ta đều nghe ngài.”
Mặc dù hắn cũng không nghĩ tới sẽ để một mình Diệp Tế Muội làm hết mọi chuyện, hắn và Hứa Hưng Xương đứng ở bên cạnh chỉ biết nhìn, nhưng dù sao cũng là ngày đầu Diệp Tế Muội gả tới, cũng là lần đầu đưa ra ý kiến của mình, làm sao có thể lập tức phản bác lời bà? Vô luận như thế nào, trước tiên cần phải để Diệp Tế Muội cảm thấy nơi này là nhà bà, bà chính là nữ chủ nhân trong nhà này, lời bà nói đó chính là quyền uy, không người nào dám không nghe.
Về phần cái khác , có thể về sau từ từ nói tiếp.
Diệp Tế Muội nghe hắn nói nữ chủ nhân – ba chữ này quả nhiên thật sự làm bà vui vẻ: “Tốt, tốt.”
Vui vẻ một chút, bà liền nhanh chóng trầm tĩnh lại, cười quở trách Hứa Du Ninh: “Còn điểm này nữa, về sau con nói chuyện với ta cũng đừng xưng hô ta ngài, ta nghe khó chịu. Tuy nói con không phải ta thân sinh, nhưng bây giờ đã con gọi ta một tiếng nương, trong lòng ta liền xem con như nhi tử thân sinh. Mẹ con hai người nói chuyện với nhau không cần phải như vậy, vừa khách sáo lại vừa xa lạ, về sau cứ tùy tiện một chút là được rồi.”
Trong lòng Hứa Du Ninh cảm động, vẻ mặt tươi cười càng thêm nhu hòa.
“Vâng… ” hắn cười nói, “Nhi tử đều nghe nương.”
Lập tức liền nghiêng thân cầm bầu rượu đến, tự rót rượu cho mình, hai tay dâng lên, nói: “Nương, không sợ người đừng chê cười, con hễ uống rượu là đỏ mặt, tửu lượng cũng thấp. Coi như vì nương vừa mới nói trong lòng coi con là nhi tử ruột, chén rượu này, nhi tử như thế nào cũng phải kính người một ly.”
Diệp Tế Muội được hắn coi trọng đến mở cờ trong bụng, cũng đưa tay cầm lấy chén rượu của mình: “Tốt, tốt. Đến, nương nhi (mẹ con) chúng ta hai người uống một ly nào.”
Hai người khẽ cụng ly, sau đó đều uống cạn ly rượu của mình. Lập tức Hứa Du Ninh lại cầm chén rượu lên, lần lượt rót đầy ly rượu Diệp Tế Muội và mình.
Hứa Hưng Xương: …
Diệp Trăn Trăn: …
Thấy Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh hai người bọn họ mẫu tử tình thâm, nơi này giống như không có hai người bọn họ nữa.