Huynh Sủng

Chương 42: lễ vật



 
Thật ra Diệp Trăn Trăn chỉ nghe được những lời nói đứt quãng của hai người bọn họ nhưng cái này cũng đã đủ làm cho nàng kinh ngạc rồi.
 
Trong chốc lát cũng chẳng quan tâm đến chuyện ăn mì hoành thánh nữa, thả chiếc thìa trong tay xuống, chợt đứng thẳng người dậy, xoay người chạy qua phía bên kia.
 

Diệp Tế Muội không biết nàng đây là làm sao, sợ hãi kêu tiếng một tiếng, cuống cuồng cũng nhanh chóng đứng dậy muốn đi kéo nàng lại.
 
Diệp Trăn Trăn đã chạy đến trước mặt cặp phu thê kia, vẻ mặt nôn nóng hỏi phụ nhân kia: “Cái người ngươi vừa mới nói bán cao dược kia bây giờ đang ở đâu? Vẫn còn trên trấn chứ?”
 
Đây chính là hắc ngọc đoạn tục cao nha. Phàm là người nào xem qua phim võ hiệp có ai không biết đến hắc ngọc đoạn tục cao? Cao dược thần kỳ thật đúng là cho dù xương cốt toàn thân đều vỡ vụn chỉ cần bôi cái này lên đều có thể tốt lên.
 
Không đề phòng đột nhiên bị tiểu cô nương chạy tới hỏi những lời này, phụ nhân kia bị dọa đến ngây người ra. Chờ phản ứng lại mới trả lời: “Cái người kia, ta, ta cũng không biết hắn bây giờ đang ở đâu. Trước đó mấy ngày ta còn thấy hắn ở trên trấn đang bày quầy hàng bán cao dược nhưng hai ngày nay hình như không thấy hắn nữa.”
 
Diệp Tế Muội đã chạy tới đây, hỏi Diệp Trăn Trăn đã xảy ra chuyện gì.
 
Trước kia nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Diệp Trăn Trăn, trong lòng vẫn còn lo lắng đây sẽ không phải là Diệp Trăn Trăn lại tái phát bệnh đi?
 
Cũng may nhìn thấy hai mắt của Diệp Trăn Trăn vẫn rất thanh minh như cũ hơn nữa còn quay đầu lại gọi nàng một tiếng nương. Lúc này Diệp Tế Muội mới yên lòng lại.
 
Bây giờ Diệp Trăn Trăn cũng không tiện giải thích với Diệp Tế Muội chuyện này, chính là đang sốt ruột hỏi thăm phụ nhân kia một chút lúc trước nàng nhìn thấy người bán quầy hàng kia ở chỗ nào. Chờ hỏi rõ ràng xong, trả tiền hai chén mì hoành thánh, cầm lấy đồ vật mua lúc sáng rồi lôi kéo tay Diệp Tế Muội chạy đến chỗ đó.

 
Nào biết được chờ chạy đến nơi đó cũng không có nhìn thấy quầy hàng bày bán của người kia. Cũng không có nhìn thấy người kia.
 
Diệp Trăn Trăn chưa từ bỏ ý định, đến quầy hàng bên cạnh và người đi đường đi ngang qua nơi đó đều hỏi thăm một lần. Rốt cuộc có một bà chủ tiệm mì suy nghĩ một lát rồi nói ra: “Người này ta biết rõ. Hắn thường xuyên ăn mì ở chỗ ta. Mấy ngày trước đây hắn có tới đây ăn mì, gia chủ ta có bắt chuyện với hắn. Hắn nói bây giờ trời lạnh cũng không buôn bán được gì, dứt khoát không bày hàng ra bán nữa mà muốn về với ông bà đi trốn mùa đông.”
 
Diệp Trăn Trăn vội vàng truy hỏi quê nhà người kia ở chỗ nào, bà chủ lại nói không ra: “Hình như rất xa nha? Chắc là ở phương bắc. Còn cụ thể ở nơi nào thì ta thật sự không biết.”
 
Diệp Trăn Trăn lại hỏi tiếp năm sau người kia có thể lại đến đây bày quầy bán hàng hay không, bà chủ cũng không dám khẳng định: “Hắn không có nói qua với chúng ta những lời này, ta cũng không dám chắc chắn.”
 
Diệp Trăn Trăn đành phải thôi.
 
Nhưng dù sao cũng không chịu cam lòng. Cho nên suy nghĩ một chút, nàng liền từ trong ngực móc ra túi tiền Hứa Du Ninh cho nàng, mở ra, đưa tay vào cầm lấy một chút tiền ra ngoài. Cũng không biết được đến cùng là có bao nhiêu, dù sao cũng kín đáo đưa cho bà chủ. Sau đó vẻ mặt thành khẩn nói với bà ta: “Chúng ta là người thôn Long Đường, họ Hứa. Nếu sang năm người kia lại tới đây bày quầy hàng bán cao dược kia, làm phiền bà chủ phái người đến nói với chúng ta một tiếng. Đến lúc đó chúng ta còn sẽ hậu tạ người.”
 
Chuyện gì cũng không làm liền có thể có tiền, đương nhiên là bà chủ cam tâm tình nguyện. Ngay lập tức liền nhận lời.
 
Lúc này Diệp Trăn Trăn mới yên lòng lại, kéo tay Diệp Tế Muội cầm lấy đồ vật của hai người đi ra khỏi tiệm mì.
 
Vừa rồi lúc Diệp Trăn Trăn cầm tiền đưa cho bà chủ thật ra Diệp Tế Muội muốn ngăn cản lại. Lần đầu gặp người ta lại không mua bất cứ thứ gì ở chỗ bà chủ, vô duyên vô cớ cho nhà người ta tiền. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trăn Trăn, nàng suy nghĩ một chút nên đem bàn tay vươn đi ra rụt trở về. Cũng không có mở miệng ngắt lời.
 
Bây giờ trên dưới tay nhỏ Diệp Trăn Trăn cho dù cầm một chút tiền thì chắc có lẽ cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa, quan trọng nhất là vừa rồi nàng cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của đôi phu thê ở quầy mì hoành thánh kia, trong lòng hiểu rõ đây là Diệp Trăn Trăn cho rằng cao dược kia có thể trị khỏi chân của Hứa Du Ninh.
 
Trong lòng một mặt vui mừng tình cảm tốt đẹp của Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh nhưng một mặt khác nàng cũng không tin tưởng lắm trên đời này thật sự sẽ có loại cao dược thần kỳ đến vậy.
 
Hơn nữa còn là chính là một người phiêu bạt giang hồ bán cao dược, có thể có bao nhiêu lợi hại?
 
Vì vậy cho đến lúc đi ra khỏi tiệm mì, Diệp Tế Muội mới nhẹ giọng chậm rãi nói lời khuyên bảo Diệp Trăn Trăn: “Nương cũng hiều được con như vậy là muốn chân của ca con có thể tốt lên nhưng cho dù là vậy chúng ta cũng không thể tin vào một người phiêu bạt giang hồ bán cao dược nha. Chúng ta phải tin vào đại phu. Nói thật cho con biết, ta với cha con cũng đã bàn bạc xong, chờ đầu xuân năm sau khí trời ấm lên rồi thì để cho cha con mang theo ca của con đi đến nội thành. Đại phụ trong thành dù sao vẫn nhiều hơn nơi này của chúng ta. Để cho hắn mang theo ca của con đi gặp mấy vị đại phụ nếu có thể gặp được vị nào có y thuật cao minh thì chân của ca con nói không chừng có thể được chữa khỏi. Con cũng đừng vì người khác vừa mới thuận miệng nói một câu thì đã tin tường cái cao dược kia có thể trị được chân của ca con nha.”
 
Thật ra vừa rồi Diệp Trăn Trăn cũng là vì nghe thấy tên cao dược này là hắc ngọc đoạn tục cao nên mới có thể kích động lên như vậy. Bây giờ sau khi kích động qua đi, bị gió lạnh bên ngoài thôi một cái, cả người liền dần dần bình tĩnh trở lại.
 
Nàng biết rõ lời nói của Diệp Tế Muội rất đúng nhưng mà nàng vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ cái hy vọng này.
 
Nói không chừng cái cao dược kia thật sự là cái hắc ngọc đoạn tục cao mà nàng biết. Bất kể nói như thế nào dù sao thử một lần sẽ không sai.
 
Nhưng nàng cũng không muốn Diệp Tế Muội lo lắng liền gật nhẹ đầu, rất nghe lời nói ra: “Vâng, con đã biết.”
 
Dừng một chút lại nói thêm: “Nương, chuyện vừa rồi sau khi trở về người đừng nói cho cha và ca ca.”
 
Cũng không phải sợ hai người bọn họ nói gì nàng, nàng chỉ là cảm thấy cái cao dược kia lớn nhỏ cũng coi là một hy vọng. Người đã có hy vọng sợ nhất chính là lúc hy vọng vỡ tan. Vì vậy dứt khoát không nói trước cho Hứa Hương Xương và Hứa Du Ninh chuyện này, tránh cho sau cùng chuyện này chứng tỏ thật sự chỉ là đen sự kiện, ngược lại làm cho trong lòng hai người bọn họ thất vọng.
 
Chân Hứa Du Ninh đã bị gãy ba năm nay, hai phụ tử bọn họ chắc chắn gặp qua không ít đại phu. Chắc hẳn ngay từ đầu trong lòng cũng có tồn tại hy vọng nhưng sau đó đã trải qua nhiều lần thất vọng như vậy, trong lòng hai người bọn họ đã có bao nhiêu khổ sở? Diệp Trăn Trăn không đành lòng để cho hai người bọn họ lại trải qua một lần nữa thất vọng.

 
Diệp Tế Muội không biết được trong lòng nàng là nghĩ như vậy chỉ cho là Diệp Trăn Trăn như vậy là lo lắng Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh sẽ nói nàng. Nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được, ta trở về không nói cho cha con và ca của con.”
 
Lại hỏi ra nghi vấn vừa nãy cứ ở trong lòng nàng: “Cái túi tiền kia của con từ đâu mà có?”
 
Nàng là một tiểu hài tử ở trong nhà, sao trên người có nhiều tiền như vậy?
 
Diệp Trăn Trăn nghe xong, vội vàng từ trong ngực móc túi tiền kia ra đưa cho Diệp tế Muội, cũng giải thích: “Đây là lúc con đi ra ngoài ca ca đưa cho con. Nương, cho người.”
 
Nghe thấy đây là Hứa Du Ninh cho nàng, Diệp Tế Muội lập tức yên lòng.
 
Liền cười nói: “Nếu như đây là ca con đưa cho con vậy thì con giữ lấy là tốt rồi, cho ta làm cái gì. Không nên tiêu xài bậy bạ là được.”
 
Bất luận Diệp Trăn Trăn muốn đem túi tiền này cho nàng như thế nào thì Diệp Tế Muội vẫn không nhận, cuối cùng Diệp Trăn Trăn cũng đành thôi, đem túi tiền này lại một lần nữa nhét vào trong ngực, nghĩ đến chờ một lát nữa phải dùng tiền này mua chút gì đó.
 
Bánh xốp đường trắng chắc chắn là phải mua, lúc ra cửa nàng đã đáp ứng với Hứa Du Ninh. Mặt khác hôm nay còn là sinh thần mười sáu tuổi của Hứa Du Ninh, nàng có phải nên mua có huynh ấy một lễ vật sinh thần hay không?
 
Nhưng phải mua cái gì làm lễ vật sinh thần cho phải đây?
 
Trên đường đi vừa suy nghĩ chuyện này nàng vừa đi cùng Diệp Tế Muội mua mấy cân hạt dưa đậu phộng. Sau đó lại đi đến tiệm tạp hóa mua muối đường nước tương các loại vật dụng hàng ngày.
 
Nếu là tiệm tạp hóa vậy thì chắc chắn sẽ bán rất nhiều đồ vật lặt vặt.
 
Diệp Trăn Trăn chỉ thấy có trống lắc cho tiểu hài tử chơi, các loại đồ vật như kẹo hạt vừng để ăn, thậm chí trên khay chứa đồ còn để các loại chậu gỗ và cái bô này.
 
Hơn nữa nghe cuộc nói chuyện của chưởng quầy và Diệp Tế Muội, nơi này cũng bán các loại đồ vật khác nữa.
 
Diệp Trăn Trăn đưa mắt nhìn xung quanh bên trong tiệm tạp hóa có diện tích không coi là nhỏ này, chợt liếc mắt nhìn thấy trên quầy làm bằng gỗ đặt một đồ vật. Hình tròn tròn rất khéo léo giống như một quả bí ngô nhỏ.
 
Vật này chắc là làm bằng đồng nhưng phỏng chừng đã được sử dụng từ rất lâu rồi vì thế nhìn thấy bên ngoài đều đã đen thùi lùi, cũng không biết được màu sắc ban đầu là gì.
 
Diệp Trăn Trăn tò mò liền chỉ vào vật kia hỏi: “Đây là cái gì?”
 
Chưởng quầy đang dùng cái cân đòn cân muối nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó trả lời: “Cái đó là thủ lô (1).”
 
(1) thủ lô: lò sưởi tay
 
Thủ lô nha.
 
Trước kia Diệp Trăn Trăn đã từng nhìn thấy cái này trên TV. Chỉ là lúc xem nhìn rất xinh đẹp cũng rất lấp lánh nhưng không có cái nào mới nhìn qua đã tối đen như vậy.
 

Trong lòng liền suy nghĩ, bây giờ trong nhà bọn họ hình như không có vật nào như vậy. Nhưng mà vào mùa đông Hứa Du Ninh cũng có thể phải chép kinh thư, điêu khắc gỗ, chắc chắn tay sẽ lạnh. Hơn nữa hắn cứ mãi ngồi trên ở xe lăn thì chắc chắn sẽ lạnh. Nếu có thể có một thủ lô, có thể đặt ở trên đầu gối huynh ấy như vậy thì chân cũng sẽ không lạnh. Lúc tay lạnh còn có thể dừng lại việc đang làm trong tay, đưa tay đặt lên trên thủ lô ấm áp, chắc chắn như vậy sẽ rất tiện lợi.
 
Liền rất muốn mua cái thủ lô này. Nhưng không biết cái này có giá bao nhiêu, cũng có chút thấp thỏm mở miệng hỏi: “Chưởng quầy cho hỏi, cái thủ lô này có giá bao nhiêu?”
 
Chưởng quầy liếc mắt nhìn nàng một cái, thuận miệng báo một con số
 
Diệp Trăn Trăn nghe xong đang muốn lấy túi tiền từ trong lòng ngực ra ngoài đếm một chút xem có đủ hay không, chợt nghe thấy Diệp Tế Muội Cười nói: “Chưởng quầy, cái thủ lô này của ngươi nhìn qua là biết chắc chắn người ta đã dùng rất nhiều năm, ngươi thu tới đây không chừng chỉ tốn có mấy văn tiền, sao bây giờ lại mở miệng liền đòi cái giá tiền này với nữ nhi của ta? Với cái giá tiền ngươi nói ra này, ta lại thêm chút ít là đã có thể mua một cái mới rồi, còn mua cái đồ cũ này của ngươi làm gì?”
 
Thủ lô này đúng là hàng đã dùng rồi mà chưởng quầy thu lại của người ta. Thật ra cũng có chút hư hỏng, dưới đấy có một lỗ hổng. Hơn nữa chế tác cũng rất cẩu thả, phía trên cũng không có chạm khắc hoa văn. Vì vậy lúc thu vào tay thật sự rất rẻ.
 
Nhưng cho dù là lúc hắn thu vào tay rất hời thì lúc bán ra hắn cũng muốn lời nhiều tiền một chút.
 
Vì vậy hằn vừa đem muối cân xong lại đến gói kỹ mỡ lợn trong tờ giấy, vừa nói: “Vật này có thể không hơn bất cứ vật gì khác. Cho dù là cũ rồi thì cũng xứng đáng với cái giá tiền này.”
 
Gói kỹ một bao muối, hắn phủi phủi tay, đưa ngón tay dùng sức gõ gõ bên ngoài thủ lô. Ngay lập tức thủ lô phát ra một tiếng vang ô…ô…n…g nhỏ.
 
“Có nghe thấy không? Đây chính là làm từ đồng nguyên chất. Khỏi phải nói dựa vào giá bán thủ lô, coi như là dựa vào giá bán ra của đồ đồng, vậy cũng sẽ xứng đáng với cái giá tiền ta vừa mới báo cho ngươi kia.”
 
Trước kia Diệp Trăn Trăn chưa từng trải qua việc mặc cả trả giá, nàng thật sự cũng sẽ không cò kè trả giá, nàng không hiểu gì về cách thức này. Vì vậy vừa nghe thấy lời nói này của chưởng quầy nàng liền tin ngay, đã suy nghĩ muốn thò tay vào trong ngực lấy túi tiền ra còn đếm một chút xem tiền trong túi có đủ hay không.
 
Lại bị Diệp Tế Muội vẻ mặt không đổi đưa tay đè chặt tay của nàng lại. Sau đó lại cười nói với chưởng quầy: “Cho dù là đồng thì cũng được phân chia thành tốt hay xấu. Chưởng quầy, ngươi cũng đừng khi dễ ta là hạng nữ lưu, không nhìn được hàng hóa. Nếu là đồng tốt thì lúc ngón tay gõ lên có thể phát ra cái âm thanh này sao? Đồng này của ngươi không tinh khiết một chút nào, chỉ có thể coi là một cái đồng hỗn tạp.”
 
Lại cầm lấy thủ lô cao thấp trái phải đều nhìn kỹ một phen. Còn thò tay vào bên trong sờ sờ, sau đó tiện tay quăng lên trên quầy, vẻ mặt ghét bỏ nói: ” Cái này bên dưới đã có lỗ thủng. Lúc làm ra cái này bên trong lò cũng không có cẩn thận cọ sát qua, cũng đã sử dụng nhiều năm như vậy, sờ sờ bên trong còn chọc tay. Ngoài ra còn có màu sắc bên ngoài cái này nhìn đen sì, đoán trước được rửa như thế nào cũng rửa không sạch sẽ được. Chưởng quầy, cái giá ngươi vừa mới nói kia cũng không tử tế lắm nha.”
 
Mặc cả, đó chính là phải liều mạng bới móc khuyết điểm của món đồ vật đó mới mong ép giá xuống được, Diệp Tế Muội rõ ràng rất quen thuộc đối với chuyện này, lập tức đem cái thủ lô này phê bình đến nỗi không đáng một đồng.
 
Chưởng quầy tất nhiên không phục cũng lại nói đến lý do cho cái giá tiền của thủ lô này.
 
Sau vài vòng quanh co, Diệp Tế Muội lại nói nếu đã như vậy thì không mua cái thủ lô này nữa. Còn không bằng thêm chút tiền đi mua một cái mới.
 
Đem các thứ muối đường nước tương gộp lại, kéo tay Diệp Trăn Trăn quay người muốn đi ra ngoài. Thoạt nhìn đúng là dáng vẻ một chút cũng không lưu luyến.
 
Lúc này chưởng quầy mới vội vàng đứng lên, mở miệng gọi mẫu nữ các nàng lại. Cuối cùng lấy một cái giá tiền mà Diệp Trăn Trăn cho là cực thấp đem cái thủ lô này bán cho các nàng.
 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.