Mặc dù Diệp Tế Muội nói với Diệp Trăn Trăn buổi tối không biết nấu món gì, nhưng thật ra cũng nấu được ba món ăn.
Một dĩa rau xanh xào tóp mỡ, một dĩa rau xanh xào ngó sen thái lát (củ sen là lúc trước mua ở trên trấn), mặt khác còn có thêm một bát xương sường thịt hầm lớn. Còn đập thêm năm quả trứng trần.
Món xương sườn thịt hầm bỏ thêm mì vào ăn thêm. Vớt sợi mì nóng hổi ra sau đó bỏ xương sườn và thịt rồi chan nước canh lên, mỗi người được thả thêm một quả trứng trần vào bát.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật Hứa Du Ninh, cho nên Diệp Tế Muội đặc biệt thả vào trong bát hắn hai quả trứng trần.
Sau đó cả nhà ngồi vào bàn chúc Hứa Du Ninh sinh nhật vui vẻ, mỗi người đều nói với hắn vài câu chúc phúc, sau đó cắm cúi ăn mì của mình.
Tay nghề nấu ăn của Diệp Tế Muội không thể chê vào đâu được, dù chỉ là một dĩa rau xanh xào ngó sen thái lát qua tay bà lại có hương vị thơm ngon đến lạ, huống chi còn thêm món rau xanh xào tóp mỡ và món xương sườn hầm thịt nữa, càng mỹ vị vô cùng.
Tay cán mì cũng rất khỏe mới làm ra được sợi mì dai căng bóng bẩy. Thế là mỗi người đều chén sạch bát mì của mình và thứ ăn, ngay cả nước canh cũng húp sạch sẽ.
Hứa Hưng Xương ăn xong cảm thán nói rằng, đây là tô mì ngon nhất từ trước tới nay ông ăn được.
Nói xong, ông nhìn mọi người có mặt, trong lòng thật vui vẻ.
Thê tử hiền lành, một đôi nhi nữ mặc dù không phải con ruột của mình, nhưng ở trong lòng của ông đều xem hai đứa là con ruột mà yêu thương. Honw nữa hai huynh muội bọn họ một người trầm ổn, một người hồn nhiên, đều là phẩm chất, tính cách tốt của con người. Có thể nuôi nấng hai người bọn họ lớn lên, ông đã cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc rồi.
Sau bữa ăn Diệp Tế Muội thu dọn bát đũa đi rửa, sau đó nhào bột ủ cán thành lớp vỏ, gói lại để sáng mai làm mì hoành thánh.
Hứa Hưng Xương, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đều không biết làm, nhưng ba người cũng không chịu đi, vây quanh ở bên cạnh bàn bắt chước Diệp Tế Muội.
Hứa Du Ninh thông minh nhất, đương nhiên học theo cũng nhanh nhất. Diệp Trăn Trăn kém một chút, nhưng nữ hài gia gói mấy cái này cũng có nhiều thiên phú hơn, gói hỏng mấy cái mới bắt đầu gói thành hình. Chỉ có Hứa Hưng Xương cho dù học như thế nào cũng không được, hình dạng gói xong đều làm tất cả mọi người cười ngặt nghẽo.
Hứa Hưng Xương cũng không giận, đưa tay gãi đầu, cười bản thân một cái, sau đó đi châm cho bọn họ ba ly trà.
Chờ mì hoành thánh đều được gói xong, Hứa Hưng Xương múc nước tới cho bọn họ rửa tay. Sau đó cả nhà ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm vài câu, rồi phần ai nấy rửa mặt, về phòng ngủ.
Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương sau khi lên giường trước thân mật một hồi, sau đó hai người nằm ở trên gối nói chuyện.
Hứa Hưng Xương bởi vì nói tới hồi đó ở bờ sông Lan Xuân lần đầu gặp Diệp Trăn Trăn, nàng vẫn chỉ là đứa bé nằm trong tã lót. Mấy năm nay được Diệp Tế Muội nuôi dưỡng, mặc dù mấy năm trước có chút ngốc, nhưng bây giờ ông trời có mắt rồi, nàng đã hết bệnh. Hiện tại trông nàng giống như hài tử bình thường, trong lòng của ông cũng cảm thấy an ủi.
Còn nói đến chân Hứa Du Ninh. Chỉ mong về sau chân Hứa Du Ninh có thể tốt, vậy đời này ông chết cũng không còn có cái gì tiếc nuối.
Hôm nay trong lòng của ông thật sự vui vẻ, cho nên nói chuyện có phần dông dài.
Trong lòng Diệp Tế Muội lại đang suy nghĩ một chuyện khác.
Hứa Hưng Xương mặc dù trước kia cưới vợ, bà cũng gả cho người khác, nhưng hai người đều không có con ruột. Nếu như sau này hai người bọn họ có thể sinh được một đứa con của mình, vậy đời này có chết mới gọi là viên mãn.
Vẫn phải nói lời này cho Hứa Hưng Xương. Nhưng sợ hắn nhạy cảm, sau khi nói xong còn giải thích: “Trong lòng ta không hề có ý ghét bỏ a Ninh và Trăn Trăn không phải con ruột của chúng ta. Nhưng ta nghĩ rằng, nếu trong nhà có thêm một đứa bé chắc chắn sẽ càng thêm náo nhiệt. Vả lại, ta bây giờ đã làm dâu Hứa gia chàng phải nên giúp Hứa gia khai chi tán diệp. Bằng không về sau xuống đất gặp công công bà bà *, ta cũng không có mặt mũi gặp bọn họ.”
*cha chồng mẹ chồng
Hứa Hưng Xương đối với chuyện này vô cùng rõ ràng. Chỉ nói việc này cưỡng cầu không đến, tốt nhất cứ theo duyên số. Hai người có thể sinh thêm đứa nhỏ nữa thì tốt, nhưng nếu thật sự không sinh được, đời này có một đôi nhi nữ là Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn ông cũng cảm thấy đủ rồi. Quan tâm chi đến nhặt hay không nhặt, có quan hệ máu mủ với bọn họ hay không, hễ cứ kêu ông một tiếng cha, đó chính là hài tử Hứa Hưng Xương ông.
Đối với điểm này khẳng định Diệp Tế Muội cũng rất tán thành. Một điều bà không tán thành đó là: “Chuyện như sinh co mặc dù nói muốn tùy duyên, nhưng hai người chúng ta cũng phải thật nỗ lực mới được. Nếu không cố gắng, chẳng lẽ hài tử còn có thể vô duyên vô cớ tìm đến đây sao?”
Hứa Hưng Xương nhất thời không rõ ý tứ trong lời nói của bà, ánh mắt ngây ngốc nhìn bà.
Diệp Tế Muội bực mình, đưa tay véo nhẹ eo của ông một cái: “Ngươi chết đi! Chẳng lẽ chuyện này còn muốn ta chủ động hả?”
Hứa Hưng Xương lúc này mới phản ứng kịp, cả vành tai bắt đầu ửng đỏ.
Nhưng nghe Diệp Tế Muội ngượng ngùng cười lời như vậy, trong bụng của ông cũng bắt đầu động đậy. Liền xoay người qua, đặt Diệp Tế Muội dưới thân.
Đông chí đi qua thổi liên tiếp hai ngày gió lớn, sau đó là vài ngày mưa nhỏ, đợi đến khi trời tạnh, nhiệt độ lại giảm không ít.
Diệp Trăn Trăn đã mặc áo kẹp vào, đang dời cái ghế ngồi ở bên cạnh bàn nhà chính, nâng bút luyện chữ.
Mặc dù lúc đầu tháng nàng đã nói với Hứa Du Ninh muốn luyện chữ, nhưng nàng cũng không nỡ dùng giấy mực, cho nên trước đó vài ngày nàng cố ý đi tìm cát mịn. Tạm thời dùng nhánh cây thay viết, cát mịn thay mặt giấy luyện tầm mười ngày, cảm thấy đã quen rồi, hôm nay mới chính thức cầm bút.
Kiếp trước ba mẹ nàng có thể tạo điều kiện cho nàng học hết lớp mười hai là đã được rồi, chưa từng nghĩ tới sẽ cho nàng học các lớp năng khiếu. Nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng rất muốn.
Cầm kỳ thư họa, nàng đều muốn học. Cho nên hiện tại cầm bút lông, trong lòng nàng vô cùng kích động.
Kích động làm cho bàn tay run nhẹ.
Hứa Du Ninh thấy thế lại cho là nàng khẩn trương. Thấy tư thế cầm bút không đúng lắm, liền nói với nàng: “Thả lỏng. Tay cầm bút không nên nắm quá chặt, ngón tay cái để ở chỗ này. Bàn tay giơ thẳng ra, bút phải cầm thẳng.”
Vừa nói vừa tự mình lấy bút trên giá làm mẫu cho Diệp Trăn Trăn nhìn.
Thấy Diệp Trăn Trăn vẫn không bắt được trọng điểm, hắn đành phải để bút trong tay xuống, lăn bánh xe đến chỗ nàng, sau đó nghiêng người tới nắm chặt tay phải của nàng.
Hứa Du Ninh ngồi ở bên tay trái Diệp Trăn Trăn, lúc này tay nắm tay chỉ nàng cầm bút lông, vì thế cánh tay phải vòng qua thân thể nho nhỏ của nàng, sau đó nắm chặt tay phải nàng.
Tư thế như vậy làm cho thân thể hai người khó tránh khỏi kề sát gần nhau, nhưng một người trong lòng chỉ đem đối phương như tiểu muội của mình muội đến đối đãi, một người trong đầu chỉ muốn học cách cầm bút lông sao cho đúng, cho nên hai người đều không có cảm thấy tư thế thân mật như vậy có gì không ổn cả.
“Chỉ thực, chưởng hư, chưởng thụ, oản bình, quản thẳng, đây cũng là năm quy tắc mấu chốt khi cầm bút. Bây giờ muội mới học, vẫn nên dựa theo các quy tắc này. Chờ về sau muội viết quen rồi thì không cần phải cứ theo y như thế nữa. Chính mình cảm thấy cầm bút sao cho dễ chịu thì cầm như vậy.”
*
– Chỉ thực: các ngón tay luôn có lực, cầm bút phải chắc chắn
– Chưởng hư: Lòng bàn tay luôn trống không
– Oản bình: Cổ tay luôn thẳng bằng
– Chưởng thụ: bàn tay dựng thẳng
– Quản thẳng: thân bút thẳng đứng vuông góc với mặt giấy
Hứa Du Ninh vừa giảng giải các quy tắc cầm bút cho Diệp Trăn Trăn, vừa cầm lấy tay nàng chậm rãi viết một chữ trên trang giấy. Sau đó liền buông tay ra, dặn dò Diệp Trăn Trăn: “Muội trước cứ tập viết một chữ chữ này đi. Chờ đến khi ta cảm thấy muội viết chữ này được, ta sẽ dạy muội viết chữ khác.”
Diệp Trăn Trăn đối với hắn mà nói dĩ nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ. Lập tức gật đầu, cầm bút, cúi đầu chậm rãi viết thêm một chữ.
Hứa Du Ninh chuyển động xe lăn trở về chỗ cũ, cầm dụng cụ tiếp tục làm thùng trà.
Từ lúc Diệp Trăn Trăn đề cập với hắn chuyện thùng trà, hắn cảm thấy có thể thực hiện được, hai người suy nghĩ mấy ngày, Hứa Du Ninh vẽ ra mấy hình, sau đó bắt đầu tìm kiếm loại gỗ thích hợp để làm.
Thùng trà này vốn không phải đồ gì phức tạp, mấy ngày nay làm cũng đã đến công đoạn cuối. Chỉ đợi chờ đóng thùng lại, bên trong nhét vào chất liệu có thể giữ ấm được như bông thì có thể dùng.
Hai người giữ hai bên cái bàn, yên lặng làm chuyện của mình. Trong sân thỉnh thoảng có tiếng gà mái cục tác truyền đến, cũng là một khoảng thời gian yên bình.
Cứ như vậy qua một nén hương, Hứa Du Ninh ngẩng đầu thấy Diệp Trăn Trăn vẫn cầm bút, vẻ mặt chuyên chú đang viết một chữ, thân thể nho nhỏ lưng eo ưỡn thẳng tắp, trên mặt cũng không có nửa phần mệt mỏi, khóe môi hơi cong lên.
Đứa trẻ mới tám tuổi, vậy mà có thể bình tĩnh quyết tâm đến như vậy. Chắc hẳn trong lòng thuần khiết, chính trực, không một tia tạp niệm mới có thể như thế.
Chợt nghe thấy tiếng cửa sân bị đẩy ra, Hứa Du Ninh quay đầu quan sát, chỉ thấy Diệp Tế Muội đang ôm một thùng gỗ trở về.
Hôm qua Diệp Tế Muội bởi vì Hứa Hưng Xương nhắc tới thời tiết này lạnh xuống rồi, hiếm khi bắt đầu quang đãng một lần nữa, nhớ tới lương thực trong nhà còn có chút gạo nếp nên muốn làm bột gạo nếp, sau đó làm chè trôi nước hay bánh dày ăn.
Gạo nếp này chính là đồ cưới Diệp Tế Muội mang tới, Hứa Hưng Xương đương nhiên nghe theo ý bà.
Diệp Tế Muội thuộc kiểu người nói là làm liền, tối hôm đó sau khi ăn cơm tối xong liền đem gạo nếp vo sạch ngâm trong thùng gỗ, sáng hôm sau khi ăn xong đã mang thùng gỗ ra ngoài.
Phía Đông đầu thôn có một nhà xay, gạo nếp ngâm một đêm phải mang qua đó xay thành bột nước.
Lúc này đã xay xong mang về nhà lọc.
Hứa Du Ninh thấy Diệp Tế Muội trở về, không có cách nào qua nhận lấy cái gánh trên vai bà tự mình gánh hộ được nên vội vàng cầm ấm trà lên rót một chén nước, gọi Diệp Trăn Trăn đưa cho Diệp Tế Muội.
Diệp Trăn Trăn đáp một tiếng, nhận lấy bát nước đứng dậy đi tới phòng bếp.
Diệp Tế Muội đang đặt cái gánh trên mặt đất.
Thời tiết này rõ ràng đã lạnh xuống, nhưng bà gánh cái này một mạch về nhà vậy mà lúc này mồ hôi lại ra ướt hết cả người.
Diệp Trăn Trăn kêu một tiếng nương, bưng bát nước tới.
Diệp Tế Muội đưa tay nhận lấy, tiến đến bên môi uống một hơi cạn sạch, trả cái chén không lại cho Diệp Trăn Trăn. Còn hỏi nàng mới rồi ở nhà cùng ca ca làm gì.
Diệp Trăn Trăn rất tự hào trả lời: “Ca ca vừa nãy dạy con viết chữ đấy.”
Diệp Trăn Trăn muốn đọc sách, học chữ chuyện này Hứa Hưng Xương đã sớm nói cho Diệp Tế Muội. Diệp Tế Muội ngay từ đầu chưa hoàn toàn đồng ý. Tin lời người bên ngoài nói, cảm thấy nữ tử không cần tài nên cần đức, ngược lại biết chữ không tốt, tư tưởng sẽ trở nên tự do thoải mái, về sau sẽ khó quản giáo. Lại bị Hứa Hưng Xương thuyết phục, nam tử nữ tử không giống nhau sao? Làm sao nam tử có thể đọc sách tập viết đi khắp thiên hạ mà nữ tử lại không thể biết chữ, cả ngày chờ ở nhà? Những lời kia chỉ có những nam nhân vô dụng muốn trói buộc nữ nhân mới nói như thế. Còn nói nếu như Diệp Tế Muội muốn biết chữ, ông sẽ dạy.
Diệp Tế Muội cười từ chối, nói bà không phải người tinh thế, lúc trước nếu không phải nương bà ép thì ngay cả thêu hoa cũng không biết, làm sao có thể học chữ được chứ? Vẫn nên tha cho bà đi.
Từ đó cũng không phản đối Diệp Trăn Trăn đi theo Hứa Du Ninh đọc sách học chữ. Thậm chí còn tự mình đi đến tiệm tạp hóa nhà Diệp Ngọc Trân mua một chồng chất giấy trở về cho Diệp Trăn Trăn, tạo điều kiện để nàng luyện chữ.
Thế là bây giờ nghe Diệp Trăn Trăn trả lời, Diệp Tế Muội rất vui vẻ: “Được. Con cứ nghiêm túc đi theo ca ca con học viết chữ. Về sau nếu con muốn học vẽ tranh, con cũng đi theo ca ca con học.”
Diệp Trăn Trăn dùng hết sức gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Kiếp trước nàng muốn học những thứ này nhưng không có điều kiện học, đời này khó được có cơ hội tốt này, nàng nhất định sẽ thật tốt học.