Diệp Tế Muội khẽ giật mình, trong đầu trống rỗng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Diệp Hà Hoa.
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh cũng hai mặt nhìn nhau.
Đời trước, Diệp Trăn Trăn là một học sinh tốt, cũng chưa từng tiếp xúc qua chuyện như vậy, cho nên cũng không biết có con thì nguyệt sự sẽ không tới, mà Hứa Du Ninh mặc dù thông minh, nhưng suy cho cùng là một nam nhân thì làm sao biết loại chuyện này.
Có điều Diệp Hà Hoa là người từng trải, tự nhiên vừa thấy cái phản ứng này của Diệp Tế Muội lập tức theo bản năng nghĩ đến chuyện kia.
Lúc này, tim của Diệp Tế Muội cũng đập nhanh hơn. Tính toán thời gian, bà mới chần chừ nói: “Nguyệt sự của ta lần vừa rồi là tháng trước nữa, hoặc là lâu một chút nữa? Thời gian cụ thể, ta quên mất rồi.”
Nguyệt sự của bà vốn đã không chuẩn. Hơn nữa, từ lúc nàng gả cho người, thỉnh thoảng nguyệt sự không đến, cũng tưởng rằng mình mang bầu, nhưng mà không được bao lâu nguyệt sự lại tới. Nhiều lần rồi, bà cũng không để chuyện này ở trong lòng. Mà lại, trước sau cũng đã gả hai lần, nhiều năm như vậy vẫn không thể mang thai, trong nội tâm bà cũng chỉ cho rằng mình giống như người ngoài nói, là không thể sinh thật.
Cho nên bây giờ nghe Diệp Hà Hoa hỏi vậy, mặc dù Diệp Tế Muội giật mình trong chốc lát, nhưng sau đó liền khoát tay áo nói: “Thím, ta hiểu ý người. Có điều nguyệt sự của ta thường hay chậm trễ, trước kia cũng thường một thời gian dài không đến, cuối cùng không phải là không có mang sao? Lần này khẳng định cũng giống vậy, ta không thể nào mang thai đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Diệp Hà Hoa vẫn cảm thấy Diệp Tế Muội đây là mang bầu. Liền hỏi bà: “Lúc trước nguyệt sự của ngươi bị trễ, có giống buồn nôn, nôn khan giống vừa nãy hay không? Không có đúng không? Ta là người từng trải, còn có thể nhìn lầm sao?”
Ban đầu nghe hai người các bà thảo luận vấn đề nguyệt sự của Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh rất muốn né tránh. Nhưng mà trong lòng của hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc Diệp Tế Muội có mang thai hay không, cho nên nghĩ một lát, vẫn đứng tại chỗ. Chẳng qua đầu cúi thấp xuống, không nhìn Diệp Tế Muội, cũng không nhìn Diệp Hà Hoa.
Diệp Trăn Trăn nhìn trộm thấy thần sắc trên mặt hắn mặc dù vẫn bình thản thong dong như trước, nhưng trên vành tai nổi lên mấy điểm đỏ khả nghi, lập tức hiểu được trong lòng của hắn lúc này khẳng định là rất xấu hổ.
Lúc này, Diệp Tế Muội lại đang ngẩn người, bởi vì trước kia mặc dù nguyệt sự của bà thường xuyên không chính xác, nhưng cũng quả thật không có buồn nôn nôn khan như vừa nãy.
Chẳng lẽ bà thực sự có thai rồi?
Mặc dù trong nội tâm bà luôn cảm thấy đây là chuyện khả năng không lớn, nhưng rốt cuộc vẫn vì lời nói của Diệp Hà Hoa mà dâng lên hy vọng, tay phải không tự chủ được nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình.
Nhưng cuối cùng, bà thực sự không biết mình có mang thai hay không. Nếu có thể gọi người trong nghề này sang đây kiểm tra thử, cho bà một đáp án chắc chắn thì tốt. . .
Hiển nhiên Diệp Hà Hoa cũng nghĩ đến bước này, suy nghĩ một chút bèn nói với bà: “Ta nhớ tới đầu thôn Tây chúng ta có vị Ngọc Trinh nãi nãi trước kia ở trong thành từng làm bà mối, cũng đã làm bà đỡ, chuyên chăm sóc phụ nhân mang thai và sau khi sinh con. Nghe nói có bầu hay không, bà ấy vừa kiểm tra cổ tay của ngươi là biết liền. Như thế này, nếu ngươi cũng không chắc chắn mình có mang hay không, không bằng bây giờ chúng ta nhanh chóng đi tìm bà ấy xem cho ngươi một chút, thế nào?”
Trong miệng mặc dù hỏi Diệp Tế Muội thế nào, nhưng đã đưa tay kéo cánh tay của Diệp Tế Muội, muốn lôi nàng từ trong ghế lên.
Diệp Tế Muội cũng rất muốn biết mình rốt cuộc có mang thai không nên không từ chối, thuận thế đứng lên, đi theo Diệp Hà Hoa nhấc chân bước nhanh ra ngoài cửa.
Diệp Trăn Trăn không yên lòng, cũng vội vàng đi sau lưng hai người.
Đi ra mấy bước, nhớ tới Hứa Du Ninh, quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn đứng ở chỗ cũ.
Vốn là muốn mở miệng gọi hắn cũng cùng đi theo nhìn một chút, nhưng chợt nhớ tới hắn dù sao cũng là nam tử, vừa rồi khi nghe Diệp Hà Hoa nói nguyệt sự của Diệp Tế Muội hắn nghe được tai cũng đỏ lên, lúc này còn muốn bắt hắn đi theo ba nữ nhân các nàng cùng nhau đến hỏi chuyện Diệp Tế Muội rốt cuộc có hoài thai hay không à?
Vậy nên không gọi hắn đi theo, ngược lại nói với hắn: “Ca, huynh đi tìm cha trở về đi.”
Ban đầu bị làm tiên sinh dạy học ở trong thôn, chuyện này khiến Hứa Hưng Xương rất khó chịu trong lòng, mỗi ngày trong nhà thở dài thở ngắn, sầu muộn vì bản thân không phát triển, cảm thấy mình có lỗi với phụ thân. Hôm nay, buổi sáng lại bị tộc trưởng kêu lên nói muốn thu ruộng đất dưới danh nghĩa của ông, Hứa Hưng Xương cảm thấy mình không có bản lĩnh, không mặt mũi gặp người nhà, cho nên vừa ra khỏi nhà tộc trưởng thì xấu hổ không muốn lập tức trở về nhà, cũng không biết đi giải sầu ở đâu. Chuyện này còn là vừa rồi Diệp Hà Hoa chạy tới nói cho Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh cùng Diệp Trăn Trăn nên ba người mới biết được.
Mặc dù trong lòng cả nhà bọn họ đều tức giận không thôi, nhưng hiển nhiên hiện tại chuyện Diệp Tế Muội có mang thai hay không càng quan trọng hơn, phải nhanh chóng gọi Hứa Hưng Xương trở về mới được.
Hứa Du Ninh ừ một tiếng. Nghĩ một chút lại gọi Diệp Trăn Trăn: “Muội chăm sóc nương cẩn thận.”
Diệp Tế Muội là người tính tình nóng nảy, làm việc hấp tấp, ngay cả đi đường cũng nhanh hơn phụ nhân khác một chút, lúc này nếu như bà thật sự mang bầu, lúc đi đường cần phải đỡ bà.
Diệp Trăn Trăn hiểu ý tứ của hắn, vội vàng khẽ gật đầu, bảo hắn yên tâm, sau đó bước nhanh xoay người, đuổi theo Diệp Tế Muội và Diệp Hà Hoa đã đi được một đoạn đường rồi.
Hứa Du Ninh cũng khóa cửa, đặt chìa khóa ở chỗ cả nhà đều biết, quay người đi ra cửa tìm Hứa Hưng Xương.
Mỗi một chỗ bên trong thôn Long Đường thôn đều có người đi lại, dựa theo hiểu biết của Hứa Du Ninh về Hứa Hưng Xương, lúc này trong lòng ông phiền muộn, chắc chắn sẽ không ở trong thôn đi dạo, tất nhiên sẽ đi chỗ vắng người. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ phía trước đê đập đó hiện tại ít người. Hơn nữa, đất đai trống trải, tương đối thích hợp để giải sầu, giải quyết phiền muộn.
Thế là chờ ra khỏi cửa sân sau đó Hứa Du Ninh liền trực tiếp chạy về phía đê đập.
Đã là tháng mười một, trong ruộng hoa màu đều được thu hoạch hết rồi, cây cải dầu còn chưa gieo hạt, chính là thời điểm người nông dân rảnh rỗi nhất trong năm, cho nên lúc này trong đồng ruộng mênh mông rộng lớn không có người nào, chỉ có mấy thôn dân tốp năm tốp ba đang gánh rơm đã phơi khô từ trong ruộng mình về nhà.
Trên đường gặp nhau, mấy thôn dân này đều biết chuyện Hứa Hưng Xương bị từ*, ruộng đồng dưới tên mình bị thu hồi, ánh mắt nhìn Hứa Du Ninh liền trắng trợn mang theo khinh miệt. Cho dù Hứa Du Ninh đi tới, cũng có thể nghe được bọn họ nói đủ kiểu như là người khác họ, làm sao còn nương nhờ trong thôn chúng ta không đi truyền đến trong tai.
*Từ: ở đây (theo mình hiểu) là bỏ, không nhận là người thôn Long Đường.
Mi tâm Hứa Du Ninh nhíu thật chặt, hai tay để xuôi ở bên người cũng nắm lại. Đang muốn quay đầu nói với bọn họ vài câu, nhưng nghĩ lại, vẫn là không để ý tới bọn họ, bước chân không ngừng, đi thẳng về phía trước.
Hiện tại quan trọng nhất chính là phải xác định Diệp Tế Muội rốt cuộc có mang thai hay không, đồng thời nhanh chóng tìm Hứa Hưng Xương về an ủi ông một phen, những chuyện khác đều không quan trọng
Về phần thôn Long Đường này, ánh mắt Hứa Du Ninh trầm xuống, trong lòng lạnh lùng nghĩ đến, cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ không sống ở chỗ này nữa.
Hai đường đê trước mặt rất dài, được xây dựng xung quanh bờ sông trước mặt. Cho nên bất cứ nơi nào con sông này chảy qua, hai con đê này sẽ chạy dọc theo. Nếu càng đi về phía trước, thậm chí có thể nhìn thấy có thôn dân những thôn khác trực tiếp xây nhà lên trên con đê này
Chờ Hứa Du Ninh men theo một con đường nhỏ uốn lượn bò lên tới trên đỉnh đê, lập tức thấy trước mặt nước sông đang cuồn cuộn chảy xuống.
Mặc dù đã là mùa đông, nhưng còn chưa tới mùa nước cạn. Mà lại, vì chút thời gian trước mưa hơn nửa tháng, cho nên lúc này lượng nước sông vẫn còn rất dư thừa, mực nước cũng không thấy hạ xuống, ngược lại thấy còn tăng hơn trước không ít.
Bởi rằng con sông này là một nhánh sông Lan Xuân, cho nên lúc này dòng nước đang mênh mông cuồn cuộn đổ về sông Xuân Lan.
Bên trên đê đập ngược lại là yên tĩnh, chỉ có gió xoáy qua bên thân cây tùng phát ra tiếng ô ô, cùng tiếng ào ào khi dòng nước cuồn cuộn đổ tới, cũng không thấy nửa cái bóng người.
Hứa Du Ninh bèn dọc theo con đập này đi lên phía trước, muốn nhìn xem thử Hứa Hưng Xương có phải đi tới phía trước hay không.
Khi định rẽ vào một khúc cua, hắn liền nghe thấy phía trước có tiếng trẻ nhỏ khóc, còn có lời nói của phụ nhân đang đe dọa, bảo nó đừng khóc.
Trí nhớ của Hứa Du Ninh vô cùng tốt, người đã gặp một lần thì sẽ không quên, tất nhiên giọng nói của một người đã nghe một lần cũng sẽ không quên, lập tức nghe ra đây là tiếng của Hổ Tử cùng nương nó.
Mà đợi đến khi hắn rẽ qua khúc cua thì quả nhiên gặp nương Hổ Tử và Hổ Tử đang ở trên mặt đất sườn dốc của con đập.
Có điều không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, hiện tại trên người nương Hổ Tử và Hổ Tử dính đầy đất và nhánh cây dài ngắn không giống nhau. Còn có một cái sọt ngã ở bên cạnh, bên trong lăn ra rất nhiều trái thông màu nâu đã khô.
Với lại, nhìn hai người này đều mang bộ dạng hoảng sợ. Lúc này đã giữa mùa đông, Hổ Tử thậm chí còn ướt dầm dề cả người, nước trên thân không ngừng nhỏ xuống, giống như vừa từ trong nước bò lên. Lại càng bị dọa sợ mà khóc không ngừng nghỉ.
Trên con đập này cây cối không ít, trải qua nhiều năm xanh um tươi tốt, Hứa Du Ninh biết, thời điểm thôn Long Đường thôn nông nhàn* thì hay có phụ nhân đến nơi đây nhặt nhánh cây, hoặc là quả thông trở về làm củi đốt, hôm nay chắc hẳn Hổ Tử nương mang theo Hổ Tử đến nơi đây nhặt những thứ này.
*Nông nhàn: thời gian rãnh rỗi sau mùa vụ.
Nhớ tới hành động của một nhà Hổ Tử tại bữa tiệc hỉ hôm Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội thành thân và rồi sau đó cả nhà bọn họ lại nghĩ trăm phương ngàn kế muốn ruộng đồng trên danh nghĩa của Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh ngay cả con mắt cũng không muốn nhìn bọn họ một cái.
Vậy nên cho dù hiện tại biết vừa rồi Hổ Tử nương và Hổ Tử chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ sự việc còn không nhỏ. Nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, chỉ mang khuôn mặt hờ hững, vẫn nhìn không chớp mắt, bước chân không ngừng dọc theo đường nhỏ phía trên đê đập đi về phía trước.
Lúc này, Hổ Tử ngẩng đầu một cái, nhìn thấy phía trên đê đập có người đi tới. Lại một nhìn kỹ một lát, liền nhận ra đây là Hứa Du Ninh.
Lập tức bị dọa, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa hồn phi phách tán. Chỉ về phía Hứa Du Ninh hô lớn nương hắn: “Nương, nương, đó là nhi tử của Hứa phu tử! Hắn, hắn có phải biết chuyện Hứa phu tử rơi vào trong nước nên tới tìm chúng ta tính sổ không?”
Hổ Tử nương cũng vừa nhìn thấy Hứa Du Ninh, trong lòng hơi hồi hộp một chút, mồ hôi lạnh lan rộng toàn thân. Đang lúc không biết nên làm sao bây giờ, bỗng nhiên nghe được Hổ Tử hét lớn ra hai câu.
Lúc này lập tức bị hù một cái bước bước lớn vọt tới, đưa tay gắt gao bịt kín miệng Hổ Tử, để nó không nói ra lời nào nữa.
Đồng thời trong lòng bà ta còn đang cầu nguyện, chỉ mong rằng vừa rồi Hứa Du Ninh không nghe được lời nói của Hổ Tử.
Thế nhưng đã chậm rồi, Hứa Du Ninh hiển nhiên đã nghe được. Trong lòng của hắn chấn động mạnh, đột nhiên dừng bước, xoay đầu lại nhìn Hổ Tử và nương Hổ Tử.
Ánh mắt kia lạnh lùng như băng, chỉ nhìn đến trong lòng nương Hổ Tử đột nhiên phát lạnh, trong tích tắc liền quên hít thở. Mà Hổ Tử, mặc dù bị mẹ nó dùng tay bịt miệng lại, nhưng cũng bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh liên tục, cả người muốn lui về phía sau.
Mà sau một khắc, chỉ thấy Hứa Du Ninh nhấc chân, từ trên đỉnh đê nhanh chóng chạy xuống chỗ hai người bọn họ. Chờ đến lúc tới trước mặt, nhanh chóng vươn tay một cái tóm lấy cánh tay Hổ Tử, kéo nó ra khỏi nương Hổ Tử, cứ thế lôi đến trước mặt. Sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn Hổ Tử, giọng nói vững vàng nhả từng chữ một: “Ngươi vừa mới nói Hứa phu tử rơi xuống nước?”