Lời nói của Quảng
Dã được gió thổi đến bên tai Tang Lê, ánh mắt cô có chút sững sờ.
Anh không nghe
theo lời dặn của Tống
Thịnh Lan, nghĩa
là hành động của anh không liên quan đến Tống Thịnh Lan, mà là do ý muốn của
chính bản thân anh…
Nhìn ánh mắt ngơ
ngác của Tang Lê,
Quảng Dã rời mắt
đi, kìm nén cảm xúc dữ dội như sóng biển, xoay người lên xe và nói: “Đi
thôi.”
Tang Lê buộc phải
dẹp bỏ suy nghĩ của mình, ngồi lên ghế sau.Xe khởi động.
Bánh xe nhè nhẹ
lăn qua bờ cát mịn, tạo nên những gợn sóng trắng bạc.
Gió thu se lạnh
xen lẫn bóng đêm màu da cam và xanh dương, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn.
Quảng Dã lái xe,
đôi mắt đen tập trung nhìn thẳng về phía trước, trong đầu anh chỉ còn lại mọi
thứ liên quan đến Tang Lê.
Từ khi cô mới
chuyển đến sống trong nhà, vẫn còn hướng nội và luôn giữ khoảng cách với anh, đến
những cuộc tranh cãi bùng nổ sau này, đôi mắt mang ánh nước của cô khi đối diện
anh, lạnh lùng mà kiên cường. Cách cô đối xử tử tế với mọi người xung quanh,
cùng với những khoảnh khắc vô tình thể hiện sự ngây thơ và hồn nhiên, từng chút
một,để đến khi nhận ra, chúng đã in sâu trong trái tim anh, không thể lau sạch
đi được.
Giờ đây, những
suy nghĩ trong lòng đã được làm sáng tỏ, không còn một làn sương nào che khuất,
vô cùng rõ ràng.
Trong đầu chỉ
còn lại có một suy nghĩ
ーー
Anh nhận thua.
Chấp nhận tất cả
những việc không thể kiểm soát ấy.
Bầu trời tối dần.
Xe mô tô rời khỏi
bờ biển, trở về với thế giới hiện thực kỳ lạ và phức tạp.
Về đến nhà, Tang
Lê mở điện thoại, xóa toàn bộ
tin nhắn mà Quế Tú Viện gửi đến, ngay lúc đó cô cũng nhận cuộc gọi từ
Liên Vũ Châu.
Cô liếc nhìn Quảng Dã rồi một mình đi sang một bên
để nghe máy.
Ngay trước khi gia đình Quế Tú Viện rời đi, Liên
Vũ Châu mới từ chỗ con trai biết được chuyện Quế Tú Viện đòi tiền Tang Lê, cũng
như việc cháu gái yêu quý của bà ấy bị mắng chửi, khiến bà ấy tức giận không chịu
được, ngay lập tức gọi điện thoại để an ủi.
Thật ra cậu của Tang Lê, Tang Thành Nghiệp cũng cảm
thấy Quế Tú Viện vô lý và mặt dày. Nhưng ông ta không có bất kỳ tiếng nói nào,
mỗi khi ông ta lên tiếng vài câu để bảo vệ Tang Lê, Quế Tú Viện lại quậy tung cả
trần nhà lên, cho nên ông ta chỉ có thể để mặc cho Quế Tú Viện làm bậy theo ý
mình.
“Điềm Điềm, để cháu phải chịu đựng nỗi ấm ức
như vậy, tất cả đều là do bà ngoại.
Nếu biết trước, bà đã không nhiều lời với chúng nó
rằng cháu sống khá tốt đang ở
Vân Lăng, còn gửi đồ về cho bà…”
Liên Vũ Châu đau lòng, Tang Lê vội vàng an ủi:
“Bà ngoại đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan đến bà, bà đừng buồn.”
Tang Lê không lo lắng đến điều gì khác, chỉ lo lắng cho sức khỏe của
Liên Vũ Châu, trái tim của bà ngoại vốn đã có vấn
đề từ trước, nếu bị tức giận rồi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Liên Vũ Châu thở dài: “Mợ của cháu thật quá
đáng, sao lại đánh chủ ý như vậy lên một đứa trẻ như cháu chứ…”
Tang Lê cụp mắt: “Bà ngoại, cháu đã sống ở
nhà mợ mười mấy năm rồi, sau này cháu sẽ báo đáp cho họ, nhưng tiền để cho Khải
Khải đi học, cháu không có khả năng chi trả, cũng không thể để cho dì Tống trả
hộ được.”
Về tình về lý, Quế Tú Viện là bậc trưởng bối của
cô, trước khi mẹ cô qua đời cũng đã nhắc nhở cô rằng dù sao cũng phải hiếu kính
với nhà cậu. Tuy nhiên, riêng những việc nằm ngoài bổn phận của cô, cô sẽ không
làm.
Vả lại loại chuyện như thế này chính là một cái hố
không đáy, một khi cô cho một lần, sau này Quế Tú Viện sẽ mãi mãi xòe tay xin.
Liên Vũ Châu đương nhiên cũng đứng về phía Tang
Lê: “Cháu không cần phải lo lắng về nó, nếu lần sau nó lại đến tìm cháu,
cháu hãy nói với bà, bà sẽ đối mặt với nó, dù sao chỉ cần có bà ở đây, nó sẽ
không dám làm phiền, Điềm Điềm có thể yên tâm học ở Vân Lăng, không phải sợ.”
Trong lòng Tang Lê ấm áp: “Cảm ơn bà ngoại.”
Gọi điện thoại xong, cô bước vào biệt thự, quản
gia đến gọi cô ăn tối, Tống Thịnh Lan sẽ về sau một lúc nữa.
Tang Lê đến phòng ăn, một lát sau Quảng Dã cũng đi
đến.
Đối diện với ánh mắt anh, tay cầm đũa của cô hơi dừng
lại.
Hiếm khi chỉ có hai người họ ăn cơm với nhau…
Nếu như là trước đây, Tang Lê nhất định sẽ cảm thấy
như đứng trên đống lửa, thậm chí thức ăn cũng trở nên không ngon miệng. Nhưng
hôm nay không khítrở nên thoải mái hơn trước rất nhiều, có lẽ là vì họ dần dần
trở nên quen thuộc với nhau hơn.
Tang Lê ngước mắt lặng lẽ nhìn anh ở phía đối diện,
lại nhớ đến câu nói của anh ở bãi biển, cô ngay lập tức kiềm chế suy nghĩ, im lặng
cầm đũa ăn cơm.
Có thể anh không có ý dư thừa gì đâu, cô không nên
tự nghĩ lung tung như vậy…
Hai người tự ăn phần cơm của mình, ít khi nói chuyện
với nhau.
Cô tập trung ăn cơm, sau một lúc lâu giọng nam trầm
thấp truyền đến từ phía bên kia: “Dì Lâm nhờ tôi gửi lời cho cậu,
ngày mai mà rảnh thì có thể đến nhà dì ấy ăn
cơm.”
“Dì Lâm?”
Tang Lê nhớ ra là dì Lâm nuôi con
Samoyed ở cùng tiểu khu, cô ngơ ngác nuốt xuống một
miếng cơm rồi ngẩng đầu hỏi anh: “Sao tự nhiên dì ấy lại nói với cậu chuyện
này…?”
“Lúc dì ấy nhận được đồ chơi mà tôi mua trên
mạng cho Nháo Nháo đã nhắc chuyện này với tôi, trước đó cũng từng nói vài lần rồi,
nếu cậu thích Nháo Nháo thì có thể ghé qua.”
Điện thoại Tang Lê sáng lên, là Quảng Dã gửi tin
nhắn: “Đây là số điện thoại của dì ấy.”
Cô mơ hồ đồng ý: “Nếu tôi rảnh thì sẽ ghé qua,
còn cậu thì sao?”
“Mai tôi phải lên núi một chuyến.”
“Ồ…”
Cơm nước xong, Tang Lê về phòng làm bài tập, Quảng
Dã cũng đi lên lầu.
Quảng Dã đi tắm rồi sau đó chơi game trong phòng một
lát. Đến gần tám giờ, người giúp việc gõ cửa thông báo: “Tiểu Dã, bà chủ
đã về rồi.”
Cũng không biết tại sao, tối nay Quảng Dã lại đặc
biệt dặn dò khi nào Tống Thịnh Lan về phải thông báo cho anh.
“Tôi biết rồi.”
Anh đặt tay cầm xuống, suy nghĩ gì đó, sau một lúc
lâu mới đứng dậy và ra khỏi phòng.
Ở lầu một, Tống Thịnh Lan vừa mới về, đang chuẩn bị
dùng bữa, bà ấy quay đầu nhìn thấy Quảng Dã: “Mấy đứa chơi xong rồi à? Về
sớm thế.”
“Bọn con về từ lúc chiều rồi.”
“Tốt lắm, con với Lê Lê ăn cơm rồi đúng
không?”
“Đương nhiên là không chờ mẹ rồi.”
Tống Thịnh Lan cười trách móc anh, đi đến bàn ăn
ngồi xuống: “Công việc trong tập đoàn đang chất đống đây, dự án Vân Sơn đã
đi vào giai đoạn kết thúc, còn thêm kiểm tra từ lãnh đạo thành phố gần đây nên
khá bận rộn.”
Quảng Dã dựa vào bàn ăn, cười nhạo:
“Đừng để việc kiếm tiền làm hại sức khỏe của
mình.”
Tống Thịnh Lan cười: “Vậy sao con không lo mà
học giỏi cho mẹ nghỉ hưu sớm đi?”
Quảng Dã ngoảnh mặt đi, lười đáp lại bà ấy.
Tống Thịnh Lan múc canh gà cho mình,chuyển đề tài:
“Hôm nay mấy đứa đi đâu chơi vậy? Chơi vui không?”
“Đi ra con rạch thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Thật ra chuyến này ra ngoài cũng chẳng phải để du
sơn ngoạn thủy.
“Có ai đi cùng không?”
Quảng Dã nói tên, đều là những người mà
Tống Thịnh Lan đã biết nên cũng yên tâm:
“Sáu đứa chơi với nhau rất tốt, mẹ thấy Lê Lê
ít khi ra ngoài, không thể biết nhiều về Vân Lăng được, khi nào có thời gian rảnh
hãy cùng con bé đi chơi, để con bé không cảm thấy cô đơn. Lúc con bé còn học cấp
2 từng bị bắt nạt ở trường nên rất ít bạn bè, vì vậy tính cách của con bé mới
hướng nội, nhưng gần đây mẹ thấy con bé thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến,
cảm thấy tự do hơnnhiều.”
Quảng Dã lười biếng đáp một tiếng, làm bộ lơ đãng
nói: “Nhưng hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt, lúc nhận được cuộc gọi từ
mợ mình, cậu ấy còn khóc nữa.”
“Hả?! Sao lại như vậy?!”
“Con đâu biết, nếu mẹ muốn biết thì mẹ đi hỏi
đi.”
“Thế bây giờ Lê Lê sao rồi?”
“Lúc tối về thì không sao rồi.”
Tống Thịnh Lan cau mày: “Đợi ăn cơm xong mẹ sẽ
đi hỏi.”
Trước đây sau khi Tang Tĩnh qua đời,
Quế Tú Viện nói không chăm sóc Tang Lê nữa rồi bỏ
cô luôn, vô tâm đưa Tang Lê về bên Liên Vũ Châu. Tống Thịnh Lan cũng biết đức hạnh
của bà ta, cảm thấy dù có cho Quế Tú Viện tiền thì bà ta cũng sẽ không chịu
trách nhiệm, bấy giờ Tống Thịnh Lan mới quyết định đón Tang Lê về
Vân Lăng.
Sau khi ăn xong, Tống Thịnh Lan ngay lập tức đi
lên lầu hai để tìm Tang Lê, nói chuyện với cô vài câu. Tống Thịnh Lan tế nhị hỏi
về sự việc hôm nay, làm Tang Lê ngạc nhiên vì sao bà ấy lại biết được,
Tống Thịnh Lan nói là Quảng Dã đã thuận miệng nhắc
tới: “Lê Lê, có phải mợ cháu lại nói gì với cháu rồi phải không? Bây giờ nếu
có bất cứ chuyện gì, cháu luôn có thể nói với dì, đừng gạt dì giống như trước
kia nữa nhé?”
Tang Lê cảm động trong lòng nhưng càng cảm thấy xấu
hổ nhiều hơn. Tống Thịnh Lan phải dò hỏi mãi, cô mới nói ra sự thật, mặt cô đỏ
bừng: “Dì Tống, thật ra chuyện này cháu ngại không muốn nói với dì… Dù
sao cháu cũng sẽ không bao giờ lấy tiền của dì cho cháu đưa cho người khác đâu,
dì yên tâm, việc học của em họ cháu không liên quan gì đến dì cả.”
Tống Thịnh Lan thở dài, vỗ lưng Tang Lê:
“Số tiền này dì có thể chi trả, không phải vì
mợ cháu, mà là vì cháu và bà ngoại của cháu. Dù sao đứa trẻ đó cũng là cháu
trai của Tang Tĩnh, dì không hy vọng mợ cháu lại đến làm phiền cháu vì chuyện
này rồi khiến tâm trạng cháu thành ra như vậy.”
Tang Lê hoàng sợ từ chối liên tục, kiên quyết nói
không cần, Tống Thịnh Lan đã đủ quan tâm đến cô rồi, cô không thể lạm dụng lòng
tử tế của người khác đối với mình. Hơn nữa, một khi Tống Thịnh Lan ra tay giúp
đỡ, Quế Tú Viện sẽ mãi mãi ăn bám lấy bà ấy như quỷ hút máu. Cô tuyệt đối không
thể để Tống Thịnh Lan gặp rắc rối như vậy, điều này cũng là mong muốn của Liên
Vũ Châu.
Tang Lê cứ liên tục từ chối, Tống Thịnh Lan nhìn
Tang Lê, cũng rất đau lòng, nhưng bà ấy chỉ có thể đồng ý: “Bây giờ cháu cứ
cố gắng học tốt, đừng lo lắng về những điều này, nếu mợ cháu lại đòi tiền, cháu
hãy báo cho dì biết, dì sẽ bàn bạc với bà ngoại cháu xem cần xử lý như thế
nào.”
Tang Lê đồng ý.
Tống Thịnh Lan xoa đầu cô: “Số tiền tiêu vặt
mà dì cho, cháu cứ tiếp tục sử dụng đi, muốn mua quà cho bà ngoại thì mua, đừng
có áp lực tâm lý, chuyện này không liên quan đến cháu.”
“Vâng ạ…”
Sau khi trò chuyện xong, Tống Thịnh Lan để cho cô
tiếp tục làm bài tập và rời đi.Bà ấy đi ra ngoài thì nhìn thấy Quảng Dã đang lục
lọi trong tủ ở phòng khách tầng hai: “Con làm gì thế?”
Quảng Dã quay đầu nhìn bà ấy, lơ đăng nói:
“Con tiện thể xuống đây tìm đĩa phim thôi.”
Tống Thịnh Lan đi lên lầu, Quảng Dã cầm đĩa phim,
một tay xỏ túi, đi sau bà ấy, nhìn về phía bà ấy: “Mẹ nói chuyện với Tang
Lê rồi à?”
“Đúng rồi.”
“Thế cậu ấy bị làm sao?”
Tống Thịnh Lan quay đầu nhìn anh, cười xấu xa:
“Sao vậy? Tò mò à? Giờ còn biết quan tâm đến người khác cơ đấy nhỉ?”
Quảng Dã quay đầu đi, xoa xoa tai trái, trong cổ họng
phát ra một tiếng cười nhạo: “Con thuận miệng hỏi thôi, mẹthích nói hay
không thì tùy.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tyt, vui lòng
không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tống Thịnh Lan thở dài: “Trước đây mẹ đã từng
kể với con rồi, cái bà mợ của
Tang Lê đấy, người gì đâu mà không chỉ có nhân
cách tệ, hôm nay cô ta còn đến đòi tiền Tang Lê, muốn Tang Lê lấy tiền của mẹ để
cho cậu em trai đi học, Tang Lê kiên quyết không cho thì bị bà mợ đó mắng té
tát một trận.”
Quảng Dã nghe xong, mày nhíu lại, nhớ đến cảnh
Tang Lê hôm nay với đôi mắt đỏ hoe, đáy mắt anh quay cuồng như mực, càng ngày
càng đen lại: “Mẹ định xử lý thế nào?”
“Lê Lê bảo mẹ đừng đưa tiền, để hôm nào mẹ
nói chuyện với bà ngoại của con bé xem. Dù sao loại người như bà mợ đó mẹ cũng
gặp nhiều rồi. Con đừng nhắc lại chuyện này với Lê Lê nữa, tránh khiến con bé
buồn lòng, với lại nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, con hãy nói với mẹ, dù
sao thì mẹ cũng không thể theo dõi con bé ở trong trường học được.”
Quảng Dã nghịch chiếc bật lửa trong túi, áp xuống
mọi suy nghĩ, lạnh lùng nói:
“Con biết rồi.”
Phía bên kia, sau khi nói chuyện xong với Tống Thịnh
Lan, Tang Lê ở lại trong phòng đọc sách một lúc.
Khoảng hơn chín giờ tối, cô đọc qua một lượt các
tác phẩm văn cổ, uống xong ly trà hoa nhài, sau đó một mỏi nằm xuống giường.
Cô lấy điện thoại, xem những bức ảnh mà
Quảng Dã đã gửi cho cô trong ngày.
Trong bức ảnh, cô ngẩng mặt lên nhìn thác nước,
khuôn mặt trắng trẻo được ánh nắng chiếu sáng, trong dám hơi nước bốc lên từ
thác nước phía trước còn hiện ra một dải cầu vồng.
Nói thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải công nhận
người này chụp ảnh khá đẹp.
Tang Lê nằm sấp trên giường, lưu lại hình ảnh rồi
mới khoan thai gửi hai chữ cho anh: [Cảm ơn.]
Cô tắt nguồn điện thoại, đặt tay lên má, trong đầu
lại hiện lên hình ảnh hoàng hôn trên bãi biển cùng với kỷ niệm ngồi trên xe mô
tô chạy trong làn gió.
Dính sát đường chân trời, tự do như cơn gió.
Có lẽ Quảng Dã thích mô tô, có một phần cũng là vì
điều này…
Nhìn lại tháng này, từ buổi tập diễn khai mạc đến
hôm nay, cô bỗng nhận ra hình như Quảng Dã không có hống hách, ngang ngược và
khó có thể sống chung giống như cô từng tưởng nữa?
Từ sự kháng cự lúc ban đầu với anh, đến việc không
còn cố ý tránh né sau này, cho đến bây giờ, cô cảm thấy mình đã có thể giao tiếp
bình thường với anh.
Cô phát hiện ra, nhiều khi anh không hề giống như
cô đã tưởng tượng.
Và hình như cô… không hề ghét anh.
Trong lòng cô nhẹ nhàng rung động, tựa cằm vào tay
thất thần, suy nghĩ bay xa, bỗng nhiên nhớ đến lúc ăn tối Quảng Dã có nhắc đến
lời mời sang nhà chơi của bác Lâm.
Suýt nữa thì cô quên mất chuyện này rồi!
Tang Lê ngay lập tức cảm thấy đau đầu, thật ra cô
vẫn cảm thấy hơi ngần ngại khi đi chơi nhà người khác, dù sao thì cô với dì Lâm
cũng không phải quá thân quen.
Nhưng đối phương đã mời vài lần rồi,
Quảng Dã cũng đã gửi số điện thoại của dì ấy, vì sự
lễ phép và tôn trọng, cô cũng cần phải đưa ra một câu trả lời…
Tang Lê sắp xếp từ ngữ trong đầu, sau đó gọi điện.
Đối phương nhấc máy, Tang Lê lịch sự chào hỏi. Sau
khi biết là cô, di ấy đáp lời nhiệt tình, đi thẳng vào vấn đề mời cô đến nhà
chơi vào ngày mai. Dì ấy nói rằng chỉ có một mình dì ấy ở nhà, Tang Lê có thể
ghé qua ăn cơm và chơi với Nháo Nháo, vì bình thường Nháo Nháo cũng không có bạn.
Ban đầu Tang Lê định lịch sự từ chối, nhưng Lâm Nhụy
vô cùng hiếu khách, cô không thể từ chối lòng mời nồng nhiệt như vậy được, cộng
thêm việc cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ thú cưng.
Vì vậy, cô không còn do dự nữa mà đã đồng ý đến
nhà Lâm Nhụy vào ngày mai để ăn trưa, dù sao cũng ở cùng một khu, việc đi lại
cũng rất thuận tiện.
Cúp điện thoại, cô bò dậy tiếp tục đi làm bài tập.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Tang Lê làm là ở nhà học
bài.
Gần đến 11 giờ, cô thay quần áo, lấy điện thoại và
ra ngoài thực hiện lời hẹn.
Đến cửa nhà, cô gõ cửa, người giúp việc đến mở cửa,
Nháo Nháo cũng vui vẻ chạy đến đón. Lâm Nhụy đi từ bếp ra, Tang Lê chào hỏi dì ấy,
người phụ nữ mỉm cười đón tiếp: “Nào nào, vào đây đi cháu.”
Tang Lê thay giày rồi bước vào nhà, cô nhìn thấy bố
trí trong biệt thự không khác nhiều so với nhà họ Quảng, trên tường treo một bức
tranh thêu lớn, phong cách chủ yếu theo trường phái Trung Hoa hiện đại, tinh tế
và tươi mới, mang một vẻ đẹp riêng.
Lâm Nhụy nói rằng hôm nay là dì ấy vào bếp, người
giúp việc chỉ hỗ trợ dì ấy. Bữa trưa sắp xong rồi, dì ấy bảo Tang Lê hãy chơi với
Nháo Nháo một lát.
Tang Lê mỉm cười đồng ý, cô chơi với Nháo Nháo
trên thảm trong phòng khách trước.
Sau một lúc, bữa trưa đã sẵn sàng, Tang Lê đi rửa
tay để chuẩn bị ăn trưa. Thực đơn trưa hôm nay rất phong phú, Lâm Nhụy nói mình
thích nấu ăn, nhưng bình thường chỉ có một mình nên không thấy thú vị, cũng lười
nấu, vì vậy việc Tang Lê đến chơi cũng vừa vặn giúp dì ấy lấy lại đam mê nấu ăn
một chút.
“Này Tang Lê, cháu nếm thử con cua này đi,
bây giờ là mùa cua béo ngon nhất đấy.”
Tang Lê cong mày nhận lấy: “Vâng ạ, cám ơn dì
Lâm, dì cũng ăn đi ạ.”
Tang Lê phát hiện Lâm Nhụy giống như
Tống Thịnh Lan, đều là những trưởng bối nhiệt
tình. Cô không ngờ hôm nay đến đây lại được thưởng thức một bữa trưa ngon lành
như vậy, thực sự cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tang Lê biết được
Lâm Nhụy là một người vợ toàn thời gian, ngày thường rảnh rỗi, di ấy thường làm
các công việc thủ công như thêu thùa, chồng dì ấy làm việc ở Lâm Thành bên cạnh,
do ba mẹ của Lâm Nhụy ở Vân Lăng nên dì ấy dành một nửa thời gian trong năm ở
Vân Lăng và một nửa thời gian ở bên chồng.
Lâm Nhuy có một đứa con trai, nhỏ hơn
Quảng Dã một tuổi, hai người là bạn thân, con trai
đang học cấp ba ở thành phố của chồng bà.
“Chồng dì sợ dì cô đơn nên đã mua cho dì một
chú chó Samoyed. Bình thường ở trong nhà, ngoài người giúp việc ra thì chỉ có mỗi
Nháo Nháo ở bên cạnh dì, dì cũng không hay xã giao với người ngoài cho lắm.”
Lâm Nhụy cười nhìn về phía Tang Lê:
“‘Lần trước dì Tống của cháu đã nhắc đến cháu
một vài lần với dì, dì ấy bảo cháu rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Lần đầu tiên
gặp cháu, dì cũng cảm thấy tính tình của cháu rất dễ mến, cho nên dì muốn mời
cháu đến nhà ăn cơm, coi như ở cạnh dì giúp dì giải sầu.”
Tang Lê ngượng ngùng mỉm cười, thừa nhận rằng hôm
nay cô vốn hơi ngại sang đây, nhưng không ngờ Lâm Nhụy rất thân thiện. Lâm Nhụy
cười nói rằng cô có thể đến ăn cơm thường xuyên, dù sao nhà cũng gần nhau.
Sau khi ăn xong, Tang Lê lấy một quyển sách và ngồi
trên ghế sô pha trong phòng khách để đọc, sau đó cô còn ngủ thiếp đi một lúc.
Lúc cô tỉnh giấc thì cũng vừa mới nấu xong một món
tráng miệng, dì Lâm mời cô qua thử.
Tang Lê nhanh chóng ăn, sau đó gật đầu nói:
“Bánh ăn ngon lắm ạ, dì có thể mở cửa hàng được đấy.”
Lâm Nhụy cười nói: “Cháu quá khen rồi.”
Ăn xong món tráng miệng, Lâm Nhụy đi mở gói hàng
được giao vào hôm qua,
Tang Lê nhìn thấy chỉ là một số đồ chơi và thức ăn
cho chó: “Tất cả chỗ này toàn là Tiểu Dã mua cho Nháo Nháo, dì còn không cần
phải bận tâm đến chuyện này.”
“Quảng Dã?”
“Đúng vậy, thằng bé lúc nào cũng mua đồ cho Nháo
Nháo, quan tâm đến Nháo Nháo hơn cả chủ nhân là dì.”
Tang Lê ngồi xếp bằng ở bên cạnh cười nói:
“Nháo Nháo được Quảng Dã nuôi từ bé hay sao a?”
“Đúng rồi, Nháo Nháo là con chó được con trai
dì chọn trong kì nghỉ hè năm lớp
9. Lúc đó chủ yếu là Tiểu Dã và con trai dì chăm
sóc nó. Tiểu Dã rất thích động vật nhỏ, cũng rất có kinh nghiệm trong việc chăm
sóc chúng.”
Lâm Nhuy mỉm cười cảm khái: “Dì nói với cháu
cái này, Tiểu Dã thực sự là một cậu bé tốt bụng dịu dàng, không chỉ với Nháo
Nháo đâu, thằng bé còn thường xuyên mua đồ cho dì và ngồi trò chuyện cùng dì nữa.”
Tang Lê ngẩn ngơ, lần đầu tiên cô nghe có người mô
tả Quảng Dã bằng bốn từ này…
Đa số mọi người có ấn tượng về anh là một người nổi
loạn, thích làm theo ý mình, bao gồm cả cô, cô cũng nghĩ anh là một tên nhà
giàu mắt cao hơn đầu, tốt bụng có lẽ là bản chất, nhưng dịu dàng hoàn toàn
không gắn liền với anh được.
Lâm Nhụy nhìn thấy vẻ mặt không quá tin tưởng trên
khuôn mặt của Tang Lê, dì ấy cười nói: “Cháu có biết về chuyện trước đây của
Quảng Dã không?”
Tang Lê lắc đầu.
Lâm Nhụy ném quả bóng trong tay ra ngoài, để Nháo
Nháo chạy đi lấy. Còn dì ấy và Tang Lê thì bắt đầu kể chuyện quá khứ: “Thật
ra lúc nhỏ, Tiếu Dã cũng khá hoạt bát và vui vẻ, tính cách của thằng bé rất giống
với mẹ nó khi còn nhỏ, ồn ào lắm nhưng lại rất ngoan, cực kỳ khiến người lớn
yêu mến.”
“Nhưng sau đó, khi thằng bé còn học tiểu học
đã có một vụ việc rất nghiêm trọng xảy ra…” Lâm Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ,
lời nói dừng lại một chút: “Dù sao lúc đó thằng bé đã suýt chết, từ sau sự
việc đó, mối quan hệ giữa nó và ba nó cũng đổ vỡ theo, chắc là cháu có thể cảm
nhận được Quảng Dã rất oán trách ba nó, chính là bởi vì sự kiện kia.”
Tang Lê ngây người.
Thì ra từ xưa Quảng Dã đã không hòa thuận với Quảng
Minh Huy rồi.
Lâm Nhuy nở nụ cười khó xử với Tang
Lê: “Những chuyện đó dì không tiện nói, không
ai dám nhắc đến ở trước mặt Tiểu Dã cả, dì cũng phải đến sau này mới được nghe
từ Tống Thịnh Lan, nhưng chỉ biết cơ bản thôi.”
Tang Lê không hỏi thêm, Lâm Nhụy nói:
“Sau đó Quảng Dã đã thay đổi rất nhiều, trở
nên khó nói chuyện, khó tiếp cận hơn, tính cách trở nên u ám và nóng nảy, sau
khi lớn lên lại trở nên nổi loạn, không ai quản được nó.”
Đây cũng chính là ấn tượng phổ biến hiện tại mà Quảng
Dã đem lại cho mọi người, trong mắt họ, anh là người gây phiền toái, thậm chí
là đối tượng bị ghét bỏ.
Tang Lê nhẹ giọng nói: “Trước đây cháu cũng từng
nghe thấy Quảng Dã cãi nhau với ba cậu ấy ở nhà, hình như là liên quan đến tai
của Quảng Dã.”
Lâm Nhụy: “Cháu chưa biết tai Quảng Dã có vấn
đề à?”
“Cháu không rõ lắm… nhìn qua thấy bình thường
mà ạ?”
Lâm Nhụy lắc đầu, nói một câu khiến Tang Lê nghe
xong lập tức ngẩn người.
Cuối cùng, đến khi hai người nói chuyện xong, thời
gian cũng gần tới buổi tối.
Ánh nắng mặt trời tan biến, sắc trời dần trở nên tối
tăm.
Tang Lê chào tạm biệt Lâm Nhụy, một mình đi về
nhà.
Cô về đến nhà, quản gia đến đón cô, cười hỏi:
“Cô Tang Lê đã về rồi, bác còn định hỏi cháu tối nay có về ăn tối hay
không?”
Tang Lê lấy lại tinh thần: “Cháu nói chuyện với
dì Lâm hơi lâu nên về muộn một chút ạ.”
“Không sao, cơm tối vẫn đang chuẩn bị, một
lát nữa mới xong.”
Tang Lê gật đầu, người giúp việc mang ra hai đĩa
trái cây từ nhà bếp, một cho
Tang Lê và một cho Quảng Dã, chiều nay
Quảng Dã đã trở về từ trên núi, anh đang nghe nhạc
ở vườn trên tầng mái, Tang Lê nghe vậy bèn nhận lấy: “Để cháu đưa cho cậu ấy
cho ạ.”
“Được.”
Tang Lê bưng đĩa trái cây đi lên mái nhà.
Cô đi ra ngoài thì thấy Quảng Dã nửa nằm trên ghế
dài, hai mắt nhắm lại, tai phải đeo loại tai nghe một bên.
Cô đứng ở nơi cách đó khoảng chừng
nam met, ngan ngo nhin anh, trong mat
nối lên gợn sóng.
Vài giây sau, cô cất tiếng: “Quảng Dã.”
Anh không phản ứng.
Cô lại gọi to hơn một chút: “Quảng Dã.”
Người bình thường chắc chắn sẽ nghe thấy được.
Nhưng anh vẫn không phản ứng.
Lời nói của Lâm Nhụy lại lần nữa hiện lên bên tai.
“Cháu không biết à? Tai trái của Quảng Dã có
vấn đề về thính giác rất nghiêm trọng, gần như điếc rồi, nhiều năm qua nó đã phải
chữa trị đủ kiểu, nhưng vẫn không có hiệu quả.”
Chẳng trách trước kia mỗi lần cô gọi anh, anh chẳng
bao giờ đáp lại, làm cô luôn cảm thấy anh lạnh lùng không thèm trả lời.
Chóp mũi Tang Lê bỗng dưng cay cay.
Thật ra đâu phải anh cố tình không để ý tới cô.
Mà là do anh không thể nghe thấy.