Dứt lời, Khuông Hạc Hiên e dè nhìn Ninh Chước, thấp giọng nói: “… Cậu cũng nói chuyện đó để cậu một mình xử lý là được rồi.”
Thiện Phi Bạch: “Lúc em đến đó thì có một đám người em không quen biết gì đang đứng chờ sẵn.”
Thấy Khuông Hạc Hiên sợ đến tái mét mặt, Thiện Phi Bạch tiếp tục nói: “Em đánh 7, 8 thằng, cuối cùng lại bị đánh lén từ phía sau nên mới thành bộ dạng như bây giờ.”
Khuông Hạc Hiên mặt cắt không còn hột máu.
Với tính cách của Thiện Phi Bạch, không khí hoạt động bên trong “Bàn Kiều” khá nhẹ nhàng, nhưng phân chia công việc lại rất kĩ lưỡng, nghiêm khắc.
Khuông Hạc Hiên là thành viên duy nhất phụ trách ngoại giao làm ăn bên ngoài.
Sau khi lựa chọn, hắn sẽ gửi những hợp đồng có giá trị cho Thiện Phi Bạch thông qua quang não, cuối cùng chờ Thiện Phi Bạch sắp xếp.
Trong giới lính đánh thuê ở thế giới ngầm, cấp bậc có tính chất nghiêm ngặt hơn ở xã hội bình thường.
Lính đánh thuê có cấp bậc như Thiện Phi Bạch hầu như hiếm khi nhận hợp đồng, chủ yếu dựa vào giá cả hoặc tâm trạng khi đó.
Nhưng với những hợp đồng có liên quan đến “chuyện kia”, Thiện Phi Bạch luôn tự mình làm.
Khi nào gặp, gặp ai, gặp ở đâu đều do Thiện Phi Bạch tự quyết định.
Khuông Hạc Hiên biết rõ Thiện Phi Bạch là người quyết định chi tiết cuộc hẹn.
Nếu Khuông Hạc Hiên không nói thì những thành viên khác trong “Bàn Kiều” sẽ không biết gì về hợp đồng, càng không thể có khả năng cung cấp thông tin cho bên khác hãm hại cậu.
Trước mắt có thể nói chỉ có Khuông Hạc Hiên và Thiện Phi Bạch biết về hợp đồng này.
Như vậy Thiện Phi Bạch đang nghi ngờ…
Nghĩ đến đây, miệng lưỡi Khuông Hạc Hiên trở nên đắng nghét.
Bình thường Thiện Phi Bạch là một chàng trai vui vẻ hoạt bát, hay nói hay cười, ai cũng yêu mến.
Nhưng nếu có người vượt qua giới hạn mà cậu đề ra thì mọi chuyện dần sẽ phát triển đến mức cực đoan, khó lòng đoán trước được.
Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, yết hầu Khuông Hạc Hiên thít chặt lại, tông giọng the thé vì sợ hãi: “Sao lại thế này ——”
Thiện Phi Bạch cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt A Phạm đang bám lấy đùi mình: “Đúng vậy đó, A Phạm, sao lại thế này vậy nhỉ?”
… Hả?
Khuông Hạc Hiên chưa kịp giải bày biện minh cho nỗi niềm của mình thì lời nói đã nghẹn ứ ngay cổ họng.
A Phạm khẽ rên rỉ một tiếng trầm thấp, ánh mắt mê mang: “… Thủ lĩnh?”
“Bọn nó đánh gãy cột sống của tôi, tôi chỉ có thể nằm yên một chỗ chẳng lẽ tôi không có thời gian để suy nghĩ à?”
Giọng nói của chàng trai nhẹ bẫng, nhưng khi vang lên ở thời khắc bất bình thường như thế này lại khiến cho người nghe rợn tóc gáy.
“Cậu nghĩ hợp đồng đó chỉ có tôi và anh Khuông biết, nên sau khi tôi chết mà không có ai đối chứng, “Bàn Kiều” muốn điều tra sâu hơn thì sẽ tra ra anh Khuông, đúng không?”
Thiện Phi Bạch lời ít ý nhiều: “Hai ngày trước, theo camera của căn cứ trên tuyến đường đang kiểm tra sửa chữa, khi tôi vừa nhận hợp đồng xong thì ai gọi tôi ra ngoài ăn bánh kem nhỉ?”
Khuông Hạc Hiên ngây người, nhớ lại chuyện hai ngày trước.
Phượng Hoàng vừa làm bánh kem xong, lúc mang ra thì bất cẩn bị phỏng tay.
Cô vội vã đặt khay nướng xuống, xoa đầu ngón tay lên vàng tai rồi hô lớn: “Gọi Tiểu Thiện ra ăn bánh kem! Cậu ấy mà không đến nhanh thì quá có lỗi với tay của chị!”
A Phạm chạy ra ngoài như một chú khỉ tinh nghịch, giọng nói trong trẻo vọng lên từ phía xa: “Thủ lĩnh! Chị Phượng Hoàng bảo nếu anh không đến anh bánh kem thì chị ấy sẽ trét bánh kem lên mặt anh kìa!”
Phượng Hoàng cười mắng: “Nhóc con, chị có nói như vậy hả?!”
Giọng nói tràn trề sức sống của Thiện Phi Bạch vang vọng từ xa đến gần: “Đến liền đến liền!”
Thiện Phi Bạch có một gương mặt mà già trẻ lớn bé đều yêu thích, trông vừa anh tuấn lại vừa ngoan ngoãn. Trên trán cậu đeo một băng đeo thể thao màu vàng nhạt, mái tóc xoăn tự nhiên được vén ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng, cả người tràn đầy sức sống của một nam sinh viên.
Trong không khí tự nhiên, ấm áp của “Bàn Kiều” ấy, không một ai có thể nghĩ ra rằng phía sau lại che đậy một kế hoạch quỷ quyệt.
Nhớ lại theo lời Thiện Phi Bạch, Khuông Hạc Hiên hoảng hốt nhận ra khi đó A Phạm đi gọi Thiện Phi Bạch ra ăn bánh cũng không theo cậu quay về ngay.
Nếu đúng như lời Thiện Phi Bạch nói thì A Phạm hẳn đã nhân lúc đó để lẻn vào phòng của Thiện Phi Bạch, xem xét quang não của cậu nhằm lấy được thông tin mình muốn. Mọi chuyện đã qua nhưng nếu không có Thiện Phi Bạch bóc tách lại lần nữa thì hắn hoàn toàn không chú ý đến chi tiết này.
“A Phạm.” Sắc mặt Thiện Phi Bạch tái nhợt, cậu đè thấp giọng nói: “Cậu biết camera theo dõi ở khúc đường đang sửa chữa có 20 phút không hoạt động; cậu còn biết kêu những thằng khốn kia phá nát quang não của tôi để tiêu hủy chứng cứ, nhưng cậu lại không biết trong quang não có một thiết bị có chức năng lưu lại lịch sử sử dụng trong camera giám sát biệt lập à?”
Lần này, biểu tình vô tội của A Phạm hoàn toàn bị đánh vỡ.
Thiếu niên muốn trốn thoát theo bản năng, lại bị Thiện Phi Bạch túm tóc kéo lên, ném cả người vào trong tường.
Rầm một tiếng, máu liền bắn ra.
Thiện Phi Bạch không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay thì tàn nhẫn đến kinh người.
Chàng trai nhỏ nhẹ gọi một cách thân mật: “A Phạm, tiếc quá, sao cả nhà cậu chỉ còn lại có một mình cậu thôi vậy.”
A Phạm bị va đập đến mức vỡ đầu chảy máu, đầu óc choáng váng, máu ngập đầy trong miệng vì hai hàm răng va vào nhau đến hai lần, không chờ Thiện Phi Bạch hỏi tiếp, cậu quay phắt về phía Ninh Chước, cao giọng quát: “Anh Ninh! Anh chỉ biết đứng nhìn như vậy thôi?!”
Ninh Chước khoanh tay xem kịch hay ở bên cạnh đột nhiên bị kéo lên sân khấu thì không khỏi ngạc nhiên.
A Phạm nhìn Ninh Chước, con mắt giả phát ra ánh sáng nhàn nhạt thể hiện sự điên cuồng dữ tợn: “Anh Ninh, em làm việc cho anh, anh hứa sẽ bù đắp cho em mà! Anh đã hứa rồi!”
Khuông Hạc Hiên nghe xong thì trong sửng sốt, ánh mắt phẫn nộ quay đầu nhìn Ninh Chước.
Quả nhiên là ——
Ninh Chước nhếch miệng cười lạnh, không nói gì mà nhìn Thiện Phi Bạch.
Sau khi lấy hết sức tiết lộ thông tin này, A Phạm choáng đầu đến mức không thể mở miệng nổi, giữa sự khủng hoảng lóe lên một tia đắc ý:
Thành công rồi.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, vậy thì…
Thiếu niên còn chưa kịp tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp mình mong muốn thì một vật cứng rắn thọc sâu vào miệng mình.
Vị sắt thép ngập đầy trong cổ họng.
A Phạm nhận ra thứ mình vừa cảm nhận được là họng súng đang được lên nòng thì lại thấy Thiện Phi Bạch ngẩng đầu, thái độ ngoan ngoãn hỏi Ninh Chước: “Anh, trong súng còn bao nhiêu viên đạn?”
Ninh Chước đứng hơi xa, vì bị ù tai nặng nên A Phạm cũng không nghe rõ được câu trả lời của đối phương.
Thiện Phi Bạch: “Vậy em mượn anh một viên nhé.”
Giây tiếp theo, chàng trai không hề do dự mà bóp cò súng vào bên má phải A Phạm.
Nửa gương mặt của A Phạm bị bắn tan tác.
Thiện Phi Bạch điềm nhiên rút khẩu súng còn đang bốc khói ra khỏi miệng A Phạm: “A Phạm, tôi không có ngu. Nếu không phải anh Ninh làm thì cậu đã đổ oan cho anh ấy rồi; nếu là anh Ninh làm thì cậu đang ở địa bàn của anh ấy, diễn trò như vậy trước mặt nhiều người chẳng phải càng khiến cho anh ấy có lí do để giết tôi hơn sao.”
Tay chàng trai dính đầy máu tươi, giọng điệu phàn nàn với A Phạm đang lăn lộn dưới mặt đất đau đến mức bất tỉnh tại chỗ: “Cậu hư quá. Không cho phép nói chuyện nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]
Tin tức giải trí vào một ngày nọ của năm 2280.
“Chồng tôi ngoại tình, chẳng lẽ là sóng sau xô sóng trước*?”
*后来居上 (hậu lai cư thượng): thành ngữ chỉ lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng
“Vợ cả gia đình họ Đơn uất thẹn tự sát, để lại một đứa con nhỏ cho vợ lẻ của người anh cả.”
“Người không được yêu thực chất là nhân tình bên ngoài?”