Charlemagne không muốn gặp Mã Ngọc Thụ: “Không cần.”
Ông ta vẫn còn suy nghĩ như người ở lớp trên, dù đã một thời gian dài không còn ống kính nào hướng về phía mình nhưng ông ta vẫn không muốn để người khác biết được chuyện mình có quan hệ với những kẻ ở dưới thấp như Glove.
Nhưng Charlemagne đã chậm một bước.
Mã Ngọc Thụ đang chờ ở phòng đợi nôn nóng mở cửa bước vào: “Anh Glove, cho tôi hỏi khi nào thì anh Cửu —”
Hiện tại, thất thoát tài sản của Mã Ngọc Thụ được tính bằng từng giờ.
Chờ đợi là một việc làm xa xỉ đối với ông ta.
Mã Ngọc Thụ vừa ngước mắt nhìn lên đã chạm mặt Charlemagne, ông ta ngạc nhiên, nuốt nửa câu sau vào.
Mã Ngọc Thụ nhớ rõ đây là một thanh tra Bạch Thuẫn có quan hệ khá thân thiết với sếp Khải Nam trước đây.
Charlemagne cũng biết mặt Mã Ngọc Thụ.
Khi còn giao thiệp với Khải Nam, Charlemagne cũng từng gặp Mã Ngọc Thụ vài lần, lúc nào cũng thấy đối phương mặc tây trang đi giày da, miệng luôn cười thân thiện, thái độ cung kính với Khải Nam, cho nên Charlemagne cũng nghĩ rằng người này là nhân viên ở Interest hoặc là trợ lý riêng của Khải Nam.
Đột nhiên nhìn thấy Mã Ngọc Thụ xuất hiện ở đây, Charlemagne chỉ biết gượng gạo cười.
Mã Ngọc Thụ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng ông ta đã quen xử lý những tình huống bất ngờ nên dễ dàng thích nghi, bước lên trước một bước, chân thành nói: “Anh Charlemagne, đã lâu… không gặp.”
Dạo gần đây Mã Ngọc Thụ như ngồi đống lửa như ngồi đống than, dù cố gắng nhoẻn miệng cười nhưng không thể che lấp được sự khốn khó trên mặt: “Anh cũng đến đây giao dịch à?”
Charlemagne nở nụ cười xa cách: “Cậu Mã, xin chào.”
Glove đứng ở giữa, lần lượt bắt tay Charlemagne và Mã Ngọc Thụ, sau đó hai bàn tay mập mạp đầy mồ hôi ép hai bàn tay của hai người đan vào nhau: “Tôi nói thật đấy, hai vị đúng là có duyên, đồng lòng cùng hướng về một mục đích chung.”
Hai người bị ép buộc bắt tay, trong lòng nhảy dựng nhìn lẫn nhau, cũng suy tư không hiểu “đồng lòng cùng hướng về một mục đích chung” mà Glove nói là gì.
Glove phất tay với một lính đánh thuê bên cạnh: “Ê, gọi Tiểu A Cửu ra đi!”
Người lính đánh thuê đang dồn khí đan điền, hô to: “Báo cáo! Anh Cửu còn đang ngủ ạ!”
Glove cũng đáp bằng một giọng nói vang dội: “Nói cho cậu ta biết! Đừng có ngủ nữa! Đi kiếm tiền!”
Một phút sau, sau khi được báo tin, một người đàn ông trạc tuổi Ninh Chước bước vào phòng.
Không thể nhìn thấy rõ người này, hắn dùng một tay che một nửa mặt, ngáp một cái thật to, cuối cùng mới để lộ diện mạo.
Người đàn ông có làn da trắng như tuyết nên hai vệt đỏ vì ngủ say càng nổi rõ một bên má, đôi mắt đen tuyền, lông mày thanh mảnh, mái tóc dài như một ca sĩ rock xõa tung bên vai.
Người này có vẻ ngoài giống như Ninh Chước, đều là một dạng mỹ miều, mong manh.
Mã Ngọc Thụ vô thức đánh mắt về phía Charlemagne.
Charlemagne thì rất bình tĩnh.
Nghe nói rằng “Anh Cửu” là người đứng đầu chân chính của tổ chức Rousseau, đúng là Glove không lừa gạt bọn họ.
Người này chắc chắn có năng lực thật sự.
Glove cười nói: “Tiểu A Cửu, đến gặp hai khách hàng nào.”
“Tiểu A Cửu” đột ngột bị gọi dậy nên vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.
Hắn đút hai tay vào túi, qua loa cúi người chào hai khách hàng, cúc áo còn chưa cài xong.
Thẳng lưng, hắn lại ngáp một cái.
Glove không hề cảm thấy mất thể diện, hào sảng giới thiệu với Charlemagne và Mã Ngọc Thụ: “Đây là sếp của Rousseau, Giang Cửu Chiêu.”
Giang Cửu Chiêu ngáp liền hai cái, rành rọt nói: “Glove, lần này muốn tôi giết ai?”
Glove giải thích: “Đơn từ hai vị khách này, mục tiêu là Henna.”
Giang Cửu Chiêu nhướng mày: “Henna? Ninh Chước?”
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt phát sáng: “Cuối cùng cũng có người tìm tôi để giết cậu ta rồi?!”
Charlemagne và Mã Ngọc Thụ nghe xong thì ngạc nhiên không thôi, không ngờ người bên cạnh cũng nhắm đến Henna, cho nên ai nấy cũng mừng rỡ như điên.
Thêm nữa, với giọng điệu này của Giang Cửu Chiêu, chẳng lẽ trước đây cậu ta cũng có thù oán gì với Ninh Chước ư?
Glove cũng tò mò: “Cậu quen biết gì với Ninh Chước à?”
“Chưa từng gặp.” Giang Cửu Chiêu sảng khoái đáp: “Nhưng cậu ta lăn lộn ở Ngân Chùy bao nhiêu năm qua, gây thù chuốc oán nhiều nơi nhưng lại không một ai giết được thì hiển nhiên người này rất đắt giá.”
Giang Cửu Chiêu chắp hai tay như đang cúng bái thần tài, động tác lanh lẹ lạy hai lạy với Charlemagne và Mã Ngọc Thụ, lưu loát kê khai bảng giá: “Thưa quý khách, quý khách trả giá bao nhiêu? 10 triệu để giết một mình Ninh Chước; 20 triệu giết cả tổ chức của cậu ta; 30 triệu giết thêm cả Bàn Kiều… À, nếu giết thêm Thiện Phi Bạch thì phải tăng thêm 10 triệu nữa, trước đây chúng tôi đã cho đội 2 đi xử lý cậu ta thì chết vài người, trọng thương vài người, sức chiến đấu của cậu ta cừ lắm nên cần phải thêm tiền phí.”
Charlemagne và Mã Ngọc Thụ đều ngậm bồ hòn trước bảng giá niêm yết rõ ràng này.
Glove ha ha cười vang: “Ngại quá, Tiểu A Cửu của chúng tôi trên đời này chẳng thích gì ngoài tiền.”
Giang Tiểu Cửu tủm tỉm cười: “Đúng vậy, chúng tôi còn rất nhiều mặt hàng khác có thể phục vụ cho hai vị, tùy đơn hàng sẽ có giá khác nhau. Nếu trong lúc sử dụng dịch vụ của chúng tôi, hai quý khách có thêm yêu cầu gì khác thì tôi xin báo trước tôi là người tính phí cao nhất ở Rousseau, giá dao động từ 1 triệu trở lên, đảm bảo luôn mang lại sự hài lòng cho quý khách.”
Mã Ngọc Thụ choáng váng với mức giá càng lúc càng tăng đành phải giơ tay lên, mặc cả một phen: “Tôi thành tâm đến đây để đặt hàng, giá một mạng người ở Ngân Chùy trung bình là 1 triệu, cao nhất cũng không quá 5 triệu, cho nên tôi mong là…”
Giang Cửu Chiêu ngắt lời: “Thành tâm không có giá trị, quý khách cũng đừng mong gì.”
Nói xong, Giang Cửu Chiêu rời mắt khỏi Mã Ngọc Thụ mặt xanh mặt đỏ, hỏi Charlemagne: “Quý khách, còn ngài thì sao?”
Charlemagne chưa đáp ngay.
Ông ta là người cùng hội cùng thuyền với Mã Ngọc Thụ.
Họ vì cùng một người mà trở thành những kẻ tan cửa nát nhà, rơi vào cục diện bế tắc, chỉ còn một con đường này để sống sót.
Charlemagne không biết rõ hoàn cảnh của Mã Ngọc Thụ, lần này ông ta đến đây cũng không dự định bỏ tiền túi ra mà chỉ mong rằng có thể huy động được công ty Thụy Đằng, tiếp tục cho người giết Thiện Phi Bạch thêm một lần nữa.
Mặc kệ giữa Thiện Phi Bạch và Ninh Chước có quan hệ gì, bây giờ Bàn Kiều và Henna vẫn cùng chung một tổ chức với nhau về mặt danh nghĩa, vì vậy chỉ cần Thiện Phi Bạch gặp chuyện thì Ninh Chước và Henna cũng không thể chỉ biết lo cho thân mình được.
Nhưng Charlemagne lại không ngờ được rằng người đứng đầu của tổ chức Rousseau lại là một thằng nhãi ham tiền hám lợi, chỉ nói chuyện thực tế, không nói đến những vấn đề khác.
Sau nhiều lần bị Ninh Chước lừa gạt, tài sản hiện tại của Charlemagne cũng không còn lại bao nhiêu.
Giết chết Ninh Chước có thể giúp ông ta cởi bỏ một tảng đá đè nặng trong lòng.
Là một kẻ luôn giẫm đạp lên người khác để đứng trên đỉnh vinh quang, Charlemagne không bao giờ chấp nhận bản thân bị người khác nắm chặt trong lòng bàn tay.
Một cái mạng nhỏ bé của Ninh Chước có thể giúp Charlemagne thanh thản sống nửa đời sau.
Không giết Ninh Chước, ông ta sẽ phải sống chui rúc trong một xó.
Charlemagne hiểu rõ những ngày tháng tiếp theo của mình không thể nào “thanh nhàn” được.
Charlemagne có đường lui, có thể lựa chọn đắn đo, còn Mã Ngọc Thụ thì không.
Dù có trốn chạy cũng không được.
Ngoại trừ phóng lao thì phải theo lao, Mã Ngọc Thụ không còn con đường nào khác.
Mã Ngọc Thụ đành phải đưa ra con át chủ bài cuối cùng của mình: “Tôi có 5 triệu.”
Giang Cửu Chiêu cười trừ lắc đầu: “Không đủ. Ngài Mã, chúng tôi cũng giống bên cho vay nặng lãi của ngài, chúng tôi không bao giờ làm ăn lỗ vốn.”
Hắn quay sang Charlemagne đầy hứng thú: “Ngài Charlemagne, sau khi lên được cấp quản lý của Bạch Thuẫn thì họ sẽ phân phối cho mỗi người một lô bất động sản đúng không?”
Giang Cửu Chiêu có bộ dạng cà lơ phất phơ, vô tâm vô phế nhưng là một người nắm rõ thông tin hàng đầu, trong chớp mắt có thể chỉ điểm những thông tin quan trọng nhất của họ.
“… Đúng vậy.” Charlemagne hơi khựng lại, nói tiếp: “Nhưng đó là tài sản của Bạch Thuẫn, không thể tự ý mua bán.”
Giang Cửu Chiêu nhấn một cái nút bên cổ, giữa không trung chợt hiện ra một bảng ghi chép lịch sử điện tử: “Ở khu nào ta, à há, Albert. Ở Tây Bắc hay Đông Nam đây? Giá đất ở hai chỗ này khác nhau.”
Charlemagne cắn răng nói thật.
Giang Cửu Chiêu nhàn nhã tính toán một phen: “Bây giờ đất của ngài rộng 280 mét vuông, tôi sẽ lấy một nửa. Công ty Thụy Đằng sẽ liên lạc với bên Bạch Thuẫn lấy danh nghĩa là bên chính phủ muốn sửa chữa lại nhà ở của ngài, phá bỏ và xây lại thành hai ngôi nhà mỗi căn rộng 140 mét vuông. Trừ đi phí phá bỏ, phí dọn dẹp và phí xây dựng thêm hai ngôi nhà, phí trang trí thêm – những chi phí bổ sung này có thể trừ vào phần của tôi, cuối cùng thì giá trị của mỗi căn là –“
Hắn đưa ra một con số: “Mỗi căn 14 triệu.”
Giang Cửu Chiêu nhoẻn miệng cười: “Ngài Charlemagne, ngài có đồng ý giao dịch không?”
Charlemagne im lặng.
Ông ta đã lớn tuổi, con trai đã chết, vợ thì phát điên, sau này hiển nhiên không còn ai bên cạnh.
Như vậy thì một căn nhà rộng lớn trống không quả thực không có sức hấp dẫn gì nữa.
Thấy Charlemagne bắt đầu dao động, Giang Cửu Chiêu lại híp mắt cười nhìn về phía Mã Ngọc Thụ đang âm thầm đắc ý: “À, đúng rồi, ngài Mã, đơn hàng của hai người có giá khoảng 20 triệu đó.”
Mã Ngọc Thụ vốn đang mừng rỡ vì không cần phải chi một xu nào, để cho Charlemagne gánh toàn bộ chi phí, định âm thầm chuồn đi thì bị Giang Cửu Chiêu gọi đích danh nên ngơ ngác: “… Hả?”
Giang Cửu Chiêu nói: “Hai quý khách đây đến cùng nhau, hiển nhiên phải trả tiền cùng nhau rồi. Chẳng lẽ ngài Mã lại không biết xấu hổ để cho ngài Charlemagne chi trả hết đơn hàng sao?”
Mã Ngọc Thụ đột ngột bị đẩy vào tình thế lưỡng nan, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, nụ cười trên mặt nhăn nhúm lại còn khó coi hơn cả khóc.
Giang Cửu Chiêu nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Đơn hàng này do hai quý khách cùng chi trả thì tôi sẽ nhận.”
Glove cười không nói gì.
Vì Glove biết rõ tính tình của sếp mình.
Giang Cửu Chiêu là một người dù chỉ có 1 xu rơi xuống đất cũng sẽ cúi xuống nhặt ngay.
Không chờ Mã Ngọc Thụ nghĩ cớ từ chối, Charlemagne đã nhẹ giọng nói: “… Được.”
… Dùng nửa diện tích đất để mua một nửa đời thanh thản, khá tốt.
Giang Cửu Chiêu vuốt tóc, cúi người hành lễ: “Rousseau hân hạnh phục vụ quý khách.”
…
Kim Tuyết Thâm đang ngồi trong một kho hàng thuê tạm thời của Ryo Motobu, nhìn ngắm ông ta đầu tắt mặt tối trước màn hình máy tính.
Bây giờ trông Ryo Motobu còn cằn cỗi hơn cả trong giai đoạn lang thang lúc trước, những nếp nhăn trên gương mặt già nua ngày một sâu hơn.
Kim Tuyết Thâm nhìn đối phương, cảm thấy rằng có khi ngay giây tiếp theo ông ta sẽ hóa thành một lão cây tinh.
Nhưng ánh mắt của Ryo Motobu lại sáng quắc như đèn pha, chưa từng mệt mỏi bao giờ.
Vu Thị Phi quay về Henna, bảo rằng lấy một chút đồ ăn ngon cho Kim Tuyết Thâm.
Kim Tuyết Thâm rỗi rãi nhàm chán, kéo cây cung sau lưng ra đằng trước người, khẽ gãy vài nốt nhạc, ê a hát vài câu.
Ngày hôm qua, Vu Thị Phi khen hắn hát hay.
Kim Tuyết Thâm lại mắng chửi đuổi người đi.
Hôm nay Kim Tuyết Thâm chợt hứng chí hát ca vài câu sau lưng đối phương.
Bất chợt, trực giác của Kim Tuyết Thâm báo hiệu điềm không lành.
Hắn giương mắt nhìn về phía màn hình giám sát.
Trên màn hình không có gì bất thường, không có dấu vết của thứ gì lạ kỳ.
Nhưng máy dò nguy hiểm bản năng của Kim Tuyết Thâm đã tự động vận hành.
Hắn dùng máy liên lạc riêng gọi cho người canh gác ở tầng hầm: “Trả lời. Có chuyện gì xảy ra không?”
Nhưng đầu dây bên kia chỉ có một chuỗi tiếng động rè rè.
… Không có ai trả lời.
Kim Tuyết Thâm thầm kêu không ổn, gào to “Cảnh giác” với nhóm lính đánh thuê Henna và Bàn Kiều đang mất tập trung, hai tay nhanh chóng cầm cung tên lên, nhắm thẳng về phía cửa ra vào.
Kim Tuyết Thâm vừa ổn định tư thế, một mũi tên hình dáng như một ngọn lửa màu đỏ vàng liền xuất hiện trên cây cung.
Giây tiếp theo, cửa chính của nhà kho nổ tung!
Trước khi khói bụi tan đi, mũi tên của Kim Tuyết Thâm đã phóng thẳng về trước như một ngôi sao băng chói lòa.
“Xin chào…”
Giang Cửu Chiêu bước ra từ phía sau tấm khiên chống bom dùng một lần cao bằng một người với mái tóc dài được buộc lại thành một đuôi ngựa ở sau đầu.
Hắn nhàn nhã liếc nhìn số tài khoản của mình: “… 2 triệu của tôi.”
Kim Tuyết Thâm không có hứng thú nghe những gì đối phương nói.
Mũi tên ngọn lửa chưa kịp tắt, mũi tên thứ hai lại tiếp tục bắn ra như một quả pháo sáng, hướng thẳng về phía góc đông nam.
Một người lén lút chui vào lỗ thông gió trên tầng hai bị mũi tên của Kim Tuyết Thâm bắn trúng, gào thét rơi xuống đất như một quả cầu lửa.
Kim Tuyết Thâm rét căm căm nhìn Giang Cửu Chiêu.
Giang Cửu Chiêu không thèm nhìn lấy một lần về phía cấp dưới bốc cháy của mình.
Từ trước đến nay, hắn luôn có một nhận thức kỳ lạ: người đi theo hắn thì cần phải có năng lực thì mới làm được việc.
Người bị giết không thể làm được việc thì chỉ là đồ vô dụng.
Đồ vô dụng tương đương với rác rưởi, không xứng đáng cùng hắn kiếm tiền.
Với logic suy nghĩ này, Giang Cửu Chiêu không bao giờ đau lòng, tức giận trước cái chết của bạn bè, thậm chí còn thoải mái bắt đầu giãn gân cốt, làm nóng người để chuẩn bị tấn công mục tiêu.
Kim Tuyết Thâm cố nén tức giận: “… Mày là ai?”
Giang Cửu Chiêu giơ tay chỉ vào bản thân.
Hắn đeo một găng tay màu đỏ cụt ngón: “Tôi á hả? Rousseau, chắc cậu nghe đến rồi đúng không?”
Rousseau?
Công ty Thụy Đằng… Giang Cửu Chiêu?
Kim Tuyết Thâm có thị lực tốt.
Vừa nhìn qua, hắn đã thấy xương ngón tay của Giang Cửu Chiêu có phần kỳ lạ, nhô ra không tự nhiên.
Giây tiếp theo, một sợi dây tơ nhỏ màu vàng từ xương cổ tay của hắn bắn thẳng ra khiến Kim Tuyết Thâm hoa mắt.
Kim Tuyết Thâm theo bản năng giơ cung lên bảo vệ trước mặt.
Xoạch một tiếng, cây cung của hắn bị một vật cứng rắn nào đó bắt lấy và kéo đi bằng một sức lực khủng bố!
Kim Tuyết Thâm nhận ra tình thế không ổn nên nhanh chóng xoay người lại.
Găng tay của hắn là hàng đặc biệt, găng tay trái cầm thân cung là loại bịt kín ngón chống cháy. Găng tay phải chỉ bao hết lòng bàn tay, ngón cái và ngón trỏ, ba ngón tay còn lại thì không đeo găng.
Kim Tuyết Thâm siết chặt lấy cây cung bằng tay trái, toàn thân cây cung bất chợt thổi bùng lên một ngọn lửa rực cháy, thiêu đốt sợi dây cước quấn quanh thân cung!
Ngọn lửa vơi dần, trên thân cung còn để lại một vết hằn màu trắng chói mắt.
… Nếu sợi dây này quấn lên người, Kim Tuyết Thâm tin chắc rằng nó có thể cắt hắn thành nhiều mảnh ngay lập tức.
Khương Cửu Chiêu ngạc nhiên: “Wow. Đúng là giỏi thật đó.”
Tim Kim Tuyết Thâm đập nhanh.
Đối mặt với kẻ thù bất ngờ xuất hiện, lính đánh thuê cũng không nhiều chuyện hỏi thêm một câu “tao đắc tội mày khi nào”.
Đứng trước mặt mục tiêu thì muốn chiến thì chiến, muốn giết cứ giết, đã nhận đơn hàng thì cần phải làm hết sức mình.
Kim Tuyết Thâm đoán rằng người này đến đây có mục tiêu chủ yếu là Ryo Motobu.
Vì vậy, hắn giơ cánh cung, năm mũi tên nhanh chóng thành hình, bắn thẳng về phía Giang Cửu Chiêu đứng trước cửa, hô to: “Chú ý! Bảo vệ Ryo Motobu!”
“… Không phải Ryo Motobu.”
Giọng nói ma mị âm trầm vang lên vừa xa vừa gần.
Kim Tuyết Thâm dặn dò cấp dưới xong thì quay đầu, phát hiện Giang Cửu Chiêu chỉ đứng cách mình có 3 bước chân.
Giang Cửu Chiêu rút một món vũ khí có hình chiếc ô xòe ra từ sau lưng: “… Là cậu cơ.”
Kim Tuyết Thâm trong lòng ớn lạnh, nhưng cơn ớn lạnh này nhanh chóng bị lửa giận thiêu đốt sạch.
Hắn có thể nhận thấy người đứng trước mặt mình có sức mạnh vượt trội, bản lĩnh không thua kém gì Ninh Chước.
Quỹ đạo mũi tên của Kim Tuyết Thâm luôn thay đổi, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể chạy trốn khỏi đây ngay.
Nhưng Kim Tuyết Thâm không thể bỏ lại đồng đội, cũng không thể bỏ rơi Ryo Motobu – lỡ như Rousseau chơi chiêu giương đông kích tây, thật sự đến đây để thủ tiêu Ryo Motobu thì sao?
Thất thủ địa bàn và bỏ rơi Ryo Motobu là chuyện Kim Tuyết Thâm không thể làm.
Đó là danh tiếng của sếp Phó, là danh dự hàng đầu mà Ninh Chước cũng đã xông pha khắp chốn, dùng máu và thịt để gầy dựng nên cơ đồ này, không một ai được phép xâm phạm.
Kim Tuyết Thâm không thể bỏ rơi khách hàng.
Kim Tuyết Thâm chỉ có thể liều mạng bảo vệ khách hàng cho đến chết.
Hắn biết rõ khi bản thân đối đầu với Ninh Chước sẽ có kết cục như thế nào.
Nhưng hắn không bỏ trốn, khom lưng xoay người, tạo ra một tấm khiên lửa, vô cảm nói: “Vậy thì thử xem.”