Ánh mắt Ninh Chước rét căm căm ngẩng đầu nhìn lên.
Nếu anh không nhận thấy có điều bất thường thì việc gì anh phải mạo hiểm lao vào biển lửa?
Thành phố Ngân Chùy đầy rẫy những người lặng thầm chết đi trong những ngõ hẻm tăm tối.
Những người theo nghiệp lính đánh thuê lại có kẻ thù ở khắp mọi nơi.
Nếu may mắn thì có thể tìm thấy vài cánh tay, vài cẳng chân gãy nát trong thùng rác.
Tệ hơn thì xác sẽ bị quẳng vào dây chuyền sản xuất của nhà máy dưới lòng đất, bị chế biến thành những hộp dinh dưỡng, sau đó được trưng bày trên một kệ hàng rẻ tiền, xập xệ trong một hàng quán nhỏ bé, bòn rút một chút giá trị cuối cùng.
Ninh Chước có nhiều kẻ thù.
Nhưng đúng như Mẫn Mân từng nói, chúng không muốn Ninh Chước chết mà lại trông mong vào viễn cảnh thấy anh phải rơi vào tuyệt vọng đến mức phải đi đứng đường để mưu sinh.
Như vậy thì chúng mới có thể bỏ vài đồng bạc lẻ ra để tùy ý làm nhục anh.
Chỉ với một ảo cảnh tưởng tượng nhàm chán, hạ đẳng như vậy cũng để đủ khiến những kẻ đó hạnh phúc.
Ninh Chước không tỏ ý kiến gì về chuyện này, vì không một ai đủ can đảm dám sủa những lời ti tiện đó trước mặt anh.
Song, kẻ ra tay với Thiện Phi Bạch lần này lại hành xử rất kì lạ.
Phóng hỏa một cách bất cẩn, mục đích không phải để tiêu hủy xác chết mà là để gióng chuông báo động thông báo cho cả thế giới biết người đứng đầu của “Bàn Kiều” là Thiện Phi Bạch đang gặp chuyện trên địa bàn của “Henna”.
Mẫn Mân cũng đoán ra được mục đích của kẻ đứng sau: “Ngọn lửa không nhằm vào việc giết chết cậu ta. Có người nào đó muốn cho mọi người biết rằng cậu ta chết ở chỗ của chúng ta.”
Nhưng cô không rõ một điều: “Vậy thì giết thẳng tay rồi vứt ở đó là được rồi. Sao còn chừa một hơi tàn cho cậu ta làm gì?”
Đầu Ninh Chước đau buốt, anh cố gắng ép cho suy nghĩ không lộn xộn nữa.
Anh tì khuỷu tay lên đầu gối, định hình lại đầu óc choáng váng: “Họ không muốn giữ lại mạng của Thiện Phi Bạch, nhưng cũng không muốn thằng nhóc chết một cách nhẹ nhàng.”
Mẫn Mân: “Vì sao?”
Ninh Chước: “Không biết… Ngoài ra, em thấy đó, ngọn lửa cháy lớn, nhưng không có tàn lửa trên mặt cậu ta.”
Mẫn Mân bật cười: “Cái mặt đó mà bị bỏng thì uổng lắm đó.”
Vừa sốt vừa kiệt sức, Ninh Chước bắt đầu ù tai nặng nhưng gương mặt thanh lãnh không để lộ bất kì manh mối nào.
“Việc giữ nguyên gương mặt của thằng nhóc đó là để cho những người ở “Bạch Thuẫn” dễ dàng xác nhận nó là ai trước khi họ bước vào nhà máy. Nếu mặt nạn nhân bị bỏng, không một ai khi vừa đến hiện trường liền truy hỏi ngay “Người này là ai?” mà chỉ xem đó là một nạn nhân xui xẻo lánh nạn trong nhà máy một đêm, cuối cùng bị chết cháy, phải chôn xác ngoài nghĩa trang công cộng.”
Ninh Chước dừng lại một chút, nói tiếp: “… À, vẫn trừ một vài tên. Có tên lạc loài thường sẽ điều tra ngọn nguồn gốc rễ.”
Thủy táng công cộng là quy trình mai táng sẽ ném những xác chết vô danh không xác định được danh tính vào trong bể chứa axit ăn mòn hoặc lò thép nóng chảy sôi sùng sục cả đêm.
Thành phố Ngân Chùy có số lượng dân cư là 60 triệu người, và không phải ai cũng xứng đáng được chôn cất đàng hoàng.
Nghe lời Ninh Chước xong, Mẫn Mân chợt ngộ ra.
Phóng hỏa là thứ dễ gây chú ý nhất.
Muốn giết người thì chỉ cần đổ một thùng xăng lên người Thiện Phi Bạch, ném một chiếc bật lửa là xong việc.
Vậy mà lại phóng hỏa chỗ này chỗ kia, thu hút sự chú ý của lực lượng cứu hỏa nhưng cuối cùng lửa vẫn không hề thiêu chết nạn nhân?
Nếu chỉ đơn giản là thiêu sống Thiện Phi Bạch, khiến cảnh sát không thể nhận diện được danh tính của cậu rồi kết án qua loa thì không thể khiến cho sự việc này gây chú ý, cũng không đổ tội cho người khác được.
Vì vậy có thể suy đoán kế hoạch của kẻ đứng sau mọi sự như thế này:
Chúng mang Thiện Phi Bạch trọng thương đến khu Trường An do “Henna” quản lý, sắp xếp một android thủ sẵn ở đó để phóng hỏa, chuẩn bị cả súng bắn tỉa để xử lý Thiện Phi Bạch.
Chỉ cần nghe thấy tiếng xe cảnh sát đến gần thì android sẽ bóp cò ngay lập tức, bắn thủng một lỗ trên đầu Thiện Phi Bạch, sau đó chạy xuyên qua ngọn lửa, leo lên xe bán tải không có biển số đã chuẩn bị sẵn để bỏ trốn.
Vậy thì khi cảnh sát đến được hiện trường thì điều đầu tiên họ có thể nhận định được là Thiện Phi Bạch đã đánh nhau với người đó, cuối cùng xảy ra hỏa hoạn. Sau khi khám nghiệm sơ lược, họ sẽ kết luận Thiện Phi Bạch chỉ bị đánh gãy cột sống lưng, bị bắn thủng đầu, gương mặt không bị hủy, xác vẫn còn ấm.
Do đó, cảnh sát và “Bàn Kiều” hiển nhiên nghĩ đến việc:
Ai là người căm thù Thiện Phi Bạch đến như vậy?
Khu Trường An là địa bàn của ai?
Đến lúc đó, dù cảnh sát có nghĩ như thế nào đi nữa thì bát nước bẩn này cũng sẽ bị dội thẳng lên nười Ninh Chước và “Henna”.
Mẫn Mân cảm thán trước tình tiết máu chó: “Mẹ nó, thâm độc thật.”
Ninh Chước gắng gượng chịu đựng cơn choáng váng hoa mắt để ngồi dậy.
Còn một chuyện anh chưa nói ch Mẫn Mân biết.
Khi làm giao dịch với “Lawson”, anh có thắc mắc về việc gặp rắc rối khi phải vận chuyển “món hàng” qua địa bàn của Thiện Phi Bạch.
Và “Lawson” đã trả lời như thế nào?
“Cậu ta à…”
“Không sao, cậu không cần quan tâm đến cậu ta đâu.”
Tên đó lấy sự tự tin như vậy từ đâu? Hay là vì có nguồn tin bí mật nào đó?
Làm sao “Lawson”, một công dân hạng B, một con chó chỉ biết vẫy đuôi với chủ nhân của mình, không có chút kiến thức gì về thế giới ngầm lại có được thông tin mà chính anh cũng không có?
Tiếc rằng manh mối của anh cũng có hạn, anh chỉ có thể suy đoán được đến mức độ này.
Anh không thể đoán ra được Thiện Phi Bạch đã đắc tội với ai, có thâm cừu đại hận với người nào đến mức kẻ đó lại chấp nhận để cho Thiện Phi chết dần chết mòn trong lửa cháy mà không kết liễu thằng nhóc ngay tại chỗ luôn?
Suy nghĩ xong, Ninh Chước đứng dậy, thân hình vững vàng: “Gọi cho “Bàn Kiều”, nối máy với đường dây công cộng, bảo họ thằng nhóc họ Thiện đang ở chỗ tôi. Sau khi kết thúc giờ giới nghiêm thì bảo họ đến “Henna”. Nói rõ cho họ biết chỉ được phép đến tối đa ba người, nhiều hơn thì cút về ngay. Nếu dám mang theo vũ khí thì dặn Đường Khải Xướng không cần khách sáo, giết hết cả đám ở ngay lối vào.”
Thấy anh đứng dậy, Mẫn Mân vui mừng: “Anh nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai em sẽ đặt tay giả trước cửa phòng anh. Anh muốn loại phản xạ nhanh như A9 hay loại chiến đấu như A3?”
Hôm nay Ninh Chước đeo tay giả loại A-16 là loại thường này, chức năng cảm biến sinh học khá nhạy bén, dù không liên kết với dây thần kinh tốt như tay bình thường nhưng khi bị chặt đứt, cảm giác đau đớn chỉ còn lại một nửa.
Đôi khi Mẫn Mân cảm thấy Ninh Chước là một con quái vật đã đánh mất khả năng đau đớn.
Ninh Chước nói: “À, tôi không có ý định nghỉ ngơi, còn phải kiểm tra chiếc xe tôi lái về đã.”
Mẫn Mân giận tím mặt: “—— Anh đã không ngủ trong bao lâu rồi hả?! Muốn chết sớm lắm đúng không? Được t hôi, sau này có bệnh tật gì thì cũng đừng đến tìm em nữa* ——”
*唔使揾我 (别来找我): (ngô sử uấn ngã) Mẫn Mân nói tiếng địa phương
Tiếng mắng chửi của Mẫn Mân biến đổi dần, Ninh Chước vẫn im lặng không nói gì. Khi anh vừa dợm bước xoay người thì một gương mặt đầm đìa máu với đôi mắt bi thương đang trừng trừng nhìn anh.
Người đàn ông đứng đối diện với Ninh Chước, vết thương trên đầu bị rìu chém vẫn còn đang nhiễu nhại máu đỏ.
Ninh Chước biết đây là ảo giác.
Ảo giác về cha của anh luôn như vậy, người ấy không bao giờ mắng chửi anh mà chỉ đứng yên một chỗ nhìn anh.
Ninh Chước đi vòng qua ảo giác đầu rơi máu chảy kia, hối lỗi theo quán tính: “Cha, con xin lỗi.”
Mẫn Mân nghĩ anh đang nói chuyện với mình: “… Em không chữa là không chữa! Anh có kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng!”
Vừa dứt lời, Mẫn Mân liền cảm thấy bất ổn.
Cô hơi hé miệng nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Ninh Chước khuất dần trên hành lang.
Lời nói nghẹn ứ ngay cổ họng, mất một lúc lâu sau, cô chỉ có thể thở một hơi thật dài.
…
Ninh Chước đi đến bãi đỗ xe.
Nhưng lại có người khác đến đây trước anh.
Người đàn ông khi nãy đứng dọn dẹp vệ sinh trên hành lang đang chui hơn nửa người dưới gầm xe bán tải, chỉ có hai chân thò ra ngoài.
Ninh Chước đứng ở ngoài xe, một tay đút túi quần nhìn đối phương loay hoay bận rộn.
Thấy người đàn ông kiểm tra xong, tự trượt tấm ván đỡ ra ngoài thì Ninh Chước mới khẽ gật đầu chào hỏi: “Anh Phó.”
Người đàn ông ngậm một cây gậy chiếu sáng trong miệng, lồm cồm bò dậy, lấy gậy chiếu sáng ra khỏi miệng, cũng gật đầu một cái: “Ừm.”
Anh Phó mang họ Phó, người ngoài cũng không rõ tên đầy đủ của hắn là gì.
Lãnh đạo của tổ chức “Henna”, vị vua huyền thoại của giới lính đánh thuê thế giới ngầm, người bị đồn là cha đỡ đầu, nhà tài trợ và sugar daddy của Ninh Chước thực chất là một người có vẻ ngoài gần như không để lại bất kì ấn tượng gì cho người khác.
Duy độc một đôi mắt sáng ngời giữa bãi đỗ xe mờ mịt.
Cho đến khi hắn đeo lại chiếc kính đen bảng to từ dưới đất lên, nét sáng ngời ấy mới bị che lấp đi.
Anh Phó dựa vào mui xe, nâng vai lau lớp dầu trên bề mặt, trên tay cầm một thiết bị che chắn vừa được tháo ra.
Ninh Chước vừa lên xe đã gắn ngay thiết bị gây nhiễu tín hiệu luôn mang theo bên người, anh cũng hạn chế những thiết bị điện tử trong xe, tránh mọi trường hợp bị người khác theo dõi phía sau.
Tiếc là phong cách làm việc của đối thủ cũng quá sạch sẽ.
“Mã sản xuất của chiếc xe đã bị phá hủy, không thể tìm thấy hồ sơ xuất xứ hay mua bán. Hồ sơ lái xe cũng tự động xóa sau khi tắt động cơ.”
Anh Phó cầm gậy ánh sáng di chuyển ra khỏi mã series rồi hướng vào bên trong xe: “Không còn dấu vết gì để truy ra nữa.”
Hắn nhẹ nhàng lấy đầu android ra khỏi ghế hành khách, ước lượng nó trong tay như một loại trái cây: “Còn một manh mối này thôi. Cậu muốn kiểm tra không?”
Ninh Chước vươn tay sờ lên đầu android: “Có.”
Nhưng anh Phó dùng hai tay cầm lấy cái đầu máy như đang chơi bóng rổ, lách mình qua người Ninh Chước.
Hắn có tính cách năng nổ, nhiệt huyết, khi cười thì đuôi mắt cong lên: “Này, cậu xem “Chương trình Công Lý” chưa?”
Ninh Chước thu tay về: “Vô vị.”
Anh Phó nhảy tới nhảy lui với cái đầu android: “Tôi không thấy nó chán đâu. Xem lại không? Mặt của ngài Charlemagne lúc bấm nút hành hình hay lắm đó.”
Hắn tựa cằm vào đầu android: “Tôi nhớ lão già đó. Trước đây ông ta là cấp dưới trực tiếp của cha cậu ——”
Ninh Chước đập một phát lên mu bàn tay đối phương.
Đầu android rơi xuống mặt đất nảy tưng tưng hai lần như một quả bóng thực sự, Ninh Chước cầm nó lên, kẹp ngay dưới nách.
Anh Phó ngây ra, sau đó bĩu môi: “Phạm quy rồi.”
Ninh Chước giữ lấy đầu android, nhướng mày trái nhìn lại.
Tôi thắng. Là của tôi.
Ngay lúc này, máy liên lạc kẹp trên cổ áo Ninh Chước lại nhấp nháy lập lòe.
Có người tìm anh trên kênh nội bộ.
Anh nhận máy, đầu dây bên kia vui mừng thông báo: “Anh Ninh, sói con họ Thiện có phản ứng rồi!”
Ninh Chước ngay lập tức xoay người rời đi, bước chân gấp gáp, vội vã: “Bắt cậu ta tỉnh táo cho tôi! Tôi quay lại ngay!”
Anh Phó nhìn bóng dáng rời đi của Ninh Chước, nhặt giẻ lau mình vứt trên mui xe lên, xoắn chiếc khăn thành hai bông hoa xinh đẹp trên đầu ngón tay. Hắn đi vòng sang bên cạnh xe bán tải, chào hỏi chiếc motor vừa chạy về đến nhà sau khi phân phát thức ăn xong: “Chào Abu nhé.”
Đài phát thanh của Abu tự động phát: “Người yêu dấu của em ơi —— Em sống thế nào —— Em sẽ sống tốt thôi —— Từ ngày rời xa tôi ——”
Anh Phó ngâm nga theo lời nhạc, vui vẻ lau dọn cho chiếc motor.
…
Phu nhân Charlemagne thức dậy trong tiếng chim hót buổi sớm.
Tối hôm qua, bà đã dùng uống an thần nên có một giấc ngủ ngon không mộng mị.
Trong lòng bà tràn ngập hi vọng, bà rời giường và đi bằng chân trần.
Phòng của con trai bà trống không.
Phu nhân Charlemagne không buồn bã, bà đi xuống lầu, tình cờ bắt gặp chồng mình và quản gia đang nói chuyện dưới cầu thang.
Bà nở nụ cười rạng rỡ, chạy đến như một chú chim non: “Tình yêu của em, Tiểu Kim đâu rồi?”
Khi chạy được vài bước thì bà dừng lại.
Hai người đàn ông nghe thấy giọng nói của bà đều ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của họ không hề có một tia vui vẻ mà chỉ tràn ngập sự sợ hãi, bất an xa lạ.
Chỉ qua một đêm mà người chồng thân yêu của bà dường như đã già đi vài tuổi.
Bây giờ ngài Charlemagne có rất nhiều rắc rối cần phải giải quyết.
Sau khi dừng phát sóng trực tiếp, ngài Charlemagne đưa ra quyết định nhanh chóng. Ông rút súng, chỉnh tần số vô tuyến ở mức tối đa, bắn nát gương mặt con trai mình sắp sửa lộ diện.
Với phát súng trong cự li gần và công suất đẩy lên tuyệt đối, gương mặt của phạm nhân cưỡng hiếp giết người cùng với chiếc giường hành hình bằng kim loại bị bắn thủng một lỗ lớn.
Ngài Charlemagne giải thích với mọi người rằng ông khó lòng giữ được bình tĩnh trước sự kiện bất ngờ đó. Khi vừa nhìn thấy gương mặt của kẻ thủ ác “Barzel”, người từng bị chính ông kí tên quyết định hành hình trong quá khứ, ông đã hoảng hốt, bối rối nên đã bắn gã bằng một phát súng.
Nghe có vẻ là một lời giải thích khá gượng ép.
Vì dù là “Barzel” hay “Ruskin” thì đều do một tay ngài Charlemagne đưa lên đài hành hình.
Gương mặt của “Barzel” nằm dưới gương mặt của “Ruskin”, đó là điều mà toàn bộ khán giả theo dõi “Chương trình Công Lý” tận mắt chứng kiến.
Ông phải giải thích điều đó.
Trước khi quay lại “Bạch Thuẫn” để thẩm vấn, ngài Charlemagne xin phép được về nhà.
Tình huống quá hỗn loạn, ngài Charlemagne không bị tiếp nhận phẩm vấn như một nghi phạm. Ông vẫn là thanh tra cảnh sát của “Bạch Thuẫn”, là nhân vật chủ chốt thứ ba trong giới cảnh sát của thành phố Ngân Chùy, việc quay về nhà thay quần áo không phải một chuyện to tát.
Sở dĩ ông phải về nhà là vì ông cần phải giải thích một số chuyện cần thiết, bên cạnh đó, ông cần phải làm gì đó để kiềm chế vợ mình.
Nếu vợ ông nhìn thấy tin tức ở nhà sẽ la ó lung tung, khiến người khác phát hiện dị thường và gây ra chuyện.
Nhìn người vợ đang ngơ ngác của mình, ngài Charlemagne gắng gượng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Ông tiến tới, sốt ruột nuốt nước bọt: “Em yêu, bình tĩnh nghe anh nói…”
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bản tin hằng này Ngân Chùy ]
Hôm nay là một ngày mới tốt đẹp!
Mọi người cùng nhau thức giấc, bắt đầu một ngày mới trong yên bình, hàng xóm thân thiện hòa thuận với nhau, mẹ dắt tay con đi dưới nắng ban mai, không có người nào qua đời.
Đây là vùng đất hạnh phúc vĩnh hằng.
—— Khẩu hiệu quảng cáo của trò chơi giả lập 3D “Đảo Ngân Chùy Hạnh Phúc” được ra mắt bởi Eden Games, công ty con của Interest.