Tôi làm ra vẻ đồng tình: “Là ai đối với cô tàn nhẫn như vậy, cô đã báo cảnh sát chưa?”
Kiều Mộng nói cho dù có báo cảnh sát thì cũng sẽ không tìm được người. Tỷ lệ tìm trong tình huống này quá thấp.
Tôi muốn nói lại thôi nhìn cô ta: “Cô nói như xem liệu bạn trai cô còn có thể cưới cô sao?”
Tôi không đề cập tới người kia còn tốt, vừa nhắc tới anh ta, Kiều Mộng quả thực không nhịn được rơi nước mắt.
“Không còn khả năng nữa, hai người chúng tôi không thể đến được với nhau nữa, nhà bọn họ làm sao có thể cho phép một nữ nhân hủy dung vào cửa đây?”
Trong giọng nói Kiều Mộng tràn ngập tuyệt vọng.
Tôi đã bảo người kia gửi tin nhắn cho cô ta, chủ yếu là nói chuyện hai người chia tay, bộ dạng hiện tại của cô ta đều nằm trong dự liệu của tôi.
Tôi lại an ủi cô ta rất lâu, nói rằng tất cả đều sẽ vượt qua được thôi, nhưng cô ta một chút cũng không nghe lọt tai, liên tục khóc..
“Đừng khóc, đừng khóc, tôi kể chuyện cười cho cô nghe.”
Tôi giả vờ dỗ dành cô ta, liền kể một câu chuyện cười về Vương Quế Chi.
“Không phải tôi đã nói với cô trước đó sao, mẹ chồng tôi rất thiên vị và luôn hướng về chồng tôi. Ngày hôm đó chúng tôi cùng nhau xem TV, trên đó có một người phụ nữ hắt cho nam chính một ly nước nóng, sau đó mẹ của nam chính trực tiếp ném người phụ nữ xuống sông và gần như nhấn chìm cô ấy. Tôi nói rằng tình tiết này không buồn cười chút nào, cũng không đúng sự thật. Mẹ chồng tôi liên tục cãi lại tôi, nói rằng ai bắt nạt con trai bà ấy thì bà ấy cũng sẽ làm như vậy. Cô nói xem bà ấy có buồn cười không, bây giờ đều là xã hội pháp trị rồi sao mà lại có thể làm ra loại chuyện ấy được chứ?”
Tôi thậm chí còn cười thành tiếng.
Mà Kiều Mộng ở một bên lại ngơ ngẩn nói: “Mẹ chồng cô thật sự ác độc như vậy sao?”
Tôi làm bộ như không hiểu: “Không có, bà ấy rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng khi dễ con trai bà ấy, vừa động đến con trai thì bà ấy liền thay đổi, giống như người điên, cái gì cũng dám làm.”
Kiều Mộng không biết đang nói cái gì, ánh mắt cũng trừng lớn, xem ra cô ta đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của tôi.
Qua một tuần, Kiều Mộng liền nói với tôi cô ta sẽ xuất viện.
Tôi có chút kinh ngạc hỏi tại sao, cô ta nói dù sao mặt cũng bị hủy, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không làm nổi nên sẽ không lãng phí tiền nữa.
Giọng Kiều Mộng nghe rất bình tĩnh.
Tôi an ủi cô ta, nói rằng dù sao trước kia cũng đã là một đại mỹ nhân, hiện tại tuy rằng bị thương như vậy nhưng vẫn rất đẹp.
Lời này nghe thật giả, Kiều Mộng thế nhưng không phản bác tôi, ngược lại vẫn dùng một loại ngữ khí có chút quỷ dị bình tĩnh nói chuyện với tôi.
Thẳng đến khi chúng tôi sắp hàn huyên xong, cô ta mới nói một câu: “Tần Tình, về sau có lẽ tôi sẽ không xây dựng được gia đình nữa, cô cùng chồng ân ái như vậy khiến lòng tôi rất hâm mộ, về sau cô kể nhiều hơn về chuyện nhà của cô đi, để cho tôi có cảm giác mình cũng có gia đình.”
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, đáp lại: “Được.”
Tôi ở bên ngoài vài ngày thì Trình Hiên đã bắt đầu tìm tôi đòi tiền, nói là sau lần trước cho tôi hai triệu thì bản thân đã không còn xu dính túi.
Tôi liền nói chăm sóc cha tôi bên này rất bận rồi nên không rảnh đi gửi tiền mặt, trước tiên sẽ đưa tiền mặt cho anh ta, muôn hai người hẹn một chỗ gặp mặt.
Sau khi nghe xong, anh ta khẩn cấp xếp thời gian và địa điểm với tôi, xem ra cuộc sống sau khi thất nghiệp rất ảm đạm.
Tôi lại nói với anh ta một câu, mình cũng mua quần áo cho Vương Quế Chi, tốn hơn một vạn vì cảm ơn Trình Hiên đã cho vay hai triệu.
Để cho bà ta có rảnh cùng nhau đến đây nhìn xem đồ có hợp hay không, Vương Quế Chi vừa nghe xong liền đáp ứng.
Mà vừa hẹn gặp với anh ta xong tôi liền làm như vô tình nói cho Kiều Mộng qua wechat biết chuyện tôi muốn gặp mặt chồng.
Kiều Mộng phản ứng vẫn rất bình tĩnh, tuy nhiên từ trạng thái tôi biết cô ta chắc chắn sẽ đến xem.