Editor: Toả Toả
Giang Hành Thâm về nhà ngủ bù cả một đêm, sáng hôm sau vừa đến lớp đã thấy từ xa có thứ gì đó giống như một lá thư ở chỗ ngồi của mình.
Cậu đi đến chỗ ngồi, thấy rõ hình dáng của lá thư, là một lá thư có màu hồng nhạt, được dán kín bằng hình trái tim, có lẽ là một bức thư tình.
Giang Hành Thâm vẫn chưa biết mình đã nổi tiếng ở trường như thế nào bởi vì kỳ thi giữa kỳ này, rất tự nhiên mà nghĩ rằng đây là cho Phó Chu.
Hôm qua cậu mới đổi chỗ ngồi, chắc là người theo đuổi Phó Chu vẫn tưởng rằng hai cái bàn này đều thuộc về hắn.
Lúc này Phó Chu vẫn chưa đến, Giang Hành Thâm thuận tay đặt lá thư lên bàn hắn.
Cho đến khi hết giờ đọc buổi sáng, Giang Hành Thâm đột nhiên cảm giác được bên cạnh xuất hiện một bóng người, cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn một cái, là Phó Chu đã đến.
Phó Chu nhìn thấy bức thư tình trên bàn, cầm lên xem, bên ngoài lá thư không có gì cả, hắn mở thư ra, muốn nhìn chữ ký bên trong sau đó đi trả lại cho người ta.
Kết quả khi tờ giấy bên trong được mở ra, hắn thấy ngay ba chữ rõ ràng được viết trên đó: Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm vừa mới viết tiêu đề, một lá thư đã được ném tới tay cậu từ bên cạnh, ngòi bút khựng lại, cậu quay đầu nhìn, thấy đó đúng là bức thư tình kia.
Cậu cầm lấy thư tình, ánh mắt rơi vào mặt của Phó Chu.
Phó Chu lấy đại một quyển sách ra từ ngăn bàn, chú ý tới ánh mắt của cậu, nói: “Của cậu.”
Lúc này Giang Hành Thâm mới hiểu tại sao hắn lại ném bức thư tình qua đây.
Sau khi mở lá thư ra, Giang Hành Thâm nhìn thấy chữ ký, muốn tìm thời gian để trả lại.
Cậu cất lá thư tình, ngó thấy quyển sách Phó Chu vừa lấy ra đặt lên bàn, bèn lật qua bìa quyển sách, sau khi đã xác nhận thì mở miệng: “Cậu lấy nhầm sách rồi.”
Tiết này là môn toán, quyển Phó Chu lấy là vật lý.
Phó Chu ngay cả tiết này là môn gì cũng không biết, nhưng hắn cũng không để ý, nhìn Giang Hành Thâm một cái, không có ý định nhúc nhích: “Tôi có lấy sách hay không cũng đều như nhau.”
Giang Hành Thâm mím môi, thu hồi ánh mắt: “Tiết này là môn của Lão Tiền, tốt nhất là cậu nên đổi sách lại đi.”
Phó Chu nghe câu này, mày hơi cau lại.
Giọng điệu này, giống hệt như ngày hôm qua khi bảo hắn đừng trốn học nữa. Chẳng lẽ Giang Hành Thâm nói muốn dạy phụ đạo cho hắn là thật ư?
Nghĩ vậy, Phó Chu lập tức không vui, lật sách vật lý lại, cứ như vậy chờ tiết toán.
Câu nói vừa rồi của Giang Hành Thâm cùng lắm chỉ là có lòng tốt nhắc nhở một câu, bây giờ đương nhiên không quan tâm đến những hành động của Phó Chu.
Phó Chu thấy cậu không có phản ứng gì cả, đột nhiên cảm thấy hơi chán chường, như thể mình là một đứa ngu đang tự biên tự diễn vậy.
Chưa đến vài phút sau khi bắt đầu giờ học, hắn lại lục lọi trong ngăn bàn, rút ra quyển sách toán.
Sau khi tan học, Giang Hành Thâm muốn đi vệ sinh, mới quay đầu lại đã thấy Phó Chu nằm bò lên bàn ngủ.
Khe hở giữa các bàn không lớn, phía sau ghế của Phó Chu chỉ còn một khoảng trống rộng khoảng một bàn tay rưỡi.
Chiều rộng này đủ để Giang Hành Thâm chen qua, nhưng hiển nhiên cậu không muốn như vậy, sau khi suy xét một chút thì lên tiếng gọi: “Phó Chu.”
Sau giờ học trong lớp khá ồn ào, giọng của Giang Hành Thâm cũng không lớn, thế nên cũng không đánh thức hắn được.
Cậu thở dài, đang định trực tiếp lay Phó Chu dậy thì đột nhiên nhìn thấy trên đầu Phó Chu có một lọn tóc nhỏ vểnh lên, tư thế rất lười biếng.
Giang Hành Thâm nheo mắt lại, sau khi tìm đúng vị trí thì vươn tay, dùng sức vừa phải túm lấy nhúm tóc phóng khoáng kia.
Phó Chu đang ngủ cảm thấy có người đụng vào tóc mình, lập tức tỉnh giấc, theo đó là tâm trạng không vui do bị đánh thức, sắc mặt tối sầm lại mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hắn đang muốn nhìn xem là ai có lá gan lớn như vậy dám đụng vào tóc của hắn khi hắn đang ngủ, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy ngay Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm rút tay lại, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc không rõ: “Xin lỗi.”
Cậu cũng không ngờ mình lại đi túm tóc thật, nhìn vẻ mặt lạnh lùng cáu kỉnh của Phó Chu, cân nhắc một chút: “Tôi muốn ra ngoài, cậu cản đường tôi.”
Phó Chu tức giận cau mày: “Vậy cậu túm tóc tôi là có ý gì?”
Giang Hành Thâm mím môi thật sâu, nói theo sự thật: “Tóc của cậu bị vểnh lên.”
Vểnh lên thì phải túm một cái à?
Phó Chu không biết giữa hai việc này có liên quan gì đến nhau, nhưng sắc mặt của hắn đã tốt hơn một chút, có vẻ như Giang Hành Thâm cũng không cố ý.
Hắn đứng dậy tránh sang một bên nhường đường, lúc này Giang Hành Thâm mới đi ra ngoài.
Sau khi đi vệ sinh trở về, Giang Hành Thâm vừa bước vào phòng học muốn trở về chỗ ngồi thì thoáng thấy Phó Chu đã đứng dậy nhường chỗ cho mình.
Trong đầu cậu còn chưa kịp có suy nghĩ thì đã có một người đi tới trước mặt cậu.
Ngẩng đầu nhìn, là người đứng thứ ba trong lớp lần này – Tề Dương Phàm.
Giang Hành Thâm thấy đối phương hình như là đang đến tìm mình, nên không tránh đi.
Quả nhiên, Tề Dương Phàm dừng bước, trên mặt mang theo nụ cười có phần khách sáo nhưng không xa cách: “Chúc mừng cậu lần này thi được hạng nhất toàn khối.”
Giang Hành Thâm không nghe thấy sự không thân thiện hay quái đản nào trong giọng nói của cậu ta, nên khẽ gật đầu, thái độ cũng không nhiệt tình: “Cảm ơn.”
Tề Dương Phàm lại mỉm cười, ngay lúc Giang Hành Thâm tưởng rằng chủ đề sẽ kết thúc ở đây thì đối phương lại lên tiếng: “Tôi muốn hỏi, cậu có thể cho tôi mượn sổ ghi chép vật lý của cậu xem được không? Tôi không giỏi vật lý lắm.”
Giang Hành Thâm cũng không để ý tới yêu cầu của cậu ta: “Được.”
Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một giọng nói mất kiên nhẫn: “Tôi đã đứng cả buổi rồi, cậu còn chưa tới đây được à?”
Đường nhìn của Giang Hành Thâm lệch qua phía sau, nhìn thấy vẻ mặt có chút không vui của Phó Chu, có lẽ đã chờ đến bực rồi.
Cậu không nói gì nhưng lại bước qua, sau khi cậu ngồi xuống thì Phó Chu cũng ngồi theo, nhìn Tề Dương Phàm ở bên cạnh một cái.
Giang Hành Thâm nhanh chóng tìm ra sổ ghi chép vật lý, cậu đưa sổ cho Tề Dương Phàm, bởi vì ngồi ở bên trong nên cánh tay buộc phải vươn qua bàn của Phó Chu, chắn trước mặt hắn.
Phó Chu chỉ có thể dựa sát vào lưng ghế, ánh mắt tiện thể chuyển sang cánh tay trắng nõn của Giang Hành Thâm. Là một Beta nam mà sao làn da lại mỏng như vậy chứ? Hắn thấy cả mạch máu trên cổ tay đó luôn rồi.
Tề Dương Phàm nhanh chóng nhận lấy sổ ghi chép, nói: “Cảm ơn, trước buổi học vật lý tiếp theo tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Không cần.” Giang Hành Thâm thu tay lại: “Xem xong rồi trả cho tôi cũng được.”
Trong lòng Phó Chu chậc một tiếng, hạng nhất toàn khối đúng là hào phóng mà, còn xem xong rồi trả cho tôi cũng được nữa chứ.
Nghĩ vậy, hắn chợt nhớ tới, không phải Giang Hành Thâm đã nói sẽ dạy phụ đạo cho hắn sao?
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Phó Chu nhếch khoé môi, trong lòng nảy lên mấy suy nghĩ xấu xa, hắn gọi một tiếng: “Giang Hành Thâm.”
Giang Hành Thâm vừa nghe thấy giọng điệu này, biết ngay Phó Chu nhất định lại giở chứng, thế nên làm bộ như không nghe thấy, cầm sách hơi nghiêng đầu đi.
Mi tâm Phó Chu nhíu lại, nhưng hắn không phải dạng dễ bị đánh lừa, lại gọi: “Giang Hành Thâm.” Hai câu Giang Hành Thâm liên tiếp đã thu hút sự chú ý của Trình Kiệt Văn và Lê Bình ở phía trước.
Cả hai quay đầu lại, thấy Giang Hành Thâm vẫn không có phản ứng gì, liền có lòng tốt can thiệp: “Học sinh giỏi, anh Phó gọi cậu kìa.”
Môi Giang Hành Thâm mím chặt lại, đặt sách xuống, mặt làm biểu cảm: “Hả?”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình còn tưởng rằng mình đã giúp ích được cho hai người, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Phó Chu, lại làm thêm ánh mắt “I got you”, sau đó tự mãn quay đầu đi.
Giang Hành Thâm bất đắc dĩ nhìn về phía Phó Chu: “Cậu gọi tôi làm gì?”
Lúc này Phó Chu mới hài lòng, hất cằm về phía Tề Dương Phàm ra hiệu: “Cậu đưa sổ ghi chép cho cậu ta, vậy tôi học cái gì đây?”
Giang Hành Thâm đoán được ý của Phó Chu, sau khi cho mượn sổ ghi chép đột nhiên lại nói điều này với mình, rõ ràng chỉ là cố ý làm khó cậu, dù sao việc dạy phụ đạo cũng là do bản thân cậu đề xuất.
Nhưng lần này Phó Chu đã tính sai rồi.
Giang Hành Thâm hỏi hắn: “Cậu cũng muốn học vật lý?”
“Tôi muốn học đó thì sao?” Phó Chu tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thoải mái ngang ngược: “Cậu nói bây giờ phải làm sao đây?”
Khoé môi Giang Hành Thâm không nhịn được cong lên, nhếch thành một vòng cung nhỏ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Vòng cung vui vẻ mở rộng một chút: “Nếu cậu muốn học vật lý, có thể xem sách giáo khoa trước, hoặc để tôi giúp cậu sắp xếp lại kiến thức cơ bản và trọng tâm.”
Lời này tuy kiềm chế nhưng cũng được nói ra rõ ràng mạch lạc, ý là đối với điểm số này của Phó Chu, xem sổ ghi chép là việc của sau này, bây giờ vẫn chưa đạt đến trình độ đó, thế nên khỏi nói đến việc cho mượn sổ ghi chép rồi thì hắn phải xem cái gì.
Thành tích của Phó Chu không tốt nhưng không phải đầu óc cũng ngốc, đương nhiên hiểu đây là có ý gì, nhưng lúc này sự chú ý của hắn không tập trung vào đó.
Hắn cảm thấy mình đã phát hiện ra một điều.
—— Mỗi lần Giang Hành Thâm có ý xấu thì sẽ cười, hơn nữa khi cười, bên cạnh khoé miệng sẽ xuất hiện một dấu ngoặc nhỏ, khiến cả người cậu trông tươi tắn và sống động hơn.
Giang Hành Thâm thấy Phó Chu không có phản ứng như mình dự đoán, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, nụ cười nhạt dần, có chút khó hiểu: “Cậu vẫn muốn sổ ghi chép sao?”
Phó Chu thấy cậu không cười nữa mới lấy lại tinh thần, nhớ lại nội dung mà Giang Hành Thâm vừa nói, chọn vế sau, giọng điệu đầy sự cố ý: “Vậy thì làm phiền bạn học Giang giúp tôi sắp xếp lại những kiến thức trọng tâm nhé?”
Dù sao hắn cũng không tin Giang Hành Thâm sẽ đi tìm việc không công cho mình, hơn nữa còn là vì hắn.
Quả nhiên, Giang Hành Thâm không lên tiếng.
Phó Chu đắc ý nhướng mày, cảm thấy mình đã giành lại được thắng lợi.
______
Thứ sáu, sau khi ăn trưa xong Giang Hành Thâm quay trở lại phòng học, thấy Phó Chu và bạn của hắn ba người đang ở ngoài hành lang, dựa vào lan can không biết đang nói gì.
Cậu không chú ý nhiều, vào lớp học.
Sau khi ngồi xuống chỗ, cậu lấy ra một cuốn sổ ghi chép, mở sách vật lý ra, so sánh rồi ghi thêm vài nét bút vào sổ, vừa cất cuốn sổ đi, Phó Chu đã đi tới.
Trong bốn tiết học buổi chiều, Giang Hành Thâm thấy Phó Chu có vẻ sẽ ngủ suốt nên không đánh thức hắn, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Kết quả Giang Hành Thâm vừa lấy cuốn sổ ghi chép ra khỏi cặp, mới quay đầu lại, đã chỉ còn thấy bóng lưng rời đi của Phó Chu, hơn nữa đã ra khỏi cửa sau.
Cậu nhanh chóng thu dọn cặp sách, xách lên rồi đuổi theo.
Không biết Phó Chu muốn làm gì mà lại đi nhanh như vậy, khi cậu chạy xuống lầu tìm một vòng thì đã không thấy bóng người đâu.
Giang Hành Thâm tạm thời từ bỏ, nghĩ ngày mai đưa thì cũng giống nhau.
Ngày đó Phó Chu nói làm phiền cậu giúp hắn sắp xếp lại những kiến thức trọng tâm của vật lý, bởi vì biết là cố ý nên Giang Hành Thâm vốn cũng không định để ý tới.
Nhưng sau khi cậu trở về cân nhắc giữa lợi và hại, cảm thấy việc giúp ghi chú và tóm tắt trọng tâm có lẽ sẽ có ích cho việc tạo thiện cảm —— Cậu đã sử dụng thuật ngữ tạo thiện cảm để thay thế cho nhiệm vụ mà app giao, dù sao bản chất cũng không khác nhau lắm.
Hơn nữa việc ghi chú cơ bản như vậy cũng không khó, thế nên cuối cùng Giang Hành Thâm vẫn giúp đỡ, giữa trưa hôm nay mới viết xong.
Lúc này cậu cũng không gấp, vì hôm nay là thứ sáu nên rất nhiều học sinh sẽ chậm rãi thu dọn đồ đạc, hơn nữa cậu lại đi xuống khá nhanh, thế nên lúc này trên đường chính của khuôn viên trường tương đối ít người.
Giang Hành Thâm ra khỏi cổng trường, lần này cậu không đi qua sân vận động bỏ hoang để đến trạm xe buýt nữa, mà chọn đi theo con phố có quán net, muốn nhân tiện mua vài thứ lặt vặt.
Con đường này gọi là đường phố, nhưng so với đường phố bình thường thì hẹp hơn rất nhiều, cũng không có tên, hai bên đôi khi còn có thể thấy mấy con hẻm tối om, nghe nói bên trong thường xuyên có những cuộc ẩu đả đánh nhau.
Nơi mà Giang Hành Thâm muốn đến là một cửa hàng trang sức, tình cờ lại nằm ngay cạnh lối vào một con hẻm.
Cậu vừa mới đến gần cửa hàng, đột nhiên nghe thấy tiếng nói của vài người vang lên từ trong hẻm, trong đó có một giọng nói rất quen thuộc, giống như là Phó Chu.