Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 18: Thấy chưa, hắn đã nói mà



Thời tiết cuối tháng tư không mấy ấm áp, đồng phục thi đấu của các đội đều là tay ngắn quần đùi, khi mặc ra ngoài thì khá là lạnh.

Vì một số lý do mà khả năng miễn dịch của Giang Hành Thâm không tốt lắm, thế nên cậu đã chuẩn bị trước một cặp đệm bảo vệ đầu gối và tay, đây là cách giữ ấm hợp lý và kín đáo nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Sau khi thay xong quần áo, Giang Hành Thâm quay đầu thấy Lê Bình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, liền nói: “Vậy tôi mở cửa nhé?”

“Được.” Lê Bình ngưỡng mộ trong lòng, mặc dù học sinh giỏi trông khá gầy, nhưng khi mặc quần áo thì trông vẫn phong độ, cao ráo ngay thẳng, chẳng trách cứ cách hai ngày lại có thể nhìn thấy thư tình trên bàn của cậu.

Ôi, đều là Beta mà, tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?

Giang Hành Thâm vặn tay nắm mở cửa, vừa kéo ra một khe hở nhỏ, khoé mắt đã nhìn thấy Phó Chu đang dựa vào bên cạnh khung cửa. Phó Chu nhận ra tiếng động, nhanh chóng đứng dậy tránh sang một bên.

Trong trận đấu lần này, lớp 5 của nhóm Giang Hành Thâm chỉ có hai Beta, còn lại đều là Alpha, trái lại người tham gia thi đấu của lớp 8 đối diện có hai Omega trong đó.

Bên ngoài lạnh hơn trong phòng thay đồ, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua, mặc dù cánh tay và đầu gối đều đã được quấn lại, nhưng khi Giang Hành Thâm vừa bước ra vẫn cảm thấy có hơi lạnh.

Cậu run lên vài cái khó thấy, nhưng quay đầu thì lại thấy mọi người đang nói cười vui vẻ, ngay cả hai Omega ở lớp 8 vẻ mặt cũng không có gì khác thường.

Giang Hành Thâm thở dài trong lòng, ưỡn thẳng lưng.

Bên cạnh sân bóng rổ có vài bục khán đài nhỏ, lúc này đã chật kín người, một phần đến chỉ để ngắm nhìn gương mặt của Giang Hành Thâm và Phó Chu, phần còn lại thì là đến để góp vui, suy cho cùng hai người này ở chung một đội cũng là một điểm nhấn rất lớn, trước đó không ai nghĩ rằng Giang Hành Thâm sẽ tham gia đấu bóng rổ, còn là chơi chung với Phó Chu.

Hiệp một diễn ra khá suôn sẻ, một số bạn trong lớp 5 biết mình không thể chạy nhanh hơn mấy học sinh thể thao của lớp 8, khi giành được bóng đều chuyền cho Phó Chu.

Phó Chu nhận bóng, ném lần nào chuẩn lần ấy, hoà với lớp 8 sau một hiệp đấu.

Trái lại Giang Hành Thâm là người thoải mái nhất trong đó, nhiệm vụ chủ yếu là chuyền bóng trung gian, những người khác không biết trình độ của cậu là gì, không dám liều lĩnh, hơn nữa họ còn có bộ lọc “Thư sinh nho nhã yếu ớt” với cậu, thế nên có hơi chăm sóc về mặt này.

Sau nửa trận, có thời gian nghỉ ngơi 15 phút giữa trận.

Mỗi lớp đều mua nước uống đóng chai đặt ở khu vực nghỉ ngơi, Giang Hành Thâm không tốn nhiều sức lực, không thấy khát lắm, ngồi xuống mở một chai nước nhấp một ngụm, sau khi thuận tay đặt xuống thì nhìn thấy một bóng người đi tới từ phía trước.

Bóng người đó là Phó Chu, có lẽ là muốn lấy nước uống, bởi vì Giang Hành Thâm tình cờ ngồi ngay bên cạnh chỗ để nước.

Kết quả Giang Hành Thâm trơ mắt nhìn Phó Chu không biết là đang trốn tránh ánh mắt của ai, cúi người đưa tay cầm lấy, không thèm nhìn đã lấy đi chai nước mà cậu vừa mới uống.

Giang Hành Thâm nhíu mày, ngẩng đầu theo đó, giọng điệu bình tĩnh: “Đó là của tôi.”

Phó Chu chạy tới chạy lui trên sân nên bây giờ cực kỳ khát, thấy Giang Hành Thâm ngồi ở đó, vốn định nhanh chóng lấy một chai nước rồi đi, nghe nói thế, đột ngột dừng bước chân của mình.

Hắn chợt cảm thấy xấu hổ, nhìn chai nước trong tay mình, mặc dù rất đầy nhưng vẫn có thể nhìn ra là đã nắp đã được mở và uống một ngụm.

Phó Chu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sau vài giây nghẹn lại thì không một từ nào được phát ra.

Hắn cúi đầu đặt chai nước của Giang Hành Thâm trở lại vị trí cũ, trong một khoảnh khắc vậy mà hắn lại lưỡng lự có nên lấy chai nước ở bên cạnh nữa không.

Thôi thì cứ khát đi, dù sao chỉ trong chốc lát như vậy cũng không chết khát được, Phó Chu nghĩ linh tinh, ngay lúc chuẩn bị rời đi, bên cạnh vươn tới một bàn tay cầm chai nước lấy ra từ túi.

Giang Hành Thâm thấy Phó Chu dừng lại một chút, liền tự mình lấy một chai, sau đó đưa đưa: “Nước.”

Phó Chu có hơi kinh ngạc, tiếp đó nhận lấy nước, khẽ gật đầu mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Hai phút sau, Giang Hành Thâm nhìn Ngô Tưởng đã đi vệ sinh về, lấy một chai nước từ trong túi ra, ngồi bên cạnh mình.

Phó Chu đã lấy nước rồi rời đi, Ngô Tưởng ở bên cạnh trò chuyện với cậu, Giang Hành Thâm thỉnh thoảng đáp lại một câu.

Sau khi tán gẫu vài câu, Ngô Tưởng liếc nhìn đám người đang tụ tập nghỉ ngơi với nhau ở phía sau, lên tiếng: “Ôi, tôi cảm thấy bây giờ Phó Chu cũng được đấy chứ.”

Giang Hành Thâm đảo mắt sang, ừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến: “Cũng được.”

Ngô Tưởng thở dài trong lòng, biết Giang Hành Thâm sẽ không tiếp tục nói theo hướng mà cậu ta muốn.

Tự mình nói tiếp: “Có phải là do hai người ngồi cùng bàn đã lâu, mỗi ngày đều gặp nhau, nên quan hệ đã tốt hơn trước rồi không?”

Giang Hành Thâm mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết.” Nếu có thể thì cậu cũng mong là như vậy.

“Haizz, thật ra đây cũng là chuyện tốt, hai người cũng không phải là thâm cừu đại hận gì cả, hơn nữa bây giờ còn là bạn cùng bàn.” Ngô Tưởng không biết là đang an ủi Giang Hành Thâm hay là chính mình.

Nếu nói người muốn nhìn thấy hai người xoá tan hiềm khích nhất lúc này là ai thì người đó chính là Ngô Tưởng.

Giang Hành Thâm không biết phải nói tiếp như thế nào, nên không đáp lại, chỉ tự mình suy nghĩ.

Chuyện cậu đi xin lỗi Phó Chu lúc trước không ai biết, thế nên trong mắt của mọi người, cậu chính là người ra tay trước sau đó thì trở thành kẻ thù đối địch với Phó Chu.

Đoán chừng nếu Ngô Tưởng biết được chuyện xin lỗi này thì sẽ không muốn thúc giục cậu và Phó Chu làm hoà nữa, nhưng Giang Hành Thâm cũng không muốn tốn sức lực để giải thích điều đó.

______

Thời gian giải lao đã qua một nửa, Phó Chu cầm chai nước đi đến chỗ nhóm người trong đội bóng của lớp mình, thì thầm với bọn Chu Trạch Viêm: “Tụi bây chỉ chuyền bóng cho tao thì có ích lợi gì? Chuyền cho Giang Hành Thâm đi.”

Mặc dù hắn chưa bao giờ thấy Giang Hành Thâm chơi bóng rổ, nhưng dựa vào cách cậu đánh nhau, có lẽ cũng không kém cạnh ở mảng bóng rổ.

Chủ yếu vẫn là do Phó Chu cảm thấy người như Giang Hành Thâm thường làm những việc mà mình nắm chắc, nếu đã đến đăng ký thì cũng là có chút trình độ.

Chu Trạch Viêm không nghĩ nhiều như Phó Chu, cậu ta cũng là một trong những người ra sức nhiều nhất ở trên sân, vừa quạt gió vừa nhăn mặt nói: “Tụi mình đều chưa từng chơi bóng với học sinh giỏi, không chuyền bóng cho cậu ấy không phải là để an toàn thôi sao?”

“Mẹ, Giang Hành Thâm tới đây để thi đấu hay là làm công cụ cho tụi mày?” Phó Chu chửi một câu: “Không chừng tụi mày còn chơi không giỏi bằng người ta.”

Có người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói: “Không phải chứ anh Phó, sao mày lại nói chuyện giúp cậu ấy rồi?”

Phó Chu phút chốc không nói nên lời, hắn tìm một chỗ trống ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên nói: “Tao thích.”

“Mày thì biết gì, anh Phó đây gọi là có tầm nhìn.” Lê Bình cười, thuận miệng nói nhảm một câu, sau đó chú ý đến chai nước vẫn chưa mở ra mà Phó Chu cầm trên tay.

Đúng lúc cậu ta vẫn chưa lấy nước, thấy vậy bèn nói: “Anh Phó, nước đó không uống thì cho tao đi.” Phó Chu giơ ngón tay chỉ vào một hướng, dứt khoát nhanh gọn: “Muốn uống thì tự lấy.”

Lê Bình bĩu môi, chạy đi lấy nước.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trận đã nhanh chóng kết thúc, nhưng đến lúc ra trận, Phó Chu vẫn chưa đụng đến chai nước trong tay. Trước khi lên sân, hắn nhướng mày, rồi tìm một chỗ sạch sẽ không có gì đặt chai nước xuống.

Trong nửa sau của trận đấu, Chu Trạch Viêm giành được bóng, lập tức ném về phía Phó Chu.

Trong khoảnh khắc trước khi tung ra cú ném Phó Chu đã kịp dừng lại, mắt liếc nhìn quanh sân, tìm được vị trí của Giang Hành Thâm, không chút do dự ném bóng qua.

Giang Hành Thâm ban đầu không đoán được, nhưng khi nhìn thấy bóng bay về phía mình, hành động đã nhanh hơn não, nhảy nhẹ lên bắt được bóng.

Tức khắc, các thành viên của lớp 8 vốn vây quanh Phó Chu đã chuyển mục tiêu sang Giang Hành Thâm.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng tốc độ của Giang Hành Thâm lại nhanh hơn những gì mà cậu thể hiện trong hiệp một.

Giang Hành Thâm rê bóng qua một người chặn đường, khi có người ở bên cạnh muốn cướp bóng, cậu híp mắt lại, sau khi xác định vị trí của khung rổ thì nâng cổ tay lên, ném chính xác không sai lệch một cú hai điểm.

“Đậu má.” Chu Trạch Viêm ở bên cạnh có hơi kinh hãi, cậu ta và Phó Chu đúng lúc cách nhau rất gần, thì thầm nói: “Học sinh giỏi được thật đó.”

Phó Chu cong môi cười không lên tiếng. Thấy chưa, hắn đã nói mà.

Sau cú ghi bàn này, trong lòng bọn Chu Trạch Viêm đã có lòng tin, dần dần bắt đầu phối hợp chuyền bóng với Giang Hành Thâm, song lớp 8 cũng nhận ra điều đó, phân công một số người đối phó với cậu.

Trước khi trận đấu kết thúc vẫn còn lại một phút, tỉ số là 33:31, chỉ cần lần này lớp 5 ghi được một bàn là có thể hoà.

Tay Giang Hành Thâm tiếp bóng, cậu đang đứng ở ngoài đường ba điểm hai bước, khoảng cách có hơi xa, không dám ném bừa vào rổ, nhưng khi muốn truyền đi thì ba người của lớp 8 đã nhanh chóng chạy đến chặn cậu.

Ba hướng trước mặt Giang Hành Thâm đều bị bao vây, đối thủ đều là những Alpha cao lớn, cậu hoàn toàn không có lợi thế nào về vóc dáng và không gian.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, cậu giả vờ muốn chạy về phía bên trái, rồi nhanh chóng lùi lại, làm động tác giả để khiến người phòng thủ bên trái hoảng lên, tạo ra một khe hở.

Phó Chu nhìn thấy, muốn cậu nhân cơ hội này chuyền bóng đi, vô thức hô một tiếng: “Giang Hành Thâm!”

Giang Hành Thâm nghe thấy giọng của hắn, biết là có ý gì, giơ tay định ném qua, nhưng đột nhiên lại chú ý đến tỉ số trên bảng điểm và đồng hồ đếm ngược.

Cậu mím chặt môi, lực đẩy từ tay nhanh chóng đổi hướng.

Quả bóng rổ vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung, từ từ đảo quanh khung rổ hai vòng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, sau đó rơi vào trong khung rổ, tạo ra một thanh âm khi chạm đất.

Tỉ số trên bảng điểm biến thành 33:34, trọng tài thổi còi: “Đã hết giờ!”

Những người trên sân vốn tưởng rằng lần này lớp 8 nhất định sẽ thắng, hoặc là hai lớp sẽ hoà nhau, đều bị kết quả đảo ngược này làm cho choáng váng.

Người xem trên khán đài cũng không ngờ đến, có một người của lớp khác quen biết với lớp trưởng Đường Mễ của lớp 5, đi đến hỏi: “Đó là người đứng nhất toàn khối có đúng không?”

Đường Mễ vẫn chưa kịp phản ứng, đáp lại: “À, đúng.”

“Cậu ấy chơi bóng rổ không tệ nha, nhưng không phải nói cậu ấy và Phó Chu không hoà thuận sao?” Sau trận đấu này nhìn hai người cũng khá tốt đó chứ.

“Ưm, cái này mình không rõ lắm.” Đường Mễ nghĩ tới chuyện trong sinh nhật của mình lần trước, cảm thấy hai người có thể đã bị người bên ngoài hiểu lầm, nhưng cô cũng không nói gì.

Trên sân bóng rổ, các thành viên của lớp 8 thua nhưng cũng không có phản ứng thẹn quá hoá giận các thứ, chỉ mỉm cười rất bình thường, nói chúc mừng lẫn nhau.

Trong lớp 8 có một Alpha là đội trưởng của bọn họ trong trận đấu này, cũng là người cuối cùng bao vây Giang Hành Thâm rồi bị hoảng, lúc này tìm cậu cười nói: “Nếu không phải vì cú ném ba điểm cuối cùng của cậu, có lẽ lớp của chúng tôi đã thắng rồi.”

“Cảm ơn.” Giang Hành Thâm quay đầu quan sát Alpha này, sau khi nhận ra mình không quen biết thì lên tiếng: “Nhưng nếu không có cú ném ba điểm, có lẽ vẫn sẽ hoà thôi.”

Nói xong cậu đi đến khu vực nghỉ ngơi lấy chai nước mình đã uống, sau đó xoay người đi về phía phòng thay đồ.

Giang Hành Thâm chạy rất nhiều trong hiệp hai, vận động xong đổ mồ hôi nên rất nóng, quần áo hơi dính vào cơ thể, cậu muốn đi thay đồ trước.

Alpha đứng yên tại chỗ, đọc lại những lời này một lần nữa mới hiểu được. Khi đó, cho dù Giang Hành Thâm không ném cú ba điểm, cậu cũng sẽ truyền bóng cho Phó Chu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.