Editor: Toả Toả
Mặc dù không biết Phó Chu đang có chủ ý gì, nhưng hiển nhiên, sau giờ học vào thứ sáu Giang Hành Thâm đúng lúc không rảnh.
Cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt khăn giấy: “Nếu nhất định phải là thứ sáu thì chỉ cần tránh khoảng thời gian cuối chiều sau giờ học là được.”
Mày Phó Chu cau lại: “Sao, cậu có việc à?”
“Ừm.” Giang Hành Thâm cụp mi mắt, sau đó ngẩng đầu: “Cậu đổi thời gian đi.”
“Tự cậu đã đồng ý, bây giờ lại bảo tôi phải đổi thời gian?” Trông Phó Chu có hơi mất hứng, thô lỗ nhét khăn giấy và băng dán vết thương vào trong túi.
Quả nhiên, sao Giang Hành Thâm có thể đồng ý với lời hắn nói được, không chừng chỉ là muốn đùa bỡn hắn.
Thấy đối phương không lên tiếng, hắn mất hết kiên nhẫn: “Bỏ đi, nhàm chán.”
Nhưng Phó Chu chỉ mới đi được vài bước, phía sau đã vang lên một giọng nói trầm tĩnh ôn hoà: “Sau 6 giờ rưỡi chiều có được không?”
Hắn đang định ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, nhưng sau đó nghĩ lại, lời nói ra lại thay đổi giọng điệu: “Nếu tôi nói không được thì sao?”
Giang Hành Thâm biết Phó Chu đang cố ý chống lại mình, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn: “Tuỳ cậu, dù sao trước 6 giờ rưỡi tôi cũng có việc.”
Nói xong cậu không tiếp tục lãng phí thời gian với hắn nữa, cũng không để ý đến phản ứng của Phó Chu, xoay người rời đi.
Phó Chu ở lại tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Giang Hành Thâm, con ngươi đen nhánh không biết đang suy nghĩ gì.
Thứ năm và thứ sáu là thi giữa kỳ, theo quy định về thời gian thi, thời gian tan học buổi chiều đã thay đổi từ 5 giờ rưỡi thành 5 giờ.
Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, Giang Hành Thâm đã nộp bài sớm hơn nửa giờ, lấy cặp sách đã sắp xếp sẵn từ trước, rời khỏi toà nhà giảng dạy.
Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, nghĩa trang sẽ đóng cửa lúc 5 giờ rưỡi, như vậy thì thời gian vẫn rất gấp, bởi vì đi xe buýt đến nghĩa trang phải mất hơn nửa tiếng.
Tuy nhiên cậu không biết là lúc này ở cổng trường lại có ba người đang chờ để chặn mình.
Ở cổng trường, Trình Kiệt Văn đã bắt đầu buồn chán nhổ mấy cọng cỏ ven đường, miệng còn lầm bầm: “Kỳ thi 5 giờ mới kết thúc, chúng ta không nhất thiết phải đợi từ 4 giờ đâu.”
Lê Bình đá cậu ta một cái: “Mày thì biết gì, những người học giỏi thường thích nộp bài sớm, nếu không đến sớm thì làm sao có thể chờ được?”
“Mày đá đít tao làm gì?” Trình Kiệt Văn vỗ vỗ bụi trên mông, phàn nàn một câu: “Đã qua nửa tiếng rồi, đều là do ý kiến xàm của mày.”
Nói xong cậu ta còn muốn xin người khác tán thành: “Anh Phó mày thấy đúng không?”
Phó Chu vốn đang ngồi xổm trên một tảng đá ven đường, lúc này đứng dậy, bực bội vò đầu vài cái: “Đúng con khỉ.”
Hắn nhìn chằm chằm vào cổng trường một lúc: “Đợi thêm vài phút nữa, nếu không gặp được thì đi.”
Phiền thật sự, không biết là hắn đã chạm sai cọng dây nào rồi, chỉ vì muốn kiếm chuyện mà đứng đây đợi hơn nửa tiếng, cũng may là xung quanh không có nhiều người, nếu không có lẽ họ sẽ xem hắn như một thằng ngu.
Hai phút sau, Lê Bình nhìn thấy một học sinh bước ra khỏi cổng trường, để chứng minh ý kiến của mình không xàm, cậu ta nhanh chóng chỉ tay nói: “Tụi bây nhìn kìa, đó là lớp chọn, tao đã nói mà, học sinh giỏi thường thích nộp bài sớm.”
Phó Chu liếc nhìn bên kia một cái, sau đó lại lười biếng không có hứng thú thu hồi tầm mắt.
Trình Kiệt Văn nhìn qua: “Ô đúng thật, hình như ở cổng còn có một người đi ra, Đại Bình mày có bản lĩnh……”
Cậu ta nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, trợn to mắt, dùng khuỷu tay huých vào Phó Chu bên cạnh: “Đậu má, anh Phó!” Lê Bình cũng nhìn thấy, cũng theo đó đậu má một câu: “Anh Phó, là Giang Hành Thâm!”
Giang Hành Thâm vừa mới ra khỏi cổng trường không xa, khoé mắt đã nhìn thấy có mấy người đi về phía mình từ bên cạnh.
Cậu đảo mắt, thấy ba người Phó Chu thì nhíu mày.
Trước đó cậu đã tự hỏi liệu Phó Chu có đến chặn đường mình hay không. Bây giờ có vẻ như điều đó đã trở thành sự thật rồi.
“Tôi đã nói rồi, Phó Chu.” Giang Hành Thâm đối diện với ánh mắt của hắn, nhấn mạnh lần nữa: “Bây giờ tôi có việc.”
Phó Chu cau mày: “Tôi không có nghĩa vụ phải quan tâm cậu có việc hay không.”
Giang Hành Thâm không nói nhảm với hắn nữa, đang định đi vòng qua bên cạnh hắn thì cặp sách trên vai lại bị người kéo từ phía sau.
Phó Chu: “Tôi không có thói quen phải trì hoãn mọi việc lại.”
Giang Hành Thâm dùng hết sự kiên nhẫn cuối cùng, cậu quay đầu lại nhìn vào mắt của Phó Chu, sau khi không tìm thấy ý định nhượng bộ nào thì dứt khoát nhanh gọn ném cặp sách từ trên lưng xuống: “Cậu thích lấy thì cứ lấy đi.”
Trên tay bất ngờ không kịp phòng bị chìm xuống, kèm theo suy nghĩ không theo kịp của Phó Chu. Giang Hành Thâm làm gì thế này……
Hắn vốn tưởng rằng Giang Hành Thâm sẽ tạm thời bị khuất phục hoặc tương tự như vậy, bởi vậy bàn tay đột nhiên có thêm sức nặng của một chiếc cặp sách khiến hắn có hơi ngơ ngác.
Phó Chu lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn khung cảnh trống rỗng trước mắt, hung hăng đá một viên đá bên chân: “Đệt, cậu muốn kiếm chuyện thì kiếm chuyện, nhưng đến lượt tôi thì lại là không biết điều, dựa vào đâu chứ!”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình chưa từng nhìn thấy chiêu ve sầu thoát xác như thế, đơ người một lúc mới mở miệng: “Anh Phó, chúng ta có cần đuổi theo không?”
“Không đuổi!”
“Ồ.” Hai người nhìn nhau, Phó Chu trước đó nhất quyết muốn dẫn hai người bọn họ tới đây để chặn người, bây giờ thì hay rồi, biến thành tự mình làm mình khó chịu.
______
Sau khi ném Phó Chu qua một bên, Giang Hành Thâm tăng tốc độ đi đến trạm xe buýt, sau khi lên xe khoảng hơn 30 phút, cậu xuống xe ở bến cuối cùng – nghĩa trang.
Ở cổng nghĩa trang có người bán hoa, lúc này đã chuẩn bị thu dọn để đóng cửa đi về.
Giang Hành Thâm vội vàng đi tới mua một bó hoa cúc Tây nhỏ trước khi quầy hàng đóng cửa.
Ông bác phụ trách đăng ký tại chốt bảo vệ ở cổng ngáp một cái, chỉ vào cái đồng hồ treo trên tường: “Nhanh lên chàng trai, 20 phút nữa tôi phải tan làm rồi.”
Giang Hành Thâm nhẹ nhàng gật đầu: “Con chỉ đến tặng hoa.”
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu, mỗi năm vào thời điểm này cậu đều đến đặt một bó hoa.
Giang Hành Thâm nhanh chóng đến trước mộ của mẹ mình, ngồi xổm xuống, đặt bó hoa lên bàn thờ trước bia mộ.
Bàn thờ ban đầu trống rỗng, chỉ còn lại vài bông hoa khô héo, giờ đây cuối cùng đã có chút màu sắc tươi sáng.
Cậu nhìn bàn thờ chỉ có một bó hoa tươi này, biết năm nay cha cậu – Giang Phạt vẫn chưa từng đến.
Thật ra cũng có thể đoán được, dù sao từ lúc mẹ cậu qua đời, Giang Phạt cũng chưa một lần đến thăm.
Giang Hành Thâm cười giễu cợt trong lòng một tiếng, một Alpha đã tái hôn lần nữa, quả thực sẽ không nhớ đến người vợ cũ đã mất nhiều năm, huống chi ông ta còn chưa từng có tình cảm với người vợ cũ.
Có lúc Giang Hành Thâm cảm thấy mình quá lạnh nhạt, nhưng cậu nghĩ rằng nó cũng có một phần liên quan đến cha mẹ cậu.
Cha mẹ cậu là một cặp AO truyền thống, kể từ khi cậu có ký ức, nhà của cậu đều vắng tanh, ba bữa một ngày đều do dì giúp việc nấu, thỉnh thoảng khi cha mẹ bận làm việc về nhà cũng ít nói chuyện, chỉ có mẹ đôi khi sẽ mang đồ ăn vặt và quà cho cậu.
Về sau mẹ cậu lại qua đời vì trầm cảm, cha cũng hoàn toàn trở mặt, lấy di sản của mẹ tiêu sài phung phí, khó lắm mới trở về nhà một chuyến thì cũng đánh đập và mắng mỏ Giang Hành Thâm.
Cuối cùng vẫn là nhà ngoại của cậu không chịu nổi nữa, giúp cậu khởi kiện, lấy lại một phần di sản của mẹ vốn dĩ chia cho cậu.
Khi ấy Giang Hành Thâm mới khoảng 13 tuổi đã chuyển đến một căn nhà trống ở tiểu khu cũ, sống một mình cho đến nay.
Giang Hành Thâm nhớ lại những ký ức ngắn ngủi này, sau đó nhìn vào ảnh chụp của người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trên bia mộ, cảm thấy nếu không nói gì thì sẽ có hơi quá yên tĩnh.
Cậu nghĩ một chút, mở miệng nói: “Con thấy có rất nhiều người đến đây viếng đều sẽ cầu xin phù hộ và chúc phúc, nhưng con cảm thấy cuộc sống hiện tại rất suông sẻ.”
Biến cố lớn nhất mà cậu trải qua sau khi mẹ qua đời chính là việc biến thành Beta, nhưng cũng đã trôi qua từ lâu rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, không biết Giang Hành Thâm nghĩ đến điều gì mà trên mặt hiện lên vẻ không đồng tình: “Cũng không suông sẻ lắm.”
Ngoại trừ Phó Chu.
Cậu cảm thấy mình không còn gì để nói, đặt bó hoa xuống rồi chuẩn bị trở về.
Khi rời khỏi nghĩa trang, Giang Hành Thâm lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy Ngô Tưởng gửi cho mình mấy tin nhắn.
Ngô Tưởng: [Anh Giang, cậu định dự sinh nhật của lớp trưởng hả?]
Ngô Tưởng: [Nhưng sao tôi nghe nói Phó Chu cũng đi nữa?]
Ngô Tưởng: [Đậu mé, hay là cậu đừng đi nữa.]
Đọc những tin nhắn này, Giang Hành Thâm biết Đường Mễ đã thành công mời Phó Chu đến, cũng không biết là cô có nói cho Phó Chu rằng mình cũng đi hay không.
Có lẽ là không có, nếu không Phó Chu cũng sẽ không đồng ý.
Cậu trả lời Ngô Tưởng: [Không sao đâu.]
Nhưng Ngô Tưởng nhắc đến Phó Chu như vậy lại khiến Giang Hành Thâm nhớ tới cặp sách của mình vẫn còn đang ở trong tay đối phương.
Cậu nhíu mày, những cuốn sách linh tinh trong cặp thì không sao hết, nhưng thứ được kẹp bên trong đó thì lại khác. Chỉ có thể hy vọng là Phó Chu đừng có bất mãn gì đó rồi ném cặp sách đi.
Tối chủ nhật —
Hôm qua Giang Hành Thâm đã đi chọn quà, là một chiếc vòng cổ, kiểu dáng khá tinh tế, có lẽ thích hợp tặng cho con gái.
Cậu đến quán lẩu đúng giờ, đi lên tầng hai dựa theo số phòng mà Đường Mễ đã cho, bước vào một phòng riêng.
Một phòng riêng có thể chứa được khoảng bảy tám người, lúc này mọi người đã tới hơn phân nửa, cậu chào hỏi vài người, sau đó lấy quà ra đưa cho Đường Mễ.
Đường Mễ bị cô bạn thân lần trước trêu chọc cười đến mức mặt có hơi đỏ, nụ cười ngượng ngùng này vẫn duy trì cho đến khi cô mở hộp quà ra, nhìn thấy chiếc vòng cổ bên trong.
Nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.
Những người khác vì muốn tham gia náo nhiệt nên đều ở bên cạnh theo dõi quá trình mở quà, sắc mặt cũng đồng thời trở nên vô cùng đặc sắc.
Trong cái hộp nhung đen là một chiếc vòng cổ có thể gọi là màu sắc đa dạng, nhất là viên đá thạch anh màu đỏ được khảm ở giữa, kết hợp với những viên đá đủ màu sắc được treo trên chuỗi bên cạnh, khiến mọi người suýt chút nữa bị chiếu mù mắt.
Nhìn chiếc vòng cổ xinh đẹp khác thường này, trong lòng Đường Mễ như có thứ gì đó dần dần phai nhạt.
Trong sự im lặng ngắn ngủi, có người lên tiếng trước: “Học sinh giỏi, ánh mắt của cậu…… Thật khác biệt.”
Chuyện này cũng thật kỳ lạ, mặc dù Giang Hành Thâm là Beta, sức hấp dẫn kém hơn so với Alpha hoặc Omega một chút, nhưng thành tích học tập của cậu tốt, khuôn mặt cũng ưa nhìn, là một người lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng tại sao gu thẩm mỹ lại…… Đặc biệt như vậy?
Giang Hành Thâm nhìn biểu cảm của mọi người trong phòng riêng một vòng, có hơi do dự nhưng lại chân thành hỏi một câu: “Không đẹp sao?”
Bầu không khí lại chìm vào yên lặng.
“Không có, rất đẹp, mình rất thích món quà này.”
Đường Mễ nói liên tiếp mấy câu, sau đó gói quà lại gọn gàng, làm động tác nhìn ra cửa, nói với cậu: “Chắc là Phó Chu sắp đến rồi.”
Giang Hành Thâm im lặng gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi có không gian rộng hơn ngồi xuống.
Đường Mễ nói xong câu kia chưa tới vài giây, cũng là lúc Giang Hành Thâm vừa mới ngồi xuống, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa.
Phó Chu theo đó xuất hiện ở cửa, trên tay còn cầm một chiếc cặp sách.
Trong phòng có một số chàng trai Alpha chơi với Phó Chu cũng không tệ lắm, lúc này đều vui đùa chào hỏi hắn: “Anh Phó, sao cậu còn mang cặp đến đây nữa vậy?”
“Để học trên đường đi thôi.” Phó Chu lười biếng tuỳ ý đáp lại vài câu, sau đó đóng cửa phòng riêng lại, ánh mắt tập trung vào người đang ở vị trí nào đó, không rời mắt cho đến khi người đó ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Giang Hành Thâm nhìn thấy cặp sách trong tay Phó Chu, mày vô thức nhíu lại một chút.
Đây là chiếc cặp sách ngày hôm đó cậu đã ném cho Phó Chu, xem ra Phó Chu đã biết cậu cũng ở đây.