Editor: Toả Toả
Bên ngoài lớp học, Phó Chu kéo Chu Trạch Viêm ra hành lang. Chu Trạch Viêm thắc mắc hỏi: “Anh Phó, không phải mày nói đi vệ sinh sao?”
“Không muốn đi nữa.”
“Tao hỏi mày một chuyện.” Phó Chu quay lại nhìn thoáng qua lớp học, hạ giọng xuống: “Nếu có người đối xử với mày như mày đối xử với lớp trưởng vậy, mày sẽ nghĩ gì?”
Chu Trạch Viêm nghĩ một lúc, nói: “Ai vậy, Beta hay Omega?”
“Mày đừng quan tâm chuyện đó, chỉ cần nói mày nghĩ gì thôi.” Khoé miệng Phó Chu mím thẳng, có hơi hồi hộp.
“Có thể nghĩ gì nữa, chắc là cô ấy đang thích thầm tao thôi.” Dù sao Chu Trạch Viêm cũng nghĩ như vậy, chẳng phải cậu ta cũng thích Đường Mễ nên mới làm những điều đó sao?
Phó Chu hỏi tiếp: “Nếu người đó chỉ theo thói quen tốt với bạn bè nên mới cư xử như vậy thì sao?”
“Bạn bè à? Thế thì mày xem người đó có đối xử với bạn bè khác giống như vậy không.”
Tức khắc tim Phó Chu đập thình thịch, Giang Hành Thâm chưa từng làm mấy điều đó với Ngô Tưởng, bình thường cùng lắm là giải thích cho cậu ta vài bài tập thôi.
“Nếu người đó chỉ đối xử với một mình mày như vậy, chẳng lẽ liền có nghĩa là người đó thầm thích mày sao?”
“Ặc, cũng không nhất định là vậy, chỉ có thể nói là có khả năng cao.” Lúc này Chu Trạch Viêm cũng không biết phải nói sao, cậu ta bắt đầu nhiều chuyện: “Sao tự nhiên mày hỏi nhiều vậy, có chuyện gì à?”
“Có chuyện quần què gì đâu.” Phó Chu lập tức giả vờ như không quan tâm, hai tay đút vào túi: “Chỉ là tao khá tò mò về những điều mày nói hôm qua thôi.”
–
______
??
……
Ánh mắt Phó Chu dần dần trở nên phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Phó Chu lấp lánh, dường như đã có dự định từ trước: “Tối nay cậu có thể mang cho tôi một ly trà sữa không?”
Bởi vì trên đơn đặt hàng viết: #Dưa hấu dừa/ 70% đường/ thêm mochi#
Bởi vì đơn đặt hàng thượng viết: # dưa hấu dừa dừa / bảy phần đường / thêm ma khoai #
Bữa sáng trước đó đều là món mình thích ăn thì không tính, dù gì ngày nào bọn họ cũng ăn cùng nhau, rất dễ nhận ra, nhưng trà sữa thì mình chỉ mới uống có vài lần thôi.
Buổi chiều, tiết học cuối cùng là tiết sinh lý, Giang Hành Thâm nghe cũng chẳng có ích gì, thế nên trong giờ học cậu tranh thủ làm bài tập.
Buổi chiều cuối cùng một đường khóa là sinh lý khóa, Giang Hành Thâm nghe xong cũng không có gì dùng, vì thế đi học thời điểm viết một lát tác nghiệp.
Cậu biết khả năng làm bài và học tập của Phó Chu, đáng lý ra hắn không thể không làm được, trừ khi là cố ý.
Cậu sợ hắn nghe không hiểu, cố ý giảng tương đối chậm và chi tiết, nhưng không biết rằng lúc này Phó Chu hoàn toàn không nghe vào.
Cậu vẫn còn bận tâm chuyện mình vẽ con rùa nhỏ bị phát hiện, không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Ừm, tôi biết.”
Cậu đoán có lẽ Phó Chu đang tìm xem đơn đặt hàng trên ly có đúng với vị mình thích hay không, thế nên giúp hắn xoay ly trà sữa sao cho mặt có đơn đặt hàng lộ ra.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tự học buổi tối, Giang Hành Thâm đến lớp sớm, đặt ly trà trái cây mua cho Phó Chu lên bàn của hắn, tiện thể mở ống hút, chọc vào ly trà sữa có thêm khoai môn viên của mình.
Chuông tự học vang lên, Phó Chu đúng giờ mới đến lớp.
Chu Trạch Viêm dựa vào lan can, nói: “Tao đối xử với Đường Mễ như vậy là vì tao thích cô ấy, nhưng nếu thích một người, chắc là sẽ để ý sở thích của cô ấy, vô thức muốn quan tâm, gần gũi với cô ấy, cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu, chuyện gì cũng có thể nghĩ đến cô ấy.”
Chu Trạch Viêm dựa vào lan can, nói: “Ta đối Đường Mễ như vậy là bởi vì ta thích nàng, bất quá thích một người nói, hẳn là chính là sẽ lưu ý nàng yêu thích, không tự chủ tưởng quan tâm thân cận nàng, cảm giác nàng đặc biệt đáng yêu, chuyện gì đều có thể nghĩ đến nàng.”
Chu Trạch Viêm suy nghĩ một chút, nói: “Ai a, Beta vẫn là Omega?”
Còn khoảng hai mươi phút nữa là hết giờ, cậu cảm thấy buồn chán nên tự lấy ra một quyển vở ghi chép, lặng lẽ vẽ một con rùa nhỏ lên đó.
Còn thừa hai mươi phút tan học thời điểm, hắn có chút nhàm chán đơn độc lấy ra một cái notebook, an an tĩnh tĩnh mà ở mặt trên họa tiểu rùa đen.
Cũng là, Chu Trạch Viêm cảm thấy Phó Chu liền tính thực sự có tình huống, lấy hắn kia vạn năm cây vạn tuế thẳng nam tính cách, cũng không phải hiện tại loại này thử ngượng ngùng hình dáng.
Cũng phải, Chu Trạch Viêm cho rằng dù Phó Chu có thật sự có chuyện gì, với tính cách trai thẳng cây vạn tuế ngàn năm của hắn, cũng sẽ không thử dò hỏi vòng vo như bây giờ.
Dị ứng?
Do dự một lúc lâu, cậu cắn răng rút ống hút ra, nuốt giận đưa trà sữa cho Phó Chu: “Cậu đổi ống hút đi.”
Dừa Phó Chu?
Giang Hành Thâm có chút bất đắc dĩ, cũng mặc kệ: “Không sao, cậu muốn uống thì cứ uống đi.”
Giang Hành Thâm còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Phó Chu nói cảm ơn, sau đó vội vàng mở túi trà sữa ra, dường như đang tìm thứ gì đó.
Giang Hành Thâm còn không có mở miệng nói chuyện, liền nhìn đến Phó Chu nói cảm ơn, sau đó vội vàng vội mà đem trà sữa túi mở ra, tựa hồ ở tìm chút cái gì.
Giang Hành Thâm dừng lại: “Sao cậu biết?”
Giang Hành Thâm ngừng vẽ, định dùng tay che con rùa nhỏ lại, nhưng đã muộn rồi.
Giang Hành Thâm nhìn chằm chằm hắn chỉ địa phương nhìn vài giây, sau đó ngẩng đầu, mạc danh nói: “Ngươi không phải nói đều thích sao.”
Giang Hành Thâm nhìn chằm chằm vào chỗ hắn chỉ trong vài giây, sau đó ngẩng lên, không hiểu nói: “Không phải cậu nói thích cả hai sao?”
Giang Hành Thâm nhíu mày, tạm thời đành bỏ qua.
Giang Hành Thâm như thế nào sẽ biết hắn ái uống khẩu vị?!
Giang Hành Thâm ở ngay lúc này thu hồi vở, bình tĩnh trở lại, “Ngươi vừa mới muốn nói gì?”
Giang Hành Thâm phát hiện hắn phản ứng có chút kỳ quái, do dự một chút hỏi, “Ngươi không thích sao.”
Giang Hành Thâm tạm dừng bút và giảng bài: “Sao vậy?”
Giang Hành Thâm thấy phản ứng của hắn có hơi lạ, ngập ngừng hỏi: “Cậu không thích sao?”
Giang Hành Thâm đình bút, muốn dùng bàn tay che lại tiểu rùa đen, cũng đã không còn kịp rồi.
Giang Hành Thâm đột nhiên bị bắt gặp, đương nhiên không muốn trả lời câu hỏi này, giấu đầu hở đuôi đóng quyển vở lại: “Vẽ lung tung vậy thôi.”
Giang Hành Thâm đột nhiên bị trảo bao, đương nhiên không nghĩ trả lời hắn vấn đề này, giấu đầu lòi đuôi mà khép lại vở, “Tùy tiện loạn họa.”
Hai người giằng co, cũng may lúc này thầy Tiền cầm một xấp giấy bước vào.
Hắn buột miệng nói: “Không phải cậu không thích đậu đỏ sao?”
Hắn còn nhớ chính mình họa tiểu rùa đen bị phát hiện sự, không như thế nào nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Ân, ta biết.”
Hắn im lặng nhận lấy trà sữa, đang định tìm cớ nói mình không thích vị này, kết quả nhìn thấy vậy mà là trà sữa đậu đỏ.
Hắn nói xong liền bỏ đi, để lại Chu Trạch Viêm đứng tại chỗ vò đầu: “Cảm ơn tao làm gì?”
Hắn nói xong liền đi rồi, lưu lại Chu Trạch Viêm tại chỗ vò đầu, “Cảm tạ ta làm gì?”
Hắn suy đoán có thể là ở tìm ly trên người đơn đặt hàng hợp không hợp chính mình khẩu vị linh tinh, vì thế thế Phó Chu đem trà sữa xoay cái phương hướng, làm đơn đặt hàng kia mặt lộ vẻ ra tới.
Hèn chi chị gái ở quán trà sữa lúc đó hỏi cậu có chắc chắn không, có lẽ là vì sự kết hợp này quá không hợp lý.
Kỳ thật phía trước diễn đàn tìm về Phó Chu yêu thích bảng biểu không có gì hữu lực căn cứ, trong đó sẽ xuất hiện khác biệt cũng thực bình thường.
Lúc này Giang Hành Thâm mới hài lòng.
Mặt Giang Hành Thâm biến sắc, thấy Phó Chu cười kiểu này thật ngốc, quay mặt đi không muốn nói chuyện với hắn nữa, tránh cho mình bị lây.
Mặt Giang Hành Thâm lập tức tối sầm lại, đương nhiên muốn từ chối, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì đã nhớ đến cái app trên điện thoại vẫn chưa gỡ bỏ được một cách khó hiểu.
Mới vừa họa xong một cái, bên người người bỗng nhiên thấu lại đây.
Một người vì bạn mà tìm mọi cách để hiểu sở thích của bạn, điều đó có nghĩa là gì?
Một người vì ngươi suy nghĩ phương nghĩ cách hiểu biết ngươi yêu thích, này có thể đại biểu cái gì?
Một vài bạn học tinh mắt nhìn thấy, đó là phiếu điểm và xếp hạng kỳ thi tháng này.
Nếu Giang Hành Thâm liền này đều biết, kia khẳng định là chuyên môn có đi tìm khác con đường hiểu biết quá.
Nếu Giang Hành Thâm ngay cả điều này cũng biết, thì chắc chắn là đã đặc biệt tìm cách khác để tìm hiểu.
Nghe kỳ quặc quá.
Nhân tiện để xoá đi sự ngốc nghếch của Phó Chu, cậu lấy từ ngăn bàn ra một quyển sách bài tập dễ hơn một chút, tiếp đó đặt ngay trước mặt Phó Chu.
Nhìn cái này quen thuộc thả lệnh người hỏng mất nhãn, Phó Chu đều cho chính mình xem cười, nhất thời đã quên nguyên bản mục đích.
Nhìn cái nhãn quen thuộc lại khiến người ta phát hoảng này, Phó Chu tự xem tự bật cười, nhất thời quên mất mục đích ban đầu.
Nhưng không lâu sau, giọng nói bất lực của Phó Chu vang lên bên tai: “Tôi không biết làm.”
Nụ cười ngốc nghếch trên mặt Phó Chu lập tức biến mất, xụ xuống: “Được.”
Phía trước cơm sáng đều là chính mình thích ăn còn chưa tính, rốt cuộc bọn họ mấy cái mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, thực dễ dàng nhìn ra tới, nhưng là trà sữa chính mình cũng chưa uống qua vài lần.
Phó Chu còn không có tới kịp cảm xúc mênh mông liền trợn tròn mắt.
Phó Chu cũng không ngốc, hồi tưởng khởi Chu Trạch Viêm lời nói.
Phó Chu cũng không ngốc, nhớ lại lời Chu Trạch Viêm đã nói.
Phó Chu im lặng một lúc không nói gì, sau đó lên tiếng: “Cậu không hỏi tôi thích uống loại nào sao?”
Phó Chu mở lời, chỉ vào nhãn order cho Giang Hành Thâm xem: “Tôi thích trà trái cây, cũng thích mochi, nhưng sao cậu lại nghĩ đến việc kết hợp hai thứ riêng biệt này lại với nhau vậy?”
Phó Chu mở miệng, đem đơn đặt hàng nhãn kia trang cấp Giang Hành Thâm xem, “Ta thích quả trà, cũng thích ma khoai, chính là ngươi như thế nào sẽ nghĩ đến đem này hai cái tách ra đồ vật phóng một khối đâu.”
Phó Chu nghe cái biết cái không, cảm thấy này cũng quá trừu tượng, bất quá chung quy sáng tỏ một chút, “Hành ta đã biết, cảm ơn a.”
Phó Chu nghe hiểu được một phần, cảm thấy điều này quá trừu tượng, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút: “Được, tao biết rồi, cảm ơn nhé.”
Phó Chu thấy thế, mới phát giác chính mình đều mau đem Giang Hành Thâm cấp tễ đến dựa tường, có chút hậm hực mà đem cái bàn ra bên ngoài di di.
Phó Chu thấy vậy mới nhận ra mình gần như đã ép Giang Hành Thâm vào tường, có hơi xấu hổ di chuyển bàn ra ngoài một chút.
Phó Chu tĩnh một lát không nói chuyện, sau đó mở miệng: “Ngươi không hỏi xem ta thích uống cái dạng gì sao.”
Phó Chu trong mắt ánh sáng nhạt lập loè, tựa hồ đã sớm đã có điều dự mưu: “Ngươi buổi tối có thể giúp ta mang ly trà sữa sao.”
Phó Chu truy vấn: “Nếu là người khác hảo liền thói quen đối bằng hữu như vậy đâu?”
Phó Chu tức khắc trong lòng một lộp bộp, Giang Hành Thâm nhưng không đối Ngô muốn làm quá này đó, ngày thường nhiều lắm cũng chính là cho hắn giảng hai cái đề gì đó.
Phó Chu vô cùng vui mừng vì thầy Tiền đến đúng lúc này, nhân cơ hội đặt ly trà sữa của Giang Hành Thâm trở lại.
Phó Chu vốn chỉ muốn thử xem, cũng ngại uống thật, bèn nói dối: “Tôi hơi dị ứng với đậu đỏ, thôi không uống nữa.”
Phó Chu đã quên mất điều mình định nói, cả người cùng bàn ghế đều xích lại gần cậu hơn: “Cho tôi xem cũng không được à?”
Phó Chu đã đã quên chính mình vừa rồi muốn nói nói, cả người liên quan bàn ghế hướng hắn bên kia tễ tễ, “Cho ta xem đều không được?”
Phòng học ngoại, Phó Chu đem Chu Trạch Viêm kéo đến trên hành lang, Chu Trạch Viêm kỳ quái hỏi: “Phó ca, ngươi không phải nói đi WC sao?.”
Sao Giang Hành Thâm lại biết được hắn thích uống vị gì chứ!?
Sóng lòng Phó Chu còn chưa kịp dâng trào, hắn đã trợn tròn mắt.
Sự chú ý của Phó Chu không đặt ở đây, hắn nhìn chăm chú vào dáng vẻ nghiêm túc mấp máy môi của Giang Hành Thâm, hơi ngước mắt lên đã nhìn thấy ly trà sữa trên bàn, đột nhiên đầu óc nóng lên, nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Thật ra, bảng thông tin về sở thích của Phó Chu mà Giang Hành Thâm tìm được trên diễn đàn trước đây không có căn cứ gì mạnh mẽ, việc có sai sót cũng rất bình thường.
Thấy giọng điệu của hắn thành khẩn như vậy, Giang Hành Thâm cũng miễn cưỡng tin, cầm giấy nháp lên giảng bài cho hắn.
Thầy Tiền gõ gõ lên bàn, ra hiệu cho cả lớp ngẩng đầu lên: “Các em tạm dừng viết một chút, chúng ta phát phiếu điểm kỳ thi tháng này.”
Thầy Tiền không chiếm dụng nhiều thời gian, nói thêm vài phút rồi giao phiếu điểm của cả lớp cho lớp trưởng, sau đó rời đi, để bọn họ tự học.
Thầy Tiền không đánh giá nhiều về thành tích kỳ thi tháng của lớp, biết học sinh cũng không có tâm trạng để nghe, nhưng lần này ông nhắc nhở: “Kỳ thi lớn tiếp theo sẽ là thi cuối kỳ, sau kỳ nghỉ hè sẽ là lớp 12, bây giờ các em có thể bắt đầu lập kế hoạch cho mình.”
Thực mau tới rồi tiết tự học buổi tối, Giang Hành Thâm trước thời gian tới phòng học, đem cấp Phó Chu mua quả trà đặt ở hắn trên bàn, thuận tiện mở ra ống hút, chọc tiến chính mình bỏ thêm khoai viên trà sữa bên trong.
Trong lúc đó, cậu bớt thì giờ để ý Phó Chu, thấy hắn nghe giảng rất nghiêm túc.
Trong mắt Giang Hành Thâm có chút nghi ngờ, câu này là câu đơn giản nhất trong cả tờ đề, dù đề là mình thường làm, nhưng độ khó không cao, những câu đơn giản trong đó có lẽ cũng phù hợp với Phó Chu.
Trong mắt Giang Hành Thâm lộ sự nghi ngờ, cậu nhớ tới gì đó: “Nhưng trước đây tôi mang bữa sáng cho cậu là bánh bao nhân đậu đỏ, cậu đã nói là rất thích.”
Trung gian bớt thời giờ chú ý một chút Phó Chu, xem hắn nghe giảng bài còn rất nghiêm túc.
Tự học linh vang lên, Phó Chu dẫm lên điểm mới đến phòng học.
Vào lúc này Giang Hành Thâm cất vở đi, bình tĩnh lại: “Vừa nãy cậu định nói gì?”
Vừa vẽ xong một con, người bên cạnh đột nhiên ghé sát lại.
“À, tôi định nói là lát nữa tan học tôi phải về nhà, có chút việc gấp.”
“À…… Vậy sao?” Phó Chu quên mất chuyện này, hắn có hơi hoảng, đang cố vắt óc nghĩ ra lý do khác.
“Ách, cũng không thể như vậy tuyệt đối đi, chỉ có thể nói đại khái suất.” Cái này cấp Chu Trạch Viêm chỉnh sẽ không, hắn bát quái lên, “Ngươi đột nhiên hỏi nhiều như vậy để làm gì, có tình huống a?”
“Bằng hữu? Vậy ngươi xem hắn đối khác bằng hữu giống nhau hay không phải.”
“Bởi vì… Bởi vì……”
“Bởi vì cái gì?”
“Câu này.” Phó Chu chỉ bừa một chỗ.
“Cậu thật sự không biết?”
“Cho tôi nếm thử trà sữa của cậu đi.”
“Chút nữa tan học tôi phải về nhà, cậu có thể ——” Phó Chu thấy thứ trên vở của cậu, ngây người một chút rồi bỗng bật cười: “Cậu vẽ cái gì mà đáng yêu thế này?”
“Có cái rắm tình huống.” Phó Chu lập tức làm bộ không thèm để ý, đôi tay cắm túi: “Chính là đối với ngươi ngày hôm qua nói những cái đó, ta tương đối tò mò.”
“Có ngon không?” Giang Hành Thâm nghiêng đầu liếc hắn một cái, xoay xoay cây bút trong tay.
“Có thể có cái gì ý tưởng, kia nàng phỏng chừng yêu thầm ta bái.” Dù sao Chu Trạch Viêm cảm thấy là cái dạng này, hắn còn không phải là thích Đường Mễ mới làm ra những cái đó sao.
“Giang Hành Thâm.” Hắn gọi.
“Hảo.” Giang Hành Thâm đáp ứng.
“Kế hoạch ở đây không nhất thiết phải là kế hoạch học tập hay kỳ thi đại học sắp tới, mà là sự nhận thức và dự định của bản thân các em cho tương lai, hy vọng tất cả các em có thể suy nghĩ kỹ càng.”
“Không, không, tôi…… Tôi đột nhiên không muốn uống nữa.”
“Không biết chỗ nào?” Cậu nhìn vào sách bài tập: “Tôi dạy cậu.”
“Không nghĩ đi.”
“Không được.” Giang Hành Thâm mất tự nhiên mà đẩy ra hắn, chỉ chỉ cái bàn, “Ngươi cái bàn bên cạnh đều áp đến ta trên bàn.”
“Không được.” Giang Hành Thâm mất tự nhiên đẩy hắn ra, chỉ vào bàn: “Cạnh bàn của cậu đè lên mặt bàn của tôi rồi.”
“Lần trước là nho xanh dừa, lần này là dưa hấu dừa.” Phó Chu cười toe toét, mắt cong cong: “Lần sau tôi sẽ thành dừa luôn.”
“Nếu là liền đối với ngươi một người như vậy, chẳng lẽ liền đại biểu đối phương yêu thầm ngươi?”
“Nga, ta tưởng nói ta đợi lát nữa tan học phải về tranh gia, có chút không kịp.”
“Ngon.”
“Ngươi đừng động này đó, liền nói cái gì ý tưởng.” Phó Chu khóe miệng banh bình, có chút khẩn trương.
“Ta hỏi ngươi sự kiện.” Phó Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng học, đè thấp thanh âm, “Nếu là có một người đối với ngươi giống ngươi đối lớp trưởng như vậy, ngươi cái gì ý tưởng?”
“Thật.”
“Thêm thêm thêm, dù sao uống thế nào cũng là uống, tôi thích hết.” Phó Chu nói xong, như để chứng minh mà uống một ngụm lớn trà trái cây có thêm mochi trong tay.
“Thích, nhưng là ——”
“Thích, nhưng mà ——”
“Tôi lỡ mua nhầm.” Giang Hành Thâm nhớ là Phó Chu thích đậu đỏ, mím môi: “Cậu muốn uống thì uống nhanh lên.”
“Trà sữa lớp trưởng tặng cậu trước đó, trên tờ ghi chú có ghi.” Phó Chu đáp một cách tự nhiên.
“Tự học buổi tối cậu làm cái này.”
“Vậy hành.” Phó Chu mặt ngoài bình thường, nội tâm đã không người biết mà nhấc lên kinh thiên sóng lớn.
“Vậy vừa rồi cậu nói muốn uống là có ý gì?”
“Vậy được rồi.” Phó Chu ngoài mặt thì bình thường, nhưng không ai biết trong lòng đã dậy sóng lớn.
“Vì cậu thích nên tôi bỏ thêm vào.” Cậu khẽ nhíu mày: “Nếu vậy, lần sau tôi không bỏ thêm nữa.”
“Đợi lát nữa tan học ta phải về tranh gia, ngươi có thể hay không ——” Phó Chu nhìn đến hắn vở thượng đồ vật, sửng sốt một chút sau đó bỗng dưng cười, “Ngươi này họa cái gì đâu như vậy đáng yêu?”
“Được.” Giang Hành Thâm đồng ý.