Editor: Toả Toả
Hai tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết toán, sau khi Lão Tiền dùng một tiết để giải bài thi, rốt cuộc cũng lấy ra phiếu điểm vào tiết cuối.
Ngô Tưởng đã bắt đầu nhắm mắt lại lẩm bẩm cầu nguyện: “Tổng điểm nhất định phải trên 460, hy vọng sẽ qua được môn toán.”
Giang Hành Thâm nghe lời cậu ta nói, cụp mắt điền nội dung bài toán vào, sau đó suy nghĩ có hơi bay bổng, lại bắt đầu nghĩ xem dây đeo tay đỏ có thể bị mất ở đâu.
Một lúc sau cậu thở dài một hơi.
Dây đeo tay làm bằng nút thắt kim cương, ở giữa có một hạt gỗ tròn trịa nhẹ nhàng, kiểu dáng thật sự rất bình thường không bắt mắt, đến nỗi nếu có người nhặt lên cũng có thể sẽ bị coi là rác rồi vứt đi.
Lão Tiền đứng trên bục giảng cầm bảng xếp hạng top 50 của toàn khối, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng: “Lần này trong top 50 của toàn khối, lớp chúng ta tổng cộng có ba học sinh.”
Khó trách Lão Tiền vui vẻ như vậy, khối 11 tổng cộng có hai mươi lớp, trong đó có ba lớp chọn, bình thường ba lớp này gần như chiếm hết top 50 toàn khối, các lớp khác có thể chen một chân vào đã là tuyệt lắm rồi.
Lớp 5 được xem như là một lớp có thành tích không tệ, nhưng lần này lại có tới ba người nằm trong top 50, quả thực vượt trội hơn so với thường lệ.
Những học sinh ngồi ở phía trước của lớp nghe thấy điều này trở nên kích động, không hẹn mà cùng chia ánh nhìn ra.
Một nhóm nhìn về phía lớp trưởng Đường Mễ, một nhóm nhìn về phía lớp phó học tập Tề Dương Phàm, nhóm còn lại thì đồng loạt quay đầu, tập trung vào Giang Hành Thâm.
“Đậu má anh Giang, cậu khá đấy.” Ngô Tưởng trông còn hưng phấn hơn những người khác, khống chế thanh âm nói: “Lần này chắc chắn cậu đã lọt vào top 50 của toàn khối, còn lợi hại hơn mấy người trong lớp chọn!”
Giang Hành Thâm nhìn bục giảng, nhưng sự tập trung không ở đó, có hơi phân tâm, đáp một câu: “Cũng tạm, cũng giống như bình thường thôi.”
Ngô Tưởng nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước của cậu, lập tức hiểu ra. Học sinh giỏi mà, đều có cách xử lý tình huống như vậy!
Phó Chu ở phía sau nghe thấy lời của Lão Tiền, thờ ơ nhướng mi, ánh mắt theo mọi người nhìn vào Giang Hành Thâm phía trước, dừng lại một giây rồi nhanh chóng rời đi.
Trình Kiệt Văn không quan tâm Lão Tiền đang nói gì, chà chà tay: “Sao mỗi lần công bố kết quả thi học kỳ tao đều có hơi hồi hộp và hưng phấn vậy nhỉ?”
“Mày hồi hộp cục cớt.” Lê Bình cười nhạo không thương tiếc: “Mày, tao, anh Phó, ba đứa mình lần nào cũng thay phiên nhau đứng cuối.”
Trình Kiệt Văn ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, quay đầu nói chuyện với Phó Chu: “Anh Phó, lần trước là tao đứng cuối, lần này không chừng đến lượt mày đấy.”
Phó Chu nghe vậy tìm một quyển tập lật đến trang trắng, sau đó lại lật sang trang gần như đầy bút mực: “Để tao tính điểm.”
Cách tính điểm của hắn không giống với người khác, bởi vì các đáp án trên bài thi đều được viết lung tung, cũng không nhớ được đáp án giáo viên đã sửa, nên việc tính điểm hoàn toàn dựa vào linh cảm.
Sau khi tính toán vớ vẩn một hồi, Phó Chu đặt bút xuống: “260 điểm.” Hắn hất cằm: “Tao cũng tính cho hai đứa mày rồi, không cao bằng tao.”
Lê Bình và Trình Kiệt Văn mỗi người đều có một chữ trên mặt, ghép lại là thành một chữ in hoa “CẠN LỜI”.
Lão Tiền đã bắt đầu thông báo điểm xếp hạng, còn cố ý bỏ qua hạng nhất của lớp, bắt đầu thông báo từ hạng hai.
“Hạng hai, Đường Mễ, 684 điểm, top 32 toàn khối.”
“Hạng ba, Tề Dương Phàm, 678 điểm, top 45 toàn khối.”
……
Lão Tiền thường chỉ thông báo điểm của những học sinh đứng trong top 10 của lớp, không có liên quan gì đến ba người ở phía sau, nhân lúc này, Lê Bình huých Trình Kiệt Văn và Phó Chu: “Tụi bây đoán lần này người đứng nhất lớp là ai?”
Vẻ mặt Trình Kiệt Văn giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Ngoại trừ Giang Hành Thâm thì còn có thể là ai được chứ?”
Bình thường người đứng nhất lớp không phải là Đường Mễ thì chính là Beta Tề Dương Phàm, lần này cả hai đều không phải, hơn nữa nhìn biểu hiện của Giang Hành Thâm trong lớp một tháng này, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
“Tao cũng nghĩ vậy.” Lê Bình lại nghĩ đến kỹ năng chơi game xuất sắc của Giang Hành Thâm, không nhịn được cảm thán: “Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi.”
Phó Chu không có ý kiến gì về chuyện này, chỉ là lại nhìn Giang Hành Thâm một cái.
Lão Tiền thông báo xong top 10, đặt phiếu điểm xuống: “Người đứng nhất lớp là em Giang Hành Thâm, lần thi này đã làm cực kỳ tốt.”
Nói xong, thầy làm ra vẻ huyền bí nâng cốc trà lên uống một ngụm, cười híp mắt mở miệng: “Lần này Giang Hành Thâm cũng đứng đầu toàn khối, tổng điểm là 715.”
“Ôi đệt mịa, học sinh giỏi điểm thi của cậu cao như vậy hả?!” Mấy bạn học phía trước đang hỏi điểm ước tính kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, tròng mắt trợn sắp rớt ra.
Phải biết hiện tại bọn họ đã chia điểm của từng môn từ lâu, thế nên tổng số điểm chỉ có 750.
“Điểm của hạng hai toàn khối là 705.” Ánh mắt nhìn Giang Hành Thâm của Lão Tiền đầy sự khen ngợi: “Bài thi lần này khó, có thể cách hạng hai 10 điểm là đã rất chênh lệch rồi.”
Ngô Tưởng cũng bị sốc, nhìn Giang Hành Thâm rồi lại nhìn bản thân, thật lòng thật dạ nói: “Anh Giang, đây là lần đầu tiên tôi ngồi cùng bàn với hạng nhất toàn khối đó.”
Cậu ta biết Giang Hành Thâm học giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy, lúc trước còn tưởng rằng người ta sẽ đứng cuối lớp chọn, kết quả lại là vượt xa tất cả.
Giang Hành Thâm nhìn vẻ mặt khâm phục và kinh ngạc của Ngô Tưởng và mọi người ở phía trước, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu mở miệng nói: “Giờ giải lao mấy cậu hỏi tôi thi thế nào, không phải tôi đã trả lời rồi sao?”
Cậu thấy mọi người đều có vẻ không hiểu gì hết, nghĩ rằng lúc đó họ không chú ý nghe, nên lặp lại một lần nữa: “Tôi đã nói là cũng giống như bình thường thôi.”
Cơ mặt của mấy bạn học phía trước không khỏi co rút vài cái, trợn tròn mắt.
Má, thì ra là có ý này.
Cái câu “cũng giống như bình thường” hoá ra không phải là có lệ gì hết, mà là thật sự mẹ nó đúng với ý nghĩa đó.
Bởi vì mấy bài kiểm tra bình thường Giang Hành Thâm đều đạt hơn 700 điểm, nhưng dựa vào kết quả thi lần này, trước đó không chừng cậu đã kiềm chế bản thân rồi.
Lê Bình và Trình Kiệt Văn để một bên tai lắng nghe kết quả, mặc dù bọn họ không hiểu rõ về độ khó của bài thi và điểm số, nhưng khi nghe là đứng nhất toàn khối, vậy thì chắc chắn là thi tốt hơn tất cả người trong lớp chọn.
Bọn họ đang định nói chuyện với Phó Chu, quay đầu lại đã thấy hắn nằm sấp lên bàn, liền ngậm miệng.
Phó Chu dùng một tay đỡ đầu, tay kia thì cầm bút viết gì đó lên trang giấy trắng vừa tính điểm vớ vẩn lúc nãy.
260 chia cho 715 bằng ——
Mẹ nó, sao chỉ mới được 1/3 của người ta vậy?
Lão Tiền lấy một sấp phiếu điểm khác của mọi người trong lớp ở trên bàn nhập lại thành một chồng, đang chuẩn bị bước xuống bục giảng để phát thì chợt liếc thấy phiếu điểm được xếp cuối lớp, biểu cảm trên mặt lập tức từ vui vẻ chuyển sang u ám.
Trách mình đã quá vui, suýt chút nữa quên mất chuyện này!
Ánh mắt của thầy nhanh chóng tìm đến chỗ ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ trong lớp, thấy ai kia vẫn yên tâm thoải mái thản nhiên nằm xuống, tức khắc nổi giận, đập bàn: “Phó Chu, đừng nằm nữa!”
Phó Chu cũng rất phối hợp ngồi thẳng lưng.
Lão Tiền cúi đầu cẩn thận nhìn từng cột kết quả của Phó Chu, giọng điệu không giận dữ mà uy nghiêm: “Em lại đây, giải thích cho thầy tại sao lại không thi môn tiếng Anh?!”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình ở phía trước nghe thế vui mừng khôn xiết: “Đã nói với mày rồi, dù thế nào thì cũng viết đại vào bài thi đi rồi hãy nộp, ít nhất Lão Tiền sẽ không kiếm mày.”
Lão Tiền không giống với những giáo viên chủ nhiệm khác, thầy giữ một thái độ nghiêm túc và trách nhiệm đối với từng học sinh trong lớp, cũng chưa bao giờ phân biệt đối xử dựa trên điểm số, điểm thi có thể thấp, nhưng nếu bỏ thi, thì đó là vấn đề thái độ, Lão Tiền nhất định sẽ mời bạn đi uống trà.
“Cút qua một bên đi.” Phó Chu đá hai người một cái dưới bàn, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói một cách có lý và có cơ sở: “Trên đường đi thi bởi vì bị chuyện khác trì hoãn thời gian mà khi em đến phòng thi thì đã muộn ạ.”
Lão Tiền cười gằn một tiếng, hoàn toàn không động lòng: “Được thôi, vậy em nói cho thầy biết cụ thể là chuyện gì đã làm em đi muộn đi?”. Truyện Trọng Sinh
Vẻ mặt Phó Chu không thay đổi, thậm chí còn rất ung dung: “Em cứu một con chó bị kẹt chân vào cống.”
Cả lớp bỗng nhiên phá lên cười, Giang Hành Thâm dừng một chút, quay đầu lại, nhìn Phó Chu đang đứng thẳng tắp. Có thể nghĩ ra một lý do vớ vẩn như vậy trong vài giây, đường về não cũng đặc biệt lắm.
Buổi chiều thi tiếng Anh đó, hình như chính là lúc Phó Chu chặn mình ở cổng trường.
Vẻ mặt của Phó Chu vốn rất bình tĩnh, nhưng đột nhiên cảm nhận được tầm mắt của Giang Hành Thâm, lại không vui nhíu mày.
Nhìn cái giề?
Nghe được lý do không chút đáng tin, Lão Tiền hiển nhiên đã mắng Phó Chu một trận tằng tằng, mắng xong thì uống một ngụm nước lớn, sau khi ngọn lửa lắng xuống thì lặng lẽ thở dài.
Lúc này chuông tan học đúng giờ vang lên, Lão Tiền đã quên mất việc phải phát phiếu điểm, thuận tay mang luôn phiếu điểm của hơn 40 học sinh trong lớp ra khỏi phòng học.
Sau tiết này lớp buổi sáng đã kết thúc, mọi người trong lớp đều đang chờ để chạy đến canteen ăn cơm, nên cũng không đòi Lão Tiền trả lại phiếu điểm.
Sau khi ăn trưa trở về, Giang Hành Thâm đang chuẩn bị bước vào lớp thì nhìn thấy Lão Tiền từ văn phòng đi tới ở giữa hành lang.
Cậu dừng chân: “Thầy, có chuyện gì sao?”
Lão Tiền mỉm cười: “Buổi sáng tan học sợ mấy đứa ăn cơm trễ nên không nói, em theo thầy đến văn phòng một chút.”
“Dạ.” Giang Hành Thâm gật đầu, xoay người đi theo sau Lão Tiền vào văn phòng.
Bên trong văn phòng còn có một giáo viên đeo kính khác, thấy Lão Tiền đến, theo sau là Giang Hành Thâm, lập tức mỉm cười: “Lão Tiền, đây chính là học sinh đứng hạng nhất toàn khối lần này phải không?”
“Phải đấy.” Mặt Lão Tiền đầy rực rỡ, vô cùng đắc ý: “Em Giang Hành Thâm chỉ mới chuyển đến trường chúng ta được một tháng thôi.”
Giáo viên đeo kính ngạc nhiên: “Ái chà, vậy thì giỏi quá, cố gắng bồi dưỡng một chút, lên 12 không chừng còn có thể được đề cử vào đại học A, mang lại vinh quang cho trường chúng ta.”
Đại học A là trường đại học hàng đầu ở Bắc Thành, cũng được xếp một vị trí đẹp trên bảng xếp hạng quốc gia, là trường đại học mà vô số học sinh khao khát được vào học.
Trong đầu Giang Hành Thâm suy nghĩ một chút về những thông tin liên quan đến trường đại học A, trong trường này ngành nổi tiếng nhất là thiên văn học, trước đây cậu đã từng tra cứu, cảm thấy khá hứng thú với chuyên ngành này.
“Ha ha nếu có thể nhận được đề cử thì tất nhiên là tốt rồi.” Lão Tiền mãn nguyện nói, sau đó nhìn Giang Hành Thâm: “Đây là thầy Trương dạy môn sinh học, sau này có vấn đề gì không hiểu em có thể tìm thầy ấy.”
“Em chào thầy Trương.” Giang Hành Thâm lễ phép chào hỏi theo quy tắc.
“Ừ ừ chào em.” Thầy Trương gật đầu đáp: “Vậy hai người bận gì thì cứ làm đi.”
Bàn làm việc của Lão Tiền đặt ở phía cuối cùng, Giang Hành Thâm đi tới, nhìn Lão Tiền ngồi xuống, lấy phiếu điểm của mình ra từ đống tài liệu trên bàn.
Giang Hành Thâm hiểu được sơ bộ, đây hẳn là phân tích điểm số của cậu, sau đó lại bảo cậu duy trì, khi cậu còn học ở trường cũ, thường giáo viên cũng sẽ tìm cậu sau mỗi kỳ thi, nói về những vấn đề tương tự.
Số liệu trên phiếu điểm cá nhân rất chi tiết, điểm được ghi theo các câu hỏi khách quan và chủ quan trong từng môn học, giúp học sinh dễ dàng tìm ra vấn đề.
Lão Tiền nhìn một lúc rồi đặt nó xuống: “Điểm số của em ở mỗi môn đều rất cân bằng, đạt đến mức điểm như vậy thì thầy không còn gì hay để nói nữa.”
Điều này hơi khác so với những gì Giang Hành Thâm dự đoán, cậu tưởng Lão Tiền sẽ nói cậu nên tập trung vào môn ngữ văn và tiếng Anh nhiều hơn.
Các môn tự nhiên khác cậu gần như mỗi môn đều sắp đạt được điểm tuyệt đối, chỉ có hai môn ngữ văn và tiếng Anh là chênh lệch mấy chục điểm.
Cậu dừng một chút: “Vậy thầy tìm em là vì có chuyện khác ạ?”
Lão Tiền gật đầu thừa nhận: “Thầy gọi em đến chủ yếu là để hỏi, em có muốn chuyển đến lớp chọn tốt nhất của khối chúng ta không?”