Lý Tọa Sơn chết lặng cả người.
Anh ta nghĩ nát óc cũng không ra, chỉ với mấy câu nói ngắn ngủn như vậy mà đã lật ngược cả tình huống trong phòng học.
Đồng đội lâm thời trên xe không đáng tin, hai người kia chỉ vì chút lợi ích mà trở mặt với mình.
Siết chặt nắm tay, anh ta không cam tâm.
Nhưng hiện tại 4 đấu 1, tên lông vàng kia lại chẳng để ý lợi ích được mất, anh ta chỉ có thể đồng ý.
Đáng ghét! Vốn dĩ có thể không tốn chút sức nào mà lấy được danh ngạch lớp học tốt nhất, giờ lại phải bỏ tiền tiêu vặt ra, biết vậy bốc thăm ngay từ đầu còn hơn, sau đó lại đi uy hiếp hăm dọa người có lớp học tốt, đe dọa họ giao ra tờ giấy là được.
Còn về những người khác thấy như thế nào thì có liên quan gì đến anh ta?
Nhưng việc đã rồi, anh ta đã mất hai đồng đội, 1 đấu 4 là không thực tế, chỉ có thể bị ép buộc tán thành.
Hứa Tri Ngôn đem 5 tờ giấy trải ra trên bàn giảng dạy.
Các lớp học lần lượt là 1, 3, 6, 9, 10.
Lớp học tốt nhất và tệ nhất đều ở đây, khỏi phải nói cũng biết trình độ hỗn loạn của hai lớp cuối cùng sẽ gấp bội.
“Tôi sẽ xác định một chút quy tắc đấu giá.” Hứa Tri Ngôn cầm một tờ giấy lên.
“Bắt đầu đấu giá từ Lớp 1, người ra giá cao sẽ có được tờ giấy, nhưng đấu giá mà, khó tránh khỏi việc chênh lệch giá cả, vì phòng ngừa tâm trạng mọi người mất cân bằng, giao dịch xong, người đấu giá thành công sẽ mang tờ giấy rời đi.”
“Sau cùng, người không đủ tiền đấu giá tờ giấy sẽ được chia lợi ích công bằng, tiến hành bốc thăm chia lớp. “
“Có ai có dị nghị không? Hoặc có ai cảm thấy không được công bằng hay không?”
Quy tắc rất đơn giản.
Vẻ mặt Lý Tọa Sơn không được vui vẻ, những người khác tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói được là kì lạ ở điểm nào.
Đấu giá bắt đầu.
Tờ giấy có ghi số 1 được giơ lên, Kim Thịnh liếc nhìn Hứa Tri Ngôn giơ lên một ngón tay trên bục giảng, giá khởi điểm 100.
Lý Tọa Sơn không ngờ vừa mới bắt đầu đối phương đã ra giá cao như vậy, anh ta đè nén tức giận hét giá: “110!”
“120.” Kim Thịnh trực tiếp ra giá giống như không nhìn thấy biểu tình của Lý Tọa Sơn vậy.
“130! Người anh em này, tôi cảm thấy cậu không cần thiết phải giành vào Lớp 1 đâu, cậu nhìn như học sinh vậy sẽ dễ hòa nhập thôi, cậu dừng tay anh nhận phần ân tình này của cậu.” Lý Tọa Sơn khuyên nhủ nói.
Trải qua nhiều phó bản, anh ta hiểu rõ độ biến thái của trò chơi, thứ đồ có xếp hạng như này, chênh lệch thứ tự trước sau lớn đến mức không tưởng tượng được.
*Xếp hạng từ Lớp 1 đến Lớp 10, Lớp 1 cao nhất, lớp 10 thấp nhất, sự khác biệt của mỗi lớp khác nhau, ví như lớp 1 dễ hòa nhập, lớp 2 khó hơn 1 chút, dần dần các lớp về sau sẽ tăng độ khó lên chưa kể không biết có tình huống nào khác xảy ra không.
Dựa vào tình huống tối qua, khó mà đoán được liệu học sinh trong lớp tệ nhất có phải đều là con người không.
Anh ta tuyệt đối không đi đến lớp học cuối cùng!
“140.” Kim Thịnh xem lời anh ta nói như không khí.
“… 150!”
Lý Tọa Sơn nghiến răng hét giá, hôm qua anh ta chạy trốn với hai NPC kia cũng chỉ kiếm được 200, đây đã là giới hạn của anh ta rồi.
Dựa theo suy đoán của anh ta, đối phương cũng chỉ có 200 không hơn không kém.
Quả nhiên, Kim Thịnh nhìn lên bục giảng rồi từ bỏ đấu giá.
“Tôi không cần nữa, tiền của tôi không đủ vẫn là chừa lại dùng khi cần thiết.”
Ngay khi Lý Tọa Sơn thở phào nhẹ nhõm thì một giọng nói yêu kiều vang lên, khiến hiện trường tràn ngập mùi thuốc súng.
“Tôi cũng muốn đến Lớp 1! 160!”
Lý Tọa Sơn vạn vạn không ngờ Diêu Tiên Tiên thoạt nhìn ngoan ngoãn này lại đột nhiên ra giá, anh ta qua đầu trừng cô gái không biết tốt xấu này rồi nghiến răng nghiến lợi tăng giá.
“170, Diêu Tiên Tiên cô được lắm!”
“Quá khen quá khen~~~~~ 180!”
“190,… thôi bỏ, tôi không cần nữa!” Lý Tọa Sơn rốt cuộc dừng tay nhường lại tờ giấy Lớp 1.
Diêu Tiên Tiên vừa chạy vừa nhảy đến bên bục giảng, cả người như dính chặt lên Hứa Tri Ngôn, bây giờ so ra mọi người mới phát hiện cô gái yếu ớt này còn cao hơn Hứa Tri Ngôn một chút.
Lảm nhảm tí ạ:
Hóa ra Ngôn Ngôn vừa lùn vừa thâm ạ. Độ thâm của bé nó về sau sẽ từ từ hiện ra á, ngay từ 3 4 chương trước đã bắt đầu nhen nhóm òi.