Đèn hành lang của thư viện vậy mà vẫn còn đang bật.
Bởi vì đạo cụ trong trường cảnh đặc biệt đã bị người khác sử dụng qua, cho nên Hứa Tri Ngôn ngầm thừa nhận rằng đã có những người chơi khác tiến vào bên trong thư viện.
Để tránh những xung đột không cần thiết, cậu cật lực không để phát ra âm thanh nào.
【Cốt truyện nhánh: Quái vật sa đọa 】
【Tiến độ: 0%】
【Nhắc nhở nhiệm vụ: Phòng tư liệu tầng 2 của thư viện 】
【Thời gian còn lại: 9 phút 30 giây 】
Lúc trước lãng phí quá nhiều thời gian, khi thời gian của nhiệm vụ phụ còn không đến 10 phút thì màn hình sẽ bắt đầu đếm ngược.
Hứa Tri Ngôn tăng nhanh bước chân.
Trò chơi rẻ rách này đến quái vật trong phó bản còn lừa, ai mà biết được nếu nhiệm vụ phụ thất bại thì sẽ nhận được hình phạt gì.
Giống như biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì, màn hình hiện ra thêm chi tiết hình phạt khi nhiệm vụ thất bại.
【Ghi chú: Nếu nhiệm vụ phụ thất bại, người chơi sẽ không chịu bất cứ tổn thất nào, chỉ có điều những quái vật có liên quan sẽ trực tiếp tiến vào trạng thái điên cuồng, vĩnh viễn không thể khôi phục lý trí. 】
Mất đi lý trí? Khúc Quý?
Hứa Tri Ngôn gần như bị trò chơi này làm cho tức cười.
Trừ phi khoảng thời gian kế tiếp, mỗi ngày cậu đều qua đêm ở bên ngoài, chứ trong phòng chứa một con quái vật mất khống chế thì cậu còn trái ngon để ăn chắc.
Bên trong hành lang tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân lúc có lúc không.
Một mạch đi đến tầng hai, không hề gặp thêm bất kì người chơi nào khác, Hứa Tri Ngôn cảm thấy vận khí tối nay của mình cũng không tồi.
Nhưng trực giác sai lầm này chỉ duy trì đến khi cậu tìm thấy phòng hồ sơ.
Không giống như những cánh cửa đang mở ra của những phòng đọc sách khác, cửa lớn của phòng hồ sơ đóng kín, không hề có ý mở ra đối với bên ngoài, cũng may cửa sổ không có khóa, Hứa Tri Ngôn kéo ra cánh cửa sổ thủy tinh cao hơn nửa người, trèo lên khung cửa nhảy vào trong.
Diện tích phòng hồ sơ rất lớn.
Có vẻ như được hợp thành từ ba phòng học.
Trên các bức tường phía trước và sau có in một số thứ giống như biểu ngữ (slogan).
[Nhà trường không được sử dụng thông tin sai lệch để xác lập học tịch của học sinh. ]
[Không được sao chép thông tin xác lập học tịch……. ]
*Học tịch: sổ sách đăng ký họ tên học sinh, chuyên chỉ tư cách làm học sinh của một trường nào đó.
Những giá sách cao hơn 2m được sắp xếp ngay ngắn, mỗi giá sách đều có nhãn phân loại treo ở bên cạnh, nhờ vào ánh sáng ngoài hành lang có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hồ sơ học tịch học sinh, sổ ghi chép những sự việc trong khuôn viên trường, album ảnh, chứng thư nhận cúp, ghi chú trừ điểm,…
Trong đó giá sách phân loại hồ sơ học sinh là nhiều nhất, chiếm trọn phạm vi của hai phòng học, tư liệu mỗi học sinh đều được phân ra đựng trong từng hộp hồ sơ, mỗi người một hộp.
Nhưng sau khi Hứa Tri Ngôn nhanh chóng xem qua nhãn hồ sơ trên giá sách, trong lòng cậu lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Những giá sách này chỉ ghi là hồ sơ học sinh, cụ thể là hồ sơ học sinh của lớp nào thì không ghi ra, thậm chí có hồ sơ còn không có tên, phải mở ra nhìn vào thì mới biết được là hồ sơ của người nào.
Quả nhiên, trên bàn của quầy lễ tân có một quyển sổ ghi chép, bên trên có ghi lại nội dung công việc.
[Hôm nay: Hồ sơ học sinh đã được làm mới, hiệu y đến đưa hồ sơ không sắp xếp chúng theo thứ tự quy định, thật là một lão già đáng ghét… ]
[Nhiệm vụ của ngày mai và ngày kia: Tìm một vài học sinh đến sắp xếp hồ sơ ngay ngắn theo phân loại của từng lớp học, cộng thêm điểm cho những học sinh đến giúp đỡ.]
Không khó để nhận ra từ lời nhắn mà NPC để lại, những hồ sơ này bị rối loạn không theo trình tự bình thường, cho dù tìm học sinh đến giúp đỡ, thì cũng phải mất hai ngày để sắp xếp.
Có vài tờ giấy photo bị đè bên dưới quyển sổ.
Trên tờ giấy được ghi chép dày đặt, tên học sinh được ghi chép theo thứ tự từng lớp, đằng sau mỗi cái tên là ghi chú tình trạng học sinh hiện tại, số học sinh nghỉ học hoặc bị đuổi rất ít.
Hứa Tri Ngôn hít một hơi.
Đây là muốn cậu tìm ra hồ sơ của Khúc Quý trong cái đống này?
Không thể nào, quá nhiều rồi, trừ khi cậu là người được trời chọn, rút vài lần là trúng, nhưng trong trò chơi này chắc chắn là không thể!
Đầu tiên cậu phải xác định được hồ sơ của Khúc Quý thật sự nằm ở đây.
Danh sách được trải ra, lo lắng bật đèn sẽ dẫn đến NPC hoặc thu hút người chơi khác, Hứa Tri Ngôn chỉ đành bật đèn pin, nhanh chóng tìm kiếm tên Khúc Quý.
Khi còn lại 5 phút đếm ngược, rốt cuộc cậu cũng tìm được lớp học của Khúc Quý.
[Khối 22 lớp 04, Khúc Quý (tạm nghỉ học) ]
Hứa Tri Ngôn cất tờ danh sách lớp này vào túi, cầm đèn pin đi về phía những giá sách san sát nhau.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả lần lượt phát ra âm thanh ‘không được’.
【Lần này là không được thật. 】
【Tôi cũng nghĩ vậy, nhiệm vụ phụ này cuối cùng cũng phải bỏ qua. 】
【5 phút? Đừng nói là tìm hồ sơ của Khúc Quý trong đống giá sách này, dựa vào thể trạng của Hứa Tri Ngôn, chạy 2 vòng quanh phòng còn không đủ. 】
【Bỏ qua đi, chỉ là một nhiệm vụ phụ thôi mà~~~~】
【Đối với thể lực phế vật của Tiểu Bách Vạn mà nói quả thật quá là khó khăn. 】
【Nếu hoàn toàn vứt bỏ nhiệm vụ phụ này thì cậu bé ốc đồng sẽ đi đời đó! Nói thật tôi khá thích cậu ta. 】
【…… Lầu trên đã bỏ qua ngoại hình khủng bố của ốc đồng rồi sao? 】
Khác với tiếng cười hi hi ha ha của khán giả trong phòng phát sóng, Hứa Tri Ngôn không tìm kiếm thông tin cá nhân của Khúc Quý giữa đống lộn xộn này.
Cậu chạy thẳng về phía sau phòng hồ sơ và dừng lại trước tủ sách, nơi cất giữ các ghi chép trừ điểm và vi phạm nội quy.
Đã không thể tìm được hồ sơ cá nhân thì bắt đầu từ chỗ này đi!
Nếu không xảy ra chuyện gì, thì làm sao Khúc Quý lại trở nên như vậy?
Hồ sơ ở đây đều được sắp xếp ngay ngắn, ngoài hộp giấy đựng hồ sơ thì còn có một thùng giấy lớn bên dưới.
Nhanh chóng tìm được hộp hồ sơ vi phạm của học sinh khối 22, Hứa Tri Ngôn trực tiếp lấy ra hết những tờ giấy bên trong, hộp thì ném qua một bên.
Họ Kim nào đó nuôi thú cưng là một con cá sấu, Vương gì đó Lâm vi phạm sử dụng thiết bị điện công suất lớn, Cung nào đó Lý nào đó đánh nhau….
Những tờ giấy A4 đã xem xong đều được xếp xuống dưới cùng.
Kèm theo mùi mực cũ kĩ, rốt cuộc cậu cũng tìm thứ mà mình muốn.
[Vụ ánh giết người khủng khiếp trong khuôn viên trường]
[■■Ngày, hung thủ Khúc nào đó vì bất mãn trong lòng, cầm dao hành hung, đâm mười mấy bạn học cùng lớp bị thương, dẫn đến cái chết của 16 người, hành vi cực kì xấu xa, phê bình trừ điểm và đuổi học,… ]
[Hung thủ: Khúc nào đó]
[Nạn nhân: Vương nào đó Văn, Từ nào đó Lạc,…. ]
Mặt sau có dán hình của hung thủ, tuy đôi mắt đã bị làm mờ, nhưng chỉ cần dựa vào nửa dưới gương mặt đã nhận ra là Khúc Quý, vết sẹo uốn khúc rất chói mắt.
Nội dung làm người ta hãi hùng khiếp vía, một bức ảnh làm người xem kinh sợ được dùng để làm chứng cứ, kẹp ở bên trong.
Sau khi cậu xem xong văn kiện, giao diện trò chơi hiện ra.
【Cốt truyện nhánh: Quái vật sa đọa 】
【Tiến độ: 50% 】
【Nhắc nhở: Chúc mừng người chơi tìm được tư liệu liên quan, tiếp theo chỉ cần đem thư mời thôi học và hung khí giao cho người cần giao, thì có thể làm người đó bị đuổi học, không thể tiếp tục làm phiền người chơi. 】
Một tấm thư mời thôi học không ghi rõ họ tên đột nhiên xuất hiện trên tay Hứa Tri Ngôn.
“Thôi học?”
Cậu không ngờ rằng sau khi hoàn thành cốt truyện nhánh thì sẽ làm Khúc Quý bị thôi học, nhưng dù sao việc giết chết mười sáu người liên tiếp là quá bất ngờ.
Ngay cả những người chơi đang xem phát sóng trực tiếp cũng phải ngạc nhiên.
【Mẹ kiếp, nhìn không ra thì ra tên ốc đồng này lại hung dữ vậy sao? 】
【16 người? Một học sinh liên tục chém giết 16 người thì cũng trâu bò rồi đó! 】
【Không nên như vậy, Khúc Quý đó thoạt nhìn tính cách không tồi, chỉ là thiếu thốn tình cảm và tự ti thôi. 】
【Một con gà yếu ớt có thể cầm dao giết người sao? 】
【Đợi đã! Các người xem Tiểu Bách Vạn đang làm gì kìa!】
【?? Hử?? Sao cậu ta lại xé thư thôi học rồi? 】
【Má! Tiểu Bách Vạn muốn tạo bug hả? 】
【Cũng có thể? Ở đây không có giới hạn thời gian, cậu ta có thể làm cho cậu bé ốc đồng kẹt lại trong tình huống hỗn loạn hiện tại. 】
Bên trong màn hình, Hứa Tri Ngôn trầm mặc chốc lát, đem thư thôi học trong tay xé bỏ.
Vụn giấy như bông tuyết rơi xuống.
Cậu cúi xuống, lấy thùng carton ở dưới cùng của giá sách ra.
Trong đó có một con dao găm nhuốm máu, được niêm phong trong túi vật chứng, bên trên có tên của Khúc Quý được ghi bằng bút lông.
Qua chiếc túi đựng, Hứa Tri Ngôn dường như thấy được những vệt máu vẫn đang chuyển động trên dao găm, cậu nhếch môi cười nhạt, nhẹ nhàng nói.
“Thư thôi học này không nên đưa cho bất cứ người nào.”
“Cạm bẫy trong nhiệm vụ không ít, nói thật, tôi đã bắt đầu mong chờ vào phần thưởng phía sau rồi.”
Cậu không phải không tin Khúc Quý sẽ giết người.
Con người dưới tình huống bị áp bức đến cùng cực, việc gì cũng có thể làm ra được.
Tất cả những việc cậu làm đều dựa theo suy đoán của bản thân, không phải muốn sự việc phát triển theo hướng xấu đi, cũng không phải là muốn tạo bug cho hệ thống.
Tuy rất khó để tưởng tượng, một người có tính cách ôn thuận như Khúc Quý lại có thể làm ra việc đáng sợ như vậy, nhưng trước khi chân tướng thật sự lộ ra, thì cậu sẽ không đứng về bên nào cả, đó là phẩm cách mà cậu có được sau khi làm quần chúng ăn dưa nhiều năm.
“So với nhân phẩm của Khúc Quý, tôi càng tin tưởng đôi mắt của bản thân hơn.”
Ghi chú nửa đầu của nhiệm vụ là ‘người chơi cần tìm được cơ hội đi vào quá khứ trong vòng 2 tiếng đồng hồ’.
Mà khi cậu tìm được đạo cụ liên quan, thì nhiệm vụ lại tiếp tục đưa ra nhắc nhở và đạo cụ mới, chỉ có đem đồ vật đưa cho quái vật thì mới tránh được phiền nhiễu.
Hứa Tri Ngôn có thể xác định, trọng điểm ban đầu của nhiệm vụ là tiến vào quá khứ.
“Chứng cứ không giao cho cảnh sát, mà giữ lại trường học.”
“Trong hồ sơ, Khúc Quý không bị cho thôi học mà chỉ tạm thời nghỉ học.”
“Quan trọng nhất là, những người được gọi là nạn nhân này vẫn đang tồn tại tốt đẹp trong hồ sơ.”
Cậu lấy ra tờ danh sách có liên quan đến lớp của Khúc Quý, tên của những người Vương, Lý, Từ gì gì đó đều ở trạng thái đang theo học, chỉ có Khúc Quý là tạm nghỉ.
Với lại biểu ngữ trên tường của phòng hồ sơ đã viết rất rõ ràng, không được sử dụng thông tin sai lệch để xác lập học tịch.
Mâu thuẫn xuất hiện quá mức trùng hợp, cậu nói ra nghi hoặc của mình một cách chi tiết.
“Những thứ được viết trên tư liệu án mạng vườn trường này.”
“Rốt cuộc có từng phát sinh qua hay không?”
Trước đây, trong trường cảnh đặc biệt, hệ thống nhắc nhở không chỉ thông báo chiến lược ứng phó mà còn hạn chế suy nghĩ của người chơi, đặc biệt nêu rõ chỉ có thể dập tắt ba quái vật. Vậy lần này, nhắc nhở của hệ thống có phải cũng cố ý đưa ra những gợi ý làm người chơi hiểu sai hay không?
Nói xong, Hứa Tri Ngôn nhấn mở giao diện hệ thống.
Đúng như dự đoán, sau khi cậu xé thư thôi học, nhiệm vụ phụ đã được làm mới, không nhìn thấy ghi chú có tính mê hoặc đó nữa.
【Cốt truyện nhánh: Quái vật sa đọa 】
【Tiến độ: 50% 】
【Ghi chú: Chúc mừng người chơi tìm được cơ hội tiến vào quá khứ! 】
【Xin người chơi chuẩn bị tiến vào quá khứ 】
Đọc xong chữ cuối cùng, Hứa Tri Ngôn nhanh chóng nằm xuống tại chỗ, làm tư thế thoải mái, vừa mới lăn lộn trong trường cảnh đặc biệt, thể lực đã cạn kiệt, bây giờ có thể nghỉ ngơi bao lâu thì nghỉ bấy lâu.
Nếu biết sớm hơn thì cậu đã nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục.
Một lúc sau, bóng tối xâm chiếm.
Nhiều suy nghĩ chạy qua tâm trí cậu trước khi cậu ngất đi.
Tráp thời gian nghe có vẻ rất lợi hại, dùng như thế nào đây, là đạo cụ cấp độ bao nhiêu, mong chờ quá đi, nếu bản thân không dùng được có thể đem đi bán không,…..
P/s:
Trời, ai cứu cứu cái não khôn của tui, nhức não quéeeee.