Khuôn viên trường chỉ le lói vài ngọn đèn đường.
Hứa Tri Ngôn và Bạch Tẫn còn chưa đi đến cửa hông thì đã nhìn thấy đám bảo tiêu canh giữ ở đó đang nói chuyện với tài xế xe chở hàng đã đến nơi từ trước.
“Nè các anh em, tôi biết buổi tối mọi người có hoạt động ở đây, nhưng không phải tôi còn chưa đi vào hay sao? Tôi nói rồi tôi ở đây chờ người, có một ông chủ nhỏ nhờ tôi đi đưa giúp đồ vật.”
“Không được thưa tiên sinh, xin anh mau chóng rời đi, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa.”
“Hey, mọi người đều là người làm công, các người cũng đâu phải cảnh sát, dựa vào đâu mà không cho tôi đậu ở chỗ này? Một lát nữa là tôi đi ngay.”
Tài xế giải thích nhưng cũng không có ý rời đi.
Hai bảo tiêu có chút không kiên nhẫn, bảo tiêu cao cao vươn tay muốn lấy súng, dù sao đây cũng chỉ là một trấn nhỏ hẻo lánh không có camera giám sát, chết vài người cũng không phải vấn đề lớn gì.
Hứa Tri Ngôn thấy vậy, cúi đầu áp vào tai Bạch Tẫn nói: “Lát nữa cúi đầu xuống đừng nói chuyện.”
Nói xong cậu nhanh chóng đi đến trước mặt bảo tiêu.
“Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng gặp được người sống rồi.”
Điều chỉnh cổ áo một chút, vẻ mặt Hứa Tri Ngôn có chút ngạc nhiên và xấu hổ, ngượng ngùng cười.
“Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, làm sao để đi đến hội trường? Nơi này cũng lớn quá rồi, tôi và… người yêu của tôi đều bị lạc đường.”
Cậu vốn định nói là con gái của mình, nhưng nhìn sang Bạch Tẫn gần như cao bằng mình, vẫn là tạm dừng một lát rồi đổi sang từ khác.
Đáng ghét quá đi, tại sao dinh dưỡng không đủ mà lại có thể cao đến như vậy?
Rõ ràng lúc co ro trong lồng nhìn nhỏ bé biết bao, không ngờ lúc đứng lên thì từ cổ trở xuống đều là chân!
Bảo tiêu nhìn nhau, thu lại súng, đánh giá người thanh niên mặc bộ tây trang không vừa người và cô gái mặc bộ đồ lố bịch đang cúi đầu trước mặt.
Sự đánh giá trong im lặng này dường như làm Hứa Tri Ngôn rất khó chịu, cậu bĩu môi thu lại nụ cười, sau đó liền tức giận thét lên: “Các người cũng xem thường tôi?”
“Mẹ nó! Lũ tạp chủng các người dựa vào đâu mà xem thường tôi? Là vì tôi không có tiền sao?”
Nói xong, cậu tháo kính quăng xuống đất, chân dùng sức giẫm vài cái, làm ra bộ dạng thần kinh không được bình thường, hắng giọng chửi ầm lên.
“Nhưng tôi không còn cách nào khác! Các người có biết tôi khó khăn cỡ nào mới có được danh ngạch vào đây không!Nếu không phải bởi vì bệnh của vợ tôi, tôi mẹ nó không thèm tới đây! Mấy thứ như các người có ngon thì đánh chết tôi đi, các người dám không?”
Đám bảo tiêu hoàn toàn không ngờ đến người trước mặt này lại đột nhiên lớn tiếng chửi rủa, làm khó làm dễ, nhưng dù nói thế nào, cho dù có ăn mặc tệ hại ra sao, thì cũng là ‘khách hàng’ của buổi nghi thức này.
Hai người bảo tiêu đều nghĩ như nhau, vội vàng xua tay.
“Tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không có…”
“Không có? Tuy các người mặc đồ tốt hơn tôi nhưng chẳng phải vẫn làm chó canh cửa cho người ta đó sao? Các người có tư cách gì xem thường tôi… Anh! Còn anh nữa! Tài xế xe hàng? Dám xem trò cười của tôi?”
Nói rồi Hứa Tri Ngôn đi đến phía cửa, gân xanh trên trán nổi lên, dường như đã tức giận cực độ nhưng không dám xả giận với mấy bảo tiêu cao to mà ngược lại vươn tay ra lan can cửa, nắm lấy cổ áo của tài xế xe hàng đang ngơ ngác chửi bới vài câu.
“Nhìn? Còn nhìn nữa tôi sẽ để hai bảo tiêu này giết chết anh! Tôi cảnh cáo…”
Sau cùng, cậu dựa lên cửa nhỏ giọng nói mấy chữ phía sau: “Đem xe đỗ ở cửa chính trường học, sẽ có người mang tiền đến tìm anh.”
Xong việc cậu thả cổ áo tài xế ra, nhìn bóng lưng đối phương hoang mang chạy đi, rồi quay đầu lại như một con gà trống kiêu ngạo.
Hai bảo tiêu không muốn chọc ghẹo đến cậu, nhanh chóng chỉ đường đi đến hội trường, mau chóng tận lực mà tiễn đi khách hàng ôn thần này.
Trước khi đi, Hứa Tri Ngôn còn hung tợn trừng mắt nhìn hai tên bảo tiêu.
Đợi đến khi cậu dắt Bạch Tẫn rẽ vào giao lộ tiếp theo, tất cả cảm xúc bạo nộ đều tiêu tan hết, dường như người vừa giận dữ thất lễ lúc nãy không phải là mình.
Bạch Tẫn kéo tay áo của Hứa Tri Ngôn, không nói gì.
“Dọa đến cậu rồi à?” Hứa Tri Ngôn vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu ta, thở dài nhẹ nhõm, cho màn biểu diễn vừa rồi của mình 7 điểm.
Phần lớn thời gian, cậu đều yêu cầu bản thân phải hỷ nộ không hình không sắc.
*Hỷ nộ không hình không sắc 喜怒不形于色, phiên âm xǐ nù bù xíng yú sè là một thành ngữ, ý nghĩa: cảm xúc vui mừng và phẫn nộ đều không thể hiện trên mặt.
Nhưng mà muốn trở thành một người làm ăn đạt tiêu chuẩn, thì kỹ xảo biểu diễn là không thể thiếu được, nếu không làm được việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vậy chi bằng cậu đi nhặt rác kiếm sống còn hơn.
Bạch Tẫn lắc đầu, chỉ là nắm chặt tay áo không buông, cực kì bất an.
Hứa Tri Ngôn muốn nói gì đó.
Nhưng tình huống trước mắt quả thật không dễ dàng lạc quan.
Cửa hông phía bắc không chỉ bị khóa, mà còn có hai bảo tiêu canh chừng, nói không chừng những nơi khác đều như vậy.
Bom khói trên người đã hết sạch, không thể nào hạ gục hai tráng hán cao to trong một lần được, cách duy nhất là tìm một nơi không có người đưa Bạch Tẫn rời đi mới là tốt nhất.
Trong khi hai người đang chậm rãi đi về phía trước, thì có mấy bảo tiêu chạy ngang qua, trong đó có một người dùng bộ đàm liên lạc với đồng bọn.
“Cái gì? Có người đột nhập vào nơi diễn ra nghi thức? Máy ảnh?”
“Đã bắt được chưa? Vẫn chưa? Được rồi, chúng tôi sẽ lập tức lục soát các tòa nhà xung quanh.”
“Nhất định không được để tên đó chạy thoát!”
Sau khi mấy người đó chạy đi, Hứa Tri Ngôn nhanh chóng dắt theo Bạch Tẫn chuyển đổi hướng đi.
Cậu vốn đã cảm thấy phóng viên Lưu sẽ rớt dây xích, bây giờ dự cảm đã thành sự thật, cậu cũng không thể bỏ mặc phóng viên Lưu không lo.
Nhìn sang Bạch Tẫn bên cạnh, dường như đối phương đang sợ hãi điều gì đó.
Hứa Tri Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể càng dùng sức nắm lấy tay đối phương.
Hai người quanh đi quẩn lại nhưng lại không đi theo chỉ dẫn của bảo tiêu để đi đến hội trường, mà đi về phía cổng lớn của trường học.
Đây là nơi gần trấn nhỏ nhất trong trường học, đồng thời cũng là nơi sáng nhất toàn trường vào ban đêm, đèn đuốc sáng trưng cả khu vực, cây cỏ tươi tốt, phồn thịnh.
Tài xế xe hàng vẫn chưa đến, cửa chính cũng chưa mở.
Sự hỗn loạn trong hội trường nhỏ đã ảnh hưởng đến việc điều động nhân lực, hiện giờ ở đây không có ai, chỉ có duy nhất cánh cửa lớn đang đóng kín.
Hứa Tri Ngôn đưa Bạch Tẫn đến chỗ bồn hoa gần với cánh cửa, tìm một bồn hoa xung quanh có nhiều ánh sáng nhất, đem người nhét vào bụi cây cạnh đó.
Những bụi cây màu xanh lục đậm được ánh sáng chiếu vào, soi ra những chiếc bóng gần như tối đến mức không thể phân biệt được, một số loài thực vật có hoa màu hồng rải rác đang bong tróc từng cánh hoa, dường như hoàn toàn phù hợp với bộ trang phục quê mùa màu xanh hồng của Bạch Tẫn.
Phòng phát sóng im lặng trong chốc lát, khán giả vô cùng kinh ngạc.
【Đù đù đù! Thì ra là vì ngụy trang sao?】
【Là tôi nông cạn rồi! Tôi còn tưởng Tiểu Bách Vạn đang ở tầng một, nhưng hóa ra cậu ta đã ở tận tầng năm!】
【Mẹ nó chứ đèn chiếu xuống cái tối thui! Đừng nói bảo tiêu, đứa trẻ đó nấp ở đó không động đậy tôi cũng không nhìn thấy được!】
【Đứa trẻ? Má ơi thằng nhóc này sắp cao bằng Tiểu Bách Vạn rồi hahahahaha】
【Huhu sau này tôi không dám chê bai thẩm mỹ của Tiểu Bách Vạn là quê mùa nữa!】
【Xếp hàng với lầu trên, mặt tôi đau quá!】
【Chờ đã, cho nên cậu ta đã dự đoán được tình hình hiện tại rồi sao…】
【Tôi cảm thấy Tiểu Bách Vạn không phải đang ở tầng năm, cậu ta ở trên tầng khí quyển mẹ rồi!】
Trước khi tách ra, Hứa Tri Ngôn phát hiện Bạch Tẫn vẫn nắm chặt quần áo cậu không cho cậu đi, cậu chỉ có thể bất dĩ ngồi xổm xuống, gỡ từng ngón tay của đối phương ra.
“Cậu ở đây chờ tôi, một lát nữa tôi sẽ quay lại.” Cậu nói.
“Anh phải đi cứu tên phóng viên kia sao?” Bạch Tẫn hỏi ngược lại, giọng nói vậy mà lại có chút run rẩy.
Hứa Tri Ngôn đang gấp phải đi, không kịp suy nghĩ tại sao Bạch Tẫn lại biết việc của phóng viên Lưu, cậu trầm giọng bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ dẫn cậu đi.”
Nói xong cậu bước qua lùm cỏ rời khỏi chỗ bồn hoa.
Bạch Tẫn bị bỏ lại tại chỗ, ôm đầu gối rúc vào trong bóng tối.
Đôi mắt vàng kim mở ra, trong ánh mắt trộn lẫn tuyệt vọng và kỳ vọng mà nhìn về hướng thanh niên chạy đi, nỉ non nói.
“Tôi lại tin tưởng anh thêm một lần.”
“Tin tưởng anh sẽ không bỏ lại tôi.”
Hội trường nhỏ của Trường học khiếm thị không yên tĩnh như mọi khi, mà có chút ồn ào huyên náo.
Thuận theo phía cửa sau đi vòng đến hiện trường, Hứa Tri Ngôn giả dạng thành một khách mời lẩn vào bên trong.
Hội trường không được tính là lớn, tổng cộng có mười mấy hàng ghế, tấm rèm màu đỏ sậm đã cũ, chắc là đã lâu không được sử dụng, chỉ có sân khấu là được chà đến mức sáng bóng, hiển nhiên là đã được chuẩn bị kĩ càng cho nghi thức.
Phần lớn người ở đây đều là người có tiền đến tham gia nghi thức, Vương Lai sớm đã bị việc có người đột nhập làm cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không có xuất hiện tại hiện trường.
Hứa Tri Ngôn đi ngang qua đám đông xung quanh mà không gây chú ý, tiến vào hậu trường, lạng lách đi tới nhà vệ sinh bỏ hoang ở hậu trường của hội trường nhỏ.
Sau khi xác nhận không có ai đi ngang qua, cậu mới nhỏ giọng mở miệng: “Bảo tiêu đều ra ngoài rồi, ở đây an toàn.”
Vừa dứt lời, trần nhà của gian phòng vệ sinh thứ hai xuất hiện một khe hở.
Khe hở càng lúc càng lớn, cái đầu dơ bẩn của Lưu Dịch thò ra từ bên trong.
Ẩn nấp ở trường học tận 3 tháng, nghị lực của anh ta không phải bình thường.
Tuy rằng không lên kế hoạch để trốn đi, nhưng Lưu Dịch rất có tay nghề trong việc lẩn trốn dòng người qua lại, anh ta dám đánh cả bảo tiêu, ngay cả hiệu trưởng cũng không biết nơi này có chỗ trốn.
Phát hiện người đến là Hứa Tri Ngôn, Lưu Dịch nhanh chóng bò xuống từ trên trần nhà, vẻ mặt lo lắng.
“Làm sao đây, máy ảnh của tôi vừa bị cướp mất rồi, nếu không phải tôi chạy nhanh, nói không chừng cũng sẽ bị bắt đi mất! Aaaaaa! Làm sao đây!”
“…” Hứa Tri Ngôn vốn muốn mở miệng kêu phóng viên Lưu tự mình đi đến cửa chính bỗng dừng lại, muốn nói lại thôi.
Có lẽ biết trước đối phương muốn hỏi gì, Lưu Dịch giành trả lời trước: “Không được, không thể không cần máy ảnh, chỉ có mấy tấm ảnh trong đó mới là chứng cứ mạnh mẽ nhất! Nếu không có chúng tôi không có cách nào vạch trần bọn họ!”
Hứa Tri Ngôn nhéo nhéo sống mũi, cảm thấy người phóng viên trước mặt này là viên đá cản đường mà trò chơi giao phó cho cậu.
Nếu không phải giao diện trò chơi hiển thị không có nhiệm vụ nào, thì cậu thật sự nghi ngờ con hàng này là NPC chuyên môn thiết kế chướng ngại vật, không thì tại sao lại có thể đánh mất đồ vật một cách tinh tế như vậy!
Hình thức mạnh hơn người, Hứa Tri Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “…Là máy ảnh số à?”
*Hình thức mạnh hơn người 形势比人强: thông thường được dùng trong hình thức bị ép buộc, không thể không chấp nhận hiện thực hoặc trong tình huống chỉ có một lựa chọn duy nhất.
“Đúng vậy, phải lấy thẻ nhớ về mới được.”
“Anh có biết nó đang ở trong tay ai không?” Hứa Tri Ngôn thở dài, may mà không bắt cậu đi cướp lại máy ảnh.
“Lúc đó tôi bị bảo tiêu của bà Giang đụng trúng, là anh ta lấy máy ảnh của tôi, bà Giang dễ nhận ra lắm, sau khi cậu ra ngoài nhìn thấy một người phụ nữ như tủ triển lãm đá quý, trên cổ có đeo sợi dây chuyền có viên kim cương xanh to như trứng chim bồ câu, thì chính là bà ta.”
Đại khái là bệnh nghề nghiệp tái phát, phóng viên Lưu kể luôn nguồn gốc của viên kim cương xanh đó.
“Tôi nhớ nửa năm trước sợi dây chuyền đó đã xuất hiện tại buổi đấu giá tư nhân Aruiz, bị một người nặc danh mua đi, mấy chục triệu lận đó, mắc muốn chết! Bà Giang này còn đúng thật là một nhan cẩu đó.” Anh ta mím môi, thở dài.
*Nhan cẩu (颜狗): Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.
“Được rồi.” Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, “Anh có cách nào tự đi đến cổng trường không?”
“Có! Tôi có thể từ tầng hai đi qua, tôi biết cửa sổ nào dễ leo nhất, chỉ có điều sẽ hơi chậm một chút.”
Hứa Tri Ngôn gật đầu, thầm nghĩ phóng viên Lưu này cũng không quá ngốc, hẹn đối phương lát nữa sẽ gặp nhau ở rừng cây nhỏ ở cửa sau của phòng dạy học số hai.
Từ biệt phóng viên Lưu, cậu không có tùy tiện tiến vào hội trường, mà xoay người mở vòi nước trong nhà vệ sinh, điều chỉnh lại diện mạo trước gương, dùng ngón tay thấm nước để đẩy hết các sợi tóc trên trán ra sau, để lộ ra một gương mặt tinh xảo xinh đẹp.
Làm người đừng có sỉ diện quá.
Trường hợp có thể dùng mặt thì không cần phải động thủ.
Trong lúc giải quyết các vấn đề, Hứa Tri Ngôn luôn giỏi về việc sử dụng các tài nguyên vốn có của bản thân.
Nhìn trái ngó phải, sau khi xác định không có gì trở ngại, cậu đem áo khoác tây trang không vừa người khoác lên cánh tay, chầm chậm đi vào hội trường.
Quả nhiên rất dễ tìm thấy bà Giang.
Thời khắc này bà ta đang vỗ ngực, dường như đối với việc gì đó tâm hữu dư quý.
*Thành ngữ Tâm hữu dư quý 心有余悸: chỉ tuy sự việc đáng sợ đã qua đi, nhưng vẫn còn để lại lo sợ trong lòng.
Hứa Tri Ngôn giả vờ đi ngang qua, vờ như không để ý liếc nhìn một cái, ngơ ngác ngay tại chỗ, dùng âm thanh ôn hòa tán thưởng mà bà Giang có thể nghe thấy được, nói: “Thì ra là ở đây à?”
“Hửm?” Bà Giang nghe thấy tiếng động, chú ý đến thanh niên vừa đi ngang qua.
Vừa mới nhìn thấy đối phương, bà ta đã vẫy tay ra hiệu cho bảo tiêu đang muốn tiến lên lui xuống, mở miệng cười hỏi: “Cái gì ở đây?”
“A, thật xin lỗi, là tôi thất lễ rồi.”
Hứa Tri Ngôn giống như vừa mới phản ứng lại được, kịp thời xin lỗi và giải thích: “Lúc trước khi tôi tham gia một buổi đấu giá đã nhìn thấy qua sợi dây chuyền này, lúc đó chỉ biết là nó bị một người mua nặc danh mua đi, không ngờ lại được nhìn thấy lần nữa tại nơi đây.”
Vừa nói cậu vừa thẹn thùng mỉm cười, tán thưởng khen ngợi: “Sợi dây chuyền này thật sự rất hợp với bà.”
Thật ra nói gì không quan trọng.
Chỉ cần hiểu rõ đối phương là phường nhan cẩu, vậy thì mọi việc đều dễ dàng rồi.
Bà Giang nhìn nốt ruồi nhạt màu sáng chói sinh động dưới chân mày của thanh niên, cảm thấy hài lòng khó tả.
Sau vài ba câu nói, hai người đã trở nên thân thuộc, bắt đầu trò chuyện về sự xuất hiện ban nãy của phóng viên, và chiếc máy ảnh đã được bảo tiêu tịch thu.
Vừa nhắc đến máy ảnh, thấy không khí xung quanh đã ổn rồi, Hứa Tri Ngôn đột nhiên mở miệng: “Thật ra kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng khá tốt đó, hay là để tôi chụp cho bà vài tấm, bà thấy sao?”
Nói xong, cậu liền ảo não, cau mày xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi đường đột rồi.”
Bà Giang không chịu được cảnh người đẹp chau mày, lập tức nhét máy ảnh vào tay thanh niên, giống như tên nhà giàu mới nổi vui vẻ nói: “Chụp! Cứ thoải mái mà chụp!”
Hứa Tri Ngôn cong khóe môi, nhận máy ảnh, lộ ra nụ cười hài lòng.
【Nhan cẩu! Đây là nhan cẩu sao?!】
【Hmu hmu hmu chết tiệt, Tiểu Bách Vạn đổi kiểu tóc khác nhìn đẹp trai quá!】
【Hầy, đôi mắt đó chứa móc câu, ai nhìn vào cũng bị mê hoặc thôi.】
【Nhan cẩu thì sao! Nhan cẩu làm gì sai sao?】
【Liếm liếm tạo hình mới của vợ Ngôn Ngôn! Hít hà!】
【Lầu trên???? Phòng phát sóng trực tiếp có phải trộn lẫn loại người kì quái vào rồi không???】
【Bà Giang bị Tiểu Bách Vạn lừa đến hồ đồ rồi.】
5 phút sau, Hứa Tri Ngôn cầm thẻ nhớ, mượn cớ để quên đồ trên xe, rời khỏi hội trường nhỏ.
Cậu cực kì thuận lợi mà gặp mặt phóng viên Lưu, nhưng cũng chỉ thuận lợi gặp mặt mà thôi.
Việc Bạch Tẫn biến mất, rốt cuộc vẫn bị phát hiện!
“Tên phóng viên lấy máy ảnh lúc nãy đang ở đây! Bắt lấy hắn!” Tiếng gào thét thô lỗ từ đằng sau vang lên.
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thì ra bảo tiêu đã đuổi đến đây rồi, vừa hay nhìn thấy phóng viên Lưu vừa nhảy từ tầng hai xuống.
*Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ – 屋漏偏逢连夜雨 (thiên: vừa, đúng lúc; nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm; trong một câu là 屋漏偏逢连夜雨 ,船迟又遇打头风 – Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong của Phùng Mộng Long. Vế sau có nghĩa là thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu; tóm lại là họa vô đơn chí.
Hứa Tri Ngôn vừa đưa thẻ nhớ và tiền cho phóng viên Lưu, lúc tách ra, cậu rất muốn bảo phóng viên Lưu đến bồn hoa đưa Bạch Tẫn đi, nhưng đối phương vừa nhận được đồ thì vọt nhanh đi, căn bản không kịp nghe cậu nói gì cả.
Nhìn bóng lưng dần biến mất của phóng viên Lưu, Hứa Tri Ngôn mím môi, thu lại biểu tình, xoay người chạy đến hội trường nhỏ.
Cảm giác tình hình đang dần đi chệch khỏi tầm kiểm soát khiến cậu ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Bên phía bồn hoa, Bạch Tẫn vẫn duy trì bộ dạng ôm đầu gối rúc vào trong bụi cây.
Nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, dưới chân cậu không còn là đất trồng nữa, mà là một đống thịt đỏ như máu đang vặn vẹo, thỉnh thoảng có mấy nhãn cầu nhỏ xíu ló ra từ bên trong.
Qua khe hở trên những lá cây, Bạch Tẫn nhìn thấy xe chở hàng đang chạy đến.
Đồng thời cậu ta cũng nhìn thấy phóng viên Lưu đang linh hoạt trèo tường ra ngoài.
Cậu ta lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc quần áo bẩn nhanh chóng lên xe, chiếc xe chở hàng đột nhiên tăng tốc phóng đi, chỉ để lại làn khói thải ra phía sau.
Lúc bảo tiêu đuổi đến, phát hiện đối phương cư nhiên lên xe chạy đi rồi.
Vương Lai cũng thở hồng hộc chạy đến, tức đến nỗi vừa lớn tiếng chửi rủa vừa kêu bảo vệ mở cửa, để bảo tiêu chạy xe đuổi theo.
Phút chốc cả quảng trường nhỏ hỗn loạn không gì bằng, tiếng xe chuyển động ong ong cùng tiếng mắng chửi huyên náo hòa vào với nhau.
Bạch Tẫn nhắm mắt, nản chí ngã lòng.
Cười cười tự giễu cợt chính mình, không hề ngoan ngoãn như khi ở trước mặt Hứa Tri Ngôn.
“Lại là tôi bị bỏ rơi sao?”
“Anh cái tên lừa đảo này…”
Cậu ta nỉ non độc thoại, giọng nói không biết là đang phẫn nộ hay khát vọng, mang theo ý niệm yêu thương bệnh hoạn.
“Nhưng tôi vẫn muốn ở cùng với anh.”
“Tôi tha thứ cho anh… chỉ cần anh ở lại…”
Hỗn loạn dẫn đến sự khủng hỏang, trật tự vũ trụ dường như đang trên bờ sụp đổ.
Không có ai phát hiện, mặt trăng trên bầu trời không còn là màu vàng kim sáng rực nữa, mà trái lại biến thành vừa đỏ vừa tối tăm, cứ như chốc nữa thôi sẽ tràn ra máu tươi.
Mặt đất trở nên mềm mại, như có thứ gì đó muốn phá đất mà ra, tiếng huyết quản chuyển động càng lúc càng lớn, ngay cả bóng đèn trên đèn đường cũng biến thành hình dạng của nhãn cầu, chớp tắt chớp tắt.
Bạch Tẫn cử động tay chân một chút.
Nội tâm cậu ta hiu quạnh, trên mặt không có nửa phần cảm xúc.
Ngay lúc cậu ta đứng dậy, có một đôi tay ấn lấy đầu cậu ta, đem cậu ta ấn xuống đất.
Hứa Tri Ngôn trở mình vào bồn hoa, còn chưa kịp lên tiếng, thì liền nhìn thấy thịt thối và huyết quản dưới chân thiếu niên, toàn thân cậu đều không ổn.
Nhưng tình huống có chút phức tạp, cậu không kịp giả mù.
Chỉ là còn chưa đợi bản thân làm ra động tác gì, thiếu niên trước mặt đã nhào vào lòng cậu, đè cậu lên trên mặt đất, hỏi một câu nặng nề và run rẩy: “Anh không rời đi sao? Anh không có từ bỏ tôi…”
Đột nhiên, những máu thịt dơ bẩn đó biến mất cứ như ảo giác.
Ngay cả mặt trăng màu đỏ trên bầu trời cũng hủy đi màu sắc không may mắn cát tường, khôi phục lại hình dạng bình thường.
Bạch Tẫn cảm thấy thế giới nội tâm cằn cỗi của mình đột nhiên nở hoa, cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời ngập tràn trong lồng ngực cậu ta, lắng nghe tiếng tim đập của người trước mặt, cuối cùng cậu ta cũng tin.
Thì ra, bản thân không bị bỏ rơi.
Hứa Tri Ngôn nhè nhẹ vỗ vào lưng thiếu niên đang nằm bò trên người mình, nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên, tôi đã nói sẽ đưa cậu ra ngoài, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Cậu huơ huơ chìa khóa xe trong tay.
Thực tế, sau khi Hứa Tri Ngôn phát hiện mình đã từng từ bỏ Bạch Tẫn một lần, thì đã chuẩn bị sẵn kế hoạch B, hơn nữa còn thúc đẩy một số việc có liên quan đến phóng viên Lưu.
Nếu như suy đoán những hồ sơ mà bản thân cậu đã để lại nơi này là sự thật, như vậy thì lần trước cậu chắc chắn đã gặp chuyện gì đó khó mà giải quyết được, bắt buộc phải chọn một trong hai.
Tráp thời gian hiển thị (1/3), có khả năng là đã sử dụng qua một lần, cũng có khả năng là chỉ còn một lần sử dụng, giả như tình hình hiện tại là vế sau.
Vậy thì, mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.
Cậu đã từng quay về quá khứ, quen biết với phóng viên Lưu và Bạch Tẫn, trong lúc chỉ chuẩn bị một phương án chạy trốn, cậu đã lựa chọn để cho phóng viên Lưu đi vạch trần bí mật của trường học để cứu trấn nhỏ này, phóng viên Lưu cũng rất nhiệt tình, vạch trần hết bí mật của trường học.
Vậy là Trường học khiếm thị bị đóng cửa.
Nhưng mà khuôn viên rộng lớn này để trống rất là lãng phí, cho nên Trung học Thế Minh đã xuất hiện.
Vấn đề duy nhất là không thể cứu được Bạch Tẫn.
Thiếu niên này đã đợi cậu 10 năm.
Tuy rằng không rõ tại sao lại không có đoạn ký ức này, nhưng Hứa Tri Ngôn tuyệt đối sẽ không phạm cùng một sai lầm lần nữa!
Thở gấp một lát, cậu thử đẩy đẩy Bạch Tẫn, không đẩy được, cậu dứt khoát nằm thẳng trên mặt đất, tiếp tục nói.
“Tôi chắc là đã nói với cậu.”
“Con người tôi thành thật từ nhỏ, chưa bao giờ gạt người.”
Từ lúc màn đêm buông xuống, Hứa Tri Ngôn cứ liên tục xoay vòng vòng, tinh thần mấy hôm nay vẫn chưa được thả lỏng, vô số mệt mỏi vùng lên, làm cho thanh niên đơn bạc dưới ánh trăng trở nên mỏng manh hơn hẳn.
Chỉ là bây giờ ngữ khí của cậu không lên không xuống, nghe có vẻ lạnh lẽo.
“Là cậu tự nói hay để tôi hỏi?”
Nói ra thì, cái tên nhóc này không phải mù gì cả, hoàn toàn có thể nhìn thấy được.
Mẹ ơi! Lúc nãy nhảy bổ qua đây, ánh mắt sáng trưng luôn.
Rõ ràng cậu ta có thể nhìn thấy, phải gạ hỏi cậu ta mới được!
Quả nhiên, cơ thể người trong lòng sững sờ một lúc.
Hứa Tri Ngôn cong môi cười mỉa, cho rằng bản thân đoán đúng rồi, tên nhóc này quả nhiên nhìn thấy.
Nhưng một giây sau, cậu cứng đờ tại chỗ.
Trăng máu cực lớn dường như sắp rơi xuống từ bầu trời, những người còn ở lại trong khuôn viên trường giống như bị điên vậy, nhào vào cắn xé nhau, máu thịt mơ hồ.
Mặt đất sau lưng biến hóa thành thịt thối giống như lũ quái vật bên trong hành lang, mang theo mùi thối rữa nhàn nhạt, vô số nhãn cầu cũng thò ra từ trong mặt đất, nhưng chúng lại dị thường không mở mắt ra, mà lại nhanh chóng rời khỏi bồn hoa, như đang… như đang sợ hãi điều gì đó.
“Anh biết hết rồi sao?”
Hứa Tri Ngôn nghe thấy thiếu niên trong lòng dùng âm thanh hưng phấn đến run rẩy nói.
“Anh cái gì cũng biết mà vẫn lựa chọn tôi, anh không có rời đi, anh quả nhiên là yêu tôi mà, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau…”
“Tôi đã chờ anh 10 năm, 10 năm, 10 năm, tôi cho rằng để anh trải qua lần nữa anh vẫn sẽ lựa chọn bỏ lại tôi.”
Nói đến đây, Bạch Tẫn vươn tay ra víu lấy cổ Hứa Tri Ngôn, khóe môi áp lên vành tai cậu, phát ra những lời thì thào dính ngấy của những người yêu nhau.
“Nhưng anh không có, anh làm được rồi, anh vậy mà lại lựa chọn tôi, quả nhiên tương lai sẽ thay đổi sao…”
“……”
Hứa Tri Ngôn cảm thấy có chút bó tay.
Nè nè! Cậu chỉ định gạ hỏi xem Bạch Tẫn có thật sự nhìn thấy hay không, nhưng mà mẹ nó hình như cậu gạ ra được BOSS khủng bố rồi.
– ———
Eheheehehehehee🤤🤤🤤🤤
Một sao và bình luận của mọi người sẽ là động lực để mình edit ạ.
Bản dịch phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, bạn nào reup kinh doanh sẽ tự chịu trách nhiệm!