Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 59: Người Câu Đêm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
~~
Nhiệm vụ hoặc tên địa điểm xuất hiện lần đầu sẽ đc in đậm, về sau sẽ viết thường, chủ yếu để các bạn ghi nhớ.
Bổ Sung Hồi Phục đổi thành Cung Cấp Phục Hồi, sẽ sửa lại tất cả những chương trước, bản chỉnh sửa trên wattpad là bản hoàn chỉnh nhất.
>=35 sao để ra chương tiếp theo
~~
Ánh sáng nhợt nhạt quen thuộc, màn hình trong suốt quen thuộc.
【Đã đăng nhập vào phó bản Người Câu Đêm
【Cấp sao phó bản: ★★★☆】
【Xin mời người chơi tiếp nhận thông tin/ nhiệm vụ phó bản】
【Mời người chơi xác nhận nhiệm vụ bổ sung: Truy tìm Phòng An Toàn bên trong phó bản
Đại khái là vì đã quen thuộc với quá trình này, cộng thêm có mang theo danh hiệu Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối nên lần này Hứa Tri Ngôn không có vội vàng xem nhiệm vụ của phó bản, mà cậu ngẩng đầu lên quan sát xung quanh.
*Đọc tới đây thì nhớ lại mấy chương đầu là có cho Hứa Tri Ngôn 15 20p gì thời gian an toàn tuyệt đối khi vừa và phó bản í, cái kỹ năng là khác nữa nhé.
Trăng lên đầu cành, đều là buổi tối giống như thời gian lúc còn ở thế giới hiện thực vậy.
Trước mắt cậu là một khu vực đang nổi lửa trại, xung quanh có một vài túp lều vải, trên những cành cây còn có những bộ quần áo đang được hong khô.
Cậu đang muốn đứng dậy thì cảm thấy trên người có gì đó kỳ lạ, cúi đầu xem thì mới phát hiện cách ăn mặc của mình đã bị thay đổi rồi, vốn dĩ lúc đến đây cậu còn mặc áo sơ mi mà bây giờ đã biến thành một chiếc áo bông dày dặn.
Bộ quần áo này tuy khiến cho cậu có chút chậm chạp trong việc di chuyển nhưng sẽ giúp cho cậu không bị chết cóng ở nơi núi rừng hoang vu này.
Đúng vậy, nơi đây chính là khu vực rừng núi hoang dã.
Bốn bề cỏ dại um tùm, mùi vị cỏ cây nguyên bản xộc lên.
Tiếng lửa cháy lách tách trộn lẫn với tiếng côn trùng kêu trong lùm cỏ và những tiếng kêu của những loài động vật có v.ú nhỏ khiến cho nơi này càng tăng thêm vẻ âm u đáng sợ.
“Ngay đến nước cũng không có thì câu đêm kiểu gì?” Hứa Tri Ngôn chau mày, cậu nhấn mở giao diện để xem thêm chi tiết.
【Bạn là một người đam mê câu cá, những người bạn câu cá trong thành phố của bạn đã âm thầm tổ chức một buổi hoạt động câu đêm. Mặc dù bạn cảm thấy Núi Hổ Phách có chút xa nhưng bởi vì nơi đây lại là thánh địa để đi câu nên bạn đã đồng ý, hiện tại các bạn đang ở khu vực lân cận Núi Hổ Phách, khu vực hồ chứa này không có thông đường cho xe qua lại nên các bạn chỉ có thể đi bộ.】
*Hổ Phách còn có tên gọi tiếng Anh là Amber nên nếu sử dụng từ tiếng Anh thì vẫn đúng nhé.
【Nhiệm vụ chủ tuyến [Thượng]: Tham gia hoạt động câu đêm tại hồ chứa nước.】
【Nhiệm vụ 1: Cùng hướng dẫn viên địa phương đi đến khu vực hồ chứa của Núi Hổ Phách.】
【Tiến độ: 0%】
【Nhiệm vụ bổ sung: Truy tìm Phòng An Toàn.】
【Tiến độ: 0%】
【Ghi chú: Sau khi làm xong nhiệm vụ đầu tiên thì trò chơi sẽ thêm hình thức sinh tồn vào trong phó bản, lúc đó thức ăn mà người chơi đã chuẩn bị sẵn trước đó đều sẽ không sử dụng được.】
【Nhắc nhở: Những người bạn đồng hành của bạn đã đi ra ngoài để tìm thức ăn và bạn được sắp xếp ở lại trại, hãy kiên nhẫn chờ đợi đồng đội của mình trở về.】
Nhìn nội dung trên màn hình, Hứa Tri Ngôn bỗng ý thức được, mỗi phó bản trước khi khởi động đều sẽ phát cho mỗi người chơi một nhiệm vụ tiên quyết y như phó bản Trường Học Khiếm Thị vậy.
Chắc hẳn đều là nhiệm vụ cá nhân.
Làm như vậy là vừa để cho người chơi làm quen với phó bản vừa sàng lọc được những người chơi không phù hợp, sau đó khi những người chơi tập hợp lại thì chỉ còn lại những người có năng lực mạnh mẽ hoặc là những người có vận may tốt.
“Không ngờ đến tụi mày còn rất nhân đạo ở mặt này đó, tất cả phó bản đều có nhiệm vụ tiên quyết hay sao?” Cậu đóng giao diện nhiệm vụ, bắt đầu dò hỏi.
【Chỉ có các nhiệm vụ dưới 5 sao thì mới có nhiệm vụ tiên quyết.】
Hứa Tri Ngôn dừng một chút rồi hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ cao cấp nhất hiện tại chẳng phải là 5 sao hay sao?”
Hệ Thống Trò Chơi dường như không muốn nói gì nhiều với Hứa Tri Ngôn.
Nó qua quýt trả lời 【Đúng vậy】 rồi offline luôn.
“Chậc, hệ thống tụi mày chơi không nỗi rồi chứ gì.”
Bây giờ cậu đang ở trong phạm vi Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối, có thể giao lưu với Hệ Thống Phòng An Toàn trong trí não.
[Theo kiểm tra hậu đài thì trước mắt phó bản 5 sao là phó bản có cấp độ cao nhất hiện tại, nhưng không thể xác định được rằng về sau liệu trò chơi có cập nhật hoặc gia tăng thêm độ khó mới hay không.] So với Hệ Thống Trò Chơi thì Hệ Thống Phòng An Toàn hoạt bát hơn nhiều.
[Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối còn lại 8 phút, tuy rằng hơi cùi bắp nhưng xin ký chủ hãy trân trọng nó!]
“… Cũng không cần lần nào cũng nhắc nhở tao, nó quả thật là vô dụng mà.” Hứa Tri Ngôn than thở, cậu đứng dậy đi một vòng kiểm tra xung quanh trại.
Khu vực dựng trại có tổng cộng 5 cái lều vải.
Nếu như trừ cả cậu và hướng dẫn viên ra thì trước mắt còn có thêm ba người bạn NPC câu cá nữa.
Lều của mọi người đều có những dụng cụ câu cá khác nhau, túi câu cá cái sau còn to hơn cái trước, bên trong chắc chắn là đựng rất nhiều đồ vật khiến cho bọn họ trông giống như đi lên núi để tiến hành nghiên cứu chứ không phải là đi câu cá.
Hứa Tri Ngôn dằn lại cơn xúc động muốn lục lọi vật tư trong lòng, cậu tự nhủ với bản thân rằng trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, trong lúc chưa rõ tình huống cụ thể mà lấy vật tư của NPC là sẽ bị đánh đó!
Dạo cả một vòng, ngoài một túp lều có chữ ‘Hứa’ ra thì không còn nhìn thấy manh mối nào nữa.
Điểm tương đồng giữa nơi này và lời nhắc nhở của hệ thống chính là một nơi trung chuyển.
Hứa Tri Ngôn trở về chỗ chiếc ghế kế bên đống lửa trại, nghĩ đến hồ chứa nước Núi Hổ Phách là cậu lại phát sầu.
Cậu có biết bơi đâu.
Hồ nước ngoài hiện thực vốn đã rất nguy hiểm đối với cậu rồi huống chi còn là hồ nước trong phó bản nữa.
Trò chơi này là chuyên dùng để chơi cậu có phải không?
Nhưng mà đến cũng đã đến rồi đâu thể nào rút lui được.
May mắn thay, trước khi đến đây cậu đã kịp nghĩ đến khuyết điểm của mình và đã dùng điểm tích phân để đổi lấy áo phao cứu sinh, bây giờ vừa hay có thể dùng đến rồi, cho dù sau này gặp phải trường hợp cần phải xuống nước thì cũng không cần thụ động mà chịu đựng.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Như nghĩ đến điều gì đó, Hứa Tri Ngôn lấy điện thoại ra.
Sau khi dùng 10 triệu tích phân để mở 10 Phòng An Toàn thì cậu liền muốn rút thêm một ít điểm ở những tài khoản khác của Quỷ Thần, kết quả Hệ Thống lại thông báo với cậu rằng giới hạn chuyển khoản của loại tài khoản mà cậu đang sử dụng là 1 triệu điểm.
*Giống như ngân hàng mình chuyển khoản ít nhất là bao nhiêu bao nhiêu mới chuyển đc á. Mấy tài khoản khác của QT ko có tiền/ tích phân đủ để chuyển khoản, ở đây tích phân đc sử dụng như tiền nên nhiều khi sẽ dùng từ tiền để thay thế.
Trong 3 ngày nhàn nhã kia cậu đã thử đặt cược thắng thua cho những người chơi khác, để kiếm thêm chút đỉnh.
Nhưng trời không toại lòng người.
Rốt cuộc 20.000 tích phân bỏ ra coi như công cốc, cậu xém thua đến xúc quần.
Hứa Tri Ngôn tức đến nỗi sống chết muốn xóa cái Hệ Thống Trò Chơi ngay ngày hôm đó, may là cậu nghĩ đến thay điện thoại cũng cần phải tốn tiền chứ nếu không cậu đã đập vỡ nó luôn rồi.
Quả nhiên, cược cho người khác chi bằng cược cho mình, quả nhiên, hy vọng kiếm tiền là phải đặt trên bản thân mình.
【Người Câu Đêm- 06- Hứa Tri Ngôn】
Cậu nhấn mở phòng phát sóng của bản thân, có không ít đạn mạc đang bay phấp phới.
【! 】
【Tiểu Bách Vạn livestream rồi!】
【M.ẹ k.iếp! Anh ấy rất cuốn! Tôi rất yêu!】
【Mới nghỉ ngơi có 4 ngày thôi mà? Được lắm, tên nhóc này là Quyến Vương hay sao?】
*Quyến Vương 卷王: 内卷 sự xoắn ốc, cuộn vào trong (involution): Sự tiến hóa xuất phát từ một khái niệm xã hội học, lần đầu tiên được sử dụng để mô tả việc thâm canh quá mức trong sản xuất nông nghiệp nhưng không có khả năng đạt được sự phát triển. Sau đó, nó được mở rộng sang quá trình học tập, ám chỉ việc nỗ lực quá nhiều vào những khía cạnh không cần thiết và vô nghĩa để đạt được điểm cao, buộc các học sinh khác phải tham gia vào quá trình hòa nhập. Ví dụ, giáo viên yêu cầu bài tập 2.000 từ, có người viết 8.000 từ.
Trong trường hợp này ý chỉ HTN quá mức điên cuồng lao vào phó bản mà điều đó là hông cần thiết.
【Nhìn không ra, cái tên Tiểu Bách Vạn mềm mềm yếu yếu, trắng trẻo sạch sẽ như cậu lại điên cuồng như vậy!】
【▇▇▇▇▇▇▇▇】
【Vợ yêu hôn hôn! Đã từng gặp được vợ yêu Ngôn Ngôn ở trong Cái Vỏ nhưng không dám qua chào hỏi, bộ dáng nhuốm đầy máu của vợ vừa đẹp trai lại vừa hung dữ…】
【Lầu trên, cút, hiểu không?】
Ngoài những bình luận linh tinh kia thì dòng bình luận toàn là ▇▇▇▇▇▇▇▇ lại thu hút được sự chú ý của Hứa Tri Ngôn.
Cậu vừa nhấn vào thì giao diện hệ thống lại nhảy ra.
【Kiểm tra cho thấy người chơi đang chập chờn trên bến bờ vi phạm quy tắc, tất cả các nội dung có khả năng tiết lộ thông tin người chơi và tin tức liên quan đến phó bản đều sẽ bị chặn lại, hy vọng người chơi đừng có nghĩ đến những chuyện tà môn ngoại đạo nữa.】
“…” Ầy, ước mơ thông qua đạn mạc để lấy thêm thông tin về phó bản của Hứa Tri Ngôn bị dập tắt trong phút chốc.
Cậu nhấn mở trang Cá Cược của bản thân.
Lần này thời gian dư dả, sau khi thực hiện vài thao tác nhấn nhấn phức tạp thì cậu đã phát hiện ra số dư còn lại, đợi đến khi Hệ Thống đã bù xong 20.000 điểm tích phân thì cậu mới bắt đầu đặt cược.
Lúc đang tra xét cậu còn không quên trào phúng vài câu.
“Trò chơi này của bọn mày đúng c.hó thật, kiểm tra số dư thôi mà cũng rườm rà như vậy.” Nếu như không phải do trước đó không tìm ra số dư nào thì cậu cũng không cần phải showhand như vậy.
*Showhand: Đối với những ai đã từng bước chân vào làng cá cược trực tuyến thì chắc hẳn đã từng nghe đến showhand. Hiểu một cách đơn giản nhất, show hand là “chơi tất tay”. Người chơi bỏ hết vốn để đặt cược. Đây là trò chơi định mệnh quyết định số phận của ván bài.
*Số tích phân sẽ rất ít khi chẵn đc vì người chơi sẽ mua sắm, đặt cược, số dư nếu ko kiểm tra sẽ lạc trôi đi đâu đó.
[Đó là bởi vì giao diện Cá Cược sẽ cho nợ tín dụng một lần, nên dưới tình huống khó kiểm soát được số dư thì người chơi sẽ vô thức thực hiện hành vi ghi nợ, đến lúc đó lãi càng thêm lãi, đây cũng là một món lợi nhuận lớn đó!]
Nói xong, Hệ Thống Phòng An Toàn còn bổ sung thêm.
[Luận về việc kiếm tiền đến mức độ mặt dày vô liêm sĩ thì ký chủ và Hệ Thống Chủ đều không phân cao thấp luôn đó!]
“Không, nó c.hó hơn tao nhiều.” Hứa Tri Ngôn lắc đầu, để lộ ra bảng Cá Cược của mình.
Kể từ khi cậu thắng được 9 triệu từ trong tay Hệ Thống Chủ thì cái mode Cá Cược này đã thể hiện ác ý lớn nhất đối với cậu.
Tất cả các hạng mục mà cậu lựa chọn để đặt cược đều có bội suất rất thấp, cho dù có thắng được thì cũng không kiếm được bao nhiêu tích phân, hạng mục duy nhất có thể kiếm tiền bây giờ chính là kích sát quái vật.
*Bội suất là tỷ lệ hoàn trả, bội suất càng cao thì khi thắng số tiền được bù cho càng lớn.
【Không được kích sát quá 3 con quái vật trong một sân chơi(3≥)
Bội suất còn cao hơn cả đạt No.1 khoảng 12 lần.
Hứa Tri Ngôn sờ sờ cằm, cậu không tin được rằng Hệ Thống Chủ lại có suy nghĩ nhỏ mọn đến như vậy: “Không phải chứ, lần trước chẳng qua chỉ nổ chết mấy trăm con quái vật với lỡ phá luôn có một cái phó bản thôi mà, có cần ghi thù đến như vậy không? Con lừa ở đầu thôn cũng không thù hằn được như mày.”
Cậu có chút do dự rồi đặt cược toàn bộ.
【Người chơi [Nặc Danh] đã đặt cược tích phân cho [Số 06- Người chơi Hứa Tri Ngôn] tại phó bản Người Câu Đêm】
Người xem phát sóng còn chưa kịp phản ứng lại với sự khủng bố của Quyến Vương thì lại bị thêm cú sốc.
【?? Lại nữa rồi??】
【1 triệu. M.ẹ kiếp lại là 1 triệu!】
【Dựa theo tiến độ đập tiền này thì Tiểu Bách Vạn sẽ rất nhanh tiến vào Top 3 bảng đặt cược tích phân đó!】
【Cậu ta bây giờ đã lọt vào bảng xếp hạng luôn rồi huhuhuhu.】
【Không được rồi, tôi đau đầu quá, hình như tôi bị say tích phân rồi, nhiều số 0 quá khiến mắt tôi đỏ, đầu tôi đau.】
【Hahahahaha má ơi các người có nhìn thấy mục cá cược chưa?】
【Số quái vật được giết không quá 3 con?】
【Ngộ nhỡ đến cuối cùng nhiệm vụ chủ tuyến bắt cậu ta phải gi.ết quái vật thì làm sao?】
【Thì không làm thôi, đã kiếm được 12 triệu rồi thì còn hiếm lạ gì tí tích phân của nhiệm vụ chủ tuyến chứ.】
*Ví dụ bội suất là 12 lần, đặt cược 1 triệu, thắng lấy 1x 12 ra 12tr.
Hệ thống yêu cầu không đc giết quá 3 con quái, câu hỏi của người chơi là nếu nó ăn gian yêu cầu giết hơn thì sao, vì phải ít hơn 3 con mới thắng cược được, hơn là thua.
【Đ.ù… lầu trên nói quá có lý rồi.】
Chờ cho đến banner mới bay ngang qua phòng phát sóng thì Hứa Tri Ngôn liền không thèm để ý đến những dòng bình luận đầy kinh ngạc kia nữa, cậu vừa lòng cất điện thoại đi.
*Banner thông báo cá cược.
Không có thứ gì có thể ngăn cản cậu kiếm được tích phân cả!
12 lần, 12 triệu tích phân, ai mà chống cự lại được chứ! Đừng nói là không cho cậu giết quái vật, cho dù bắt cậu nấu ăn ngày 3 bữa cho tụi nó, cậu cũng chịu!
Dù sao thì chỉ nói là không được giết chứ đâu có nói là không được làm bị thương đâu.
Việc xây dựng Phòng An Toàn cần phải tốn rất nhiều vật tư và tiền bạc, hơn nữa cậu nghe đâu Hệ Thống Công Hội sắp mở cần phải tốn rất là nhiều tích phân mới kiến lập được.
[…] Hệ Thống Phòng An Toàn vừa định ngăn cản vài câu liền rơi vào yên lặng.
Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối vừa trôi qua nó liền lập tức offline.
Tiếng bước chân vang lên gần đây đã phá tan sự yên tĩnh của khu vực lửa trại.
Nhìn bóng người đang đi đến từ đằng xa, Hứa Tri Ngôn đưa tay ra hơ trước đống lửa đang rực cháy.
Mọi thứ diễn ra giống với suy đoán của cậu, tổng cộng có 4 người đang đi về phía này.
Trong đó có 3 người mặc đồ trang bị ngoài trời giống như cậu, vừa nhìn là biết được đặc biệt chuẩn bị cho trường hợp dã ngoại ngoài trời, tất cả đều rất mới, còn 1 người thì mặc áo khoác độn bông rách rưới, người này chắc là hướng dẫn viên người địa phương rồi.
Cậu không biết họ tên của bọn họ nên không tiện mở lời.
Sau khi phát hiện màu nón mà họ đang đội khác nhau thì Hứa Tri Ngôn liền âm thầm đặt nick name cho họ theo từng màu sắc– – ông chú nón vàng, người đàn ông nón xanh, ông anh nón đen.
“Về rồi đây, Tiểu Hứa cậu xem mọi người tìm được gì này!” Ông chú nón vàng lấy từ trong thúng câu ra một con cá dài bằng cẳng tay.
Nhìn từ xa con cá đó trông như không có vảy vậy, cơ thịt của nó trong suốt giữa những tầng giao nhau của lửa trại và ánh trăng, kỳ lạ thay còn có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng của nó vẫn đang cử động liên tục.
“Loại cá trắm phát quang này rất tươi đó, vừa nãy bọn ta còn định bắt vài con thỏ để ăn, nào ngờ bên cạnh lại có một cái ao nhỏ, anh Liệt nói cứ thử xem, ai ngờ lại thật sự câu được cá nè.”
Tiếp lời là người đàn ông nón xanh.
Nói xong, anh ta nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ, rồi đặt con cá trong suốt lên một hòn đá có vẻ sạch sẽ.
Cá bị mổ bụng, moi ra nội tạng.
Động tác giết và xử lý cá của người đàn ông nón xanh như nước chảy mây trôi, vừa nhìn là biết đây là một người thường xuyên gi.ết cá.
Còn ông anh nón đen thì không thích nói chuyện, từ lúc về đến khu trại thì anh ta chưa nói lời nào hết cứ lặng lẽ mà lấy ra một cái nồi từ trong lều vải rồi đặt nó lên đống lửa để nấu nước sôi.
Ba người họ bắt tay vào chuẩn bị bữa tối một cách có trật tự làm cho bầu không khí cũng sôi nổi hơn không ít.
Nhìn thấy ba người kia đều có việc để làm, Hứa Tri Ngôn không có một chút lo lắng hay xấu hổ chút nào khi bản thân không biết phải làm gì, hơn nữa cậu cũng không có ý định giúp đỡ.
Trái lại, cậu mò trong ba lô hệ thống lấy ra một thanh đường được Phòng An Toàn cung cấp cho rồi đi đến trước mặt người hướng dẫn.
Tuy rằng chức năng Cung Cấp Phục Hồi đã được thắp sáng lúc thăng cấp Phòng An Toàn, nhưng các đạo cụ hiện có để bán chỉ có chất lượng ở mức tương đối bình thường, ví dụ như thanh đường có thể khôi phục tinh thần lực này, mỗi lần sử dụng chỉ có thể hồi phục 0.1 tinh thần lực, ăn hay không đều như nhau.
Hướng dẫn viên du lịch là một ông lão khoảng hơn sáu mươi mấy tuổi.
Khuôn mặt ông đầy những nếp nhăn, kèm theo đó là cảm giác thăng trầm của cuộc sống.
Vươn tay không đánh người mặt cười.
*Ý giống câu Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại bên mình. Trường hợp trong truyện này là mình vui vẻ lễ độ thì người ta không có lý gì gây chuyện với mình
Hứa Tri Ngôn đưa thanh đường chất lượng kém cho ông lão, cậu mỉm cười hỏi: “Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới đến được Núi Hổ Phách? Tôi đã nôn nao muốn câu cá lắm rồi.”
Hướng dẫn viên nhìn cậu một cái, gương mặt không có cảm xúc gì, ông ta nhận lấy thanh đường rồi cẩn thận từng li từng tí gói nó lại, cất vào trong túi, sau đó mới cúi thấp đầu trả lời: “Còn phải chờ thêm 2 ngày nữa, sương mù trong núi này vẫn chưa dâng cao.”
“Sương mù?”
“Ừm, chúng ta chỉ có thể tiến vào Núi Hổ Phách khi sương mù xuất hiện, nhưng làn sương này có độc, các người còn phải chuẩn bị thêm nhiều hơn.”
Nói xong, hướng dẫn viên du lịch tháo cái bình trúc trông có vẻ dơ bẩn treo trên thắt lưng xuống, kế đó dù cho chàng trai trẻ trước mặt có hỏi gì thì ông ta đều không trả lời.
Canh cá tươi ngon rất nhanh đã được nấu xong.
Ngay lúc Hứa Tri Ngôn thử thay đổi đề tài để tìm hiểu xem tại sao cần phải chờ đến khi có sương mù mà vẫn không được thì ông chú nón vàng hét lên: “Đừng nói nữa, qua ăn canh nè!”
Hứa Tri Ngôn không có đói bụng, trước khi vào phó bản cậu đã ăn no uống đủ, đảm bảo cho bản thân có một trạng thái tốt nhất lúc bắt đầu.
Cậu ngồi trên ghế, nhận lấy bát gỗ rồi khuấy đều canh cá thơm ngon bên trong.
Tính từ lúc xử lý cho đến khi nấu chín thì cũng chỉ có 20 phút, nhưng món canh này lại được nấu rất đậm đặc, dầu mỡ trắng trắng nổi lềnh bềnh.
Nhìn thấy bốn người kia ừng ực uống canh trông có vẻ rất ngon miệng, không hiểu tại sao Hứa Tri Ngôn lại cảm thấy tuy rằng hệ thống không có nhắc nhở, nhưng con cá này hình như có vấn đề…
Dù sao cũng không đói nên cậu lựa chọn tin tưởng trực giác.
Nhìn thấy bộ dạng kén ăn của cậu, ông anh nón đen giật lấy bát gỗ, trừng mắt nói: “Tật xấu của cậu cũng nhiều thật đó, không muốn ăn thì nhịn, nhịn cho đói c.hết luôn đi, dọc đường đi cậu chỉ ăn có mấy cái bánh quy nén, vậy mà cũng không nghẹn chết.”
Giọng điệu của anh ta rất hung dữ, dường như rất không hài lòng về chàng trai xinh đẹp trước mặt này, không những không làm việc mà cậu ta còn không tôn trọng thành quả lao động của người khác.
Hứa Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm khi bát canh bị cướp đi.
Vừa rồi cậu đang cân nhắc xem nên làm thế nào để tránh khỏi việc phải uống canh, nếu trực tiếp đem đổ thì sẽ bị đánh luôn đó!
Anh Liệt lo lắng hai thanh niên trẻ tuổi này lại cãi nhau nữa nên khuyên răn vài câu: “Mọi người đều là cùng nhau ra ngoài câu cá mà, đừng tranh cãi nữa, chẳng qua canh cá này rất ngon, cậu mà không uống thì tiếc thật đó Tiểu Hứa…”
Hứa Tri Ngôn lo rằng đám NPC này lại giở thêm trò gì nữa, nên chớp mắt một cái, sắc mặt cậu liền tái nhợt, cậu rụt rè nói.
“Không phải tại tôi không muốn uống đâu mà là do tôi dị ứng với cá, có thể đụng chạm được nhưng không ăn được.”
Dù sao thì thông qua những lời nói của NPC có thể thấy được bọn họ chưa từng nhìn thấy cậu ăn cá bao giờ, nói như vậy một mặt có thể tránh được hậu hoạn về sau, mặt còn lại là vì nó hợp lý.
Nghe cậu nói vậy, anh Liệt gật đầu hòa hoãn: “Ò ò, chẳng trách suốt đường đi chúng tôi làm cá mà cậu chẳng ăn chút nào.”
Ngay cả ông anh nón đen giật bát canh của cậu vừa nãy cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Thấy mọi thứ đã đạt đến hiệu quả mình mong muốn, Hứa Tri Ngôn cũng không tiếp tục giả vờ làm bạch liên hoa để gây khó dễ cho ông anh nón đen, mà cậu bắt đầu dò hỏi về tình hình của Núi Hổ Phách.
“Khi nào thì mới có sương mù? Tôi nóng lòng lắm rồi.”
Đề tài này còn thú vị hơn việc không ăn được cá của cậu rất nhiều.
Mấy người bọn họ bao gồm cả hướng dẫn viên du lịch đều vây quanh đống lửa trại để trò chuyện.
Nhân cơ hội này, Hứa Tri Ngôn dùng cái lưỡi lém lỉnh của mình moi được rất nhiều thông tin cá nhân, cũng xem như không cần sử dụng nick name cho bọn họ nữa rồi.
Ông chú nón vàng họ Giang, tên là Giang Liệt, là hội trưởng của Hội Bạn Câu bọn họ, chuyên phụ trách các chuyến đi câu dã ngoại như này, rất được mọi người yêu thích, ông ta rất có uy quyền và có kỹ năng câu cá tuyệt đỉnh.
Người đàn ông nón xanh tên là Phương Quốc Thành, là phó hội trưởng của Hội Bạn Câu, chuyên buôn bán xe cũ và có nguồn tài chính đáng kể. Lần này, anh ta đã hỗ trợ rất nhiều về mặt vật chất cho mọi người trong chuyến đi này.
Người cuối cùng là ông anh nón đen, tên Trần Tai, vừa tròn 30, là lão bá tánh bình thường đặc biệt yêu thích câu cá.
Hứa Tri Ngôn là người nhỏ tuổi nhất nên anh Liệt rất quan tâm đến cậu.
Sau khi uống xong ngụm canh cá cuối cùng, thấy mọi người đều vây quanh nhìn mình, hướng dẫn viên đặt bát xuống và bắt đầu nói.
“Bởi vì nếu không có sương mù thì căn bản không thể tìm ra lối đi.”
“Con đường dẫn đến hồ chứa Núi Hổ Phách chỉ xuất hiện khi sương mù dâng cao, chỉ là trong sương có độc, nếu như không chuẩn bị trước thì sẽ bị lạc trong đó.”
Nói xong ông ta lấy ra bốn viên trắng trắng tròn tròn giống như kẹo socola Mylike từ trong bình trúc lúc nãy ra.

“Các người ăn cái này đi, ăn rồi mới có thể thuận lợi vượt qua được sương mù dày đặc.”
Bốn người im lặng nhìn nhau rồi nhận lấy ‘viên socola’.
Viên socola nhẹ hều, không có tí trọng lượng nào.
Hứa Tri Ngôn nhìn thứ trong lòng bàn tay, thiếu chút nữa là cậu quăng nó luôn rồi!
Đây mà là socola gì chứ, thứ tròn tròn này rõ ràng chính là một con trùng mập to bằng đầu ngón tay.
Vừa trắng lại vừa mập, sáu cái chân nhỏ như sáu chấm đen.
Cậu còn chưa kịp hỏi gì thì Trần Tai bên cạnh đã nhảy cẩng lên: “Ông bảo bọn tôi ăn cái này? M.ẹ nó đây là sâu bọ đó.”
Hướng dẫn viên già yên lặng nhìn anh ta rồi đột nhiên cao giọng: “Anh có thể không ăn nhưng nếu đã không ăn thì hãy cách xa bọn tôi một chút.”
Thì ra con trùng trắng này là hàng cao cấp được nuôi trong thôn làng của hướng dẫn viên. Ăn vào không những có thể không bị lạc trong sương mù mà còn được tăng cường thêm về mặt thể lực, nhưng cần phải ăn liên tục 3 ngày, con cuối cùng thì ăn trước khi vào núi.
“Bảo Trùng sẽ làm tổ trong bụng mọi người, có nó rồi các cậu sẽ không phải lo gì nữa, Bảo Trùng sẽ giải quyết hết cho các cậu.”
Tuy nhiên, do năng lực quá mức nghịch thiên dẫn đến mùi vị của Bạch Bảo Trùng sẽ phát tán rất nhanh và sẽ thu hút một loại sinh vật ở xung quanh.
*Trùng trắng bảo bối/quý báu
Hướng dẫn viên gọi loại sinh vật này là ‘bọn nó’.
Ông ta không nói chi tiết nhưng chỉ miêu tả sơ lược thôi cũng đủ khiến người ta nổi cả da gà: Đôi mắt của bọn nó đỏ rực, trong bóng đêm chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một đường viền màu đen, còn có một mùi tanh kỳ quái….
Cho nên ý của hướng dẫn viên là ông ta sẽ cho mỗi người một con trùng, ai không ăn thì phải rời khỏi đội, tránh cho ‘bọn nó’ tìm đến liên lụy cả đội.
*Trùng trắng ăn ngay không sao, nhưng nếu lấy ra mà ko ăn thì nó sẽ tỏa mùi thu hút sinh vật khác đến, chắc là thiên địch tìm thức ăn như trên thế giới động vật í.
Cái nơi hoang vu này đường đi cũng không có sẵn, rời khỏi đội thì chỉ có c.hết mà thôi.
Sau khi nghe xong những lời này, anh Liệt đã xung phong nuốt con trùng đầu tiên, tiếp sau đó hai người còn lại đối mắt nhìn nhau, khi biết ‘Bạch Bảo Trùng sau khi lấy ra sẽ không thể bảo quản trở lại’ thì hai người đành đau khổ nuốt con trùng xuống.
Hứa Tri Ngôn rất tò mò, rốt cuộc tại sao đám mê câu cá này lại cố chấp với hồ chứa Núi Hổ Phách đến vậy, có lý do nào đó khiến họ không đi không được hay sao?
Hôm nay có lẽ sẽ không hỏi ra được gì đâu, có khi phải đến nơi mới biết được nguyên do.
Cậu cũng giả vờ ăn con trùng nhưng thực tế thì lại giấu nó vào trong tay áo.
Cái thiết lập cho trùng làm tổ trong bụng khiến giá trị san tụt dốc trầm trọng, cậu cảm thấy nếu chưa đến ranh giới sống ch.ết thì cậu sẽ không ăn con trùng này đâu.
*giá trị san (sanity): Sự tỉnh táo, sự minh mẫn, sự lành mạnh (tinh thần..)
Còn về việc sẽ xuất hiện quái vật? Cùng lắm thì lát nữa tìm chỗ quăng đi là được.
Rất nhanh, đoàn người đã bắt đầu phân chia trực đêm.
Hứa Tri Ngôn đang suy nghĩ làm sao để ném con trùng đi cộng thêm việc đã ngủ đủ giấc nên cậu rất anh dũng mà tình nguyện trực đêm.
Mấy người còn lại cũng không khách sáo với cậu.
Sau khi thương lượng thì quyết định Hứa Tri Ngôn sẽ trực nửa đêm đầu, hướng dẫn viên trực nửa đêm còn lại.
Trước khi rời đi, hướng dẫn viên nhìn chằm chằm vào Hứa Tri Ngôn, hơi do dự rồi nói: “Chỉ khi thật sự ăn rồi thì mới có thể cô lập được mùi hương của Bảo Trùng.”
Hứa Tri Ngôn không nói gì, cậu dùng cành cây chọc vào đống lửa.
Đêm đen dày đặc dần buông xuống.
Bên cạnh đống lửa, chỉ còn lại một mình Hứa Tri Ngôn, đợi đến khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ thì cậu mới duỗi cái eo lười, vẻ mặt chê bai mà xoa nắn con trùng.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Sự tồn tại giống như cỗ máy thu hút quái vật này, lát nữa phải vứt đi mới được.
Đống lửa cháy không được mạnh nữa, cậu cất con trùng đi rồi đi nhặt mấy khúc gỗ trong đống củi, chuẩn bị nhóm thêm lửa.
Không ngờ vừa giở đống củi ra thì liền bị thứ bên trong dọa hết hồn.
“Xì xìzzzzzz….”
Đó là một con rắn Hổ Trâu Albino trắng có cái đầu tròn tròn.
*Rắn hổ trâu albino trắng là một dạng bạch biến của Rắn hổ trâu- Ptyas Mucosus, rắn Hổ Mèo hay rắn Long Thừa đang được nhiều người ưa chuộng nuôi làm cảnh. Albino trắng là một dạng đột biến bạch tạng hiếm có từ trước đến nay. Toàn thân chúng là một dải màu trắng muốt hầu như không đan xen hoạ tiết nào. Mắt và lưỡi có màu đỏ tươi. Chúng rất quý hiếm và có giá rất cao.


Hứa Tri Ngôn thở phào, lúc trước bạn của cậu có nuôi loại rắn này, nó rất hiền và không có độc, nhìn rất là đắt tiền, cậu không ghét cũng chẳng sợ.
Nhưng mà con rắn này lại khác, nó không nhát gan chút nào, cứ thế mà nhào tới cắn vào ống quần cậu, đôi nắt nhỏ của nó để lộ ra sự tham lam, may là cậu nhảy ra xa chứ nếu không là bị cắn trúng rồi.
Nghĩ đến ba người câu cá cái gì cũng ăn kia, cậu không tính toán với nó nữa, cậu dự định đem vật nhỏ xinh xắn này đặt ở một nơi khác xa hơn để tránh sáng mai phải ăn món canh thịt rắn.
Cậu không phải là nhân sĩ yêu rắn gì gì đó.
Cậu chỉ không muốn lại nói là bản thân dị ứng với rắn mà thôi.
Nhưng mà ngay lúc cậu vừa vươn tay bắt lấy con Albino trắng chỉ to bằng ngón tay cái lên thì phát hiện xung quanh có gì đó không ổn.
Thời gian lấy con trùng ra tính cho đến hiện tại còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, mà ‘bọn nó’ đã tìm đến nơi rồi.
Khóe mắt cậu liếc thấy vài tia sáng đỏ nhấp nháy, đó là mắt của ‘bọn nó’…
Bàn tay đang cầm con rắn của Hứa Tri Ngôn siết chặt lại, Albino trắng bị bóp đến há miệng ra, thở không nổi.
Cậu đang không ngừng suy xét xem hiện giờ nên làm như thế nào.
Ăn luôn tại chỗ?
Không, không được, gớm quá đi!
Ném? Hình như cũng không được.
Con trùng này nhẹ quá, cùng lắm chỉ quăng ra xa được cỡ 2 3m thôi, nếu bây giờ cậu chạy đi một nơi khác xa hơn để vứt đi thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Đạn mạc bắt đầu lo lắng thay cho cậu.
【Sao bây giờ, ăn đi! Còn chờ gì nữa?】
【Bây giờ hình như ngoài ăn ra thì không còn lựa chọn nào khác nữa, nhưng mà hơi gớm á.】
【Vẫn là vứt đi thì hơn, tuy chỉ mới bắt đầu cốt truyện nhưng ai có thể đảm bảo rằng NPC này là người tốt chứ? Cũng đã có nhiều NPC lừa người chơi khi vừa mới bắt đầu rồi! 】
【Bài học xương máu, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ một NPC nào!】
【Các người đoán xem Tiểu Bách Vạn có ăn hay không?】
【M.á, khỏi đoán nữa, nhìn đầu ngón tay cậu ta run như vậy thì chắc chắn là không ăn rồi. 】
Mà một màn tiếp theo đó khiến cho những người đang xem livestream phải hét lên rằng Hứa Tri Ngôn là đồ không có nhân tính.
Sau khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Hứa Tri Ngôn trìu mến nhìn rắn trắng trong tay, đôi mắt chan chứa vài phần ân tình.
“Lúc nãy mày muốn cắn tao, tao lấy ân báo oán đã tha cho mày một mạng, để mày không phải trở thành món canh rắn, bây giờ là lúc mà mày phải trả ơn cho tao.” Cậu bóp miệng rắn, nhét Bạch Bảo Trùng vào trong.
Sau khi xác nhận con rắn đã nuốt xuống, cậu kéo đuôi nó rồi nói với giọng thành khẩn: “Cố lên, lát nữa phải chạy xa một chút nha!”
Nói xong, cậu xoay con rắn trên không trung vài vòng rồi nương theo lực quán tính mà ném nó đến một nơi thật xa.
Vài giây sau, những ánh sáng đỏ và bóng đen đều biến mất.
Có lẽ là đuổi theo con rắn rồi.
Hứa Tri Ngôn trông mong nhìn về phương xa, đôi mắt tràn ngập cảm kích.
“Mày thật là một con rắn tốt bụng, tao sẽ mãi nhớ đến mày.”
Xong xuôi cậu phủi tay, ôm bó củi đi đến cạnh đống lửa, một vài giây sau lửa trại đã rực cháy trở lại.
Ngôn ơi, con c.hó quá.
KHÔNG REUP! KHÔNG KY! KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG AUDIO!
WATTPAD: THẢ SAO ĐỂ RA CHƯƠNG MỚI 35 ĐẾN 40 SAO.
TYT: HÃY TIM CHO TRUYỆN NHÉ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.