Edit: Frenalis
Sau khi trở về khách sạn, Phương Y và Trần Quân Du mỗi người về phòng nghỉ ngơi và chỉnh đốn tài liệu, chờ buổi tối Hình Tứ trở về để quyết định bước tiếp theo.
Phương Y mở máy tính trong phòng, truy cập hộp thư của mình. Ban đầu cô định xem tài liệu Hà Tình gửi cho mình trước đó, nhưng lại nhận được email thông báo về một cuộc họp video. Email cho biết luật sư Nghiêm muốn tổ chức một cuộc họp trực tuyến vào 7 giờ tối nay. Cuộc họp được dự kiến sẽ diễn ra tại phòng họp, nhưng do Hình Tứ dẫn người đi công tác nên đổi sang hình thức trực tuyến. Mục đích chính của cuộc họp là để thảo luận về một số vấn đề liên quan đến việc Hình Tứ vắng mặt tại văn phòng trong thời gian qua.
Theo bản năng, Phương Y nhìn vào góc dưới bên phải màn hình máy tính, lúc này mới 3 giờ chiều, còn rất nhiều thời gian trước 7 giờ. Cô quyết định tranh thủ làm việc khác.
Nghĩ vậy, Phương Y liền hành động, cô lấy ra một chồng sách luật dày cộp từ ba lô, đeo kính và dựa vào mép giường đọc một cách chăm chú.
Đây là những cuốn sách luật cô mua sau khi nhận lương, mặc dù công việc hậu cần văn phòng của cô không thiếu việc, nhưng nếu có thể hiểu biết thêm về luật pháp, vị trí của cô sẽ càng được củng cố, thậm chí có thể thăng chức. Trau dồi kiến thức là điều không bao giờ có hại.
Càng đọc sách, thời gian trôi qua càng nhanh, Phương Y đánh dấu rất nhiều vấn đề chuyên môn không rõ ràng trên sách, cho đến khi mắt cô có chút mệt mỏi. Nhìn vào đồng hồ, lúc này đã gần 7 giờ, Hình Tứ vẫn chưa về. Xem ra vấn đề ở thành phố Cảng rất nghiêm trọng.
Phương Y buông sách xuống, mở máy tính và truy cập phần mềm họp, để tránh trường hợp trễ giờ khi cuộc họp trực tuyến bắt đầu. Sau đó cô đi ra ngoài và gõ cửa phòng Trần Quân Du bên cạnh.
Trần Quân Du nhanh chóng mở cửa, đứng trước ngưỡng cửa hỏi: “Có việc gì không?”
Phương Y có chút lo lắng hỏi: “Trợ lý Trần, luật sư Hình đến giờ vẫn chưa về, anh có liên lạc với anh ấy không? Anh ấy nói sẽ về trước lúc chạng vạng.”
Trần Quân Du nói: “Tôi vừa gọi điện cho anh ấy, hình như có chút rắc rối ở nhà, anh ấy sẽ cố gắng về đêm nay. Chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp trước đi.”
Phương Y nhẹ gật đầu: “Được, tôi về phòng trước, lát nữa gặp.”
Trần Quân Du gật đầu: “Nhanh đi đi, luật sư Nghiêm muốn bắt đầu họp, trễ giờ rất bất lịch sự.”
Phương Y vội vàng chạy về phòng, đeo tai nghe và chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Đúng 7 giờ, cuộc họp video bắt đầu. Trên màn hình máy tính, các khung hình lần lượt hiện ra hình ảnh của những nhân vật chính tham gia, trung tâm là khuôn mặt nghiêm túc của luật sư Nghiêm.
Luật sư Nghiêm vẫn ở văn phòng, chờ đợi hình ảnh của tất cả mọi người xuất hiện và xác nhận rằng họ đều có thể nghe thấy giọng nói của anh ta, sau đó anh ta mới bắt đầu về chủ đề chính của cuộc họp hôm nay.
Phương Y chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép lại một số điểm quan trọng, giống như những người tham gia hội nghị.
Thật ra họ chỉ có nhiệm vụ nghe, nên hình ảnh của họ sẽ không xuất hiện trên màn hình. Trên màn hình chỉ có thể thấy luật sư Nghiêm và một nhân vật quan trọng khác, đó là Chu Lạc Sâm. Đúng vậy, ngoài luật sư Nghiêm ra, còn có Chu Lạc Sâm tham gia.
Phương Y nghe luật sư Nghiêm nói, không tự giác chuyển tầm mắt sang hình ảnh của Chu Lạc Sâm trên màn hình. Anh đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi cổ đứng trắng, cổ áo cài cúc hờ hững, phía sau là bức tường trắng tinh. Khuôn mặt anh vốn tuấn tú, trên màn hình càng trở nên điển trai hơn, đây là điều Phương Y nhận ra rõ ràng nhất.
Suốt cuộc họp Chu Lạc Sâm vẫn giữ im lặng, hoặc là nói anh chỉ “tham gia” cuộc họp, không hề góp ý gì.
Anh cúi đầu nhìn gì đó, thỉnh thoảng viết vài chữ, đánh dấu một số thứ hoặc lấy tài liệu ra xem. Phương Y vẫn luôn nhìn anh, vô tình nhận ra tài liệu trên màn hình có vẻ quen thuộc, có tên của một công ty dược phẩm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Đây không phải là công ty nơi Đinh Dật Thăng làm việc sao? Sao luật sư Chu lại có tài liệu của họ?
Khi Phương Y đang suy nghĩ, Chu Lạc Sâm đột nhiên nhìn về phía trước, góc độ này vừa vặn là nhìn thẳng vào màn hình, anh vô tình đối mặt với Phương Y. Việc này khiến Phương Y dù biết đối phương không thể nhìn thấy mình, cũng đỏ mặt tim đập.
Phương Y nhanh chóng dời mắt nhìn về phía luật sư Nghiêm, bối rối đến mức không nghe vào một chữ nào. Khi cô quay lại nhìn Chu Lạc Sâm, anh đã tắt video, bên tai cô vang lên giọng nói của luật sư Nghiêm: “Luật sư Chu có việc đột xuất phải đi trước, không tham dự tiếp cuộc họp, chúng ta tiếp tục.”
Phương Y thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy trái cây trên bàn ăn một miếng. Trong lúc ăn, bụng cô không tự chủ được kêu lên, cô cúi đầu nhìn xuống, thở dài.
******
Phương Y ở thành phố bên cạnh bốn ngày mới trở về thành phố Cảng, Hình Tứ là ngày hôm sau mới quay trở lại thành phố bên cạnh. Sau khi quay lại, anh ta càng trở nên lạnh lùng hơn, những cảm xúc ấm áp trước đây như bị đóng băng, lại trở nên xa cách và cứng nhắc.
Một ngày nọ, vào khoảng thời gian gần tan tầm, nhóm Phương Y trở lại văn phòng. Hình Tứ trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình. Phương Y và Trần Quân Du trở lại chỗ ngồi của mình để thu dọn đồ đạc, lúc này mọi người đã chuẩn bị tan sở để về nhà.
Phương Y cũng muốn nhanh chóng về nhà, vì khi đi công tác, cô không ngờ sẽ đi lâu như vậy, chỉ mang theo quần áo đủ để tắm rửa hai ngày. Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà thay quần áo và giặt giũ.
Phương Y thu dọn đồ đạc một cách sơ sài, khóa các tài liệu quan trọng vào ngăn kéo, cầm lấy ba lô và hòa mình vào dòng người xuống lầu. Đúng lúc cô nhìn thấy Chu Lạc Sâm và Doãn Triết Ngạn đi trước mặt cô không xa.
Doãn Triết Ngạn đang nghe Chu Lạc Sâm nói chuyện, vẻ mặt Chu Lạc Sâm rất nghiêm túc, Doãn Triết Ngạn cũng có vẻ cẩn thận, đại khái là đang nói chuyện công việc. Sau khi nói xong, Doãn Triết Ngạn liền rời đi trước, Chu Lạc Sâm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đột nhiên quay đầu trở lại, suýt chút nữa đụng phải Phương Y.
“Thật ngại quá!” Phương Y lên tiếng xin lỗi, mặc dù cô không hề sai.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy cô, tay cầm cặp da nắm chặt, thấp giọng mở miệng nói: “Đã trở lại.”
Phương Y gật đầu: “Vừa mới về, đang chuẩn bị về nhà.”
Chu Lạc Sâm im lặng, quay người lại, dường như không có ý định đi về. Phương Y tò mò hỏi: “Luật sư Chu không về sao?”
Chu Lạc Sâm đáp: “Ừm”, “Vừa rồi định đi xem Hình Tứ đã về chưa, thấy em là biết kết quả rồi, không cần đi nữa.”
Phương Y và anh cùng nhau đi ra ngoài, tiện miệng hỏi: “Luật sư Chu không cần gặp trực tiếp luật sư Hình sao?”
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: “Mấy ngày trước đã gặp rồi, hôm nay biết cậu ta đã về là đủ.”
Phương Y hơi buồn bực, “Mấy ngày trước” có lẽ là nói đến lần Hình Tứ một mình trở về? Tuy rất tò mò, nhưng đây không phải chuyện của cô, không thể hỏi quá nhiều. Cho nên cô im lặng, ngoan ngoãn đi vào thang máy cùng Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm cao ráo đứng trong thang máy, có chút nổi bật. Anh an tĩnh nhìn về phía trước, con ngươi đen nhánh ẩn sau cặp kính gọng vàng đẹp đẽ, rõ ràng là một sự kết hợp đơn giản nhưng lại khiến anh trông nho nhã cùng cơ trí.
Anh không nói nhiều, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn cho người đối diện. Nói thật, một người đàn ông như vậy, e rằng không có cô gái nào có thể kháng cự.
Thang máy im lặng đi xuống một tầng, Phương Y đi theo những người khác không đi vào bãi đỗ xe ngầm mà ra ngoài, vừa mới đi được vài bước, ống tay áo của cô đã bị ai đó giữ lại.
Phương Y kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Lạc Sâm. Anh dùng giọng điệu công thức hoá nói: “Hôm nay tôi tình cờ đi công tác gần nhà em, cho em đi nhờ một đoạn đường.”
Phương Y hơi do dự, trong lúc cô trầm mặc, cửa thang máy đã đóng lại một lần nữa. Những người khác đi vào bãi đỗ xe ngầm nhìn họ với ánh mắt ái muội. Phương Y vội vàng rút tay lại, mím môi không nói gì.
Cô không nói gì, Chu Lạc Sâm liền coi như cô đã đồng ý. Anh quan sát thấy sách luật trong ba lô không khóa kéo của cô, cất tiếng hỏi: “Em tự học à?”
Phương Y theo ánh mắt của anh nhìn vào ba lô, một quyển sách dày cộp nhét bên trong khiến khóa không kéo được, bị nhìn thấy cũng là bình thường: “Ừm, ở văn phòng làm việc nhiều vấn đề pháp luật tôi không hiểu, cảm thấy không an toàn.”
Chu Lạc Sâm gật đầu: “Có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Phương Y ngớ ra, hơi e dè nói: “Có thể chứ? Có thể sẽ phiền phức cho anh không, anh bận rộn như vậy…”
“Em có thể viết các vấn đề ra và đưa cho tôi, tôi có thời gian sẽ viết đáp án cho em.” Giọng nói trầm ấm lọt vào lỗ tai cô, khiến tai cô nóng lên.
“Vậy thì tốt quá, luật sư Chu anh thật tốt bụng.” Cô có chút mất tự nhiên, lộ ra nụ cười tươi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Bị phát thẻ “người tốt”, Chu Lạc Sâm cũng nhẹ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như gió xuân của anh vẫn luôn trên môi khi anh và Phương Y ngồi trên xe của anh. Khi chiếc xe đen bóng đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Phương Y mới hoảng hốt nhận ra quyết định của mình.
Cô cẩn thận nhìn thoáng qua Chu Lạc Sâm, không dám nhìn vào mặt, chỉ dám lặng lẽ nhìn ngắm cơ thể anh. Ngón tay trắng ngà của anh nắm lấy vô lăng, hai chân thon dài cân đối dưới vô lăng, chiếc quần tây đen phảng phất vẻ đẹp của thế gian, tôn lên đôi chân mạnh mẽ của anh một cách vô cùng quyến rũ.
Rõ ràng là một người thanh tâm quả dục như vậy, nhưng toàn thân anh lại tỏa ra một loại hơi thở khiến người muốn xâm phạm. Mặc dù Chu Lạc Sâm là một người đàn ông trưởng thành, nhưng Phương Y vẫn phải cảm thán một câu, anh thật đúng là một vưu vật.
Như Chu Lạc Sâm đã nói, anh chỉ tiện đường đi qua đây nên không thể đưa cô về tận nhà, vì như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Anh chở cô đến bên ngoài tiểu khu của cô rồi lái xe đi thẳng. Phương Y thấy anh đi về hướng khu công nghiệp, khá xa trung tâm thành phố, có rất nhiều nhà máy. Nơi này khiến cô ấn tượng sâu sắc bởi vì nhà máy của công ty dược phẩm nơi Đinh Dật Thăng làm việc cũng nằm ở đây.
Trong lòng Phương Y có chút thấp thỏm, nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại thấp thỏm, chỉ có thể lặng lẽ đi về nhà.
Sáng hôm sau khi đến văn phòng, cô phát hiện trên bàn làm việc của mình có hai quyển sách, cô nhìn quanh, không thấy đồng nghiệp nào nhận, vì thế cô mở ra kiểm tra một chút. Trên trang bìa có viết bằng nét chữ máy rất đẹp: Chu Lạc Sâm.
Là sách của luật sư Chu.
Phương Y mở sách ra, cảm giác được quyển sách này đã được lật xem rất nhiều lần, những điểm trọng yếu trên mỗi trang đều được đánh dấu rõ ràng. Có những chỗ còn có chú thích, có lẽ đây là sách mà anh dùng để tham khảo hoặc thi tư pháp. Có quyển sách này, Phương Y tin chắc mình có thể học được một số kiến thức hữu ích.
Phương Y cất sách đi, vừa bắt đầu công việc vừa suy nghĩ cách cảm ơn Chu Lạc Sâm. Họ không thân thiết, chỉ là cấp trên và cấp dưới, nhưng anh đã giúp cô quá nhiều.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Khi hoàn thành xong văn kiện cần đưa cho Hình Tứ, Phương Y cầm lấy mang đến văn phòng của anh ta. Cô gõ cửa, không có ai trả lời, cô đành mở miệng nói: “Xin hỏi…”
Lời cô còn chưa dứt, bên trong đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Hình Tứ: “Tôi không có ở đây.”
Khóe miệng Phương Y giật giật, tiếp tục nói: “Luật sư Hình, tôi đến đưa văn kiện cho anh, có thể…”
“Không thể.”
Mở cửa… Hai chữ này nghẹn ứ trong cổ họng Phương Y. Thấy thái độ kiên quyết của Hình Tứ, cô đành tạm hoãn việc đưa văn kiện, quay về chỗ ngồi.
Nói thật, Phương Y rất kỳ lạ, Hình Tứ đây là làm sao vậy. Nhưng cô cũng không hy vọng hão huyền rằng một nhân viên nhỏ bé như mình có thể biết được sự thật. Nhưng vài ngày sau Phương Y thực sự có cơ hội hiểu rõ lý do tại sao Hình Tứ gần đây lại có thái độ khó chịu như vậy.
Vụ án hình sự của Đinh Dật Thăng được mở phiên tòa, cô chỉ là thư ký và không có tư cách đi theo ra tòa. Cô nghe Trần Quân Du kể lại sau khi trở về. Hóa ra luật sư Chu đã nhận lời biện hộ cho vụ án này, người ủy thác là sếp của Đinh Dật Thăng, liên quan đến một vụ án lừa đảo thương mại. Vừa lúc Hình Tứ phát hiện Đinh Dật Thăng bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án giết người có liên quan đến sếp của anh ta, và sếp này lại là Diệp tổng, người ủy thác của luật sư Chu. Hiện tại cảnh sát đã tham gia điều tra, điều này rất bất lợi cho việc bào chữa của luật sư Chu.
Mặc dù vụ án do luật sư Chu và luật sư Hình phụ trách hoàn toàn không liên quan, nhưng do một số lý do, hai vụ án này lại có mối liên hệ nhất định. Cả luật sư Chu và luật sư Hình đều quyết tâm chiến thắng trong vụ kiện này, vì vậy rất khó tránh khỏi việc họ sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Nghe xong thông tin này, Phương Y cảm thấy mọi chuyện không thể giải quyết đơn giản. Đứng ở lập trường của Hình Tứ, cô và Chu Lạc Sâm dường như đang ở phe đối lập. Nhưng cô lại mang ơn anh nhiều, vậy phải làm sao bây giờ?
Dù sao đây cũng là chuyện công việc, không liên quan gì đến một thư ký nhỏ như cô. Cô vẫn nên tập trung vào làm tốt công việc của mình là quan trọng nhất.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Phương Y vẫn cảm thấy lo lắng vô cớ. Cô thường xuyên ngước mắt nhìn về phía văn phòng của Chu Lạc Sâm, xem anh khi nào ra ngoài.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, Chu Lạc Sâm bước ra khỏi văn phòng vào buổi trưa, một thân tây trang màu đen nhíu chặt mày rời đi.
Phương Y thoáng nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác như sắp có một cơn bão ập đến.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.