*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô gái vang lên bên tai.
Tần Yến Từ lập tức nổi da gà.
Cổ họng khô khốc, người nóng bừng.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, để khí lạnh từ bên ngoài thổi vào người mới thấy dễ chịu hơn.
Ứng Tư Tư lạnh run, lùi lại hai bước:
– A Từ, lạnh quá.
Giây tiếp theo, Tần Yến Từ đóng cửa sổ lại, trên môi mang theo nụ cười nhạt, trong đôi mắt đẹp đẽ, phản chiếu bóng hình cô:
– Chuẩn bị về thôi.
Nếu không kìm lòng được, đến gần cô quá mà bị mẹ kế độc ác bắt gặp, đồn đại rằng cô không thể sống thiếu đàn ông, sẽ ảnh hưởng xấu đến cô.
– Để em tiễn anh.
– Em cứ nghỉ ngơi đi.
Tần Yến Từ mặc áo khoác, cầm sách rời khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài.
Lý Ngọc Vi hốt hoảng ngồi trở lại ghế, đợi khi hắn rẽ qua cổng, liền vội vã cầm lấy áo lông chồn trên giá, chạy theo sau, đến chỗ không người, cô ta hét lên:
– Tần Yến Từ! Đứng lại! Đừng nghĩ chị tôi bênh vực anh, mà anh có thể bạo hành chị ấy.
Anh dám làm quá, tôi nhất định sẽ xử lý anh.
Vừa rồi cô ta dán tai nghe cửa cả buổi, không nghe thấy gì.
Đoán rằng Ứng Tư Tư bị đe dọa không dám lên tiếng.
Hiện tại cô ta dùng lời đe dọa, không khác gì khiêu khích anh, chọc giận hắn.
Như thế Ứng Tư Tư mới càng khổ sở hơn.
Tần Yến Từ chán ghét nhìn cô ta một cái:
– Đồ thần kinh! Một thân đầy lông đen, trông như con gấu ngu ngốc vừa ra khỏi hang.
– Anh mới là gấu ngu ngốc!
Mắt Lý Ngọc Vi đỏ lên.
Đây là áo lông chồn nước, cô ta đã phải dành hai tháng lương để mua.
Không có thẩm mỹ!
Cô ta tức giận cực độ, cố tình nói để làm phiền hắn:
– Anh có biết không? Ban đầu nhà anh chọn tôi, tôi không vừa ý anh, họ mới chọn chị tôi từ nông thôn.
– Coi như cô gặp may, nếu rơi vào tay tôi, ba ngày đánh chín lần.
Lý Ngọc Vi giận dữ, nhặt một viên gạch dưới đất lên, ném mạnh về phía hắn.
Tần Yến Từ đã đoán trước, né sang một bên.
Viên gạch rơi xuống đất vỡ làm đôi.
Tần Yến Từ quay lại cười lạnh, giọng trầm thấp:
– Muốn chết à?
Lý Ngọc Vi rùng mình, trong đầu hiện lên cảnh hắn nói câu này trước khi ra tay ở kiếp trước, sợ hãi quay đầu chạy vào nhà, đóng cửa lại thật mạnh, dựa lưng vào cửa, hai tay ôm ngực, thở hổn hển.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ta đẩy cửa phòng của Ứng Tư Tư, nhưng không mở được, cô ta nói:
– Chị, trang phục cưới của chị, Tần Yến Từ đã chuẩn bị chưa?
Nếu nói chưa, cô ta sẽ xúi giục Ứng Tư Tư đòi hỏi từ Tần Yến Từ, lúc đó lại bị đánh một trận.
Ứng Tư Tư giờ đã hoàn toàn thất vọng với Lý Ngọc Vi, nghe câu này, cảm thấy đối phương đang muốn gài bẫy mình.
– Tôi không cần biết anh ấy có chuẩn bị hay không, có thì mặc, không có thì không mặc, mất mặt cũng chẳng phải tôi.
Em nên hỏi cha chuẩn bị của hồi môn thế nào, dù gì nhà họ Tần cũng có danh tiếng, nếu quá sơ sài sẽ bị người ta cười chê.
Lý Ngọc Vi:
– …
– Ha ha ha.
Lúc này bên ngoài vang lên một tràng cười lớn.
Là Tống Hàn Mai đang cười:
– Dì Tăng đúng là biết nói đùa, làm gì có ai không già?
– Bà thật sự không già, đã hơn mười năm rồi mà vẫn như cô dâu trẻ hai mươi mấy tuổi.
Tống Hàn Mai được khen mà nở mày nở mặt, hào phóng nói:
– Đến đây cứ như nhà mình, đừng khách sáo.
Tư Tư, Tư Tư!
Người đến là hai nữ một nam.
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, da ngăm đen, đội khăn, mặc áo bông và quần bông, đôi mắt tam giác toát lên vẻ khôn khéo.
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, mặc áo bông và quần bông hoa, trông rụt rè.
Người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc áo khoác bông màu xanh đậm, đội mũ Lôi Phong, khuôn mặt vuông, dáng người thấp bé.