*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Mọi người ăn trước đi, để cháu đi lấy thức ăn.
Lý Ngọc Vi cười nói, đi qua đi lại hai lần, Ứng Tư Tư mới đi được lần đầu tiên, vừa đến cửa phòng khách, tay bưng đĩa cải thảo xào miến với thịt heo, lại bị Lý Ngọc Vi giành lấy:
– Thức ăn đủ rồi.
Ứng Tư Tư:
– …
– Chà, cải thảo xào miến với thịt heo, nhà các cháu ăn ngon quá nhỉ.
– Không phải vì có bác đến sao?
Lý Ngọc Vi khéo nói:
– Mau ăn khi còn nóng đi ạ.
Bà dì rất hài lòng, cảm thấy mình được coi trọng, cầm đũa, nhìn đĩa thức ăn, thầm nuốt nước miếng:
– Tôi không khách sáo nữa nhé.
– Đừng khách sáo.
Vừa dứt lời, Hồ Ngưu đã nhanh tay gắp trước, miến mềm mại, thơm ngon, thịt heo béo ngậy, ngon đến mức làm người ta thèm chảy nước miếng.
Một mình hắn ta ăn hết hơn nửa đĩa thức ăn, tiêu thụ hết năm cái bánh bao.
Bà dì và con gái Hồ Tiểu Thiến, hai người ăn chỉ bằng một phần của Hồ Ngưu.
Tống Hàn Mai đau lòng.
Ba người họ ăn hết mười cái bánh bao trắng của bà ta.
Đúng là dịp Tết, đơn vị phát nhiều gạo, mì, dầu và thịt nên nhà bà ta mới có điều kiện cải thiện bữa ăn.
Nếu là bình thường, cũng không phải ngày nào cũng ăn được những món này.
Bà dì ăn no, dùng tay áo lau miệng:
– Hàn Mai à, trời cũng tối rồi, đường về nhà xa, đường trơn, chị định để chúng tôi ngủ ở đâu?
Tống Hàn Mai đã lên kế hoạch từ trước:
– Tư Tư, con ngủ với bà dì, Ngọc Vi, con ngủ với cô, còn Hồ Ngưu trải chiếu ngủ dưới đất nhé.
– Được.
Hồ Ngưu ăn no, nói mạnh mẽ.
Bà dì rất hài lòng với sắp xếp này, đêm nay mọi người ngủ, bà ta sẽ mở cửa cho con trai.
Sau bữa ăn.
Ứng Tư Tư dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn và nhà bếp, trở về phòng, ngửi thấy mùi hôi chân, khiến cô nhăn mũi.
Còn bà dì, đã nằm xuống giường.
– Con gái, quần áo trên bàn là do con làm sao?
Ứng Tư Tư đáp qua loa:
– Vâng.
– Tay khéo thật, đường kim mũi chỉ ngay ngắn như dùng máy may, mai mốt làm cho ta một bộ nhé.
Ứng Tư Tư ngơ ngác.
Gì cơ?
Mẹ chồng cô còn chưa từng yêu cầu như vậy, một người ngoài, lấy đâu ra tự tin như thế chứ?
Đúng là thần kinh.
Y hệt Lý Ngọc Vi.
Quả nhiên là cùng một dòng máu sinh ra.
Cô ngồi xuống bàn, đeo kim thêu tiếp tục may đồ.
Bà dì giục:
– Con gái, khuya rồi, đi ngủ thôi.
– Bác ngủ trước đi.
Bà dì có chút lo lắng, bà xuống giường tắt đèn:
– Con gái, xin lỗi, đèn sáng quá ta ngủ không được.
Ứng Tư Tư tức giận.
Chiếm giường của cô, lại còn tắt đèn.
Làm sao có thể như vậy?
Cô tức tối thu dọn kim chỉ rồi đi ra ngoài.
Bà dì đợi Ứng Tư Tư lên giường, nhưng lại nghe thấy tiếng mở cửa, bà vội vàng hỏi:
– Con gái, đi đâu đấy?
– May quần áo.
– Đêm khuya may quần áo làm gì? Nếu trong phòng mất cái gì, không được đổ lỗi cho ta đâu đấy.
– Không mất đâu.
Ứng Tư Tư đã giấu các vật dụng quý giá vào cái hộp khóa dưới gầm giường, chìa khóa mang theo bên mình, trừ khi ai đó phá khóa.
Khi cô ra ngoài, Hồ Ngưu chào hỏi:
– Tư Tư, còn chưa ngủ à?
– Liên quan gì đến anh!
Ứng Tư Tư lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.
Cô từ nhỏ đã sống nhờ nhà người khác, gặp qua đủ loại người.
Hồ Ngưu vừa vào nhà đã ngó nghiêng, hành động lén lút, thêm vào việc mẹ hắn ta nói hắn ta chưa có bạn gái, cô liền liệt hắn ta vào danh sách người nguy hiểm.
Người lạ mà tốt bụng, chắc chắn không có ý tốt.
Có thể Hồ Ngưu là ngoại lệ, dù sao câu nói cổ xưa rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cô không thể đặt cược.
Hồ Ngưu bị cô lạnh lùng, mặt đỏ như gan heo:
– Em, em nói chuyện kiểu gì vậy?