*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ryal
Uông Thịnh đáp: “Cậu đúng là giỏi vẽ chuyện”.
Nói xong hắn túm lấy tay Thi Hạ Dương, nắm thật chặt, kéo cậu về phía đường cái.
Tay hắn to, lực siết mạnh đến độ Thi Hạ Dương nghĩ xương cốt mình sắp nát.
“Này Uông Thịnh, nhẹ thôi!”.
“Tôi mà nhẹ thì nhóc dâm nhà cậu có thất vọng không?”.
Thi Hạ Dương thấy Uông Thịnh nói câu này với cái mặt rõ nghiêm túc thì không nhịn được mà phì cười, nhưng cười không ra tiếng, cười kiểu rụt rè mà thẹn thùng khó nói.
Hai nam sinh mặc đồng phục đi bên đường, một người túm cổ tay người còn lại – hình ảnh này nói là bình thường thì đúng bình thường thật, nhưng bảo kì lạ thì cũng hơi hơi kì lạ.
Đương sự lại làm lơ hết thảy những ánh mắt của mọi người xung quanh, thoải mái bước về nhà.
Thi Hạ Dương vừa đặt chân vào cửa tòa nhà nơi Uông Thịnh ở là tim đã đập thình thịnh.
Cậu phát hiện hình như mình là sắc quỷ thật, rõ ràng lúc trước đau mông đến độ thầm thề không làm nữa, sau này phải lên trên; kết quả là lời thề bay theo mây gió.
Đúng là mình hơi dâm thật.
Thi Hạ Dương nhìn Uông Thịnh đi phía trước, tự sỉ vả mình trong im lặng.
Đến khi hắn móc chìa khóa ra định mở cửa nhà, Thi Hạ Dương cố ý dán vào lưng Uông Thịnh, nói bằng giọng nhão nhão dính dính: “A…!Lớp trưởng sắp kèm riêng cho tôi học này”.
Cậu cười hì hì, thủ thỉ bên tai hắn: “Lớp trưởng tốt bụng ghê”.
Uông Thịnh bị Thi Hạ Dương trêu đến nỗi thứ dưới lớp quần đồng phục đã dựng lên thành một túp lều oai nghiêm sừng sững.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera lắp ở hành lang, hơi nghiến răng, rồi mới mở cửa cho cậu bước vào.
Thi Hạ Dương hơi mỉm cười, cà lơ phất phơ đi vào.
Rõ ràng phần dưới của nhãi con cũng đã phồng phồng, hai đứa này không đứa nào dứt ra được.
Cánh cửa nhà vừa đóng lại, Thi Hạ Dương chưa kịp làm gì đã bị Uông Thịnh ấn lên tường mà hôn.
Màn dạo đầu của hắn tàn nhẫn đến chết người, hôn mà cứ như cắn xé, tới mức Thi Hạ Dương tan tác không kịp trở tay.
Trong nhà không mở điều hòa nên khá oi bức, Thi Hạ Dương bị ngậm môi hôn điên cuồng, có hơi khó thở.
Bàn tay Uông Thịnh bóp lấy đầu ngực cậu cách lớp áo sơ mi, vừa chạm đến là thứ ấy đã vươn thẳng dậy từ trạng thái ỉu xìu mềm oặt.
“Dâm”.
Cuối cùng hắn cũng dứt khỏi môi cậu, mút nhẹ khóe miệng rồi liếm từ mặt lên tai.
Khoảnh khắc đầu lưỡi nóng ướt chạm tới tai Thi Hạ Dương, đồ sắc quỷ cứ nói lời cợt nhả không ngừng ấy nhũn chân trong nháy mắt.
Thi Hạ Dương ôm lấy Uông Thịnh, để mặc người kia liếm tai mình, xoa nắn làn da mình.
Mồ hôi dính dớp lan tràn trên thân thể cậu, những nơi Uông Thịnh từng chạm tới lại càng đói khát.
Thèm thuồng quá đỗi.
Thi Hạ Dương nghĩ, sao mình lại là loại người thế này cho được?
Cậu nâng một chân lên quặp lấy Uông Thịnh, một tiếng rên phát ra từ cổ họng.
Tay hắn vẫn còn đang chu du khắp người Thi Hạ Dương, với vào trong quần theo bờ lưng cong nuột.
Cái tay ấy bóp mông cậu cách lớp quần lót, xoa nắn đến độ người trong lòng không ngừng vặn vẹo.
Một ngón tay mò tới kẽ mông, cọ một cái thật mạnh dù có lớp vải dệt ngăn cách.
Thi Hạ Dương không chịu được mà thít mông lại, nói giọng run run: “Đừng sờ nữa”.
Uông Thịnh biết tỏng cái “đừng sờ” của cậu có ý gì, nhưng cứ vờ như không hiểu: “Không thích à?”.
“…!Đệch”.
Thi Hạ Dương cau mày cắn một cái lên vai người nọ.
“Đừng sờ nữa, làm luôn đi, hiểu không?”.
Uông Thịnh cười: “Được thôi”.
“Thế cậu còn lảm nhảm cái gì?”.
Thi Hạ Dương thở một tiếng dài thườn thượt, tay cũng không nhàn rỗi mà túm lấy thằng em nhà Uông Thịnh.
Cậu xoa mạnh thứ cương cứng ấy qua lớp quần đồng phục, giục giã: “Nhanh cái tay lên, cậu cũng cứng khủng khiếp đây này”.
“Tôi nhịn được”.
Uông Thịnh đáp.
“Trừ phi cậu nói gì đó dễ nghe”.
Thi Hạ Dương sắp chửi người đến nơi rồi, sao thằng nhãi này lắm chuyện vậy?
“Cái gì dễ nghe?”.
Đang cần kíp thì đành cúi đầu chịu phục thôi.
Uông Thịnh nói: “Tự cậu cân nhắc đi, làm tôi vui thì công nhận cậu giỏi”.
Nói xong, ngón tay hắn đột nhiên móc mạnh nơi cửa sau của Thi Hạ Dương – cái quần lót co giãn cũng chui theo vào một chút.
Cảm giác này kích thích thần kinh Thi Hạ Dương thật mạnh, cậu rên thành tiếng, thở gấp: “Chồng ơi, anh giỏi quá!”..