*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ryal
Thi Hạ Dương nhiều thủ đoạn lắm, dù sao cậu cũng không định giữ thể diện gì trước mặt Uông Thịnh, người một nhà thì để ý nhiều thế làm gì? Sướng là được.
Nhóc con mở miệng là nói lời bẩn thỉu giờ đang không ngừng liếc Uông Thịnh qua khóe mắt, cậu muốn xem xem cái tên thích vờ đứng đắn này rốt cuộc có thể nhịn được bao lâu.
Sự thật đã chứng minh, không phải ai cũng làm sinh viên xuất sắc được.
Đầu tiên nhất là phải có sức kiềm chế, kiềm chế mà từng bước làm gì đó khi người mình thích đang cố tình quyến rũ không thèm che giấu.
Uông Thịnh thực sự có thể làm được.
Hắn chỉ siết chặt tay, rồi cười với Thi Hạ Dương: “Em cứ tiếp tục đi”.
Uông Thịnh tiếp tục nhìn thẳng vào laptop mà gõ chữ lạch cạch, âm thanh đan xen với tiếng rên của cả hai Thi Hạ Dương như một bản hòa ca kì lạ.
Bản hòa ca theo kiểu ban nhạc giỏi nhất cũng không diễn tấu được.
Lúc đầu Uông Thịnh vẫn hơi không chịu nổi, nhưng rồi lại quen dần.
Người khác khi học sẽ bật các loại tiếng ồn trắng giúp mình tĩnh tâm, hắn thì vừa viết luận văn vừa nghe bạn trai rên rỉ.
Cũng độc đáo lắm, về già nhớ lại chắc sẽ thấy hay hay.
Thi Hạ Dương thấy chiêu này vô tác dụng thì giận đến độ trợn trắng mắt, lại trườn sang chỗ Uông Thịnh, mông cọ lên thảm vừa đau vừa ngứa.
Cậu lết tới cạnh chân hắn, cằm gác lên đùi hắn, nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương.
Uông Thịnh chỉ cụp mắt liếc cậu một cái, hỏi: “Làm sao?”.
“Muốn anh chịch em cơ”.
Uông Thịnh cười cười, xoa gương mặt ẩm ướt: “Thế thì chờ đi”.
“Chờ con khỉ”.
Thi Hạ Dương nhích qua khe hở chui vào gầm bàn, ngồi giữa hai chân Uông Thịnh.
“Anh cởi quần móc nó ra cho em chơi đi”.
Uông Thịnh đang muốn xử lí cậu, sao mà chiều được?
“Đang vội, không rảnh”.
Hắn cười, lại tiếp tục viết luận văn.
Thi Hạ Dương bực bội lườm hắn, chỉ thấy lần này đổi chác mình chẳng được lời tí nào.
Tên này chỉ viết mỗi cái luận văn giúp cậu thôi mà, có cần tra tấn ghê thế không?
Chẳng yêu em.
Tình yêu chịu thua luận văn.
Thi Hạ Dương tỏ vẻ buồn bã, còn định chia tay Uông Thịnh nữa.
Cậu bĩu môi, càng bị kìm kẹp thì càng anh dũng.
Tay chân bị trói lại, không cởi gì được, nhưng Thi Hạ Dương thông minh lanh lợi thì cách một cái quần cũng không sao.
Cậu nhích lên, dùng sườn mặt cọ vào hạ bộ hắn, thở dài: “Hàng tốt thế này, tiếc thật”.
“Tiếc cái gì?”.
Uông Thịnh vừa gõ chữ vừa thuận miệng hỏi.
“Tiếc là không được móc ra để hưởng em, chậc chậc”.
Uông Thịnh cười, không nói chữ nào.
Thấy hắn vẫn không chịu phản ứng, Thi Hạ Dương lại càng khinh, cọ mạnh hơn nữa.
Cậu cọ hai cái đã cảm giác được rõ ràng thứ kia to ra, tuy tên này không thèm đáp lại nhưng thân thể đâu có lừa được ai, cậu vẫn đắc ý lắm.
Thi Hạ Dương hôn lên dương v*t Uông Thịnh cách một lớp quần, tiếng gõ chữ hơi khựng lại.
Cậu kiêu ngạo nói: “Anh cứ viết phần anh đi, kệ em”.
Và rồi cậu thè lưỡi, bắt đầu liếm nơi kia.
Vải quần mềm xuống, chẳng bao lâu sau đã ướt một mảng nhỏ.
Thi Hạ Dương chẳng biết chỗ vải ướt này chỉ có nước bọt mình hay có trộn cả thể dịch của Uông Thịnh nữa.
Kích thích ghê.
Cậu nghiện rồi, quyết định hôm nay phải cho Uông Thịnh bắn tinh bằng cách này.
Nhịn giỏi lắm đúng không?
Thế thì hôm nay không cho chịch nữa.
Thi Hạ Dương sử dụng cái cách giết được ngàn tên địch thì ta cũng mất tám trăm quân, quyết định phải cho cả hai không đứa nào được yên ổn..