Hề Trì cũng không biết tại sao sự việc lại phát triển thành cảnh tượng trước mắt lúc này.
Giây trước còn đang thảo luận xem tối nay về lầu bốn hay lầu năm, giây sau, Giang Lê đã kêu lên một tiếng nhàn nhạt sau lưng cậu: “Tang Du.”
Hai người Hề Trì và Tang Du đồng thời cùng nhìn lại.
Chẳng biết Giang Lê đã đứng dậy khỏi tường từ lúc nào, bấy giờ đang cúi đầu cởi áo khoác đồng phục ra.
“Lời tôi nói trước đó còn tính không.” Giang Lê hỏi.
Tang Du không nghĩ nhiều, tưởng là hắn đang nói tới chuyện dẫn Hề Trì quay về ngủ: “Cậu nói coi, người cũng đã tới rồi cậu còn hỏi tính hay không?”
Giang Lê đã cởi áo khoác xong, cầm bằng một tay, tự nhiên phủ lên vị trí bên cạnh, sau đó lập tức ngẩng đầu, nhìn Tang Du, nhạt giọng nói: “Được, cậu trước hay tôi trước.”
Tang Du: “Gì mà cậu trước tôi……”
Mãi đến khi Giang Lê vác cái vẻ mặt quen thuộc đi về phía cậu ta, Tang Du mới hiểu chuyện hắn nói không phải ngủ ở đâu, mà là chuyện đánh nhau kìa.
Tang Du: “…………”
Hóa ra bộ dạng tôi ổn trước đó đều là giả?
“Ở đây à?” Tang Du giơ tay chỉ chỉ hành lang.
“Đâu cũng được”, loại chuyện như kiên nhẫn này áp lên người Giang Lê có chút vô dụng, giọng nói càng tùy ý hơn, “Chỗ cho cậu chọn.”
Tang Du: Cảm ơn ngài.
Tang Du xoa xoa cái cổ, tầm mắt lơ đãng đảo qua cổ tay trống không của Giang Lê.
Nếu là trước đây, cậu ta còn muốn đánh với Giang Lê thật, hao tâm tổn sức thì chưa nói, làm một trận có khi nằm cả ngày.
Nhưng từ sau khi Giang Lê tháo chuỗi hạt xuống, hai người chưa từng động tay lần nữa…… khó tránh khỏi bung sức.
Thôi, bên trong nóng nảy không tìm chút chuyện để làm cũng phiền phức, Tang Du nhủ thầm, coi như là ân tình giúp bí thư trưởng nhà cậu ta vẫn còn đang mộng du.
“Vậy ở đây luôn đi, phòng y tế cũng gần.” Cậu ta nói.
Hề Trì: “?”
Hề Trì chỉ nghe hai người bí hiểm với nhau, mãi đến khi Giang Lê đưa áo khoác qua: “Cậu đến phòng y tế đợi đi.”
“Mười phút.” Giang Lê lại nói.
Hề Trì đang định hỏi đợi làm gì, giây tiếp theo, Tang Du đã xắn tay áo đồng phục đến tận khuỷu tay: “ĐM! Mười phút?! Giang Lê cậu mắng ai đấy!”
Ngay sau đó, Hề Trì nghe thấy một cú đấm gió.
Thế là vào 3 giờ rạng sáng, tại hành lang trước cửa phòng y tế, hai người đánh nhau.
Hề Trì: “……”
Ngoại trừ thời gian đặc biệt, ví dụ như tiết tăng cường tố chất vào buổi chiều thứ tư, thời gian còn lại tất cả các trường học dưới cờ Sơn Hải đều không cho phép học sinh sử dụng linh lực tùy ý, ngay cả lão đại của hội học sinh hai viện.
Hai vị chủ tịch hiển nhiên đều rất tuân thủ nội quy trường học — không vì gì khác, chủ yếu là lo lắng cho vị chủ nhiệm chín cái đầu nào đó.
Người có thể làm ra chuyện một mình cai quản cả chín lớp điên rồ như vậy, ba giờ sáng cảm nhận được linh lực trong trường dao động nên bất thình lình xuất hiện tại cửa phòng y tế là hoàn toàn có khả năng.
Hề Trì không nói cũng không ngăn cản, cậu đứng một bên mặc kệ bọn họ đánh nhau.
Đánh tới đánh lui mười mấy phút, hai người đều nương nhau, nhưng bởi vì chiêu thức thực sự quá nhanh, luôn có thời điểm sơ xuất.
Một giây trước khi Tang Du suýt chút nữa không tránh kịp, Hề Trì canh chuẩn thời gian kêu lên một tiếng: “Giang Lê.”
Hai người động thời dừng tay.
Ngay cửa phòng y tế có máy bán hàng tự động, Hề Trì đi qua mua hai chai nước, lúc quay lại, Tang Du đang chống một tay lên cột hành lang thở dốc.
Tang Du nhận nước trên tay Hề Trì, tu mạnh một ngụm: “Suýt nữa quên nói, hồi nãy cậu bỗng kêu Giang Lê là sao? Sợ tớ né không kịp à?”
Giọng Tang Du không nhỏ, khóe mắt Giang Lê xẹt qua bên đó, vẻ mặt vốn chẳng mang biểu cảm gì giờ càng hờ hững hơn.
Tang Du không nhận ra, còn nói thêm: “Tớ là ai? Tớ không né nổi sao? Còn cảm thấy anh Du của cậu sẽ thua à?”
Hề Trì tự dưng nhớ tới lời Chúc Dư từng đánh giá Vương Địch, bầu trời sập xuống vẫn có miệng đỡ.
“Không, cậu tránh kịp, tớ gọi đại thôi”, Hề Trì nghiêm túc mà lấy lệ, vừa lấy lệ vừa kéo cậu ta, “Mưa rồi, xích vào chút đi.”
Lúc này Tang Du mới hài lòng.
Đợi ứng phó với người đứng gần hơn xong, Hề Trì mới ôm đồng phục đi về phía trước.
Giang Lê dựa lên tường, trên người toát ra một chút mồ hôi mỏng, đuôi tóc hơi ẩm.
Hề Trì đưa nước qua.
Chẳng biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cứ cảm thấy sau khi đánh xong, cái tên đánh cùng thì rất sung sướng, nhưng người chủ động đưa ra yêu cầu hình như tâm trạng còn… xấu hơn.
Hề Trì: “?”
Đây là… đánh chưa đủ hả?
Cuối cùng Giang Lê mở miệng trước.
“Mấy giờ rồi?” Hắn hỏi.
Lúc vừa đi mua nước Hề Trì đã xem qua thời gian: “Ba giờ rưỡi.”
Đằng sau truyền tới một tiếng “bộp”, Tang Du uống hai ba ngụm hết sạch nước, vứt chai rỗng vào thùng rác: “Vãi, ba giờ rưỡi rồi? Không đi ngủ thì khỏi ngủ luôn.”
Mưa rơi vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, trái lại ngày càng lớn, ba người dọc theo hành lang mưa gió đi về phía phòng ngủ, lúc còn lại một đoạn đường cuối cùng, Giang Lê lại đưa áo khoác cho Hề Trì lần nữa: “Choàng vào, che một chút.”
Hề Trì không để ý, mặc đồ ngủ lăn lộn bên ngoài một trận, chung quy vẫn phải tắm rửa một cái mới lên giường.
“Có mấy bước đường.” Hề Trì nói.
Tang Du: “Choàng vào đi, mấy bước đường không phải đường à? Đợi một hồi lại dầm mưa ra bệnh.”
Hơn nửa đêm, đầu tiên là chạy một vòng rồi lại đánh nhau, đến Tang Du cũng có phần không chịu nổi, đợi đến lầu bốn, cậu ta đã ngáp liên tục, vịn lan can nhìn Hề Trì: “Chắc chắn không theo tớ về lầu 5 à?”
Hề Trì mở miệng: “Tắm lẹ rồi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lên lớp.”
Tang Du vẫy tay với hai người, bày ra tư thế có việc thì gọi điện rồi trực tiếp đi lên lầu.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Hành lang lầu bốn chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người, một đường im lặng, chỉ có đèn hành lang sáng lên theo tiếng bước chân.
Hề Trì đi đến cửa phòng 403, mò chìa khóa trong túi áo ra, rũ mắt, mở khóa, lưu loát liền mạch.
Ngay khi cậu xoay chìa khóa, người bên cạnh đột nhiên giơ tay.
Tay phải Giang Lê phủ hờ lên trên, đè động tác mở khóa của Hề Trì lại.
Hề Trì: “.”
Ánh mắt Giang Lê rơi lên người cậu: “Giận à?”
Thanh âm của Giang Lê rất nhỏ, giống như hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Bốn bề vắng lặng không một tiếng động, Hề Trì nghe thấy rất rõ ràng.
Cậu dừng lại vài giây, trả lời hai chữ: “Không có.”
Cũng chỉ mấy giây tạm dừng ngắn ngủi này, đã cho Giang Lê đáp án.
Một đường từ hành lang tối tăm ở cửa phòng y tế đến khi về phòng 403 trong góc này, trên đường không ai nhắc lại câu “quay về lầu năm ngủ” ấy nữa, nhưng nó không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết.
Giang Lê không do dự, nhìn người bên cạnh mở miệng: “Không có đuổi cậu.”
“Bảo cậu lên lầu năm ngủ là sợ làm ồn cậu.”
“Định kêu cậu về ngủ cho ngon.”
Hồi lâu không có ai qua lại, đèn hành lang lại tắt ngóm.
Hề Trì tạm dừng vài giây, chầm chậm nói một câu “Biết rồi”.
Cùng là mấy giây im lặng, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn bất đồng.
Giang Lê nghe ra ý của câu “Biết rồi” kia rất rõ ràng, hắn im lặng mỉm cười.
“Tay.” Hề Trì nhấc nhấc cổ tay, báo hiệu Giang Lê buông ra.
Khoảnh khắc buông tay, Giang Lê nghe được một câu “Không giận.”
Cửa được mở, Hề Trì lập tức đi vào bên trong, thuận tay bật đèn.
Giang Lê đóng cửa, nhưng chưa đi được hai bước, đã dựa lên cạnh cửa nhìn Hề Trì: “Không giận thật?”
Hề Trì bỏ chiếc áo khoác dùng để che mưa lên lưng ghế, “Ừ” một tiếng.
Cậu không giận thật, nếu như bắt buộc phải có, thì cũng chỉ là cảm thấy cái suy nghĩ “Sợ làm ồn” này của Giang Lê có hơi……
“Cậu không thoải mái, còn lăn lộn như thế cả một đêm, cậu cũng đâu sợ làm phiền đến tôi”, Hề Trì ngước mắt nghiêm túc nhìn hắn, “Tình huống giống nhau, thậm chí thần hồn bất ổn còn……”
Giang Lê đột ngột mở miệng: “Không giống.”
Mạch suy nghĩ của Hề Trì bỗng nhiên bị cắt ngang.
Chẳng biết là đêm tối hay là chiếc T-shirt màu đen phản chiếu, màu mắt Giang Lê hiện ra có hơi sâu.
Tóc và cánh tay hắn đều dính vệt nước, cũng không phân biệt được đâu là mưa đâu là mồ hôi, rõ ràng bị sốt, cả người lại trông như một khối băng mỏng, không ngừng phả hơi lạnh ra bên ngoài.
Hề Trì: “Không giống chỗ nào?”
Ánh mắt Giang Lê xẹt qua cần cổ Hề Trì, chỉ một giây, rồi lại nhanh chóng rời đi.
“Tình huống không giống.” Hắn nhàn nhạt nói.
Giang Lê nhìn trên vị trí của mình.
Bởi vì chứng bệnh không mong muốn này, Hề Trì sợ làm phiền hắn.
Nhưng hắn thì không.
Hắn không muốn giữ người lại, không phải là sợ làm phiền cậu, mà sợ dọa đến cậu.
Tình huống khác nhau.
Hề Trì nhất thời chưa thể hiểu rõ, hỏi có phần truy cùng đuổi tận: “Không giống chỗ nào?”
Nhưng Giang Lê đã dời mắt đi, hắn đi thẳng đến bên tủ quần áo: “Không chỗ nào cả.”
“Muộn lắm rồi, đi tắm đi.”
Hề Trì bị đẩy vào phòng tắm.
Mãi đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Giang Lê mới dựa lên thanh chắn giường, miễn cưỡng thả lỏng tinh thần một chút.
Nhiệt độ trên người còn chưa biến mất, đốt cho cả cơ thể đều ảm đạm u ám. Hắn rũ mí mắt, xoay xoay cổ tay.
Chỗ ban đầu đeo tràng hạt giờ đã trống không.
Phòng tắm vang lên tiếng nước, Giang Lê nâng mắt nhìn về phía đó một cái.
Trong tiếng nước và tiếng mưa đan xen vào nhau, Giang Lê nhớ tới câu hỏi cuối cùng của Hề Trì.
Không giống chỗ nào.
Chắc là cậu sẽ không muốn biết đâu.
Đã quá đêm, nghĩ tới Giang Lê cũng phải tắm rửa như mình, cuối cùng Hề Trì không hỏi tiếp nữa.
Trước đó đã tắm qua, trên người cũng không ra mồ hôi, Hề Trì dội sơ một chút rồi nhường chỗ cho Giang Lê.
Giang Lê tắm rửa xong, đẩy cửa phòng tắm đi ra, Hề Trì đang dựa lên giường hí hoáy điện thoại, giống như đang gõ chữ.
Cậu không đắp chăn, giường nệm cũng rất ngay ngắn.
“Khuya rồi, mau ngủ đi.” Giang Lê lên tiếng nhắc nhở.
Vừa mới dứt lời, điện thoại Hề Trì “brừ” lên một tiếng, rõ ràng là tiếng tin nhắn tới.
Động tác lau tóc của Giang Lê khựng lại.
Hắn ngẩng đầu đảo mắt qua đồng hồ treo tường, đã gần 4 giờ rồi.
“Đang nhắn tin à?” Giang Lê hỏi.
Hề Trì gật gật đầu: “Xong nhanh thôi, cậu ngủ trước đi.”
Hai người đều không nói chuyện nữa, Giang Lê tắt đèn, lên giường.
Phòng ngủ bị bóng tối bao trùm, chỉ có màn hình di động của Hề Trì phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Trận đánh nhau với Tang Du hiệu quả khá thấp, cơn nóng trên người vẫn rất mạnh, thế nên mấy phút sau Giang Lê mới hòa hoãn tinh thần, nghe thấy tiếng động ở bên kia.
Giống như âm thanh di chuyển ghế, không biết Hề Trì xuống giường lúc nào.
Giang Lê mở choàng mắt, đang định giơ tay mở đèn ngủ đầu giường, bên tai liền vang lên giọng nói sạch sẽ của Hề Trì.
“Đừng mở đèn.”
“Cậu ngủ yên đi.”
Giọng nói cách vô cùng gần.
“Cạch –” một tiếng, đèn ngủ cuối cùng vẫn bị bật lên.
Giang Lê nhìn Hề Trì chuyển cái ghế đến ngồi cách giường mình mấy bước chân, thử phỏng đoán dụng ý của cậu.
“Tính ngồi canh cả đêm à?”
Hề Trì nhớ tới tin nhắn mà giáo viên y tế gửi cho cậu ban nãy.
– – Cơn sốt nội sinh lần này của em ấy có hơi nghiêm trọng, buổi tối nhất định phải chú ý một chút, đây cũng là vấn đề của thầy, lúc ấy đáng ra phải giữ em ấy ngủ lại phòng y tế, mưa lớn như vậy đi đi về về cũng mệt mỏi, nếu đã về phòng rồi thì làm phiền em chăm sóc nhiều hơn, nếu như nhiệt độ không thuyên giảm, có thể phải đến Chung Sơn.
Sốt tăng trưởng, vấn đề vừa lớn vừa nhỏ, nghiêm trọng hơn thậm chí còn ảnh hưởng đến cả thần hồn, Kim Ô hiển nhiên là vế trước.
Sở dĩ chuyển ghế đến ngồi, là bởi vì Giang Lê ngủ nông, lên xuống giường gây tiếng động làm ồn là một chuyện, Hề Trì cũng lo ban đêm lúc đi kiểm tra nhiệt độ cơ thể sẽ ảnh hưởng đến hắn, chẳng bằng báo hắn biết trước.
“4 giờ rồi, không còn cả đêm nữa.” Hề Trì biến thành thừa nhận.
Giang Lê vừa bực vừa buồn cười.
Hắn cũng biết đã bốn giờ rồi.
Giang Lê suy đoán, cũng đoán được lý do: “Giáo viên y tế nói gì vậy.”
Hề Trì cũng không bất ngờ khi Giang Lê đoán ra của chuyện giáo viên y tế: “Cơn sốt nội sinh lần này của cậu khá nghiêm trọng, tôi không yên tâm.”
Giang Lê ngồi trên giường, dựa vào tường, khẽ cong người, nhưng bờ vai lại kéo thật căng.
Trước khi Hề Trì mở miệng, hắn đã nghĩ rất nhiều lý do thoái thác.
Sốt tâm lý không phải là lần đầu tiên, hắn tự có chừng mực, biết nên xử lý như thế nào, thậm chí biết cả đến mức nào phải sẽ phải tới Chung Sơn, bất kể giáo viên y tế đã nói gì, hắn đều có thể tìm được lý do đáp lời.
Nhưng cái Hề Trì nói là “Tôi không yên tâm”.
Cậu không yên tâm.
Chỉ là thay đổi chủ ngữ mà thôi, nhưng những lời này đột nhiên không thốt ra khỏi miệng được nữa.
Giang Lê im lặng hồi lâu.
Ngoài phòng là mưa to như trút nước, rơi cho mặt đất ẩm ướt.
Trong phòng là một khoảng yên tĩnh.
Cảm xúc u ám được bóng tối sinh ra dễ dàng lột trần tất thảy lý trí, ý chí yếu ớt cùng những điều “nên làm” chẳng còn lại gì.
Giang Lê đột nhiên hiểu được ý nghĩa thực sự của câu mỗi một quyết định vào ban đêm đều do “trái tim” mách bảo, không phải “cái đầu”.
Hề Trì nghe thấy Giang Lê thở dài một hơi, rất nhẹ, sau đó hắn nói: “Đi lấy chăn đi.”
Hề Trì chưa kịp nói hết tất cả lời dặn của bác sĩ đã bị câu “Đi lấy chăn đi” nuốt trọn.
Hề Trì: “… Chăn gì?”
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ dày như đan lưới, giọng Giang Lê đã khôi phục độ ổn định trước sau như một.
“Chẳng phải cậu muốn canh tôi sao.”
“Nằm canh với ngồi canh cũng không khác gì nhau.”
“Lên đây.”