Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 12: 12: Vừa Rồi Hổ Tử Ị Ở Trong Phòng Anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gạo Đen
Chương 12: Vừa rồi Hổ Tử ị ở trong phòng anh.

Đồng hồ sinh học của Tạ Diễn vô cùng chuẩn, buổi sáng 6 giờ tự nhiên sẽ dậy, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, mấy chuyện xảy ra ngày hôm qua lướt qua đầu giống như một bộ phim điện ảnh.

Một bữa tối xấu hổ, con mèo trên ban công, không biết bật máy nước nóng, một đôi chân dài và cơ bụng tám múi, một cơn ác mộng.

Tạ Diễn mở mắt ra, theo thói quen nhìn lên trần nhà, lại ngoài ý muốn phát hiện điều hòa ở trên đầu đang bật.

Toàn bộ căn phòng đều mát lạnh.

?
Tối hôm qua cậu không bật mà.

Cậu còn không biết cái điều khiển từ xa trông như thế nào, chứ đừng nói đến việc bật điều hòa.

Cù Tranh Viễn lên bật?
Khi nào?
Tạ Diễn nhanh chóng rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Dưới lầu thật yên tĩnh, chỉ có Hổ Tử lăn lộn trong phòng khách, thấy cậu xuống lầu, tỏ vẻ thân thiện kêu to một tiếng.

Cửa phòng ngủ của Cù Tranh Viễn hơi hé mở, Tạ Diễn rón ra rón rén đi qua, chạm vào khung cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một chút.

Trên giường không có ai.

Tạ Diễn cúi đầu, Hổ Tử đang cọ cọ đầu vào cổ chân cậu.

“Chủ của mày ở đâu?”
Hổ Tử rướn cái cổ xù lông: “Meoww ~”
Cù Tranh Viễn có thói quen chạy bộ buổi sáng, trời còn chưa sáng, hắn đã gọi Giang Trình dậy, cùng hắn chạy trên con đường bao quanh núi, gió hè nhè nhẹ, ven đường hương hoa ngọc lan ngào ngạt, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm mát.

“Tóm lại là, tối hôm qua thằng nhóc kia tới chỗ của cậu ở hả, rồi hai người có đánh nhau không đó?”
Nhắc tới chuyện này Cù Tranh Viễn có chút bực bội: “Bố của tôi giờ toàn bênh vực hai chị em bọn họ, cơm bưng nước rót, nếu tôi bắt nạt nó, bố tôi sẽ tới xúc đầu tôi.”
“Thảm thương vậy.” Thể lực Giang Trình không bằng Cù Tranh Viễn, chưa chạy được vài phút đã thở hổn hển, bước chân càng ngày càng chậm.

Cù Tranh Viễn chạy chậm lại chờ anh, cuối cùng đổi từ chạy chậm sang đi bộ.

“Cậu có ảnh của mẹ kế tương lại kia không, cho tôi xem chút.”
“Làm gì?”
“Cho tôi xem đi,” Giang Trình cười cười: “Tôi nhìn xem Đát Kỉ thời hiện đại này trông như thế nào mà có thể mê hoặc bố cậu thần hồn điên đảo vậy.”
“Thường thôi, thì cũng như vậy đó.”
Đánh giá kiểu này thật sự có chút không khách quan, thực tế trong lòng Cù Tranh Viễn cũng hiểu được, nhan sắc của Tạ Mạn không phải nghiêng nước nghiêng thành cũng là trăm năm khó gặp, trẻ trung đầy sức sống, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ, cười lên vô cùng ấm ấp, hiền lành, giống như người ta hay nói là “Kẹo thỏ trắng”,vừa ngọt vừa mềm, là cô gái mà đàn ông đều muốn lấy làm vợ.

(*Một loại kẹo nổi tiếng của Trung Quốc, kẹo này có vị rất thơm, rất ngọt chắc ý anh Viễn là cô gái thơm ngon ngọt nước giống như loại kẹo này.

Tại tiếng Trung phong phú quá mà nên có rất nhiều câu nói bóng nói gió mà tui hổng hiểu nổi luôn)
Trừ hắn ra.

“Hêy, thật sự không tệ nha,” Giang Trình xem xong ảnh chụp, nổi máu háo sắc, “Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lớn hơn tôi 3 tuổi.”
“Trẻ vậy? Làm sao cô ấy quen biêt bố cậu thế?”
“Tôi đâu biết, chắc là bố tôi gặp được lúc đi mua cửa hàng, cô ta làm trong công ti bất động sản.”
“Ể,” Giang Trình chỉ vào ảnh của Tạ Diễn, “Đây là em trai cô ấy ha, có điều sao tôi thấy hai người này không giống nhau chút nào vậy.”
Cù Tranh Viễn nói: “Thì có phải chị em ruột đâu.”
Giang trình hỏi:”Chị em họ hả?”.

Cù Tranh Viễn lắc đầu: “Tôi chỉ biết hai người họ không có thân thích, trước khi gặp bố tôi, vẫn luôn thuê một căn hộ cũ rích, tồi tàn.”
Không có thân thích, bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng phía sau nhất định có một câu chuyện xưa không muốn ai biết.

Có lẽ là câu chuyện cảm động lòng người, cũng có thể là tràn ngập chua xót và bất đắc dĩ, Giang Trình trời sinh đã có một bộ não mê tám chuyện và suy luận, trong đầu đã hiện lên một câu chuyện yêu hận tình thù máu chó kinh hồn bạt vía.

Một trong những tình tiết gay cấn nhất là đứa con ngoài giá thú quay lại trả thù.

Như chúng ta đã biết, phần lớn thế hệ trước đều kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ và người mai mối, trên danh nghĩa đã có vợ nhưng trong lòng sớm đã có người trong mộng.

Giả thiết đặt ra là Cù Bình Sinh trước khi kết hôn đã có người yêu cũ, sau khi kết hôn vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng hẹn gặp nhau.

Sau khi sinh Cù Tranh Viễn,Cù Bình Sinh và vợ mình có bất đồng hôn nhân, tình cảm rạn nứt, thường xuyên kiếm cớ đi hẹn hò với người cũ, vì thế sinh ra Tạ Diễn.

Mà Cù Bình Sinh là gia đình danh môn vọng tộc, không thể nào cưới thêm một người nữa, kết quả là đứa con trai ngoài giá thú và mẹ nó mười mấy năm qua phải sống trong uất ức, thù hận che lấp tình yêu.

Cho đến khi vợ của Cù Bình Sinh ngoài ý muốn qua đời thế, đứa con ngoài giá thú kia mang lớp mặt nạ tiểu bạch thỏ đến trả thù.

Đây là bộ phim “Sự quyến rũ của người cha ” phiên bản đời thực.

(Muahaha có ai đọc cái tên xong đi search google chưa thật ra thì chả có bộ phim nào như vậy hết =))
Cù Tranh Viễn nghe xong, ha hả cười gượng: “Sức tưởng tượng của cậu cũng phong phú ghê, không đi viết tiểu thuyết quá đáng tiếc.

Cậu sao không nói luôn là máy bay là do người cũ của bố tôi tạo ra luôn?”
Giang trình sờ sờ cằm: “Cũng không phải không có khả năng đó.”
“Ngu ngốc.” Cù Tranh Viễn trợn trắng mắt, sải bước đi.

Giang trình hét lên: “Ê, thật mà, cậu đừng có mà không tin tưởng tôi vậy chứ, lỡ như có thật thì sao!”
Cù Tranh Viễn nói: “Cậu không thấy mấy cái suy luận này của cậu đầy bug ( lỗ hổng) sao?”
Giang Trình tràn đầy sức sống đuổi theo: “Cái nào? Cậu nói ra đi, tôi sẽ sửa lại.”
Cù Tranh Viễn giơ một ngón tay: “Đầu tiên, bố tôi lúc trước hoàn toàn không quen biết Tạ Diễn, ngày hôm qua mới vừa thêm WeChat, nếu là không có Tạ Mạn, hai người bọn họ căn bản không bao giờ gặp nhau.”
Giang Trình vỗ tay: “Cậu xem! Đây là vấn đề đó, vì sao bố cậu vô duyên vô cớ kế giao với một cô gái lớn hơn cậu 3 tuổi? Đến tột cùng là điều gì khiến ông ấy làm một việc trái với lẽ thường như vậy
Cù Tranh Viễn nhíu nhíu mày: “Cái gì?”
“Mưu kế!” Giang trình chắc chắn nói, “Không phải bố cậu bị hấp dẫn, mà là đối phương chủ động tới câu dẫn bố cậu! Hết thảy mấy cái này tuyệt đối là giả vờ! Nữ chính này chỉ là người trung gian, mục đích chính là muốn cho đứa con ngoài giá thú bí ẩn kia danh chính ngôn thuận tiếp cận bố cậu.”
Nghe vô lí nhưng lại rất thuyết phục.

Cù Tranh Viễn có chút nhứt não, hắn nghĩ ngợi lần nữa: “Thứ hai, mẹ của đứa trẻ kia qua đời như thế nào?”
Giang Trình không chút do dự: “Bị bố cậu làm cho tức chết chứ gì!”
Cù Tranh Viễn: “…………”
“Cậu nghĩ đi, cậu ở ngoài vì người ta sinh con trai, chịu nhiều đau khổ, nhận hết lời mắng chửi và ánh mắt khinh thường của người đời, còn người ta ở nhà cao của rộng, hưởng vinh hoa phú quý, mỗi ngày nói với cậu sẽ li hôn, rồi lại rề rà không chịu li hôn, cậu làm sao không tức chết?”
Cù Tranh Viễn: “Đầu óc của cậu có phải bị lừa đá không?”
“Ôi, đùa chút thôi,” Giang Trình quàng vai hắn, “Mẹ của đứa trẻ kia qua đời như như thế nào tôi không biết, có thể là tai nạn xe cộ hoặc là bệnh nan y linh tinh, phim truyền hình đều diễn vậy, mẹ qua đời, đứa trẻ kia ôm hận, bắt đầu lên kế hoạch trả thù.”
“Vậy mẹ tôi đã qua đời nhiều năm rồi, sao ông ấy không sớm nhận đứa con kia?” Cù Tranh Viễn hỏi.

“Nó cũng muốn được người ta nhận lắm đó, lúc mẹ đứa trẻ còn sống, nhất định dạy nó mấy câu kiểu như “bố con không phải loại người tốt đẹp”, vì vậy từ nhỏ nó đã lớn lên trong thù hận.”
Cù Tranh Viễn bị anh dắt mũi: “Vậy bố tôi bây giờ có biết nó là đứa con riêng kia không?”
Kết luận của Giang Trình vô cùng khó đoán: “Biết, nhưng nhất định sẽ giả vờ sẽ không biết.”
Tuy rằng mấy cái bug đã được giải thích, nhưng Cù Tranh Viễn vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm.

“Vậy vì sao Tạ Mạn đồng ý giúp đỡ nó?”
“Vì bọn họ mới là tình yêu đích thực!”
“……” Cù Tranh Viễn hai mắt trợn tròn, “Ai lại để bạn gái ngủ với người khác vậy?”
“Cái này cũng đúng.”
Giang Trình không ngừng chọn chiến thuật lòng vòng, chỉ chỉ vào khuôn mặt của Tạ Diễn: “Cậu xem đi hàng lông mày nè, cái mũi nè, giống bố cậu lắm luôn.”
“Có hả?” Cù Tranh Viễn quay qua, phóng to lên, nhìn kĩ tấm ảnh.

“Sao lại không, cậu nhìn, nhìn kĩ vào, có phải y như đúc từ một khuôn không!”Đầu nhón tay Giang Trình phấn khích chọc như muốn chọc nát màn hình kính cường lực.

Cù Tranh Viễn nhìn kĩ rất lâu.

Rốt cuộc giống chỗ nào thế!?
Lý trí của hắn không tin chuyện này, nhưng cũng không chịu nổi việc Giang Trình điên cuồng khua môi múa mép bên tai hắn, có điều nếu không phải đứa con ngoài giá thú kia báo thù, hắn cũng thấy Tạ Diễn và Tạ Mạn có mục đích khác, phải đề cao cảnh giác mới được.

Chạy bộ xong, hai người ghé vào một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông gần đó ăn sáng.

Giang Trình cho hắn thấy sự nhiệt tình xưa nay chưa từng có của anh trong chuyện này, xử lí hết bữa sáng, anh nhờ một người bạn điều tra thông tin đăng kí hộ khẩu của Tạ Diễn.

“Hộ khẩu của nó và Tạ Mạn không giống nhau.”
Chuyện này Cù Tranh Viễn không bất ngờ lắm.

“Trọng điểm là đây,” Giang Trình thần bí khó lường buông đũa, hạ thấp âm lượng, “Mẹ của Tạ Diễn là mẹ đơn thân, cậu ta căn bản không có bố!”
Đùng ——
Một quả bom nổ tung bên tai Cù Tranh Viễn.

Trong đầu tự giác vang lên một giọng nam mãnh mẽ trong phim tài liệu đang tường thuật lại—— Nói như vậy, nó cuối cùng là con của ai? Bước vào Cù gia, đến tột cùng vì cái gì? Hoan nghênh mọi người cùng xem chuyên mục phát sóng hôm nay.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Cù Tranh Viễn sợ tới mức bả vai run rẩy.

“Ai đó?” Giang Trình hỏi.

Cù Tranh Viễn thuận miệng nói tiếp: “Đứa con riêng.”
Cả buổi sáng, Tạ Diễn ngồi ở sofa thư giãn dưới lầu, Hổ Tử nằm trong lòng ngực cậu ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng khò khè.

(Sofa thư giãn là kiểu này nè, khác sofa bình thường chút xíu là nó có chỗ bỏ chân

Cù Tranh Viễn đẩy cửa vào nhà, cậu lập tức bỏ sách vở xuống ngẩng đầu: “Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Động tác cởi giày của Cù Tranh Viễn dừng lại một chút, đã lâu thật lâu không có người dùng ánh mắt chờ mong như vậy đợi hắn về nhà.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, kỳ diệu đến mức có một luồng nhiệt chạy khắp cả người hắn, trên sô pha phảng phất không phải Tạ Diễn, mà là một con Samoyed to lớn, ánh mắt lấp la lấp lánh.

Giây tiếp theo, hình ảnh lung linh, lộng lẫy kia đã tan thành mây khói.

Tạ Diễn nói: “Vừa rồi Hổ Tử ị trong phòng anh đó.”
“Hả???” Cù Tranh Viễn nhanh chóng thay giày, “Sao nó lại ị trong phòng tôi được chứ, không phải tôi đã để hở cửa rồi sao? Cậu đóng lại hả?”
Đổ tội cho chậu phân bị hỏng, Tạ Diễn khó chịu nhíu mi: “Sao tại tôi được? Gió thổi bay mùi đến, dù sao lúc tôi thấy được, nó đã xử lí xong.”
“……” Cù Tranh Viễn sốt ruột vọt vào cửa, không ngửi thấy mùi lạ gì, ngay sau đó nghe thấy vị đang ngồi trên sô pha âm thầm nói: “Tôi đã rửa sạch rồi.”
Cù Tranh Viễn được thương mà sợ, lông mày giãn ra xoay người nói: “Cảm ơn nha.”
Tạ Diễn bĩu môi: “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi.”
Nói đến nông nỗi này, người bình thường đều biết phải dùng tiền tài bịt mồm lại, Tạ Diễn đã chuẩn bị mở miệng nói một lần xúc mười tệ, nào ngờ Cù Tranh Viễn đặt mông ngồi bên cạnh cậu, chọc chọc cái bụng của Hổ Tử đang ngủ nói: “Cảm ơn bằng miệng chưa đủ thì cậu muốn cảm ơn như nào?”
Mấy chuyện chủ động đòi tiền này Tạ Diễn thật sự không làm được, cậu khép sách vở, nói sang chuyện khác: “Anh hồi sáng đi đâu thế, mới sáng sớm đã không thấy người đâu.”
“Chạy bộ.”
“Chạy bộ kiểu gì mà tới giờ này luôn? Gần 11 giờ trưa rồi.”
“Cậu quan tâm làm mịe gì.”
Cù Tranh Viễn ở phòng ngủ nằm nghỉ một chút, móc trong túi ra một tấm danh thiếp, hồi sáng Giang Trình cho hắn, Từ Niệm, người đại diện của truyền thông CG.

Hắn lên mạng tìm tư liệu, truyền thông CG do Triệu Lợi sáng lập, công ty kinh doanh nhiều lĩnh vực, liên quan đến điện ảnh, sáng tác kịch bản, tạo hình thiết kế, quần áo hóa trang, đạo cụ, bố trí cảnh quay và các loại biểu diễn thương mại khác nhau.

Mấy năm nay công ty không ngừng nhận người mới, kí hợp đồng với nhiều nghệ sĩ, vô số tác phẩm, nhưng chưa đủ tốt, lần duy nhất đạt giải thưởng là một bộ phim điện ảnh hai năm trước.

Cù Tranh Viễn ôm notebook ngồi trước cửa sổ, điều tra các mảng đầu tư khác của Triệu lợi và tình hình gần đây của công ty, trước khi phỏng vấn, ít nhất hắn biết công ty này không đáng tin cậy
Giao diện mới hiện ra, thông tin liên quan đến truyền thông CG liên tục xuất hiện, sau khi công ti niêm yết cửa sau*, công ti phát hành cổ phiểu cho điện ảnh Ngân Hà, tiền vốn cộng đồng** lên tới 200 triệu tệ.(~hơn 600 tỉ VNĐ)
(*Hiện nay, niêm yết cửa sau đã và đang trở thành hiện tượng phổ biến trên các thế giới.

Chúng ta có thể bắt gặp các thuật ngữ như “niêm yết cửa sau”, “thâu tóm ngược” ở hầu hết quy định quản lý hoặc bản tin thị trường chứng khoán các nước.

Niêm yết cửa sau là việc một công ty không niêm yết trở thành công ty niêm yết do hệ quả của việc thâu tóm quyền kiểm soát công ty niêm yết.

Thông thường, bước đầu tiên trong thủ tục niêm yết cửa sau là việc công ty không niêm yết – hay các chuyên gia tư vấn của công ty – phải xác định công ty niêm yết phù hợp có thể đảm nhiệm chức năng là công cụ cho việc niêm yết cửa sau.Nguồn: wiki)
(**Gọi vốn cộng đồng (: Crowdfunding) là một hình thức gây quỹ tập thể mà theo đó những cá nhân đóng góp tiền của họ, thường là thông qua, để hỗ trợ cho các dự án hoặc sáng kiến do người khác hoặc tổ chức khác khởi xướng.

Hình thức gây quỹ quần chúng được dùng để hỗ trợ cho rất nhiều các hoạt động, như cứu trợ thiên tai, gây quỹ cho các nghệ sĩ, thực hiện các chiến dịch chính trị, xúc tiến các dự án phim ảnh, phát triển, phát triển các sáng chế, nghiên cứu khoa học, và thực hiện các dự án phúc lợi.Nguồn: Wiki).

Cù Tranh Viễn tìm kiếm đại cổ đông của điện ảnh Ngân Hà, tiếp theo là thông tin liên quan tới công ti trách nhiệm hữu hạn kĩ thuật mạng đứng tên ông ta, phạm vi kinh doanh rộng khiến người ta kinh ngạc, cũng là trang web chia sẻ video Ngân Hà nổi tiếng nhất.

Nếu trang web cũng có thể phân chia cấp bậc nó sẽ là trang web dẫn đầu.

Vòng hiện thực của giới tư bản chỉ coi trọng một thứ, đó là lợi nhuận.

Đại cổ đông khứu giác nhanh nhạy này của điện ảnh Ngân Hà nếu sẵn sàng đầu tư hơn hai trăm triệu vào CG nhất định có lí do của ông ta, mặc kệ là kí hợp đồng như thế nào, ít nhất trong mắt mấy nhà tư bản, tương lai CG sẽ có triển vọng.

Công ti nhỏ này có chút thú vị đó.

Cù Tranh Viễn biểu tình chuyên chú, không hề chú ý cửa phòng ngủ bị đẩy ra một khe hở rộng bằng một bàn tay.

“Không ăn cơm chung sao?” Tạ Diễn đứng chỗ cửa nhỏ giọng hỏi.

“Không ăn.” Cù Tranh Viễn đang suy nghĩ đủ thứ, dứt khoát từ chối, giữa hai đầu lông mày đều là sự thiếu kiên nhẫn.

Tạ Diễn “Ò một tiếng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Thích ăn thì ăn, tốt nhất là không ăn.

Cậu tìm được trong tủ lạnh rất nhiều rau dưa và thịt, bình thường ở nhà đa số là Tạ Mạn nấu ăn, cậu nấu ăn không ngon, tùy tiện rửa rồi nấu lẩu.

Một người ăn lẩu không tránh khỏi có chút cô đơn, có điều nếu Cù Tranh Viễn không thèm nhận lòng tốt, cậu cũng chẳng quan tâm.

Bỏ nồi lên, thêm sườn heo vào, cậu rửa rau, xắt rau rồi pha nước chấm.

Không bao lâu, toàn bộ nhà ăn thậm chí phòng khách và phòng ngủ đều tràn ngập mùi thịt.

Giữa hè ăn lẩu, trước kia chưa bao giờ dám nghĩ tới sẽ có một ngày sống xa hoa lãng phí như hôm nay.

Hổ Tử ngửi thấy mùi thơm, nhảy lên trên ghế duỗi dài cổ, đôi mắt nhỏ quay tròn nhìn chằm chằm trên bàn, hiển nhiên là trước kia nó từng bị Cù Tranh Viễn đập, không dám trèo lên bàn.

Tạ Diễn nhúng thịt cuốn* vào trong nồi vài giây, lại đút cho nó ăn.

“Ăn ngon không?”
“Meoww~~”
“Ăn nữa không?”
“Mẽoww ~~~~”
Mèo là loài dễ thương nhất trên đời.

(*thịt cuốn này bên mình hay gọi là gì nhỉ)

Tạ Diễn cười đến khóe miệng và lông mày đều cong, lại gắp một con tôm tươi, thổi thổi cho nguội, để trong lòng bàn tay đút cho Hổ Tử ăn, nó kêu lên một tiếng có vẻ rất vui.

Cù Tranh Viễn tựa vào khung cửa nhìn chằm chằm một hồi lâu, khóe môi hơi mỉm cười, ánh mắt giống đang xem trò hề: “Cậu nói chuyện với mèo hả?”
Tạ Diễn hoảng sợ, tự nhiên thấy hơi thẹn thùng: “Thì sao, bộ không được hả, tôi biết tiếng mèo.”
“Tôi chỉ biết tiếng nước C.” Cù Tranh Viễn không nhanh không chậm đi qua, rửa tay, rút đũa rồi ngồi xuống.

Tạ Diễn ngước mắt nhìn hắn, có chút bất ngờ: “Không phải anh vừa nói anh không ăn sao?”
“Tôi đổi ý không được hả?” Cù Tranh Viễn tùy tay gắp một miếng súp lơ thổi thổi.

“Nàyy, món đó ——” Tạ Diễn giơ tay Nhĩ Khang.

( Tằng tăng giơ tay Nhĩ Khang nè)”Cái gì?” Cù Tranh Viễn nhíu mày ngắt lời cậu, “Tôi không được ăn sao? Đây là nhà tôi, tủ lạnh của tôi, nồi tôi mua, tôi muốn ăn súp lơ.”
Nghe một chút, sao thấy mấy lời này quen thế, quả thực giống y như giấc mơ tối hôm qua.

Tạ Diễn không nói lời nào, khoa tay múa chân ý chỉ mời ngài xơi ạ.

Cù Tranh Viễn đắc ý bỏ súp lơ vào trong miệng, liếc Tạ Diễn một cái, vẫn chưa thỏa mãn, mở miệng bằng giọng điệu chủ nhà: “Cậu định nói món này làm sao vậy?”
Hắn tưởng rằng Tạ Diễn sẽ hiểu rõ địa vị của mình trong giang hồ, thay bằng gương mặt tươi cười, nịnh nọt, mở miệng bằng giọng lấy lòng, thậm chí ân cần gắp đồ ăn cho hắn, nói, anh muốn ăn cái gì thì ăn đi, tất cả là làm riêng cho anh.

Nhưng mà, Tạ Diễn nói: “Cái miếng đó tôi đã cắn qua, cảm thấy chưa được chín, nên ném vào nấu lại.”
Cù Tranh Viễn: “…………………”
( Tằng tăng giơ tay Nhĩ Khang nè)
.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.