*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cù Tranh Viễn sớm đã lên kế hoạch thứ năm có thể về nhà nghỉ ngơi hai ngày, thân mật với Tạ Diễn mấy bận, nhưng công ty lại có lịch trình mới, thứ năm phải bay từ Trùng Khánh đến Thượng Hải, thứ sáu và chủ nhật đều có thông cáo.
Lúc này mà video call thì ngại lắm, lịch làm việc lại còn có nhiều thay đổi thất thường, không cách nào về nhà được, lòng hắn đầy sự hối lỗi đi gửi lịch trình cho Tạ Diễn.
Cù Tranh Viễn: Tháng này có hơi bận, chắc không về được rồi, em ở nhà một mình ngoan ngoãn nhé.
Tạ Diễn: Đang tuyên truyền sao, không bận mới là chuyện đáng sợ đó, anh cứ làm phần anh đi, em sẽ chăm sóc Hổ Tử thật tốt.
Cù Tranh Viễn: Nó thì tôi không lo, cho ăn no là được, chủ yếu là em.
Tạ Diễn: Em thì có sao đâu? Cũng chả phải con nít ba tuổi.
Cù Tranh Viễn: Buổi tối trước khi ngủ đóng cửa sổ cho kỹ vào, không được mở cửa cho người lạ vài, cách xa mấy thằng con trai trong lớp giùm tôi với.
Tạ Diễn: Ha ha ha ha ha ha ha
Cù Tranh Viễn: Đừng cười, nghe lời đi, tôi nghiêm túc đó, nhất là cái thằng họ Tiêu kia.
Tạ Diễn: Trưa nay tụi em phải ăn cơm chung ở nhà ăn đó.
Cù Tranh Viễn: Tránh được thì tránh hết đi.
Tạ Diễn: Cố ý tránh mặt thì kì lắm với lại em thấy ngại nữa.
Cù Tranh Viễn: Không được ăn tôm nó lột cho em.
Tạ Diễn: Chòm sao Bảo Bình mà thù dai dữ vậy!
Cù Tranh Viễn: Chả liên quan tới chòm sao chòm xiếc gì ở đây hết, chủ yếu là liên quan tới em.
Vất vã lắm mới dỗ người ta offline, Tạ Diễn lên mạng tìm vé xe đến Thượng Hải, muốn tranh thủ cuối tuần nghỉ ngơi để tặng bạn trai một bất ngờ.
Từ ga tàu hỏa phía Nam xuất phát đến Thượng Hải chỉ cần hơn hai mươi phút, có điều hơi bị đắt, vé xe lửa tiện nghi, ghế ngồi cứng, hai tiếng là có thể tới.
Coi như ngồi xe buýt thôi.
Tạ Diễn nhìn lịch trình để tìm thời gian xuất phát, tiếp đến hỏi Vương Bất Phàm địa chỉ khách sạn.
Vương Bất Phàm: Sao em không nói sớm để chỉ đặt cho nó phòng có cái giường thật lớn luôn.
Hai tai Tạ Diễn đỏ rần: Không sao đâu ạ, em có thể thuê thêm một phòng nữa.
Vương Bất Phàm: Đừng mà, tin chị đi, nó chắc chắn không để ý việc cùng em chui rúc trên một chiếc giường đâu, với lại cái giường đơn kia cũng không nhỏ, còn kê sát tường nữa thì em không rớt đất được đâu mà.
Vương Bất Phàm: À.
Chỉ cần không hành động quá mạnh mẽ thôi.
Trợ lý Vương hành nghề nhiều năm, gặp qua vô số sóng to gió lớn, năng lực thích ứng rất mạnh, bình thường thở ra toàn những lời bỡn cợt, nhưng Tạ Diễn còn rất nhỏ, cậu vừa thấy đến mấy từ như”hành động” “mạnh mẽ” này, mặt đã nóng ran.
Cậu vẫn kiên quyết đặt thêm một phòng.
Vương Bất Phàm: Đặt thêm cũng có tác dụng khỉ mốc gì đâu!
Nghe xong lời này, Tạ Diễn gãi gãi cổ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt.
Cậu đặt vé xe lửa vào sáng thứ bảy, đêm trước khi đi đã giao phó Hổ Tử cho nhà thiết kế sống tầng dưới cũng đang nuôi một bé chó cái chăm sóc hai ngày.
Còn tưởng rằng mình chăm lo cho Hổ Tử lâu như vậy thì thằng nhóc hẳn sẽ lưu luyến lắm, chuẩn bị cho nó bao nhiêu là đồ chơi, kết quả mới vừa thả tay ra, nó đã giơ chân chạy tới chỗ Đại Hoàng thân mật với con người ta, kêu cả buổi nó cũng chẳng ư hử gì.
Ôi trái tim của con sen cần mẫn hốt cớt cho nó hằng ngày lạnh lẽo quá chừng.
Lần đầu tiên một mình xa nhà, Tạ Diễn phấn khởi quá, buổi sáng 5 giờ đã bò dậy rửa mặt.
Cậu đeo cặp sách ra ngoài, sắc trời bên ngoài còn âm u, đèn trên tầng mập mờ, ghê dã man.
Đèn đường hai bên tỏa ra quầng sáng màu vàng cam, đường phố dài hun hút chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ và hai quán ăn sáng mở cửa.
Không khí ẩm ướt hơi lạnh, còn có thoang thoảng ít mùi hoa và sương sớm, cậu hít thật sâu, cảm giác tim gan phèo phổi như được gột rửa sạch sẽ.
Quầy ăn sáng thổi đến mùi thịt thơm lừng, cậu mua bánh bao nhân thịt, ngồi ở trạm xe buýt gặm nhấm từng miếng một, đang ăn ngon lành thì thấy có con mèo hoang đang bới thùng rác.
Cậu lặng lẽ đi qua chỗ cách nó hơn một mét rồi ném thịt qua.
Con mèo kia đầu tiên là nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi liếc qua miếng thịt, chân tay co cóng không dám động.
Nó thật sự quá gầy, thân hình nó dài ngang ngửa Hổ Tử nhưng chỉ có lớn bằng nửa Hổ Tử.
Thật là, hai con mèo hai số phận trái ngược nhau.
Tạ Diễn lại vứt một miếng nữa đến trước mặt nó.
Lúc này nó ngửi ngửi rồi mới nhai ngấu nghiến.
Còn rất sớm, xe buýt vào sáng tinh mơ chỉ có mỗi một mình tài xế, sau khi Tạ Diễn lên xe, hai người câu được câu không hàn huyên cả buổi đến thẳng trạm cuối.
Trên xe lửa, cậu muốn ngủ một giấc ngon lành, nhưng bên cạnh có đứa trẻ đang ngồi, vừa khóc vừa la muốn chơi cùng cậu, cậu cứ lơ mơ đến tận Thượng Hải, kết quả ngồi lúc trên xe buýt, cậu ngủ quên.
Tài xế vỗ vai cậu, trong mơ cậu vẫn đang nhóp nhép ăn vịt nướng, cái miệng nhỏ mở ra đóng vào, nước miếng suýt chút phì ra.
“Em trai.” Tài xế nâng đầu cậu khỏi cửa sổ, “Này, dậy mau dậy mau, cậu đi đâu?”
Tạ Diễn giật mồng mồng, chùi mép: “Đây là đâu?”
“Trạm cuối rồi đó.”
Tạ Diễn nhìn thoáng ngoài cửa sổ, hít khí lạnh.
Cậu đeo tai nghe xem video nhưng không may lại ngủ mất, điện thoại chỉ còn 4% pin, ở nơi trời xa đất lạ, bấy nhiêu pin làm sao đủ để chỉ đường cho cậu.
Bất ngờ hay không dẹp hết đi, Tạ Diễn nhanh chóng gửi định vị, cầu cứu Cù Tranh Viễn.
Tạ Diễn: Ở đây có bạn nhỏ đi lạc rồi nè! Mau tới đón đi!
Chờ cả buổi cũng chẳng thấy trả lời, ngồi xe buýt quay lại đường cũ, pin điện thoại không cách nào giữ được đến trạm, sau khi Tạ Diễn xuống xe đành tìm chủ cửa hàng hỏi đường.
“Cháu cứ men theo con phố này đi thẳng, rồi rẽ phải sau đó rẽ trái lần nữa,
Ngươi liền theo này phố, vẫn luôn đi, sau đó rẽ phải rẽ phải lại làm rẽ trái, trước sườn núi, trung gian không cần qua cầu, nếu qua cầu thì rẽ trái rồi đi thẳng chắc cũng có thể đến.”
“……” Tạ Diễn xé giấy nháp rồi nghe được gì là vẽ hết vào.
Tình cảnh này không hiểu sao làm cậu nhớ lại mùa hè năm ngoái, chàng trai đến đón cậu về nhà bây giờ trở thành bạn trai cậu.
Có đôi khi không thể không cảm thán cuộc sống thật vi diệu.
Đi được nữa đường cậu đã không phân biệt được nữa, càng đi càng lạc, có cảm giác bản thân đã đi đến một chốn không người, không có trạm tàu điện ngầm, cũng càng ngày càng xa trung tâm thành phố.
Mà bạn trai cậu còn đang ngủ khò.
Lúc Vương Bất Phàm đến đưa quần áo thì tiện gọi Cù Tranh Viễn dậy: “Chu choa sao cậu vẫn chưa ra ngoài?”
“Hôm nay em hết sức sống rồi.” Cù Tranh Viễn ngáp một cái, nhỏ giọng oán giận, “Vì sao trên đời lại có tổ tiết mục chọn đúng buổi sáng mùa thu vậy, ngược đời dã man.”
Vương Bất Phàm nhớ Tạ Diễn nói sáng thứ bảy sẽ đến, bởi vì phải tặng Cù Tranh Viễn một bất ngờ, cô vẫn luôn bí mật.
“Bạn nhỏ nhà cậu chưa tới à?”
“Hả?” Cù Tranh Viễn ngẩn người, moi dưới gối ra cái điện thoại đã tự động tắt nguồn từ thuở nào.
Vương Bất Phàm nói: “Hồi sáng sớm cậu í bảo sắp tới rồi, sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu?”
Cù Tranh Viễn mau chóng bật lên gọi điện thoại thì phát hiện đối phương đã tắt máy.
Vương Bất Phàm: “Có phải đợi không được nên hờn dỗi bỏ về rồi không?”
“Em ấy không có hẹp hòi như con gái đâu.” Cù Tranh Viễn lấy cục sạc trong túi ra cắm vào, “Chắc là lạc đường rồi, em ra ngoài đây, có việc gì gọi điện thoại cho em nhé.”
Vương Bất Phàm hét lên: “Cái gì mà con gái thì hẹp hòi, chị mày có hẹp hòi bao giờ đâu?”
Cù Tranh Viễn nhướng mày: “Chị lo gì, chị cũng có phải con gái đíu đâu.”
Vương Bất Phàm tháo dép lê phi qua: “Cút đi!”
Tin nhắn hay chat voice gì cũng không thấy ma nào trả lời, Cù Tranh Viễn dùng tốc độ ánh sáng rửa mặt qua loa, chạy xe tới chỗ định vị Tạ Diễn gửi qua, nhưng đã hai tiếng trôi qua, chỗ đó đã trống hoác không một bóng người.
Thật ra có một tài xế nói, hồi sáng ông có thấy một thằng nhóc ngồi quá chuyến, cũng khá giống với miêu tả của hắn.
Cù Tranh Viễn lọ mọ trở lại trạm xe buýt vừa dừng, đang lo đến đau đầu, điện thoại bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến từ một số lạ, hắn nhanh chóng ấn đồng ý.
Giọng nói quen thuộc kia vang lên làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Em chạy đi đâu đó?”
“Em không biết……” Trong giọng nói của Tạ lẫn chút chua xót, “Hình như em lại lạc đường.”
“Đàng hoàng lên coi, miêu tả khung cảnh đi xem nào.” Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn ngây ngô cười khì khì: “Em không biết em đang ở đâu hết, ở đây có một quán cơm, bà chủ tốt bụng quá trời, còn mời em ăn quýt nữa kìa.”
“Đồ ngốc này, đừng nhúc nhích gì nữa nhé, tôi qua đón em.”
Cúp điện thoại, Cù Tranh Viễn dựa theo tên quán ăn Tạ Diễn cung cấp tìm đến, khoảng chừng hơn hai mươi ki lô mét, cũng không biết Tạ Diễn làm sao chui vào cái xó xỉnh đấy được nhỉ.
Xem ra bà chủ thật sự nhiệt tình lắm, lúc hắn đến, Tạ Diễn bày chỉ con trai nhà người ta làm bài tập.
Cù Tranh Viễn trước tiên không vội, mà xuyên qua cửa sổ ghế phó lái lén ngắm cậu.
Bàn gập bày trước cửa, trên bàn có một rổ cà chua bi to bự, Tạ Diễn không chút sợ người lạ, hệt như Hổ Tử, quen tay bỏ một nắm vào miệng, còn cùng con nít chơi trò thi xem ai nhét được nhiều hơn, một hơi nhét bảy tám quả, phồng mang trợn má như con hamster, chọc cho thằng nhóc kia cười nắc nẻ.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, bầu trời to lớn không một gợn trong suốt như nước biển, mọi thứ thật đẹp đẽ lạ thường.
Cù Tranh Viễn chụp được một tấm ảnh.
Không gian, thời gian, toàn bộ thế giới như dừng hẳn lại.
Không biết có phải ảo giác không, ngay cái lúc Tạ Diễn đứng dậy hắn cảm thấy đứa nhỏ này lại cao hơn chút.
Tạ Diễn hôm nay mặc áo len cổ tròn màu trắng gạo và quần jean rách sáng màu, vui vẻ chạy như bay về phía hắn cực kì giống một con Samoyed nhỏ.
Cù Tranh Viễn dang rộng hai tay nghênh đón cậu.
Lồng ngực chạm vào nhau kêu thành tiếng.
Sức nặng của cả người và cặp sách, thật sự có hơi nặng, Cù Tranh Viễn lui về phía sau nửa bước mới đứng vững được, theo bản năng mà ôm lấy lưng Tạ Diễn, cảm giác hình như cậu lại gầy hơn.
Tạ Diễn nhảy nhảy tưng tưng, hai chân khóa eo Cù Tranh Viễn lại, hai tay siết cổ hắn: “Anh lề mề ghê, em chờ lâu quá trời.”
“Tắc đường quá.” Hai tay Cù Tranh Viễn sung sướng đỡ cái mông nhỏ vểnh vểnh, xốc xốc người lên.
Tạ Diễn đeo bám trên người hắn như con koala, vùi đầu vào vai cười khì khì: “Em nặng không?”
“Không nặng.” Cù Tranh Viễn quay đầu thơm lên tai cậu, “Có phải nhớ anh đến ăn không ngon ngủ không yên không hở? Chạy đến nơi xa xôi như này cơ mà.”
Tạ Diễn quật cường nói: “Em chưa bao giờ đến Thượng Hải cả, chỉ muốn đến đây ngắm Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông*.”
“Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông có gì mà ngắm, xời có mỗi hai cục tròn tròn chứ gì đâu, còn không bằng ngắm tôi đi.” Cù Tranh Viễn nói.
“Khiếp.” Tạ Diễn thuận miệng đáp, “Anh cũng chẳng có hai cục tròn tròn ấy.”
Cù Tranh Viễn cũng rất thuận miệng: “Ai nói tôi không có.”
Tạ Diễn đu trên người hắn mắt to trừng mắt nhỏ, một phút im lặng đã qua lại tiếp đến một trận cười ầm lên.
“Anh biến thái thật luôn.”
Nói xong, Tạ Diễn đã cảm thấy mông bị người khác bóp một cái, cậu lắc lắc cẳng chân: “Mau thả em xuống, đói sắp chết luôn rồi, em muốn ăn vịt nướng, hồi ngồi trên xe buýt mơ thấy mình đang ăn vịt nướng bởi vậy em ngồi quá chuyến luôn.”
Cù Tranh Viễn cười to: “Biết ngay là em lại lạc đường mà, tôi có cục sạc kia kìa em lấy dùng đi, điện thoại gì để hết pin mãi.”
“Không cần, em cũng đâu hay ra ngoài.” Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn: “Nhưng bao nhiêu lần ra ngoài đều lạc đường.”
“Mới hai lần chứ nhiêu.”
“Đúng hai lần đều được anh bắt về.”
“Hầy — đây không phải vừa khéo sao? Chứng tỏ giữa hai ta có nhân duyên, vận mệnh sắp đặt, với cả nếu em không đi lạc làm sao anh thể hiện năng lực bạn trai của mình được.”
Cù Tranh Viễn bóp mặt cậu mấy cái: “Da mặt dày lên từ lúc nào đấy.”
“Học anh chứ ai.”
*Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc.
Tòa tháp tọa lạc bên bờ sông Hoàng Phố thuộc Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, đối diện với Bến Thượng Hải.
Công trình này được khởi công xây dựng vào năm 1991 và hoàn thành vào năm 1995.
Cho ai chưa tưởng tưởng được hai cục tròn tròn mà em bảo anh không có =))))))
Thứ bảy không có công việc gì, Cù Tranh Viễn ngồi trong xe, tìm kiếm mấy địa danh tương đối nổi tiếng ở Thượng Hải.
Tạ Diễn duỗi dài cổ, hai cái đầu chụm lại một chỗ nhìn màn hình.
Giờ mới để ý, từ hồi quen nhau đến giờ đây là lần đầu tiên hẹn hò chính thức, Cù Tranh Viễn quay đầu qua nhìn cậu một cái, đoán thử học sinh cấp ba thì nó thích gì.
“Muốn đi Happy Valley không? Hay công viên hải dương, hoặc là vườn bách thú hoang dã?”
*Được dịch từ tiếng Anh-Happy Valley là một chuỗi các công viên giải trí nằm ở nhiều thành phố khác nhau của Trung Quốc
Tạ Diễn gãi gãi cằm, có hơi rối rắm: “Công viên giải trí lúc chơi xuân chúng ta mới vừa đi rồi, xếp hàng lâu lắm, vườn bách thú chị cũng dắt em đi rồi, anh có muốn đi đâu không?”
Cù Tranh Viễn không cần nghĩ ngợi: “Ngủ.”
“Đíu nhá.”
“À đúng rồi, em đặt phòng chưa?” Cù Tranh Viễn nói, “Hay tối nay muốn ngủ cùng anh à.”
Không biết sao lái lụa đến vấn đề đi ngủ luôn rồi, Tạ Diễn có chút thẹn thùng sờ sờ chóp mũi: “Anh Phàm nói anh chỉ có mỗi cái giường đơn.”
Cù Tranh Viễn cười ghẹo gan: “Vậy em ngủ dưới đất tôi ngủ trên giường.”
“Biến!”
“Thế em ngủ với tôi đi.”
Tạ Diễn chần chờ một giây, Cù Tranh Viễn cười cười kiểu anh đây biết rồi, nhéo vành tai nhỏ mềm mụp của cậu: “Em chưa đặt đúng không? Vậy cùng ngủ, nhé em?”
“Nếu em đặt rồi thì sao.” Tạ Diễn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thì trả lại thôi! Thà trả chút tiền vi phạm hợp đồng còn đỡ hơn phải trả hết.” Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn nghi hoặc nhìn hắn: “Vì anh muốn tiết kiệm tiền cho em hả?”
Cù Tranh Viễn: “Em đã hỏi tới mức này, nhưng tôi có muốn nói thì em cũng có tin đâu.”
Tạ Diễn ồn ào: “Sao cái miệng anh nó hèn bẩn thế nhỉ!”
Ánh nắng gắt gao không ngừng chiếu vào xe, mặt Tạ Diễn bị hun đến nóng bừng, Cù Tranh Viễn càng nhìn càng cảm thấy bạn trai nhỏ dễ cưng quá bèn chu bờ môi ướt át quyến dzũ lại gần.
Tạ Diễn tát cái bép vào mặt hắn, hung hăng đẩy về sau để người ta lùi về lại ghế điều khiển.
“Chú ý hình tượng đi, ở đây đông người qua lại, sao anh chả có tí tự giác của minh tinh gì sất.”
“Tuyến 108 như anh á, có đi lang thang ngoài đường cũng chưa từng bị người khác nhận ra đâu.” Cù Tranh Viễn lại dẩu môi thò lại gần, nhỏ giọng thúc giục, “Nhanh lên, cục cưng nè, chụt một cái.”
Tạ Diễn vẫn chưa thích ứng được với cái kiểu xưng hô sến rện này, nhưng giọng Cù Tranh Viễn quá đỗi trầm thấp dịu dàng, cậu có cảm giác xương cốt của mình sắp nhũn ra hết.
Thừa dịp trên đường không có ai, cậu mau chóng rướn qua mổ một cái lên môi Cù Tranh Viễn.
Cù Tranh Viễn liếm liếm môi, vẻ mặt chưa đã thèm: “Bảo em thơm một cái thì em thơm một cái thiệt đó hả?”
Có điểm chơi xấu hiềm nghi, Tạ Diễn không biết làm sao xử lí trường hợp này, trong khi cậu đang do dự, Cù Tranh Viễn ôm lấy cổ cậu kéo về phía mình.
Tạ Diễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi môi ướt mềm bất ngờ dán sát vào.
Não cậu chết máy mất một giây, ngay sau đó một mùi hương quen thuộc xộc vào xoang mũi, đó là kem cạo râu Cù Tranh Viễn thường dùng, mùi hoa quả lẫn với mùi đàn hương, rất dịu nhẹ, chỉ có ai được hôn môi mới có cơ hội ngửi được.
Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Cù Tranh Viễn giờ hôn sướng hơn lúc trước nhiều, hút, mút, gặm, cắn rất thành thạo, quyến rũ đến hô hấp của ai kia cũng rối loạn, có xu hướng hơi bốc hoả.
Tạ Diễn cầm lòng không đậu giơ tay lên, ôm lấy cổ Cù Tranh Viễn, đối phương cũng ôm lấy cậu thật chặt, một bàn tay sờ vào trong quần áo cậu, mạnh bạo xoa bóp vuốt ve lưng cậu.
Giống như ngọn lửa mãnh liệt cháy lan ra đồng cỏ, hơi thở và lan da đều càng ngày càng nóng, bàn tay Tạ Diễn đè trước ngực hắn, cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt, mới vừa thò xuống chút nữa đã bị Cù Tranh Viễn bắt được.
“Không được sờ nữa.” Cù Tranh Viễn dán sát bờ môi của cậu thầm thì, lại chuyển qua thơm trán cậu, “Tôi sắp không xìu nổi rồi, em có giải quyết cho tôi không?”
Sắc mặt Tạ Diễn đỏ bừng, theo bản năng liếc xuống quần hắn một cái, chà xát thái dương: “Em không biết làm mà.”
“Không biết á?” Cù Tranh Viễn có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Công năng nào đó của Cù Tranh Viễn được khai phá tương đối sớm, hồi lớp 11 đã biết giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân, sắp lên 12 rồi mà còn không biết, hắn khó lòng nào tin được.
Thế xem phim nhiều vậy làm gì?
Tạ Diễn gật gật đầu, hai tay đặt lên đùi, từ sợi tóc đến ngón chân đầu cũng thẹn thùng không được tự nhiên.
Cậu từng xem mấy video ngắn rồi, có cái gì mà í ẹ ở trong xe nữa, chỉ là cậu hơi căng thẳng, ở đây người đến người đi, vừa bất tiện vừa không an toàn, huống chi vẫn là lần đầu tiên……!
“Có phải em ngại lắm không?” tự nhiên Cù Tranh Viễn thấy tội lỗi như đang dụ dỗ trẻ vị thành niên làm bậy vậy, nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Tôi không bắt em làm chuyện bậy bạ đâu nhé, em đừng nghĩ lung tung.”
Nhiệt độ bên trong xe rất cao, lỗ tai Tạ Diễn đỏ phừng phừng, ngón tay vặn vẹo, ngượng ngùng xoắn xít cả buổi mới lấy hết can đảm hỏi: “Vậy anh muốn loại nào?”
Khoảnh khắc đó, giây thần kinh nào đó của Cù Tranh Viễn đứt phụt, không thể tin tưởng đồng thời lại cảm thấy bất ngờ vô cùng, ý cười nơi khóe miệng đã nhịn không được.
“Có phải em vừa nghĩ là vì tôi muốn ngủ với em?”
Hắn một bên dở khóc dở cười dò hỏi, một bên lại thầm cảm thán, con nít đơn thuần quá, hắn chỉ vừa thuận miệng hỏi như vậy, Tạ Diễn sẽ nghiêm túc nghĩ là thật.
Cái kiểu nơm nớp lo sợ lại có ý đồ lấy lòng của cậu đáng yêu quá chừng.
“Đương nhiên không phải!” mắt Tạ Diễn trừng to như chuông đồng, xấu hổ đến mức muốn tìm khe đất chui vào, “Sao em có thể nghĩ vậy!”
Cậu trời sinh không có bản lĩnh nói xạo, Cù Tranh Viễn không cần nhìn mặt cậu, nghe thấy giọng điệu đã biết cậu đang nói dối.
“Thôi tôi biết rồi.” Cù Tranh Viễn tốt bụng chuyển đề tài, “Muốn đi công viên hải dương không, công viên hải dương ở đây tôi cũng chưa đến bao giờ.”
“Đi!” Tạ Diễn mau chóng hét thật to rồi mở cửa sổ để hạ nhiệt, “Em muốn đi xem chim cánh cụt!”
Cù Tranh Viễn vừa cười vừa khởi động xe, nói một câu ý nghĩa sâu xa: “Thật ra anh cũng rất chờ mong.”
!
Nhiều tin tức quá não tạm thời không kết nối được.
Cái mặt nóng bừng của Tạ Diễn vẫn chưa nguội bớt, bị hắn nói vậy lại hừng hực lên, cậu quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới hắn nữa.
_________________________________________
Dịch bệnh diễn biến phức tạp nên mọi người hạn chế ra ngoài nhé.
Cứ nằm nhà đọc truyện, học bài, nấu ăn, hay làm gì mình thích là được.
Nhớ giữ sức khỏe để không bị bệnh rồi bị hốt đi cách li nhoa..