“Ủa, ngủ kiểu nào vậy.” Tạ Diễn tự nhiên lắp ba lắp bắp.
Khóe miệng Cù Tranh Viễn cong cong: “Y như cái em nghĩ trong đầu đó.”
Tạ Diễn nghiêng nghiêng đầu, Cù Tranh Viễn đều thu hết vào tầm mắt.
Màu đồng tử của hắn rất sâu, lóng lánh ánh ước, xinh đẹp vô cùng.
Hơn nữa giọng nói cũng mê người không kém, dù cho nói toàn những lời câu dẫn đầy mùi tình sắc cũng không ghét nổi.
Tạ Diễn thấy khát nước, uống sạch ngụm rượu vang đỏ cuối cùng trong ly, hơi cay nồng nhưng dư vị rất thơm.
“Có phải anh bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này từ sớm đúng không?”
Cù Tranh Viễn lập tức phủ nhận: “Có đâu.”
Tạ Diễn không e dè nói: “Em thấy hết rồi đất.”
“Thấy cái gì?” Cù Tranh Viễn hỏi.
“Vali của anh……” Tạ Diễn quái ngượng ngùng mà nói, “Có cái ấy ấy.”
“Cái gì?” Cù Tranh Viễn đã sớm quên sạch chuyện áo mưa áo hoa gì đó.
Hắn sửng sốt mấy giây mới nhớ ra, thấp thỏm hỏi, “Em thấy được cái gì rồi?”
Tạ Diễn rũ mắt, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trong tay, còn ngại hơn cả đương sự: “Cái gì cần thấy đã thấy.”
Cù Tranh Viễn “Ớ” lên một tiếng, gãi gãi mũi, xấu hổ thừa nhận: “Cái ấy là Giang Trình cho tôi.”
Tạ Diễn trợn tròn mắt: “Vì sao ảnh lại cho anh? Bộ anh kể hết chuyện của tụi mình cho ảnh rồi ư?”
“Cũng không tính là tôi nói, trước khi tụi mình về với nhau cậu ấy đã biết.” Cù Tranh Viễn mẫn cảm hỏi, “Em không muốn người khác biết sao?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là em hơi bất ngờ thôi, ảnh đưa anh đống này làm gì vậy chứ?” Tạ Diễn có nhiều lí do chính đáng để nghi ngờ hắn tự mua mà ngại không dám nhận lắm.
“Tặng em nhân dịp thành niên.” Cù Tranh Viễn nói.
Thành con mẹ niên gì.
Tạ Diễn muốn đấm cho một đấm, trước kia sao cậu không phát hiện ông thần này có nhiều chuyện nhảm nhí để kể thế nhỉ, hết chuyện này tới chuyện kia.
Cù Tranh Viễn liếc liếc cậu rồi gãi đầu gãi cổ.
Chuyện xấu hổ nhất trần đời không có gì hơn phải nói ra sự thật mà chính mình cũng chẳng dám tin tưởng.
Bầu không khí tràn đầy xấu hổ.
“Nếu em không thích thì bỏ đi……” Cù Tranh Viễn nhún nhún vai, thản nhiên nói, “Coi như không nhìn thấy thôi, tôi sẽ không ép em làm chuyện em không thích đâu mà.”
Tạ Diễn khẽ nhếch môi, xém tí cậu đã buột miệng thốt ra rằng em cũng đâu nói em không thích đâu.
Nhưng mừ làm vậy thì giống như mình đang trông chờ chuyện gì xảy ra quá nên phải khóa miệng kịp thời.
“Bánh kem cũng ngon lắm.” Cậu cũng không biết mình đang nói cái quần què gì nữa.
“Lần sau mua cho em nữa.” Cù Tranh Viễn đứng dậy nói, “Tôi đi tắm đã.”
Hắn nói chuyện bình thản, dịu dàng như nước sôi để để nguội trong ấm trà.
Nhưng Tạ Diễn vẫn ái ngại ngẩng đầu nhìn hắn.
So ra, cậu vẫn thích Cù Tranh Viễn tưng tửng chọc ghẹo hơn, ít nhất như vậy chứng tỏ đối phương đang vui vẻ.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Tạ Diễn quay đầu lại, nhìn từ dưới lên trên, dùng ánh mắt rà soát cả người hắn.
Bởi vì phải quay phim, gần đây Cù Tranh Viễn bắt đầu tập luyện tăng cơ nên cánh tay cũng khỏe mạnh cơ bắp hơn.
Cù Tranh Viễn bỗng nhiên quay đầu: “Hối hận à? Vậy tắm chung không?”
Tạ Diễn bị hắn dọa nhảy dựng, lập tức dọn dẹp đồ trên bàn: “Không không không, anh tắm trước đi.”
Cù Tranh Viễn cười cười đi vào.
Tạ Diễn dọn dẹp chén dĩa trên ban công, cất bàn nhỏ sang một góc, tiếp tục thưởng thức cục rubik mới Cù Tranh Viễn tặng cậu.
Rubik 7×7.
Có điều cậu không tin cái đầu óc đến cả 3×3 còn giải không xong của Cù Tranh Viễn có thể xoay được thành nhiều chữ cái vậy.
Tạ Diễn đặt cục rubik lên đầu Hổ Tử, chụp một bức rồi đăng lên Khoảnh khắc Wechat, tiện đổi luôn cả ảnh đại diện.
Một lát sau, Cù Tranh Viễn đang ở trong phòng la lên: “Tôi tắm xong rồi.”
“Òo.” Tạ Diễn vuốt vuốt lưng Hổ Tử, cất rubik vào túi.
Điều hòa phòng ngủ mới bật lên, cũng không lạnh lắm, Cù Tranh Viễn đang trần truồng đứng chỗ bồn rửa sấy tóc.
Cả người hắn chỉ mặc mỗi cái sịp màu xám nhạt, đường nét cực kì rõ ràng.
Tạ Diễn rất hiếm khi thấy Cù Tranh Viễn mặc quần tam giác, cái mông cong ơi là cong, đốt sống lưng lõm vào.
Cậu không kìm lòng được phải nhìn thêm mấy lần nhưng đã bị cặp mắt trừng trừng trong gương phát hiện hết.
Cù Tranh Viễn quay lại, nhanh chóng chụp lấy đũng quần cậu, Tạ Diễn sợ bay màu nhảy ra sau cái vèo nhưng vẫn vô thức liếc liếc cái chỗ đang dần nhô lên trước gương.
Mép quần lót Cù Tranh Viễn có dính cái gì đen đen, hình như là mấy chữ cái, lực chú ý của cậu lập tức bị hấp dẫn.
“Gì đây anh?” Tạ Diễn vươn ngón trỏ móc mép quần của hắn kéo xuống.
Cù Tranh Viễn không những không can ngăn mà còn vô tư đứng sấy tóc.
Tạ Diễn nhìn chăm chú một lát rồi bỗng nhiên ngẩn tò te.
Là một dãy hình xăm màu đen.
– -You are the apple of my eye.
( Em là người quan trọng nhất trong trái tim tôi)
Dòng chữ tiếng anh được thiết kế tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng, phía dưới còn có một dãy số nhỏ.
Cậu vừa ý thức được đó là sinh nhật mình thì đã ngạc nhiên hít khí lạnh.
Hai dòng chữ nghiêng nghiêng xăm bên xương hông, nếu không phải do eo quần lót thấp chắc chắn sẽ không thấy được.
Tạ Diễn ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa: “Anh xăm hồi nào đây? Xăm vậy rồi công ti có đồng ý không?”
“Xăm tí xíu lên người thôi, công ti cũng mặc kệ mà.
Với cả chỗ riêng tư như vậy bình thường sao lộ được.” Cù Tranh Viễn còn khoe khoang, “Bởi vì muốn giữ cả đời nên tôi còn mời nhà thiết kế làm, thấy sao, cũng ngon nghẻ lắm phải không?”
Tạ Diễn làm sao ngờ rằng trê đời này có người đi xăm sinh nhật cậu lên người, coi cậu như châu báu ngọc ngà không khác gì người thân ruột thịt được.
Tình yêu kiểu như này, bề ngoài nhìn như biển cả bao la, sóng êm gió lặng, thật ra sóng gió còn mãnh liệt hơn cả.
Hốc mắt cậu nóng bừng lên, tầm nhìn lòe nhòe không rõ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dòng chữ, cậu cố sức bình sinh tìm lại khả năng ngôn ngữ của mình: “Có đau không anh?”
Đau muốn chết, ngày thứ ba sau khi xăm còn nhiễm trùng.
Nhưng Cù Tranh Viễn thuộc kiểu hết sẹo quên đau, nhẹ nhàng nói: “Không có cảm giác gì hết.”
“Đẹp quá chừng, em cũng muốn xăm một dòng.” Tạ Diễn nói.
“Em khờ quá, làm cảnh sát không thể xăm được.” Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn có chút thất vọng “Ừ ” một tiếng: “Em quên mất.”
Cù Tranh Viễn cất máy sấy, giơ tay ôm lấy mặt cậu, chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng kiều diễm ấy: “Có một câu, lúc trước tôi đã muốn nói với em nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
Tạ Diễn chớp chớp mắt: “Gì vậy ạ?”
“Mùa hè năm ngoái, từ lần đầu tiên em ôm chầm lấy tôi khóc lóc.”
Cù Tranh Viễn đến bây giờ vẫn có thế nhớ rõ ràng cảnh tượng khi đó.
Dù sao đấy cũng là lần đầu tiên Tạ Diễn lộ rõ sự yếu ớt của bản thân trước mặt hắn.
– Tôi nhớ lúc ấy em đã từng nói với tôi rằng: “Người như em chẳng có vướng bận gì, đi nằm vùng là thích hợp nhất.”
“Ơ……” Tạ Diễn há miệng thở dốc, nghĩ ngợi một lát: “Anh nhớ rõ vậy sao?”
Cù Tranh Viễn giơ tay gãi gãi ót cậu: “Tôi trịnh trọng tuyên bố với em ngay bây giờ, sau này em đã là người nhà của tôi rồi vậy nên sẽ có người luôn lo lắng cho em.”
Tạ Diễn nhìn ánh mắt sáng ngời, tràn ngập tình yêu của hắn đến ngơ ngác, khóe miệng vô thức nhếch lên, cậu duỗi tay ôm lấy Cù Tranh Viễn, lẩm bà lầm bầm: “Giờ anh là nhược điểm lớn nhất của em rồi.”
Cù Tranh Viễn hơi cúi đầu, hôn bái chóc lên bờ môi ẩm ướt của cậu: “Xời tôi muốn làm áo giáp sắt che chở em hơn.”
Tạ Diễn bĩu môi, đảo mắt loạn xạ “Anh đủ cứng chưaa mà đòi hử?”
Cù Tranh Viễn đẩy đẩy hông: “Em sờ coi?”
Tạ Diễn cười cười, đẩy hai tay hắn ra: “Em muốn đi tắm!”
“Tôi tắm cho em nhé.” Cù Tranh Viễn ôm eo cậu nói.
Tạ Diễn rũ mắt, ngại ngùng mở lời: “Đem mấy đồ kia lại đây đi.”
“Đem gì?”
Tạ Diễn không nói nữa, Cù Tranh Viễn sửng sốt trừng mắt, ngập ngừng hỏi: “Ý em là máy rửa phải không?”
Tạ Diễn cắn chặt răng, ngại ngùng gật gật đầu.
Cù Tranh Viễn vẫn hơi ngạc nhiên: “Sao bỗng nhiên lại……”
“Uii–” Tạ Diễn đỏ mặt ngắt lời hắn, “Nói nữa là thôi bỏ nhé!”
Cù Tranh Viễn lấy tốc độ xét đánh nhảy đến bên cạnh vali lấy đồ, lại vọt vào phòng tắm bằng tốc độ ánh sáng, lấy hai tay dâng lên.
Tạ Diễn chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh kèm thêm đống tóc của hắn xẹt qua mặt.
Cù Tranh Viễn rút giấy hướng dẫn sử dụng ra, tỉ mì giảng giải cách sử dụng và những chỗ cần chú ý khi dùng.
Tự nhiên tích cực hơn bao giờ hết.
Kết quả là bị đá bay Tạ Diễn ra ngoài.
“Còn nói không phải anh mua!” Tạ Diễn cách một lớp cửa phòng tắm gào to.
“Aida, thật sự không phải mà……” Cù Tranh Viễn hết đường chối cãi nhưng tự nhiên nghe bên trong có tiếng nước nhỏ vang lên thần kinh hắn cũng run lẩy bẩy.
Làm sao hắn không tưởng tượng ra cảnh Tạ Diễn đang cởi hết quần, hơn nữa mới nãy uống chút rượu vang nên cả người sẽ đỏ đỏ hồng hồng.
Cả buổi trời mà bên trong không có động tĩnh gì, hắn ghé vào cửa, cẩn thận dò hỏi: “Dùng được không?”
Bộ dáng vừa mừng vừa nôn nóng giống như ông chồng đang chờ vợ sinh con.
Không từ ngữ nào diễn tả được cảm giác phức tạp của hắn bây giờ được.
.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Tạ Diễn kẹp chặt chân, ngại đến độ sắp dẫm nát nền gạch, cậu xoay ra cửa hét lên: “Anh cứ đứng phá đi, coi chừng em đây vứt hết khỏi làm nữa đó!”
“Tôi đi rồi đi rồi nè!” Cù Tranh Viễn vội vàng thả mình trên giường hô to, “Tôi lên giường rồi đấy! — Cục cưng cứ từ từ tắm rửa –tôi chờ em –”
“……” Tạ Diễn khóc không ra nước mắt.
Cù Tranh Viễn đuổi Hổ Tử và Đại Hoàng ra khỏi phòng ngủ và ra lệnh cho tụi nó: “Dù cho nghe âm thanh gì cũng không được cạy cửa biết chưa? Không thì ngày mai móng vuốt của hai bọn mi vào nồi hầm xương hết đấy.”
Đại Hoàng chất phác cái hiểu cái không đứng ngoài ban công, Hổ Tử còn muốn chui vào phòng đã bị Cù Tranh Viễn ôm bụng xách ra ban công.
Hắn nghĩ đến việc Đại Hoàng thông minh quá mức sẽ tự mình mở cửa vào nên còn cẩn thận khóa trái cửa phòng, rồi đi mở dầu thơm thần bí mà Giang Trình đưa cho hắn.
Vỏ ngoài nhỏ nhắn tinh xảo có hơi giống bình nước hoa, nghe nói nói có công hiệu trợ hứng, kích thích phân bố hooc môn, kích dục, tăng cường sinh lí.
Ngửi ngửi thử thấy mùi cũng không tồi, hắn quyết định đặt nó bên gối Tạ Diễn.
Còn gel bôi trơn thì nhét dưới gối.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn hắn chui vào ổ chăn nằm im thin thít.
Nhìn chăm chú lên đèn trần, hai tay đặt lên ngực vỗ nhè nhẹ.
Bầu không khí cứ sai sai kiểu gì ấy.
Giờ này mà nghe nhạc hay chơi game thì giả trân quá nhỉ? Với cả lỡ không vào trạng thái tốt nhất được thì sao.
Hắn nằm yên tìm phim trên điện thoại nối với máy chiếu tường
Bộ phim điện ảnh tình cảm lãng mạn của Pháp này hắn đã từng xem qua, toàn bộ quá trình xem chỉ chăm chăm vô phụ đề mới hiểu được nhưng giờ thì Who con mịa nó cares.
Dù sao cũng là lần đầu trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Người ta cũng căng thẳng lắm chứ bộ.
Hắn muốn lên mạng coi khúc dạo đầu thì phải làm sao nhưng điện thoại mình đang mở phim nên tiện tay cầm của Tạ Diễn.
Mật khẩu là sinh nhật hắn.
Hình nền là hình chụp chung của bọn họ trong công viên hải dương.
Tấm này là nhờ một người qua đường chụp giúp, lúc ấy Tạ Diễn đang dựa lên lưng hắn.
Đang mò mẫm ở khung tìm kiếm thì một mớ lịch sử tìm kiếm lung tung hiện ra.
Cù Tranh Viễn ngơ ngác trợn tròn mắt.
Dòng nước ấm áp chạy dọng theo làn da xuống, rửa trôi lớp xà phòng trắng phau, trên nền gạch bọt nước văng tung tóe.
Tạ Diễn vuốt nước khắp mặt, vuốt ngược tóc ra sau đầu, tóc mái ngắn ngủn chỉa lung tung.
Môi ửng đỏ vì hơi nước hun nóng.
Lúc tắm rửa kì cọ, toàn bộ đầu óc vẫn đang hồi tưởng những kĩ năng được nhắc nhở.
Đến khi tắt vòi sen cậu mới phát hiện mình không đem theo quần áo sạch, cũng may áo ngủ của Cù Tranh Viễn treo ở trong nên cậu tiện tay lấy ra quấn
Tạ Diễn đứng trước gương bồn rửa mặt, bình thản đánh răng rửa mặt, thoa kem dưỡng.
Cái cuối cùng là sau khi quen với Cù Tranh Viễn mới thêm vào, nói đúng hơn là bị Cù Tranh Viễn bức ép.
Không chỉ vậy, ổng còn bắt cậu đắp mặt nạ, bôi kem dưỡng rất rườm rà, tốn thời gian.
Cậu thật sự không hiểu nổi làm sao có chuyện một thằng đực rựa mà lại ngựa ông ngựa bà đến như vậy.
Nhưng hôm nay cậu cũng trét không ít kem dưỡng thơm ngào ngạt lên người.
Sau khi Cù Tranh Viễn thấy cậu ra khỏi phòng tắm, hắn ân cần tăng nhiệt độ điều hòa, vỗ vỗ nệm: “Mau lên đây, tôi mới chọn được một bộ phim rất hay.”
Trong lòng Tạ Diễn thầm mắng trực tiếp vào thẳng chủ đề không được hay sao mà còn bày vẽ phim với chả ảnh.
Cái cảm giác này hệt như đối phương từ từ kéo căng một mũi tên nhưng mình lại không biết khi nào người ta sẽ bắn ra.
Khiến cho cậu mỗi giây mỗi phút cũng căng thẳng.
Nhưng cậu vẫn phụ họa rất chi là đạo đức giả: “Vậy hả, phải phim hài không?”
“Phim tình yêu.” Cù Tranh Viễn cười như con thú hoang,
Tóc Tạ Diễn chưa khô hẳn, trên trán còn đeo một cái bờm (cài tóc) lông xù.
Cái này là lúc đi đến vùng khác Cù Tranh Viễn mua trong siêu thị, đồ cặp màu trắng xám, một cái là tai mèo, một cái là tai chó, cài cậu đang xài là tai mèo.
Mới vừa dựa vào đầu giường gối đầu sau lưng đã ướt nhẹp.
Cù Tranh Viễn quen tay ôm người vào lòng, giơ tay bứt bứt cái tai mèo của cậu: “Em thơm thật đấy.”
Không mới lạ.
Hai lần tắm sữa tắm cộng một lần kem dưỡng thể, không thơm thì phải kiện nhãn hàng tội quảng cáo giả dối lừa khách hàng rồi.
Cù Tranh Viễn lờ mờ cảm nhận được một mùi tin tức tố Alpha, ngửi đến phát ghiền.
Hắn dụi nhẹ chóp mũi lên vành tai cậu không khác gì mèo.
Tạ Diễn động đậy, lưng dán sát eo Cù Tranh Viễn.
Đây là tư thế thoải mái nhất cậu phát hiện, vừa không đè lên ngực đối phương mà còn có thể dựa dẫm.
Một tay Cù Tranh Viễn ôm lấy eo cậu, một tay tắt công tắt đèn trên đầu.
Căn phòng im thin thít, chỉ còn tiếng lời thoại trong phim văng vẳng, ánh đèn lúc sáng lúc tối trên tường hắt vào mặt Tạ Diễn, phác họa một vài đường nét mơ hồ, Cù Tranh Viễn ôm lấy mặt cậu hôn lên.
Toàn bộ quá trình Tạ Diễn luôn nhìn chằm chằm mặt tường, nhìn tưởng chừng như đang nghiêm túc thưởng thức bộ phim nhưng thật ra sớm đã trống rỗng.
Có lẽ do uống chút rượn, nên làn da Cù Tranh Viễn nóng ấm, vương vấn chút mùi rượu.
Cậu ngửi thấy mùi hương này xong không thể không nghĩ tới những bộ phim ngắn từng xem.
“Hổ Tử với Đại Hoàng đâu anh?” Cậu cố sức dời lực chú ý.
Cù Tranh Viễn cong môi cười cười, hôn nhẹ lên vành tai cậu: “Em lên giường với tôi mà còn muốn mời vật nhỏ tham quan nữa hửm?”
Đó.
Lại trở lại chủ đề ban đầu.
Tạ Diễn bị lời hắn nói làm cho mặt đỏ tai hồng, cậu lấy cái ly trên đầu giường uống một miếng nhưng vẫn không thể khống chế được sự dao động từ trong cơ thể.
Trái tim cũng đập mãnh liệt đến lạ.
Màn ảnh bỗng chốc tối sầm, hai diễn viên chính ngồi bên lò sưởi hôn nhau.
Răng môi va chạm mạnh mẽ đến mức phát ra tiếng động mờ ám.
Cậu cảm nhận rõ ràng phía sau lưng có cái gì ngẩng đầu lên chọc chọc như họng súng đen kịt khiến người ta phát sợ.
Tạ Diễn giật bắn mình, cậu cảnh giác quay đầu lại nhìn sang: “Sẽ, phải làm sao?”
Cù Tranh Viễn cười nhẹ, vốn định bảo cánh tay bị em gối đến tê rần.
Nhưng bầu không khí như này thì sao lại phủ nhận làm gì, hắn cúi đầu hôn lên môi Tạ Diễn: “Cho em mười giây suy nghĩ, em có hối hận không.”
Hắn sợ vì Tạ Diễn thấy hình xăm nên đột ngột đổi ý muốn làm để thỏa mãn hắn, như vậy thì không nên.
Hắn hy vọng Tạ Diễn cam tâm tình nguyện, mỗi lần nghĩ đến, khóe miệng vẫn tươi cười rạng rỡ.
Tạ Diễn cũng không trả lời, mà lại xoay người hồi ôm lấy hắn.
Lần đầu tiên cậu chủ động vồ vập môi hắn, lướt qua từng tấc môi lưỡi ướt át
Cù Tranh Viễn ôm lấy eo cậu, tay phải sờ soạng, cách một lớp áo tắm nhẹ nhàng xoa nắn.
“Lại không mặc quần lót nhỉ?”
“Do em quên mang.” Tạ Diễn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cù Tranh Viễn cười cười, ngón tay chạm vào giữa hai chân cậu: “Có tắt phim không em?”
“Không cần.” Tạ Diễn lắc đầu, bầu không khí quá yên lặng sẽ làm cậu thấy nghẹt thở.
Kỹ năng của Cù Tranh Viễn cũng khá ổn, Tạ Diễn bị làm đến sung sướng đê mê, ánh mắt tràn ngập nhục dục, tay chân nhũn như con chi chi.
Cậu nâng chân lên, vô tình hữu ý xoa lấy bắp đùi Cù Tranh Viễn.
Thử hỏi Cù Tranh Viễn làm sao nhịn được trò trêu chọc như vậy, quả nhiên hắn đã xoay người đè cậu ra.
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Tạ Diễn lại còn uống nước nên giờ phút này lại càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Cù Tranh Viễn nhìn vào mắt cậu, cười tươi rói: “Muốn không?”
Tạ Diễn không lên tiếng, cậu rũ mi, môi bị cắn đến lóng lánh ánh nước, vô cùng thơm ngon.
Cù Tranh Viễn từ từ lột lấy áo tắm như đang lột một món quà quý giá, lòng bàn tay không đau không ngứa cọ lên ngực cậu.
Nghe thấy tiếng cười nhỏ của Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn ngại ngùng lấy chăn trùm mặt nhưng đã bị Cù Tranh Viễn túm lại.
“Che làm gì? Tôi muốn nghe em thở dốc xem nào.”
Tạ Diễn chửi hai tiếng”*** mẹ”.
Eo bị ấn chặt, cậu không thể động đậy, hành động của Cù Tranh Viễn cũng coi như khá dịu dàng, vậy mà cậu vẫn đau đớn đến run rẩy hai chân.
“Đừng sợ, em thả lỏng chút đi.”
Phim còn đang chiếu dở mà Tạ Diễn lại chỉ nghe thấy tiếng thì thầm của Cù Tranh Viễn.
Sự đau đớn thẩm thấu qua từng dây thần kinh truyền đến đại não, khăn trải giường bên dưới bị nắm đến nhăn nhúm như hai đóa hoa.
Tạ Diễn há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng không chừng, khó khăn cắn nuốt lấy.
Cù Tranh Viễn rũ mắt nhìn cậu, huyệt thái dương nảy thình thịch thình thịch.
Môi Tạ Diễn đỏ hồng mê người, làn da trắng nõn bị một lớp mồ hôi mỏng bao phủ.
Sinh lí hay tâm lí đều được kích thích quá mức tưởng tượng, thần kinh gần như tê cóng, cảm giác sảng khoái lan đến tận óc.
Tạ Diễn không chịu nổi hành động dữ dội, thân thế vô thức co rút lại, đồng tử mờ nước mắt, chỉ có thể thấy lờ mờ một bóng người đang đong đưa qua lại.
Không biết bao lâu sau, cái con người tài năng phi thường ấy đã nắm được chút kĩ thuật, đau đớn mới dần dần chuyển thành sung sướng.
Sau đó bọn họ lại đổi một tư thế khác.
Cù Tranh Viễn ngồi dựa lên đầu giường, Tạ Diễn gục trên vai hắn đã hơi mơ màng, môi đáp trên cổ hắn nỉ non: “Hình như không đau nữa.”
Chiếc áo ngủ không được cởi hoàn toàn tuột xuống vai cậu, lộ ra lưng và ngực, xương quai xanh phập phồng theo nhịp thở.
Cù Tranh Viễn hôn lên đôi mắt đỏ hồng của cậu: “Biết vì sao tôi lại chọn xăm sinh nhật em không hửm?”
Tạ Diễn không biết vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, cậu dựa lên vai Cù Tranh Viễn, cố sức nén tiếng thở dốc ổ ồ: “Sợ quên hở anh.”
“Bởi vì không ai chịu được người yêu mình xăm sinh nhật người khác lên chỗ đó.
Vậy nên kể từ khi nó tồn tại đã thể hiện rõ ràng rằng không ai có thể hòa làm một với sinh mạng tôi được nữa, đây là lời thề hẹn tôi dành tặng em.”
Đáy mắt Tạ Diễn lấp lánh, giơ tay ôm lấy cổ Cù Tranh Viễn hôn lấy hôn để.
Bóng đen trên vách tường va chạm, nhập nhằng, hận không thể hiến tế linh hồn của bản thân hòa làm một.
Tình yêu và những nụ hôn dài lâu như đêm tối, từ đầu đến cuối Tạ Diễn vẫn ôm lấy Cù Tranh Viễn, cảm giác tuyệt vời như được ôm lấy toàn bộ thế giới.
_______________________________
Hú húp được chút xíu xìu xiu nước thịt là thỏa mãn rồi, chứ H nặng quá là toi không edit được đâu quí dị ạ.
Mà có ai thấy anh Viễn nhà mình cu te ghê hôn, đợi ngừi ta đủ tuổi, có sự đồng ý đàng hoàng mới hành sự chứ đâu như anh giai 2-3 phút kia đâu =)))).
Mấy nay hóng drama muốn nát máy nên không làm được gì cả, giờ đầu óc cứ quẩn quanh về Fàn và những hành vi đáng xợ của anh ta.
Hơ hơ cái dụ xăm tên lên trong truyện thì nghe lãng mãn dữ luôn chứ ngoài đời thì nhiều vụ rồi, xăm xong cái lộn, chia tay, đi xóa đau thấy mụ ra luôn.
Ê mà thôi kệ truyện là nơi thỏa mãn trí tưởng tượng của mọi người nên tui khá thích chi tiết này ๐·°(৹˃̵﹏˂̵৹)°·๐.