Mạnh Thịnh Nam vẫn nhớ..
Mấy năm học trung học giáo viên chủ nhiệm mình từng nói qua, lúc học trung học khao khát tốt nghiệp sớm một chút, trưởng thành sớm một chút. Lúc học đại học sẽ hy vọng đảo ngược thời gian, để em có thể lần nữa ngồi lại vị trí của mình trong căn phòng học năm lớp 12, nghiêm túc nghe một bài giảng.
Bây giờ nghĩ lại, lời nói khi ấy thật sự là lời vàng lời ngọc.
Bây giờ mỗi ngày cô đều cầm mấy quyển sách, băng qua mấy tòa nhà trong trường đại học, sau đó lên lớp học rồi lại tan học, một người bạn ngồi cùng bàn cố định cũng không có, ngay cả tên của giáo viên chủ nhiệm cũng không biết. Hầu hết thời gian cũng chỉ có một mình cô tới thư viện mượn sách đọc rồi ngồi đó phơi nắng cả buổi chiều.
Hôm đó cô ở ký túc xá mở máy tính ra viết tiểu thuyết, bạn cùng phòng Lý Đào hấp tấp gọi cô.
“Mạnh Thịnh Nam.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn sang cô nàng bên cạnh đang không ngừng thở phì phò, gương mặt đỏ bừng.
“Cậu vội vàng thế làm gì?” Cô không nhịn được cười một cái.
Lý Đào vỗ vỗ ngực mình. “Có người tìm cậu.”
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày lại. “Ai vậy?”
Cô nàng tỉnh táo lại, ngồi vào ghế cạnh bàn rồi nhìn cô cười. “Trước tiên cậu đoán thử đi.”
Cô đoán không ra.
Lý Đào chớp mắt. “Một chàng trai.”
Mạnh Thịnh Nam gập máy vi tính lại rồi đứng lên, bất đắc dĩ thở dài.
“Thật sự không biết mà, cả trường này tớ chẳng quen ai, rốt cục là ai vậy? Tìm tớ có chuyện gì?”
Lý Đào nhìn cô vài lần, lại hỏi. “Một bạn học cấp ba cũng không có sao? Hay là học lớp khác?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. “Cậu nói thẳng đi.”
“Trước tiên cậu ngồi xuống cái đã.” Lý Đào chỉ chỉ cái ghế sau lưng cô, bình tĩnh nói. “Là con trai, phải để người ta chờ lâu chút.”
Cô nở nụ cười.
Lý Đào do dự một chút rồi hỏi cô. “Biết nam thần bên ngành Quản trị kinh doanh không?”
Cô không biết.
“Mấy tuần trước ấy, người mà phát biểu khi đón sinh viên mới ấy, cậu nhớ không?”
Cô không thấy rõ.
Lý Đào ỉu xìu như quả bóng xịt hơi, nhìn Mạnh Thịnh Nam, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô nàng hít sâu một hơi, dừng một chút rồi nói. “Cậu biết người tớ gặp ở cửa ký túc xá là ai không? Là anh ta đấy.”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi. “Anh ta tên gì?”
Lý Đào che miệng lại, trong kẽ răng phun ra vài chữ. “Tớ không thể nói.”
Cô nàng không nói.
“Tớ ra ngoài thì biết ai với ai.”
Lý Đào nói. “Anh ta quen cậu.”
Không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đi ra ngoài. Cửa ký túc xá hướng mặt trời, ánh mặt trời rơi xuống mặt đất, ấm áp dịu dàng. Lúc ấy là 3 giờ chiều, bên ngoài không có ai đi lại, cô đứng ở cửa ký túc quét mắt nhìn xung quanh.
Sau lưng có người vỗ nhẹ cô một cái.
“Này.”
Cô chậm rãi xoay người, sửng sốt một chút. Chàng trai cười rộ lên như mặt trời, giọng nói vô cùng dịu dàng giống như hôm ở nhà Trần Tư. Anh cúi đầu nhìn cô, vừa chăm chú vừa dịu dàng.
“Mạnh Thịnh Nam, khoa báo chí tuyên truyền.” Anh nói.
Mạnh Thịnh Nam hoảng hốt, ấp úng một lúc lâu cũng không nói thành lời.
“Anh, anh…”
Anh nở nụ cười. “Không nhớ anh sao?”
Mạnh Thịnh Nam cau mày.
“Ở nhà dì Trần anh hỏi em học ở đâu, em bảo em học Trung Nam.” Anh nói một câu, giúp cô nhớ lại, sau đó hỏi. “Bây giờ nhớ chưa?”
Cô ngượng ngùng cười.
“Lục Tư Bắc.” Anh vươn tay ra.
Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn, nở nụ cười, cầm lòng bàn tay ấm áp của anh.
Buông tay ra, Lục Tư Bắc hỏi. “Tới sân trường chút không?”
Cô không từ chối. Sau đó Lý Đào có bảo Lục Tư Bắc không cho cô nàng nói tên anh, đó cũng là lần đầu tiên anh và Mạnh Thịnh Nam chính thức quen biết. Hôm đó Mạnh Thịnh Nam hỏi anh sao lại tìm được cô, anh cười, nói bên báo chí chỉ có mình em là Mạnh Thịnh Nam thôi.
Quen nhau nửa năm, hai người cũng không thường xuyên đi cùng nhau.
Nghe Lý Đào nói anh từng đọc bài phát biểu hôm đón sinh viên mới nhưng cô không nhớ. Thỉnh thoảng cô sẽ gặp phải anh ở thư vện, nói chuyện phiếm vài câu, anh nghe một cuộc điện thoại rồi vội chạy đi. Khi đó cô và anh đều bận nhưng mỗi lần tới ngày lễ đều nhận được tin nhắn của anh, Mạnh Thịnh Nam cũng gửi lại cho anh, mọi thứ rất bình thường.
Tới gần tháng 11, Mạnh Thịnh Nam bắt đầu viết bản thảo dự thi, ngày nào cũng bận tới sứt đầu mẹ trán, ôm máy tính cả ngày ngồi ở thư viện.
Lúc Thích Kiều gọi điện thoại tới, cô vẫn đang đếm, chỉ gõ được 11 chữ. Cô cầm điện thoại di động lên muốn chạy ra hành lang nghe, giọng nói cô nàng có phần ủ rũ giống như gặp cái gì đó oan ức lắm. Hỏi vài câu, Thích Kiều mới nói cô nàng nhớ Tống Gia Thụ.
“Cậu ở trường học sao rồi?” Đợi Thích Kiều kể khổ xong cô nàng mới quan tâm tới Mạnh Thịnh Nam.
Mạnh Thịnh Nam nói. “Tạm được.”
Cô nói xong dừng một chút rồi hỏi. “Tết cậu có về nhà không?”
Thích Kiều im lặng một lát rồi nói. “Không biết, mấy hôm nay Tân Cương lại có tuyết rơi rồi, Trường Sa thì sao?”
“Hôm qua bảo tuần này sẽ có, cũng không rõ lắm.”
Thích Kiều lại thở dài.
“Không phải có thể thăm người thân sao?” Mạnh Thịnh Nam nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Thích Kiều.
Thích Kiều nói. “Hình như có thể thăm vào Tết âm lịch, nhưng mà tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo tốt nhất đừng đi, không có ảnh hưởng tốt tới cậu ấy.”
Mạnh Thịnh Nam thở dài một hơi..
“Cậu than gì thế?” Thích Kiều mặt ủ mày chau hỏi cô.
“Cậu ta chỉ đi 3 năm thôi, bây giờ phải chờ thôi, khi nào nhớ cậu ta thì gọi cho tớ.” Cô chỉ có thể an ủi như vậy.
Thích Kiều nở nụ cười. “Thời gian còn dài, nếu như tình cảm tớ thay đổi thì phải làm sao bây giờ?”
“Hay là quên đi.”
Thích Kiều bảo cô cút.
Hai người nói vai câu với nhau rồi mới cúp điện thoại, Mạnh Thịnh Nam về lại chỗ ngồi của mình, không biết từ khi nào Lý Đào đã ngồi đối diện cô, híp mắt hỏi cô. “Lục Tư Bắc à?”
Mạnh Thịnh Nam bất đắc dĩ nở nụ cười, nói. “Không phải.”
Lý Đào vẫn còn nghi ngờ. “Anh ta không theo đuổi cậu sao?”
“Từ lúc nào mà anh ấy theo đuổi tớ thế?”
Lý Đào cười cười không nói gì, bên trong thư viện quá yên tĩnh, hai người không thể nói chuyện thêm nữa, cái đề tài này mãi cho tới khi ra khỏi thư viện Lý Đào lại khơi thêm lần nữa, Mạnh Thịnh Nam chạy trời không khỏi nắng. “Được rồi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Lý Đào hắng giọng phát huy chuyên ngành ký giả của mình.
“Cậu thích anh ấy sao?”
Cô lắc đầu.
“Có cảm giác không?”
Cô lắc đầu.
“Một chút cũng không có?”
Cô lắc đầu.
Lý Đào mờ mịt rồi. “Vậy quan hệ bây giờ thế nào?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Không phải chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ?”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Vậy cậu cho rằng là gì?”
“Thôi xong rồi.”
Hai người cùng nhau đi trên đường, bên cạnh thỉnh thoảng còn có vài bạn học lướt qua. Lá trên cây bạch dương đã sớm rụng đầy đất, gió lạnh thổi qua, Mạnh Thịnh Nam rụt cái cổ mình lại, Lý Đào hắt hơi một cái chưa ngừng hỏi chuyện cô, cô nàng này lắm chuyện y như Tiết Lâm. Cô nàng vuốt vuốt cái mũi, chỉ vào mấy cô gái qua đường
“Cậu biết không, mấy cô gái trong đám người kia, tớ chắc chắn hơn một nửa thầm thích Lục Tư Bắc.”
Lý Đào nói chắc như đinh đóng cột.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.
Gió luồn vào cổ cô, hơi lạnh.
“Vậy cậu có người mình thích rồi sao?” Cô nàng hỏi chuyện chính
Mạnh Thịnh Nam hơi sững sờ.
“Không có.” Cô nói.
Có trời mới biết cô nói ra chữ ấy có bao nhiêu là giả dối. Tốt nghiệp trung học rồi chưa từng gặp lại mà cô cũng chẳng hỏi thăm, cũng không biết cậu đi đâu. Dường như sau khi tốt nghiệp, cậu biến khỏi cuộc đời cô rồi, cũng đã nhiều năm trôi qua.
Lý Đào nhìn lời nói rồi sắc mặt của cô, cái miệng dừng lại, không hỏi thêm gì nữa.
“Cuối tuần Trường Sa có tuyết, cậu biết chưa?” Cô đột nhiên hỏi.
Lý Đào ngẩng đầu nhìn trời. “Biết rồi mà.”
Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu mờ mịt nhìn trời cao, cũng không biết cậu có sống tốt hay không.
Thời gian trôi qua không một tiếng động, năm ấy mới hết Đông Chí đã tới Giáng Sinh. Đêm Giáng Sinh, Mạnh Thịnh Nam nhận được điện thoại của Lục Tư Bắc, anh hẹn cô ra ngoài ăn cơm, lúc ấy cô đã biết được một phần tâm ý của anh, từ chối thì không hay lắm, cô rủ Lý Đào đi cùng.
“Tớ quá vinh dự rồi.” Cô nàng nói.
Mạnh Thịnh Nam cười.
“Cậu thật sự không có ý gì với người ta sao?”
“Tớ đã nói rõ rồi mà.”
Lý Đào vỗ vỗ đầu cô. “Chàng trai như thế, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị người ta thu phục.”
Mạnh Thịnh Nam từ chối cho ý kiến.
Lúc hai người tới cửa thư viện đã thấy Lục Tư Bắc đứng đó, anh hơi sửng sốt một chút rồi tới gần, Lý Đào lén dùng cánh tay huých cô một cái, cắn răng nghiến lợi thì thầm nói. “Tớ hơi hối hận vì tới đây rồi.”
Mạnh Thịnh Nam nín cười nhìn anh.
Lục Tư Bắc hỏi. “Hai người muốn ăn gì?”
Cô nhìn Lý Đào.
“Cậu ăn gì?”
Lý Đào không lảng tránh nữa, còn thoải mái hơn vừa rồi.
“Hai người chọn đi.”
Lục Tư Bắc nở nụ cười.
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Sau đó ba người tới một nhà hàng đặc sản, phần lớn đều là Lý Đào hỏi, Lục Tư Bắc trả lời, thỉnh thoảng không biết nói gì thì cười. Mạnh Thịnh Nam chỉ ngồi ăn, thỉnh thoảng bị hỏi vài câu ngẩng đầu lên trả lời rồi lại cúi đầu ăn. Cô lo lắng, không dám nhìn vào mắt anh.
Mấy người đang ăn, bỗng nhiên nhà hàng lại thêm náo nhiệt.
Một chàng trai đi từ ngoài cửa vào, trực tiếp tới trước mặt một đôi nam nữ, không thèm liếc mắt chàng trai bên cạnh, gọi thẳng tên cô gái.
“Làm bạn gái anh được không?” Dáng vẻ rất bá đạo.
Mạnh Thịnh Nam giương mắt nhìn sang.
“Anh đếm đến ba, em không trả lời xem như là đồng ý.”
Một bài hát vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía chàng trai kia, thấy chàng trai trực tiếp đếm tới ba, người xung quanh vui vẻ, vỗ tay rào rào. Cô gái ở phía đối diện còn chưa hoàn hồn, đỏ mặt không nói nên lời, bầu không khí hơi xấu hổ. Mọi người chưa kịp phản ứng, chàng trai kia đã nở nụ cười xấu xa kéo cô gái chạy ra ngoài. Lý Đào xoay người lại nhìn, thầm than một tiếng.
“Chàng trai vừa rồi quá bá đạo.”
Lý Đào vừa dứt lời, chàng trai còn lại lúng túng ra khỏi cửa. Bài hát dịu dàng vang lên trong đêm Giáng sinh. Mạnh Thịnh Nam chớp mắt, trong lúc lơ đãng bắt gặp ánh mắt Lục Tư Bắc đang nhìn mình, cô nở nụ cười khô khốc rồi cúi đầu xuống.
“Táo bạo quá.” Lý Đào lắc lắc đầu. “Hai người nghĩ sao?”
Táo bạo? Dường nhưng không táo bạo.
“Bình thường thôi.” Cô nói.
Lục Tư Bắc trầm ngâm hồi lâu rồi cười. “Tôi có một thằng em trai còn bạo hơn cậu ta nhiều.”
Lý Đào bĩu môi. “Xem như hai người lợi hại.”
Hôm đó, mấy người ăn cơm xong ai về nhà đó, Lục Tư Bắc có rời đi mấy phút, mua hai quả táo đưa cho hai người, bên ngoài trường học là tiếng cười nói vui vẻ.
Mới tới cửa trường học, điện thoại Lục Tư Bắc đã vang lên.
Mạnh Thịnh Nam thấy cơ hội rồi.
“Hôm sau nói chuyện tiếp đi, bây giờ anh bận rồi.”
Lục Tư Bắc nói.
“Giáng sinh vui vẻ.”
“Anh cũng vậy.”
Cô nói xong kéo Lý Đào đang rơi vào cõi thần tiên về, đi vài mét mới thở phào một hơi, Lý Đào ở một bên cười vui vẻ, Mạnh Thịnh Nam không nói gì, trong lòng cô hơi phức tạp, nếu như cô quay đầu nhất định sẽ thấy Lục Tư Bắc vẫn đứng đó, yên lặng lại dịu dàng.
Ánh mắt Lục Tư Bắc nhìn về phía xa, mãi tới khi bóng dáng cô không còn nữa mới nhận điện thoại.
“Sao lại gọi bây giờ?”
Chàng trai bên kia than một tiếng. “Quấy rối anh tán người yêu à?”
Lục Tư Bắc cười. “Biết là tốt rồi.”
“Mẹ kiếp.”
Cậu rít một hơi thuốc rồi hỏi. “Ai vậy? Ai có thể khiến anh thần hồn điên đảo như vậy.”
“Sau này cậu sẽ biết.
Chàng trai cười. “Được rồi.”
Lục Tư Bắc cười cười nhìn bóng dáng đã mờ nhạt của cô, xung quanh gió thổi từng cơn, trước mắt anh xuất hiện hình ảnh ở Thượng Hải năm ấy, cô gái cầm ghita cười tươi như hoa, anh hỏi người ở đầu dây bên kia.
“A Tranh, cậu có tin yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”