Ban đêm của Hàng Châu mát mẻ hơn Giang Thành, Tiểu Hàng thích đi theo ông ngoại, một mình Mạnh Thịnh Nam không ngủ được, chạy tới phòng bà ngoại ngủ cùng bà. Bà ngoại đã 72 tuổi nhưng tai vẫn thính, mắt vẫn sáng, tài thêu hoa không ai có thể so được, không chịu rảnh rỗi ngồi một chỗ. Trên giường trong phòng, bà ngoại vừa thêu hoa vừa nói chuyện với cô.
Mạnh Thịnh Nam ngồi cạnh trêu con mèo con.
“Kiếp sau con cũng muốn làm mèo.”
Bà ngoại cười. “Muốn ngày nào cũng thoải mái như nó đúng không?”
“Ăn rồi ngủ, dậy rồi ăn, tự do tự tại.”
Bà ngoại cười thành tiếng. “Nhìn con lười kìa.”
Cô cười vui vẻ.
“Qua năm nay là 25 rồi, bây giờ mẹ con còn thúc dục không?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu cười.
“Có người mình thích rồi à?” Bà ngoại cười híp mắt hỏi.
Cô im lặng, chốc lát sau lại gật đầu.
“Mới gọi cho người đó sao?”
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt. “Sao cái gì bà cũng biết ạ?”
Bà ngoại nhướn mày. “Nhìn ánh mắt của con là bà hiểu được.”
Sau đó hai người đi ngủ, tắt đèn đi, có ánh trăng len qua cửa sổ vào phòng phòng, cả phòng đột nhiên ấm áp. Bà ngoại không ngủ, nói vài chuyện trước kia với cô, cô yên lặng lắng nge, bên chân là con mèo nhỏ.
Một lát sau, bà ngoại hỏi. “Nam Nam, đứa bé kia làm gì?”
Mạnh Thịnh Nam hơi ngừng lại.
“Bà ngoại ơi.”
“Sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “Nếu anh ấy không có gì thì sao ạ?”
Bà ngoại cười. “Bây giờ không có thì sau này sẽ có.”
Cô khẽ gật đầu cười.
“Con thích là được.”
Mạnh Thịnh Nam ôm chăn, nhích lại gần bà ngoại.
Bà ngoại vỗ lưng cô. “Ngủ đi.”
“Vâng.”
Trong đêm tối, Mạnh Thịnh Nam nhoẻn miệng cười, nghĩ tới mấy lời hạ lưu của anh, vừa cười vừa đi vào mộng đẹp. Trì Tranh ở Giang Thành vẫn đang cạp bàn phím, anh nhíu mày cào cào tóc, liếc nhìn điện thoại di động, do dự trong chốc lát sau đó cầm lên, nhấn một dãy số. Đầu bên kia nhanh chóng nghe máy nhưng lại không mở miệng.
Trì Tranh đốt một điếu thuốc.
“Sao thế? Hai năm không liên lạc nên giờ không thèm nói chuyện?”
Bên kia chợt nở nụ cười. “Đúng thế, nghèo mất rồi.”
Trì Trạnh ngậm thuốc lá, hết bật lại tắt cái vật lửa trong tay, cứ lặp đi lặp lại. Con mắt anh bình thản, cười nhẹ. “Có phải là anh em hay không?”
“Một ngày là anh em, cả đời là anh em.”
Trì Tranh chửi thề một câu. “Có phải mấy người học văn đều thích nói vậy hay không?”
Bên kia bật cười.
Trì Tranh quăng bật lửa qua một bên, kẹp thuốc vào tay. “Hai năm qua bận gì sao?”
“Vẫn như cũ, không biết làm gì.”
Trì Tranh không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi có một ý tưởng, có muốn làm cùng nhau hay không?”
Một lúc lâu bên kia cũng không đáp lời, mãi sau mới lên tiếng. “Chuyện đó…”
“Đừng có dài dòng như đàn bà, nhanh cho tôi một đáp án.”
Bên kia ngừng lại một chút, giọng nói chắc nịch. “Chờ câu này của cậu lâu rồi.”
Trì Tranh im lặng.
“Sáng mai tôi lên đường.”
“Có được không?” Trì Tranh hỏi.
“Đàn ông không nói hai lời.”
Trì Tranh cười. “Được, đến lúc đó tôi đi đón cậu.”
Nói vài câu, chuyện nên nói cũng đã nói xong rồi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Mới rạng sáng hôm sau Trì Tranh đã ra sân bay đón người, dự báo thời tiết nói hôm nay trời xanh mây trắng nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã bắt đầu đổ mưa.
Cách một con đường, hai người nhìn nhau vài giây.
Người đàn ông kéo vali đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi bước tới gần cho Trì Tranh một cái ôm. Trì Tranh cười, nói. “Cậu vất vả rồi.”
Người đàn ông ngẩng đầu. “Bắt đầu từ hôm nay, cái mạng của Lục Hoài này giao cho cậu.”
Trì Tranh bật cười. “Không cần vợ nữa sao?”
Người đàn ông nở nụ cười xấu xa.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa, hai người về tới cửa hàng. Lục Hoài đứng trước cửa một lúc lâu rồi đưa ra kết luận. “Tên nhãi này sao càng ngày càng lười vậy?”
Trì Tranh tựa đầu vào tủ kính, đưa cho anh ta một điếu thuốc.
Lúc Hoài lắc đầu. “Cai rồi.”
“Uống rượu không?”
Lục Hoài lại lắc đầu.
Trì Tranh nhíu mày. “Cũng cai rồi à?”
Lục Hoài nhún vai. “Năm đó họa cũng là từ rượu mà ra, anh em đã thề đời này không uống nữa.”
Trì Tranh không hé răng.
“Dạo này dì thế nào?” Lục Hoài hỏi.
Trì Tranh nói. “Rất khỏe.”
Lục Hoài gật đầu, rút một tấm thẻ từ trong ví ra, ném cho Trì Tranh.
“Cậu làm gì thế?”
Lục Hoài nói. “Không phải của tôi.”
Trì Tranh trầm ngâm. “Tiền à?”
“Cậu ấy bảo cho cậu chắc chắn cậu không nhận..”
Trì Tranh giương mắt. “Thế cậu cho thì tôi nhận?”
Lục Hoài cười. “Bây giờ trả lại cũng không được rồi.”
“Sao thế?”
Lục Hoài nói. “Cậu ta bảo không thích thì ném đi.”
Trì Tranh hút thuốc, không lên tiếng.
Lục Hoài tiếp tục nói. “Cứ nhận đi, là tấm lòng của cậu ta. Xem như cậu ta là cổ đông đi.”
Trì Tranh khẽ cười.
Lục Hoài biết anh ngầm đồng ý, anh ta hỏi. “Bây giờ tôi làm gì?”
“Tìm nhà ở đi.”
Lục Hoài hỏi. “Trăm mét vuông đủ không?”
“Đủ rồi.” Trì Tranh nói. “Đến lúc đó tôi mua vài cái máy tính.”
Lục Hoài thuộc phái hành động, mấy hôm sau đã mua được một căn phòng trống. Là căn phòng mới sửa xong, nằm ở đường Côn Minh, tiểu khu Kim Đỉnh, thời hạn thuê một năm. Căn phòng đó có một phòng ngủ hai phòng khách, ở tầng 17. Phòng khách rất rộng, Lục Hoài bày mấy cái bàn dài 2 mét, phía trên đặt bốn, năm cái máy tính để bàn. Trì Tranh tốn một ngày rưỡi lắp ráp, cắm cáp, tất cả đều dùng phần cứng loại tốt nhất, làm xong hai người mệt tới nỗi nằm rạp trên mặt đất.
Trì Tranh nghiện thuốc lá nặng, dựa vào salon hút một điếu rồi lại một điếu.
Lục Hoài tìm cơ hội, hỏi. “Hai năm qua vẫn một mình à?”
Trì Tranh ngậm thuốc lá nở nụ cười.
“Có ý gì?”
Trì Tranh giương mắt nhìn, không trả lời mà hỏi ngược lại. “Cậu cũng một mình?”
Lục Hoài thở dài.
“Nhìn cậu vẫn còn độc thân anh em đây cũng thấy thoải mái.”
Trì Tranh nhướn mày. “Vậy thì thật xin lỗi.”
“Sao cơ?”
Trì Tranh không mặn không nhạt nói. “Mấy hôm trước mới thoát ế rồi.”
Lục Hoài không tin nổi. “Cậu thôi đi, có người nào chịu được tính cậu sao?”
Trì Tranh cười một cái, lơ đãng hỏi một câu.
“Tôi nhớ năm đó cậu và tên họ Giang cùng nhau tham gia một cuộc thi viết.”
Lục Hoài. “Đúng thế, sao hỏi vậy?”
“Đúng dịp.”
“Cái gì? Nói rõ chút xem nào.”
Trì Tranh cong môi. “Vậy chắc cậu cũng quen vị kia nhà tôi.”
“Ai vậy?” Lục Hoài hứng thú.
Trì Tranh cố ý thừa nước đục thả câu. “Gấp làm gì, tới lúc tự nhiên cậu sẽ biết.”
“Con mẹ nó.”
Trì Tranh thờ ơ hút huốc, trò chuyện với Lục Hoài câu được câu chăng. Đêm khuya, Lục Hoài ở phòng mới thuê còn anh về cửa hàng, hai chỗ cách nhau 10 phút đi bộ. Anh vừa đi trên đường vừa gọi điện cho Mạnh Thịnh Nam.
Lần đầu tiên không ai nghe máy.
Trì Tranh nhíu mày, lại gọi thêm một cuộc nữa, một lúc lâu sau bên kia mới nghe máy. Mạnh Thịnh Nam còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói lười biếng lại mềm mại, cô đưa điện thoại di động đến bên tai, chân mày Trì Tranh lại nhíu chặt hơn, cô không biết cô như vậy khiêu khích anh bao nhiêu hay sao?
Trong điện thoại không ai lên tiếng, Mạnh Thịnh Nam nhìn số điện thoại gọi tới, lập tức tỉnh ngủ.
“Trì Tranh?”
Cô gọi anh, cẩn thận từng li từng tí, Trì Tranh khẽ “Ừ”.
“Đã trễ vậy mà anh còn chưa ngủ sao?” Cô hỏi.
Trì Tranh. “Trễ lắm rồi à?”
Anh vừa dứt lời, nhìn xuống đồng hồ trong điện thoại mới giật mình, đã hơn 11 giờ rồi.
Mạnh Thịnh Nam lên tiếng. “Sắp rạng sáng rồi mà.”
Trì Tranh ngậm thuốc trên miệng, bên cạnh có chiếc ô tô lướt qua. Mạnh Thịnh Nam nghe được tiếng bật lửa, cô hỏi anh.
“Anh đang bên ngoài hả?”
“Ừ.”
Trì Tranh rít một hơi thuốc, lại nói. “Hai ngày nay anh bận không có thời gian gọi cho em.”
“Em biết.” Cô khẽ nói.
Trì Tranh buồn cười. “Em biết cái gì?”
Mạnh Thịnh Nam bị anh hỏi khó, liếm môi nói. “Dạo nay anh bận.”
Trì Tranh thấp giọng cười. “Hai ngày nay em làm gì?”
“Không làm gì cả.” Cô nói. “Đưa bà ngoại đi chợ mua đồ ăn, nấu cơm, trò chuyện cùng bà.”
“Còn gì nữa không?”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút. “Bà ngoại dạy em thêu hoa.”
“Thêu thế nào?”
Mạnh Thịnh Nam ngưng lại vài giây. “Nhưng em không có năng khiếu.”
“Thật không?” Trì Tranh cười, nói.
“Ừm.”
Trì Tranh. “Vậy em đừng học nữa.”
“Không được.”
“Sao không được?”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Bà ngoại dạy em rất nghiêm túc mà.”
Đèn đường chiếu xuống bóng anh, con đường phía trước mơ mơ hồ hồ không rõ, gió thổi khe khẽ, lâu lắm rồi Trì Tranh mới thấy vui như vậy, anh cười. “Hiếu học là tốt, nhiều lắm thì hai năm học xong thôi mà.”
Mạnh Thịnh Nam biết anh đang nói đùa, âm thầm liếc xéo anh.
Trì Tranh cười càng lớn hơn. “Nếu không thì 3 năm cũng được.”
“Này.” Mạnh Thịnh Nam giương giọng.
Trì Tranh. “Ôi, tức giận rồi sao?”
Mạnh Thịnh Nam không lên tiếng.
Trì Tranh. “Em tức giận thật sao?”
Cô không hé răng, không phải không muốn nói mà là không biết phải mở miệng thế nào. Sau khi hai người bên nhau, phần lớn đều là anh chủ động, dường như đến giờ phút này Mạnh Thịnh Nam mới nhận ra im lặng cũng giống như đang làm nũng với anh.
“Không phải.” Cô chậm rãi nói.
Trì Tranh. “Anh không nghe rõ, em lặp lại đi.”
Mạnh Thịnh Nam. “Không nói nữa.”
Trì Tranh cúi đầu cười. “Được rồi, em nói thế nào thì là thế đấy.”
Cô vùi mặt vào trong chăn, khóe miệng nhếch lên, chưa vui được lâu đã nghe anh nói. “Có một chuyện muốn hỏi em này.”
“Chuyện gì?”
Trì Tranh không mặn không nhạt hỏi cô. “Anh không gọi điện cho em em cũng không gọi cho anh sao?”
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt.
“Không phải.”
“Vậy thì sao?”
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt. “Anh đang bận mà.”
Trì Tranh gật đầu. “Lý do này anh tạm chấp nhận.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Nói thêm một chút, Trì Tranh nghe cô ngáp ngắn ngáp dài, cũng không nói nhiều nữa. Mạnh Thịnh Nam cũng cảm thấy mệt, ngáp tới chảy nước mắt, lúc sắp tắt máy, Trì Tranh hỏi khi nào cô về.
Cô ấp úng. “Mấy hôm nữa mới về được.”
Trì Tranh. “Được rồi, đi ngủ đi em.”
“Ừm.”
Trì Tranh tắt điện thoại di động, lúc tới cửa hàng, anh vứt thuốc, tắm qua loa rồi lên giường đi ngủ, năm, sáu giờ sáng hôm sau tới Kim Đỉnh, lúc đó Lục Hoài còn ngủ.
Trì Tranh đi vào phòng ngủ đá đá Lục Hoài.
Hai mắt Lục Hoài vẫn còn nhập nhèm. “Tới sớm thế?”
Trì Tranh nhìn anh ta một cái rồi đi vào phòng khách mở mấy cái máy tính lên. Anh ngồi trên ghế ăn đồ ăn mới mua, uống nước khoáng. Lục Hoài rửa mặt xong mới ngồi xuống ăn sáng cùng Trì Tranh, Trì Tranh đang muốn mở miệng điện thoại lại đổ chuông.
Sử Kim mới về, hỏi Trì Tranh ở đâu.
Trì Tranh nói địa điểm rồi nói với Lục Hoài. “Lát nữa giới thiệu cho cậu một người anh em.”
Hai người ăn sáng xong, Sử Kim đã tới nơi. Mới vừa vào cửa đã cảm thấy ngạc nhiên, quả thực đây giống như công ty nho nhỏ rồi, người này – con mẹ nó, quá siêu. Trì Tranh giới thiệu hai người với nhau, Lục Hoài hỏi. “Sử Kim trong Binh lính đột kích sao?”
Trì Tranh cười.
Sử Kim trợn mắt há mồm. “Cậu cũng xem à?”
“Có.”
Trì Tranh lắc đầu cười, ở trong cái chu vi 100 mét vuông, ba người đàn ông 25, 26 tuổi lần nữa làm lại từ đầu. Sử Kim lo chuyên an toàn và quản lý hoạt động, Lục Hoài và Trì Tranh tập trung viết phần mềm.
Trời dần sáng.
Trì Tranh nói. “Mấy chuyện nên nói cũng đã nói rồi, sao hai người còn không hỏi tôi muốn làm gì?”
Lục Hoài cười cười. “Trước đó anh em cũng bảo sẽ lăn lộn với cậu, cậu có chừng mực hơn tụi tôi nhiều, lúc nào nên nói thì cậu sẽ nói, hỏi nhiều cũng chẳng có tác dụng.”
Sử Kim giống như được khai sáng đầu óc, lập tức giơ bàn tay ra. Lục Hoài hiểu ý, hai người give me five.
“Anh em thân thiết.” Trăm miệng một lời.
Trì Tranh thấy hơi đau đầu, anh xoay máy tính ra cho hai người kia xem.
“Đây là cái gì?” Lại trăm miệng một lời.
Trì Tranh xoa cằm. “A social q&a site.”
“Mẹ kiếp, trình độ Tiếng Anh của cậu lên tầm cao mới rồi à?” Tròng mắt Sử Kim muốn rơi ra ngoài.
Trì Tranh khẽ cười.
Lục Hoài chậm rãi mở miệng: “Trang mạng xã hội.”