Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 30



Editor: Chi Chi

***

Từ Qua vội vàng quay đầu nhìn Lục Thịnh, nhịp tim đập như trống nổi, toàn thân mê man. Trong đầu cô vang lên những tiếng ‘ông ông’, anh ấy nghe thấy câu nói đùa khi nãy của cô? Anh ấy sẽ nghĩ cô thế nào?

“Hử?” Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng vào Từ Qua, giọng nói trầm trầm.

Cổ họng Từ Qua khô khốc, bàn tay nắm chặt con chuột, cô chợt nở nụ cười: “Đội trưởng Lục, vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, tôi và Thẩm Thiến hay nói giỡn với nhau.”

Từ Qua cảm thấy giọng cô hơi run, vội vàng ho khan một tiếng, cầm ly nước uống một ngụm. Không biết nước được rót từ lúc nào mà lạnh buốt thấu xương, chảy xuống dạ dày.

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh đừng xem là thật, tôi có rất nhiều sở thích nghiệp dư.”

Từ Qua nhìn Lục Thịnh không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, cô bổ sung: “Tác phong của tôi không có vấn đề.”

Lục Thịnh híp mắt nhìn chằm chằm Từ Qua, khóe miệng hơi cong lên, một lát sau anh đứng dậy: “Đi ăn cơm.”

“Hả?”

“Ăn cơm xong thì quay lại tiếp tục làm việc.” Lục Thịnh nghiêm mặt: “Đêm nay tăng ca.”

“Ừm.” Từ Qua lưu tài liệu, tắt máy tính. Lục Thịnh đi ra cửa, một tay đút túi quần, sống lưng thẳng tắp đứng ở cửa ra vào. Anh quay đầu nhìn Từ Qua, ánh mắt sắc bén, ngữ khí lạnh nhạt: “Ở nơi làm việc nói chuyện chú ý một chút.”

Lòng Từ Qua chấn động, vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Lục Thịnh vẫn đứng im không đi, Từ Qua vừa sửa sang tài liệu vừa chờ anh đi trước, kết quả đã hai phút trôi qua, cô ngẩng đầu thấy Lục Thịnh vẫn đứng ở cửa phòng làm việc, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Hai phút bốn mươi giây, còn không đi?”

Bây giờ Từ Qua mới hiểu Lục Thịnh đang chờ cô, chẳng lẽ anh không biết tránh hiềm nghi? Không phải anh đã có người trong lòng à?

“Anh cũng chưa ăn cơm tối?”

“Ừm.”

Từ Qua để văn kiện xuống, cầm ví tiền đi ra cửa: “Đến căn tin ăn hay là ra ngoài?”

Lục Thịnh đi đằng trước, bước chân không nhanh: “Cô chọn đi.”

Từ Qua nhìn chằm chằm gáy anh, lòng nóng như lửa đốt mà không nói ra được uất ức trong lòng: “Bữa trước tôi thiếu anh một bữa cơm, hôm nay bổ sung luôn.”

“Hử?” Lục Thịnh nâng cao âm cuối.

Giọng nói của Lục Thịnh rất êm tai, một tiếng này khiến Từ Qua suýt chút nữa bốc cháy, rốt cục người anh thích là ai? Là người rất xuất sắc? Từ Qua ghen ghét.

“Phía tây đường Kiến Thiết mới mở một quán ăn Quảng Đông, đi bộ khoảng mười phút là đến. Đánh giá trên mạng rất tốt, anh muốn đến đó thử không?”

“Ừm.” Anh gật đầu: “Đi.”

Từ Qua không dám đi song song với anh, cô kéo giãn khoảng cách, đi sau lưng Lục Thịnh với một trái tim bất ổn, trái tim treo cao khiến cô không thở được.

Ra khỏi đơn vị, Lục Thịnh thả chậm tốc độ hết mức chờ Từ Qua tiến lên, kết quả đã đi như vậy mấy phút Từ Qua vẫn đi theo không gần không xa. Cô cũng không nói chuyện, Lục Thịnh nhíu mày, giơ tay sửa cổ áo sơ mi: “Từ Qua.”

“Có chuyện gì thế Đội trưởng Lục?”

Lông mày đang nhíu chặt của Lục Thịnh dần giãn ra, anh quay đầu khẽ liếc Từ Qua: “Đến đây.”

Từ Qua hơi sửng sốt, bước lên trước đi song song với Lục Thịnh: “Đội trưởng Lục?”

Lục Thịnh muốn giơ tay xách cô đến cạnh mình, nhìn thấy vẻ mặt Từ Qua thì không ra tay: “Ăn cơm xong, cô về điều tra ra thông tin về Trần Trung là có thể tan làm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, đêm hôm khuya khoắt cũng không tìm thấy người, có thức đêm cũng vậy thôi. Trương Ngọc Lâm đang bị giam trong cục, không có khả năng chạy đến mật báo cho Trần Trung biết.” Từ Qua đút tay vào túi áo, trong lòng bàn tay có mồ hôi, cô lặng lẽ lau đi: “Đêm nay nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tìm đến nhà Trần Trung thì cái gì cũng rõ.”

Lục Thịnh gật đầu, không trả lời. Từ Qua mím môi nuốt câu nói kế tiếp xuống. Hai người duy trì sự im lặng, Từ Qua không muốn vắt óc tìm chủ đề nói chuyện nữa, đã không còn ý nghĩa.

“Đã tìm được chìa khoá chưa?”

Lúc sắp đến quán ăn, Lục Thịnh đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Hả cái gì?” Đáy mắt Lục Thịnh hàm chứa ý cười nhìn Từ Qua: “Tối nay vẫn muốn ở nhà tôi?”

Mặt Từ Qua ửng đỏ ngay lập tức, tối hôm qua cô vội vàng ném chìa khóa đi, không biết đã ném đến chỗ nào. Chìa khoá dự phòng cất trong nhà cũng không tìm thấy.

“Không phải không phải, chuyện tối qua là ngoài ý muốn.” Từ Qua vội vàng giải thích: “Tối nay tôi ở tạm ký túc xá của đơn vị. Ngày mai phải dậy sớm đi tìm Trần Trung, kết thúc vụ án này sẽ gọi người đến thay ổ khóa, chỉ sợ không tìm thấy chìa khoá.”

“Không tìm thấy?”

Từ Qua không dám nói mình uống nhiều vì muốn cọ nhiệt với Lục Thịnh mà ném chìa khóa đi, cô nhíu mày, giả vờ khó hiểu: “Hôm nay cũng không nhìn thấy chìa khóa trên bàn làm việc, có lẽ là rơi ở đâu đó rồi.” Từ Qua nhạt nhẽo nói xong, ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu của quán ăn thì như nhìn thấy cứu tinh: “Đội trưởng Lục, là quán này, đến rồi.”

Lục Thịnh suy tư dời ánh mắt khỏi người Từ Qua.

Quán ăn mới mở nên rất vắng khách, ngoài dự kiến của Từ Qua. Từ Qua gọi món mình thích xong thì đưa menu cho Lục Thịnh, Lục Thịnh cũng không gọi nhiều món.

Nhân viên phục vụ rời đi, Lục Thịnh bưng ly trà lên uống một ngụm, ngẩng đầu: “Nhân duyên của cô rất tốt.”

Từ Qua mỉm cười: “Bọn họ rất tốt, rất quan tâm tôi.”

Trong công việc Từ Qua ngược lại khéo léo đưa đẩy, Lục Thịnh vuốt ve mép ly: “Vậy rất tốt.”

Từ Qua nhìn gương mặt của Lục Thịnh, khó tránh khỏi thay lòng đổi dạ, nghĩ đến điều không nên nghĩ. Cô cúi đầu nhìn ly trà, cảm thấy nếu mình né tránh Lục Thịnh quá mức thì ánh mắt sẽ để lộ sự chột dạ, cô ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Thịnh: “Kỳ thật, Đội trưởng Lục giống người không nhiễm khói lửa nhân gian. Mọi người trong đội không dám nói chuyện với anh, cũng không phải do anh không tốt.”

“Vấn đề của tôi?”

Từ Qua bị hỏi thì nghĩ cô không nên nói nhiều về chuyện này, cô và Lục Thịnh vẫn chưa thân quên đến mức cái gì cũng nói được. Từ Qua lập tức ảo não, cảm thấy bản thân không có chừng mực gì hết. Từ Qua vội vàng nở nụ cười, giải thích: “Ý tôi không phải như thế, anh không có vấn đề cần rèn luyện.”

“Vây à.” Lục Thịnh không mặn không nhạt lên tiếng, uống hết nước trong ly, đặt ly trà xuống.

Từ Qua đứng ngồi không yên, cô nói sai rồi? Hay là cô hiểu sai ý?

May mắn đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Từ Qua không cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông nữa, cô có thể tập trung ăn uống. Vừa cầm lấy đũa, Lục Thịnh lại mở miệng: “Cô thích nam hay nữ?”

Từ Qua sặc nước, lập tức ho khan, mặt đỏ tới mang tai. Lục Thịnh rót nước cho cô, nhìn Từ Qua chăm chú.

Từ Qua uống hết nước trong ly, cô đặt ly nước xuống: “Đội trưởng Lục, anh nghi ngờ tôi là người đồng tính?”

Mặc dù Từ Qua không trau chuốt bề ngoài, nhưng quả thật cô là con gái, bên trong cũng là con gái.

“Vấn đề riêng, không tiện có thể không trả lời.”

Từ Qua tức đến nổ phổi, lúc này chỉ muốn lật bàn bỏ đi. Thì ra anh thật sự không xem cô là con gái. Từ Qua không biết nói gì cho phải, tâm trạng tồi tệ nhưng trên mặt vẫn phải duy trì mỉm cười.

“Tôi thật sự chỉ nói đùa với Thẩm Thiến.” Từ Qua vừa định nói tiếp, chuông điện thoại của Lục Thịnh vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, ánh mắt trầm xuống: “Đợi lát nữa nói chuyện tiếp, tôi nghe điện thoại đã.”

Lục Thịnh cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài, Từ Qua nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thịnh, răng sắp bị cắn nát. Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Thiến: “Tôi rất giống đàn ông à? Trông tôi giống người thích con gái à?”

Thẩm Thiến rất nhanh đã trả lời tin nhắn: “Đúng vậy, rốt cục cô cũng hiểu rõ bản thân mình. Chúc mừng.”

Từ Qua choáng váng.

Khó trách Lục Thịnh cho phép cô tiến vào không gian riêng tư của anh, hóa ra anh không xem Từ Qua là con gái.

F*ck! F*ck! F*ck!

Từ Qua muốn nổi khùng, điện thoại của cô lại vang lên tiếng chuông, Từ Qua tưởng rằng có tin nhắn, cầm lên thì thấy là tin nhắn Weibo. Cô che dấu cảm xúc bực tức, người gửi tin nhắn là con riêng của Lâm Hán, cũng chính là người đã báo án tên Chu Trạch.

“Tôi đã báo cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả, đi theo quy trình thì mất bao lâu?”

Người qua đời không thể hoả táng quả thực không phải chuyện gì tốt, Từ Qua nhíu mày suy nghĩ một lát, bấm điện thoại trả lời: “Ước chừng một tuần, xin đừng nóng vội, chúng tôi đang điều tra.”

“Cám ơn.”

Tin nhắn của anh ta rất nhanh đã đến.

Từ Qua thở dài trong lòng, ăn xong phải quay về điều tra ngay, mau chóng trả lại công bằng cho người bị hại. Thời gian Lục Thịnh nghe cuộc điện thoại này có hơi lâu, Từ Qua thấy đồ ăn từ nóng hổi trở nên nguội lạnh, Lục Thịnh mới quay lại. Sắc mặt anh bình tĩnh, dường như có tâm sự.

Trong lòng Từ Qua hơi lộp bộp, đã có chuyện gì xảy ra? Hay là?

Lục Thịnh tiện tay đặt móc khóa gấu nhỏ lên bàn, mắt nhìn Từ Qua: “Tôi phải về Thành phố B một chuyến, không kịp ăn cơm.”

Đã có chuyện gì xảy ra với Lục Thịnh?

Từ Qua xoay chuyển đầu óc liên tục cũng theo không kịp nhịp độ của Lục Thịnh: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Chuyện nhà, bây giờ phải về Thành phố B ngay.” Lục Thịnh nói ngắn gọn, đặt chìa khóa xe lên bàn: “Chìa khóa xe tôi để lại cho cô, cô chưa tìm thấy chìa khoá thì tối nay cứ ở tạm nhà của tôi, ở ký túc xá của đơn vị không tiện.”

“Ừm.” Từ Qua vẫn mê man, sao đột nhiên anh lại về Thành phố B?: “Đội trưởng Lục, anh có cần tôi giúp một tay không?”

“Không cần.” Lục Thịnh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, mặt sắc mặt nghiêm túc: “Tôi đi trước.”

“Ừm, vậy anh chú ý an toàn.”

Lục Thịnh nhanh chóng rời đi, Từ Qua há to miệng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên móc khóa gấu nhỏ, cô cầm lên nghiên cứu trong chốc lát, đây chỉ là một con gấu bình thường. Cái này là gì thế? Lục Thịnh mua cho cô sao? Mua cho cô cái này làm gì?

Rốt cục nhà Lục Thịnh đã xảy ra chuyện gì? Từ Qua cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của bạn học ở Thành phố B, ngón tay đã ấn vào số điện thoại bỗng dừng lại. Yết hầu cô nhấp nhô, chuyện riêng anh không muốn nói, Từ Qua đi nghe ngóng thì không hay cho lắm, cô bỏ điện thoại xuống cầm đũa lên.

Lục Thịnh không ăn cơm, Từ Qua cũng không thể không ăn cơm theo anh, đói.

Ăn cơm xong Từ Qua thanh toán mới biết được con gấu này là thế nào, Lục Thịnh đã thanh toán tiền, gần đây quán ăn này có chương trình khuyến mãi, đủ một trăm linh tám khách thì tặng một móc khóa gấu nhỏ.

Từ Qua hung hăng chọc đầu con gấu, cô biết ngay Lục Thịnh sẽ không tặng gì cho cô, Lục Thịnh chỉ xem cô như em trai. Do dự hai giây, cô ném con gấu vào thùng rác, quay người nhanh chân rời đi. Ra bên ngoài, gió lạnh ập vào mặt, Từ Qua dừng bước chân, cô nhìn chân trời âm u phía xa, đột nhiên xoay người quay lại lục thùng rác.

Có khẩu cung Trương Ngọc Lâm, tìm nhà Trần Trung không phải quá khó. Chỉ là tìm Trần Trung thì không hề dễ, sáng sớm hôm sau Từ Qua và Thẩm Thiến đến nhà Trần Trung, họ vồ hụt.

Hết chương 30.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.