Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 73: (Hoàn)



Hạ Hầu Ngọc chết rồi, bị bắn chết tại chỗ.
Hôm sau Từ Qua mới biết chuyện này, cô vừa mới tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch không một chút máu. Nhìn Lục Thịnh đeo băng, cô giật giật khóe miệng, “Một đôi tàn tật.”
Lục Thịnh cầm tay cô, “Ừm, một đôi.”
Lục Thịnh không thể ở lại phòng chăm sóc đặc biệt quá lâu, “Sao em lại làm thế? Em suýt chút nữa đã chết, có biết không?”
“Em cho rằng anh tự sát.” Từ Qua nói thật.
Lục Thịnh thật muốn bóp mặt của cô, “Mất máu quá nhiều nên nảy sinh ảo giác? Sao anh lại tự sát?”
Từ Qua cũng không biết vì sao lúc ấy cô lại cảm thấy Lục Thịnh sẽ tự sát, nhưng nhìn tư thế đó của Lục Thịnh, Từ Qua mím môi, “Anh cũng để lại di ngôn.”
Ánh mắt Lục Thịnh trầm xuống, vuốt tóc Từ Qua, “Lừa anh ta thôi.”
Từ Qua suy nghĩ một lúc, “Vì sao Hạ Hầu Ngọc lại làm thế? Quả thực là bắt cóc tự sát.”
“Anh ta bị bệnh, trong não có một khối u ác tính, đây là một đòn cuối cùng.”
Từ Qua nhíu mày, “Anh ta không đi trị liệu lại đi gϊếŧ người, rốt cục anh nghĩ gì thế?”
“Ai biết được.”
Từ Qua nhìn Lục Thịnh một lúc, “Bố em xảy ra chuyện gì?”
“Hạ Hầu Ngọc muốn đưa Tô Nhiên vào tù, anh ta giúp Tô Nhiên bày ra một kế hoạch mưu sát có trăm ngàn chỗ hở, đáng tiếc chết yểu.” Lục Thịnh mang lọ thuốc mà trợ lý đưa cho anh đi kiểm nghiệm, kết quả bên trong có thành phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ tim.
“Để Tô Nhiên gϊếŧ bố em?”
“Đúng vậy.”
Từ Qua cắn môi, “Có chứng cứ không?”
“Thuốc mà Tô Nhiên chuẩn bị cho ba em có vấn đề, nhưng hiện giờ không có chứng cứ trực tiếp, cần chờ ba em tỉnh lại. Anh đã phái người đến trông ba em, chờ ông ấy tỉnh lại.”
Từ Qua trầm mặc một lúc, mở miệng, “Hai người bọn họ ai cũng không sạch sẽ.”
Một người tham tiền, một người háo sắc.
“Hạ Hầu Ngọc có hối hận không?”
“Anh không phải anh ta.” Ngón tay Lục Thịnh lướt qua mặt Từ Qua, ánh mắt xuyên qua cô nhìn về nơi xa, “Người đã chết, tất cả đều là suy đoán.”
Vào giây phút cuối cùng, Hạ Hầu Ngọc đã đưa ra lựa chọn.
Chu Trạch rất nhanh đã khai báo, hắn và Hạ Hầu Ngọc uy hiếp lẫn nhau. Hạ Hầu Ngọc thôi miên hắn, ám chỉ để hắn gϊếŧ người, có video của Chu Trạch làm chứng cứ. Sau đó hắn uy hiếp Hạ Hầu Ngọc, ép anh ta gây án với hắn.
Lúc đó Hạ Hầu Ngọc đúng là đi tìm chứng cứ, anh ta vốn có kế hoạch gϊếŧ chết Chu Trạch trên đường chạy trốn, nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Từ Qua. Kế hoạch chạy trốn của Chu Trạch thất bại, bị cảnh sát bắt giữ.
Một tuần sau Tô Nhiên bị bắt, chứng cứ được tìm thấy vô cùng trùng hợp. Cảnh sát Thành phố B phá án và bắt giam một nhóm cướp, trong số những người bị bắt có một người khai ra thông tin liên quan đến vụ án bảy năm trước. Chính là vụ án bắt cóc mẹ Từ Qua, lúc ấy hắn là một trong số kẻ cầm đầu lên kế hoạch bắt cóc.
Sau khi xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy trốn, hắn cứ tưởng mình đang bị truy nã, thế nên sau khi bị bắt, hắn lập tức khai nhận chuyện này. Hắn không biết năm đó những tên cầm đầu khác đã chết tại chỗ, ba người bị bắt thì chưa từng tiếp xúc với hắn, cũng không biết đến sự tồn tại của hắn.
Trời xui đất khiến, vụ án bắt cóc năm đó lại có đầu mối mới, hắn còn khai ra người cung cấp manh mối cho hắn là Tô Nhiên. Sau khi Tô Nhiên bị bắt, không bao lâu đã thừa nhận.
“Tôi lấy được hành tung của hai người họ từ chỗ Từ Phú Xuân, lúc ấy tôi bị ma quỷ ám ảnh nên đã bán tin tức này cho bọn cướp.” Tô Nhiên chôn mặt trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi, “Khi đó tôi mang thai, nhưng Từ Phú Xuân mãi không chịu cưới tôi.” Giọng cô rất nhỏ.
Lúc ấy Từ Phú Xuân theo đuổi cô, chi tiêu vô cùng bạo tay. Từ Phú Xuân nói ông ta đã ly hôn, sau khi cô chia tay với Hạ Hầu Ngọc, ở chung với Từ Phú Xuân thì mới biết Từ Phú Xuân chưa ly hôn, trong nhà còn có một người vợ rất lợi hại. Nhưng khi đó cô đã mang thai, cô không muốn họ hàng xem thường mình. Cô vứt bỏ Hạ Hầu Ngọc ôm mộng làm phu nhân nhà giàu, kết quả lại gặp phải kẻ lừa đảo.
“Bà ta chết rồi, Từ Phú Xuân mới lấy tôi. Từ Phú Xuân cũng hi vọng bà ta chết. Bà ta nắm quyền ở công ty còn Từ Phú Xuân chỉ là chân chạy vặt, không có thực quyền.”
“Tôi không gϊếŧ người, tôi chỉ nói hành tung của bà ta cho bọn họ biết.” Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Thịnh, ánh mắt hoảng sợ, “Tôi thật sự không gϊếŧ người, tôi tố cáo Từ Phú Xuân, là ông ta cố ý nói cho tôi biết. Đúng vậy, tôi tố cáo ông ta, là ông ta mượn tay bọn cướp gϊếŧ chết vợ mình.”
Lục Thịnh lấy một túi đựng vật chứng ra, “Cô biết vật này?”
Tô Nhiên nhìn thấy vật phẩm trong túi, mặt mày biến sắc.
Lục Thịnh lại lấy ra hóa đơn mua hàng đặt lên bàn, “Thuốc này là cô mua?”
Sắc mặt Tô Nhiên trắng bệch, nhìn chằm chằm Lục Thịnh.
“Cô có thể im lặng, đợi Từ Phú Xuân tỉnh lại, cô cảm thấy ông ta sẽ nói gì?”
Ba năm trước Tô Nhiên liên lạc với Hạ Hầu Ngọc, Hạ Hầu Ngọc trẻ tuổi tuấn tú, so sánh với nhau thì lão già Từ Phú Xuân kia quả thực không thể nhìn nổi. Bọn họ tình cũ không rủ cũng tới, trong ba năm này hai người họ vẫn duy trì quan hệ nam nữ.
Lòng tham không đáy, lúc không có tiền thì muốn có tiền, có tiền rồi lại muốn có tình yêu. Nhưng trên đời này nào có chuyện gì vẹn cả đôi đường, Từ Phú Xuân không lập di chúc, gϊếŧ chết Từ Phú Xuân, cô ta là vợ ít nhất có thể kế thừa một phần ba tài sản, vậy cũng đủ cho cô ta ăn tiêu cả đời.
“Thuốc là A Ngọc nói cho tôi biết, tôi không biết những thứ này, anh ấy lập ra kế hoạch. Từ Phú Xuân có tiền sử mắc bệnh huyết áp cao, chỉ cần động tay chân vào thuốc thôi.”
“Phương án thứ hai đâu? Từ Phú Xuân được cứu về, thuốc kia vô dụng với ông ấy.”
“Nếu như Từ Phú Xuân không chết, sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tôi sẽ tiêm thuốc vào người ông ta khiến ông ta chết ngoài ý muốn. Thuốc để trong túi xách của tôi.”
Một lúc sau, Lục Thịnh đưa ảnh chụp Tiền Huy ra, “Cô có biết người này không?”
“Có biết, anh ta tên là Tiền Huy.”
Bàn tay cầm hình của Lục Thịnh hơi siết chặt, anh nghiến răng, hỏi tiếp, “Cô có quan hệ thế nào với anh ta?”
“Không có gì.” Dường như Tô Nhiên không thích Tiền Huy, mày nhíu lại, “Bạn học tiểu học.”
“Lần gần đây nhất cô gặp anh ta là lúc nào?”
Bạn học tiểu học, bây giờ còn có thể nhận ra, chứng minh gần đây họ đã gặp nhau.
“Năm ngoái.” Tô Nhiên cắn môi, nói, “Lúc ấy A Ngọc tìm tôi lấy phương thức liên lạc của anh ta, chúng tôi từng gặp nhau một lần.”
“Hạ Hầu Ngọc lấy phương thức liên lạc của anh ta làm gì?”
“Tôi không biết, anh ấy không nói cho tôi biết những chuyện này.”
Ra khỏi đơn vị, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ chói chang. Lục Thịnh đứng dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trước mắt là một màu đen kịt.
Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.
Từ Phú Xuân đã được cứu, nhưng để lại di chứng vô cùng nghiêm trọng, có lẽ nửa đời sau phải nằm trên giường bệnh. Trong vụ án bắt cóc mẹ Từ Qua, Từ Phú Xuân không phải chịu trách nhiệm hình sự bởi không có cách nào truy cứu trách nhiệm.
Một tháng sau, ngày lễ Tình Nhân mùng 7 tháng 7.
Lục Thịnh vốn định đi đón Từ Qua xuất viện, anh gọi điện thoại đặt hoa xong, định đi ra ngoài thì gặp Trương Vũ. Trương Vũ làm cảnh sát hình sự ở Thành phố B, đến đây làm công tác liên lạc, Lục Thịnh nhướng mày, “Còn có việc?”
“Việc riêng, tâm sự.”
Lục Thịnh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lo lắng bó hoa đã đặt sẽ bị héo, quay người đi về văn phòng, nói, “Năm phút, nói xong thì đi ngay.”
Trương Vũ bật cười, “Đại ca, anh vội vã đi cưới vợ à? Từ Qua cũng đâu chạy mất.”
“Quản được à?” Lục Thịnh thuận tay đóng cửa lại, đi qua rót một chén nước đưa cho Trương Vũ, Trương Vũ kéo ghế ngồi xuống, “Nói chuyện của anh.”
“Chuyện gì?”
“Anh thật sự tính ở lại địa phương nhỏ này cả đời à?”
Lục Thịnh hơi nhíu mày, một lát sau mới giãn mày ra, “Ừm.”
“Hả?” Trương Vũ nghi ngờ mình nghe nhầm, “Anh nói cái gì?”
“Tôi tính tháng mười một này kết hôn với Từ Qua.”
Trương Vũ: “…”
Khoe tình cảm phải không? Có bạn gái thì ngon lắm à!
“Nhớ thông báo cho các anh em khác, để bọn họ đến tham gia.”
Trương Vũ: “…”
Còn đòi bao lì xì nữa chứ! Hừ!
“Kỳ thật giờ ở đâu cũng thế, công việc của chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ.” Lục Thịnh ngồi xuống ghế, giọng nói lạnh nhạt, “Thành phố C cũng rất tốt.”
Trương Vũ im lặng mấy giây, ngồi thẳng người nhìn Lục Thịnh, “Sao em lại cảm thấy anh đã thay đổi?”
Lục Thịnh nhướng mày, “Có à?”
“Anh không thấy mình và Từ Qua phát triển nhanh quá à?”
Lục Thịnh cong môi cười khẽ, mặt mày giãn ra, “Người không có bạn gái không hiểu được đâu.”
Trương Vũ không thể nhịn được nữa, đứng dậy, “Hừ!”
Từ Qua đợi ở bệnh viện nửa ngày, không đợi được điện thoại cũng không đợi được Lục Thịnh. Cô sắp xếp đồ đạc xuất viện, nhìn thấy bên ngoài có mấy cô gái ôm bó hoa tươi còn bạn trai thì đứng bên cạnh khuân vác.
Lòng Từ Qua hơi chua, một năm có bao nhiêu cái lễ tình nhân, mà vẫn nhiệt tình như vậy, thật sự là quá nhàm chán.
Từ Qua xách túi lớn túi nhỏ ra cổng bệnh viện đón xe, trong lòng oán giận, lần này nhất định không để ý đến Lục Thịnh một ngày, không nói với anh dù chỉ một câu.
Ném đồ vật lên xe, lúc nói địa chỉ Từ Qua đổi ý, trực tiếp nói địa chỉ của đơn vị.
Hai mươi phút sau Từ Qua xuống xe, dặn tài xế chờ mình một lúc, bước nhanh đến văn phòng của Lục Thịnh. Từ Qua bước đi nhanh chóng, bây giờ đang là giờ tan tầm, trên hành lang không có mấy bóng người, cũng không có ai nhận ra Từ Qua.
Cửa phòng làm việc của Lục Thịnh đóng chặt, Từ Qua hít sâu một hơi, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Lục Thịnh vang lên ở bên trong, Từ Qua điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười đẩy cửa bước vào.
“Có ——” Lục Thịnh đứng trước bàn làm việc, đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng nói, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Qua, “Sao em lại đến đây?”
Từ Qua hất cằm lên bước đến chỗ Lục Thịnh, cô đứng trước bàn làm việc, tay chống lên bàn, nghiêng người về trước nhìn chằm chằm Lục Thịnh, “Anh bận à?”
Gương mặt Lục Thịnh nhiễm ý cười, đi vòng qua Từ Qua đóng cửa phòng làm việc rồi quay lại, giọng nói trầm xuống, “Em nói tiếp đi, tránh có người đến sẽ gây trở ngại.”
Từ Qua hất cằm lên, lúc nhìn thấy Lục Thịnh cơn giận của cô đã tiêu tan. Tìm bạn trai đẹp trai chỉ có một ưu điểm là vĩnh viễn không thể tức giận, nhìn mặt cũng cảm thấy no.
“Hừ.”
“Sao lại đến đây?”
Từ Qua cong môi giả vờ cười, cô nhấc chân ngồi lên bàn làm việc của anh chìa tay ra. Lục Thịnh ôm cô từ phía sau, cúi đầu hôn mặt Từ Qua, “Giận hả?”
Từ Qua ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, “Đội trưởng Lục.”
Lục Thịnh ngăn chặn môi cô. Kết thúc nụ hôn sâu, mặt Từ Qua đỏ bừng, cô ngại ngùng rút cánh tay luồn vào áo sơ mi của Lục Thịnh ra, ỷ lại dựa vào ngực Lục Thịnh, lẩm bẩm, “Hôm nay là ngày lễ gì?”
“Ngày mùng 9 tháng 8, để anh nghĩ lại ——” Từ Qua đứng dậy muốn đi, Lục Thịnh chặn ngang ôm cô kéo vào trong ngực, “Đùa em đấy, mùng bảy tháng bảy âm lịch.”
“Bảy tháng bảy.” Từ Qua nghịch cúc áo sơ mi của Lục Thịnh.
“Lễ Tình Nhân.” Lục Thịnh bất đắc dĩ.
Từ Qua ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Thịnh, “Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó?”
Từ Qua vươn tay ôm cổ Lục Thịnh, ghé sát vào anh, “Lễ Tình Nhân, có phải nên có tiết mục gì đó không, Đội trưởng Lục?”
“Tiết mục?” Lục Thịnh trầm tư, “Muốn làm gì?”
Từ Qua hừ một tiếng, “Chẳng hạn như tỏ tình. Đội trưởng Lục nên cân nhắc, bây giờ mà nói thì xác suất thành công rất cao —— ”
“Chuyện này tối về làm, ở đây chắc chắn không được.”
Từ Qua: “…”
Anh nghĩ gì thế?
Khẩu vị nặng thật!
“Em nói là tỏ tình!” Từ Qua nhảy xuống bàn, “Xe taxi đang chờ ở bên ngoài, em đi trước nhé.”
Cô nói rồi quay người đi ra ngoài, người còn chưa bước ra đã bị Lục Thịnh giữ chặt, Từ Qua quay đầu, “Gì thế —— ”
Câu nói kế tiếp bị Lục Thịnh chặn lại. Được rồi được rồi, người đàn ông cô chọn nhìn thế nào cũng thấy tốt. Từ Qua vươn tay ôm Lục Thịnh hôn đáp lại anh. Một lúc lâu sau Lục Thịnh buông cô ra, Từ Qua chóng mặt nhìn Lục Thịnh, còn chưa hoàn hồn thì Lục Thịnh đã quỳ một chân ở trước mặt một cô.
“Từ Qua, lấy anh nhé?”
Từ Qua mê man, bình tĩnh nhìn Lục Thịnh.
Lục Thịnh lấy chiếc nhẫn từ trong túi quần ra, đôi mắt đen nhìn Từ Qua chăm chú.
Mũi Từ Qua chua xót, cô rất bất ngờ, lập tức bụm mặt, nước mắt trào ra, “Lấy! Em lấy!”
<>
Sau khi Từ Qua xuất viện, bọn họ thuận lý thành chương ở chung, Lục Thịnh giúp Từ Qua dọn nhà, nhìn thấy một quyển sách trên giá sách, anh mở cuốn sách ra nhìn thấy chữ kí của mình ở bên trên.
“Từ Qua.” . Ngôn Tình Xuyên Không
Từ Qua ở trong phòng ngủ thò đầu ra, “Gì thế?”
Lục Thịnh giơ quyển sách đang cầm trong tay lên, “Chữ kí trong cuốn sách là của anh à?”
Từ Qua chớp mắt, chạy thẳng đến cướp cuốn sách.
Lục Thịnh giơ sách quá đỉnh đầu Từ Qua, giữ vai cô, “Lừa anh ký tên lúc nào? Lúc đi học em đã thích anh? Không đúng, lúc đi học chúng ta không hề gặp nhau, chẳng lẽ là lần đầu tiên gặp anh?”
Mặt mo của Từ Qua nóng ran, “Vừa thấy đã yêu không được à? Em trưởng thành sớm!”
Ai trưởng thành muộn như Lục Thịnh, ba mươi tuổi mới có mối tình đầu.
Lục Thịnh nhướng mày, nén cười ôm Từ Qua vào trong ngực, cằm cọ vào đỉnh đầu cô, nói, “Hối hận.”
Tim Từ Qua lỡ một nhịp, “Cái gì?”
“Lúc ấy anh nên nhốt em ở bên người.” Lục Thịnh nói, “Vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau nhiều thêm bảy năm.”
HOÀN


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.