Lâm Tri Du chỉ có kinh nghiệm vài lần hôn môi, đều là với Triệu Kinh Duy. Mỗi lần anh hôn cô, đều khiến cô có cảm giác khác nhau. Lúc này anh nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ liếm láp môi cô, khẽ kéo lưỡi cô mút, hai người trao đổi nước bọt của nhau, cô dễ dàng bị anh khơi dậy cảm giác, như thể có một dòng điện chạy qua khắp cơ thể.
Anh làm lại cách cũ, cơ thể cô tê dại khó chịu, trong miệng không nhịn được tràn ra tiếng rên rỉ. Âm thanh này dường như khiến anh vui vẻ, động tác tay anh nhanh hơn, như mưa rơi dày đặc trong cơn bão, anh đột nhiên quỳ xuống, tiếng rên rỉ của Lâm Tri Du chưa kịp nuốt vào và tiếng nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen trộn lẫn vào nhau, dính dấp, ướt át.
Hai người bước ra khỏi phòng tắm, tinh thần sảng khoái. Lâm Tri Du mặc áo phông đen của Triệu Kinh Duy, cô nhìn vào cánh cửa phòng ngủ chưa đóng, nhớ lại rằng nhà anh còn có một con chó nhỏ, ngoảnh đầu hỏi anh: “Vừa rồi nh không đóng cửa phòng ngủ à?”
Triệu Kinh Duy biết ý của cô, bật cười: “Yên tâm, Cầu Cầu không biết chúng ta đang làm gì”
Lâm Tri Du hơi nghi ngờ câu trả lời của anh, nhưng cũng không thể thật sự hỏi Cầu Cầu có biết họ vừa làm gì không. Cô đi đến đầu giường, lấy điện thoại của mình.
Triệu Kinh Duy hỏi cô từ phía sau: “Vẫn chưa hỏi em.”
Cô ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Triệu Kinh Duy nghiêng người về phía cô: “Cảm giác thế nào trong vài lần này?”
“Anh không cảm nhận được sao?”
Lâm Tri Du hơi ngượng ngùng lảng mắt đi, lúc này hai người đã mặc quần áo chỉnh tề, nói lại cảm giác về chuyện này có hơi kỳ lạ. Cô rất thích cảm giác dục vọng muốn hòa vào nhau trong sự hưng phấn khi cơ thể quấn quýt, cùng với sự sung sướng trong khoảnh khắc lên đỉnh, không gánh nặng, thuần khiết, có thể quên hết mọi thứ.
Lâm Tri Du giỏi đưa câu hỏi trở lại cho đối phương khi không muốn trả lời, Triệu Kinh Duy cũng phát hiện ra thói quen nhỏ này của cô, nhưng cũng không cố gắng hỏi lại, dù sao phản ứng của cô cũng đã cho anh câu trả lời: “Đói không, có muốn ăn gì không?”
“Anh nấu ăn à?”
Triệu Kinh Duy nhấp môi: “Đặt đồ ăn mang về, có một quán ăn Nhật Bản gần đây khá ổn, ăn không?”
Sau màn vận động vừa rồi, cô cũng hơi đói, Triệu Kinh Duy thấy cô gật đầu, anh đến ghế sofa phòng khách tìm điện thoại của mình. Lâm Tri Du đi theo anh ra ngoài, cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi.
Cầu Cầu chạy đến bên chân cô, Lâm Tri Du bế con chó lên đầu gối, Triệu Kinh Duy mở ứng dụng đặt đồ ăn mang về, đưa điện thoại cho Lâm Tri Du: “Nhìn xem, muốn ăn gì?”
Lâm Tri Du không đưa tay ra nhận: “Anh gọi là được rồi, tôi tùy ý, nhưng tôi ăn không nhiều đâu.”
Khi Triệu Kinh Duy định cất điện thoại, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn WeChat, Lâm Tri Du thoáng nhìn thấy, là tin nhắn từ Trịnh Thư Dĩnh, hỏi anh đã về nhà chưa, có muốn cùng nhau đi ăn đêm không.
Cầu Cầu đang liếm ngón tay cô, Lâm Tri Du cúi đầu, vuốt ve đầu nó.
Triệu Kinh Duy dường như cũng không vội trả lời tin nhắn, tiếp tục xem thực đơn trên ứng dụng giao hàng, hỏi cô: “Có ăn cá hồi không?” Lâm Tri Du nói: “Đặt một đĩa sushi là đủ rồi.”
Triệu Kinh Duy nhướng mày: “Để tiết kiệm tiền cho tôi?”
“Tôi không ăn nhiều vào buổi tối.”
Triệu Kinh Duy gật đầu, sau khi đặt hàng, anh ném điện thoại sang một bên, dường như quên mất chuyện Trịnh Thư Dĩnh vừa nhắn tin cho anh, Lâm Tri Du nhắc nhở anh: “Anh không trả lời Thư Dĩnh sao?” Triệu Kinh Duy liếc nhìn cô: “Trả lời cái gì?”
Lâm Tri Du: “Đi hay không thì phải nói một tiếng chứ?”
Kể từ khi Yến Sơn trở về, Triệu Kinh Duy đã kết bạn với cô ấy trên WeChat. Trịnh Thư Dĩnh thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho anh trên WeChat, Triệu Kinh Duy hầu như không bao giờ trả lời cô ấy, có lẽ cô ấy đã nhận ra ý của anh nên đã không nhắn tin cho anh trong một thời gian. Tối nay có lẽ vì chuyện liên hoan nên đột nhiên lại nhắn tin cho anh.
Triệu Kinh Duy hơi ngả người ra sau, khuôn mặt hiện lên ý trêu chọc: “Hay là em giúp tôi trả lời?”
Lâm Tri Du lắc đầu: “Tôi không miễn phí giúp người khác thu dọn đào hoa.”
Triệu Kinh Duy cúi xuống: “Không miễn phí.”
Lâm Tri Du cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, mặt hơi ửng hồng: “Tôi hơi mệt, anh tự trả lời đi.”
Triệu Kinh Duy cười một tiếng, nhìn cô hai giây, vươn tay lấy điện thoại và trả lời Trịnh Thư Dĩnh, nói rằng anh không có thời gian và bảo cô ấy tìm người khác đi ăn đêm.
Đồ ăn mà Triệu Kinh Duy đặt ở một cửa hàng gần nơi anh ở, chỉ mất hai mươi phút để giao hàng. Tiếng chuông cửa reo, Triệu Kinh Duy đứng dậy đi lấy đồ ăn: “Ăn ở phòng khách?”
Lâm Tri Du gật đầu.
Anh mở nắp, sushi có hình dạng tinh tế, từng miếng tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật. Triệu Kinh Duy lại đưa cho cô một đôi đũa dùng một lần, sau đó đi pha nước chấm: “Có ăn mù tạt không?” “Một chút thôi.”
Mùi mù tạt hơi nồng, Lâm Tri Du hơi khó ăn. Cầu Cầu nhìn hai người đang ăn sushi, đầu cứ chui vào giữa họ, Lâm Tri Du dịu dàng dỗ dành nó: “Em không được ăn cái này.”
“Đừng để ý nó, ăn đồ của em đi.” Anh nói.
Lâm Tri Du ngẩng mặt lên: “Mẹ anh làm nghề gì?”
“Luật sư.”
Lâm Tri Du có chút tò mò: “Vậy sao anh không học luật?”
Anh cười nói: “Tôi không có trí nhớ tốt, không thích học những điều luật.”
Lâm Tri Du biết anh đang nói dối cô, Triệu Kinh Duy hỏi: “Vậy sao em chọn chuyên ngành văn học?”
“Tôi không có chuyên ngành nào đặc biệt yêu thích, nên đã chọn chuyên ngành này. Anh biết chuyên ngành của chúng tôi có biệt danh gì không?”
“Cái gì?”
Lâm Tri Du khẽ mở môi: “Dầu cao Vạn Kim, nhưng cũng chỉ là nói cho hay, thực ra khi tốt nghiệp tìm việc, thì công việc mà chuyên ngành này có thể làm thì người khác cũng có thể làm được.”
(*) Dầu cao Vạn Kim: ẩn dụ của một người không giỏi về bất cứ điều gì, nhưng biết một chút về mọi thứ và có thể xử lý được mọi việc.
Triệu Kinh Duy: “Em học cấp 3 ở đâu?”
“Trường cấp 3 Thành Phủ.” Lâm Tri Du hỏi anh: “Còn anh?”
“Trường cấp 3 Thành Tây.”
Lâm Tri Du: “Trường của chúng ta cách xa nhau.”
Thật sự cách xa nhau, một bên là phía Nam, một bên là phía Tây.
Triệu Kinh Duy thấy cô đặt đũa xuống, hỏi: “Không ăn nữa à?”
Lâm Tri Du: “Tôi no rồi.”
Triệu Kinh Duy ăn hết những miếng còn lại, dọn dẹp những dụng cụ ăn uống dùng một lần vào túi, rồi vứt vào thùng rác trong bếp, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, Lâm Tri Du vẫn đang trêu chọc Cầu Cầu. “Em có buồn ngủ không?”
“Anh buồn ngủ à?”
Triệu Kinh Duy: “Nếu em không buồn ngủ, thì uống chút rượu và xem phim nhé?”
Lâm Tri Du lúc này không muốn ngủ lắm, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, không phải dậy sớm, khi ý nghĩ này nảy ra, Lâm Tri Du phát hiện ra rằng sau khi ở bên Triệu Kinh Duy, cô dường như cũng dần có thể quen với việc thức khuya. Điều này có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại cô thực sự không hề buồn ngủ, cô nghe thấy mình nói: “Được.”
Triệu Kinh Duy tùy tiện chọn một bộ phim cũ để phát, anh lấy hai lon bia, mở nắp một lon và đưa cho cô. Lâm Tri Du nhấp một ngụm, rồi lại đặt bia xuống, quay đầu xem phim, đó là phim “Before Midnight”.
Bộ phim này có ba phần, Triệu Kinh Duy phát phần cuối cùng. Nhưng Lâm Tri Du thích phần đầu tiên hơn, “Before Sunset”, trước khi bình minh ló dạng, mọi thứ đều là điều chưa biết, lãng mạn vừa đủ, đúng mực, giống như lon coca mới mở, ngụm đầu tiên luôn là ngon nhất.
Lâm Tri Du quay đầu nhìn Triệu Kinh Duy: “Xem phần đầu tiên nhé?”
Đèn trong phòng khách đã tắt, Lâm Tri Du thấy anh vươn người lấy điều khiển từ xa điều chỉnh hai lần, màn hình chiếu nhanh chóng chuyển sang phần đầu tiên.
Lâm Tri Du chống cằm: “Anh có biết tôi thích cảnh nào nhất trong phần này không?”
Triệu Kinh Duy đặt tay lên lưng ghế sofa phía sau cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Cảnh trong phòng nghe thử?”
Lâm Tri Du khẽ gật đầu, rồi lại nhìn vào phim.
Trong thời gian còn lại, cả hai đều không nói chuyện, chỉ yên lặng xem phim. Lâm Tri Du vươn tay lấy lon bia, mới phát hiện lon của cô đã uống hết, cô lắc lon bia, không nghe thấy tiếng nước sủi bọt.
Triệu Kinh Duy hỏi: “Muốn tôi lấy cho em một lon nữa không?”
Lâm Tri Du lắc đầu: “Anh thích cảnh nào trong phim?”
Lâm Tri Du lắc đầu: “Anh thích cảnh nào trong phim?
Anh nhìn cô với vẻ cười mỉm: “Em chắc chắn muốn hỏi không?”
Lâm Tri Du lộ vẻ bối rối: “Có gì không thể hỏi không?”
“Không.” Anh ra hiệu cho cô nhìn vào phim, “Cảnh trên bãi cỏ này.
Bộ phim đang chiếu đến cảnh nam nữ chính nằm trên cỏ trò chuyện, chủ đề dẫn chuyển sang chuyện giường chiếu. Lâm Tri Du nghĩ cô không nên hỏi anh, Triệu Kinh Duy củi người về phía cô, thì thầm vào tai cô: “Chúng ta có nên thử một lần không?