Bồ Minh Chương nhìn theo hướng Lâm Tri Du đi, đùa với Triệu Kinh Duy: “Thôi xong, chắc là bị hiểu lầm rồi đây.”
Triệu Âm Hà đứng bên cạnh Triệu Kinh Duy nghe không hiểu, nhìn Bồ Minh Chương: “Anh Minh Chương, hiểu lầm cái gì vậy?”
Bồ Minh Chương giả vờ đánh đố: “Hỏi anh trai em đi.”
Triệu Âm Hà: “Anh ơi, anh Minh Chương có ý gì vậy?”
Triệu Âm Hà là em họ của Triệu Kinh Duy, đã đi du học từ hồi cấp ba, đang nghỉ lễ Giáng Sinh ở trường nên đặc biệt về nước chơi một thời gian. Cô bé đã đến quán nướng này khi còn học lớp 9, lần này về nước là học lớp 11, muốn Triệu Kinh Duy và Bồ Minh Chương dẫn cô bé đến đây.
Triệu Kinh Duy lạnh nhạt nói: “Không có ý gì cả, anh đưa em về nhé?”
Triệu Âm Hà nhăn mày: “Không phải chứ? Giờ vẫn sớm mà, mặc kệ, anh mời em uống ly trà sữa trước đã, em không dễ tống cổ như vậy đâu.”
Trịnh Phù suốt đoạn đường không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua khuôn mặt của Lâm Tri Du. Khi Trịnh Phù nhìn sang lần thứ tư, Lâm Tri Du không kìm được cười: “Mặt mình có cái gì à, sao cậu nhìn mình hoài vậy?”
Trịnh Phù cẩn thận: “Cậu không sao chứ?”
Lâm Tri Du hơi giật mình, nụ cười trên môi có chút nhạt nhòa: “Không có việc gì.”
Trịnh Phù cân nhắc nói: “Có lẽ không giống như cậu nghĩ, mình thấy cô gái đó trông khá nhỏ tuổi, có lẽ là em gái của Triệu Kinh Duy hoặc Bồ Minh Chương, mình cảm thấy nét mặt cô ấy có chút giống với Triệu Kinh Duy.”
Lâm Tri Du vừa rồi không chú ý kỹ vào khuôn mặt của cô gái kia, cô biết Trịnh Phù đang an ủi mình, nhưng cô không nói gì. Cô chỉ cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn, cũng tại thời điểm này cô nhận ra một sự thật, rằng dù bây giờ Triệu Kinh Duy không hẹn hò với cô gái khác, thì một năm sau, hoặc lâu hơn, anh cũng sẽ hẹn hò với người khác.
Hai người về đến ký túc xá, Lâm Tri Du lấy quần áo đi tắm, sau khi tắm xong, điện thoại trên bàn rung lên, có tin nhắn WeChat. Lâm Tri Du nhấn vào, là tin nhắn từ Triệu Kinh Duy. Cô không chặn anh, cũng không xóa thông tin liên lạc của anh, Triệu Kinh Duy đã gửi một bức ảnh, trong đó có son môi, dây buộc tóc, sản phẩm chăm sóc da và vài quyển sách đã đọc.
Tất cả đều là những thứ cô đã để quên tại căn hộ anh, Lâm Tri Du nhìn hai giây, chuẩn bị trả lời, Triệu Kinh Duy lại gửi một tin nhắn: “Còn cần không?”
Trong lòng Lâm Tri Du vô cớ nổi lên một cơn giận: “Anh vứt đi.”
Trước khi anh trả lời, Lâm Tri Du đã tắt màn hình, cô chui vào trong ổ chăn mền mềm mại, nhắm mắt nằm một lúc, sau đó mất hết cảm giác buồn ngủ. Cô lấy điện thoại ở gần đầu giường, đăng nhập WeChat, Triệu Kinh Duy không trả lời tin nhắn của cô. Lâm Tri Du cắn môi, chạm vào nút xóa liên lạc trên hình đại diện của anh, do dự một chút, cuối cùng cô vẫn không thể dứt khoát xóa WeChat của anh.
Gần đến ngày Giáng Sinh, Lâm Tri Du nhận được tin nhắn từ Liễu Nhứ, nói rằng cô ấy nhận được một công việc quảng cáo điện thoại di động, nhưng khách hàng cần cô ấy tìm thêm một cô gái, Liễu Nhứ hỏi cô có ý định không, chi phí quảng cáo cũng cao, hỏi cô có muốn nhận công việc này không.
Lâm Tri Du do dự hai giây rồi đồng ý, thời gian quay cũng được định vào đêm Giáng Sinh. Sau giờ học vào thứ Sáu, Lâm Tri Du trực tiếp về nhà, thứ Bảy là sinh nhật của Vạn Thu Di, Lâm Tri Du đặt một nhà hàng, dự định sẽ đi ăn tối cùng bà, coi như là chúc mừng sinh nhật cho bà.
Vạn Thu Di đang xếp quần áo trên ghế sofa, cười nói: “Ở nhà ăn tùy tiện cũng được, mẹ không phải là trẻ con, không cần phải tổ chức sinh nhật gì cả.”
Lâm Tri Du nói: “Mẹ đừng lo về tiền, con đã tiết kiệm được một chút tiền, vẫn có thể tổ chức sinh nhật cho mẹ.”
Vạn Thu Di biết Lâm Tri Du đang làm việc bán thời gian bên ngoài, công việc làm người mẫu ảnh, tích góp được một số tiền: “Những khoản tiền đó của con hãy dành cho chính mình, không cần phải dành cho mẹ. Tri Du, năm sau con sẽ tốt nghiệp đại học rồi, con có dự định tiếp tục học hay đi làm?”
Lâm Tri Du ngồi xuống trên ghế sofa, giúp Vạn Thu Di xếp quần áo: “Chắc là đi làm luôn.”
Vạn Thu Di nói: “Mẹ có một đồng nghiệp là dì Vương, con gái của dì ấy cùng khóa với con đấy. Dì ấy nói với mẹ rằng con gái dì ấy định đi du học nước ngoài. Con có muốn đi không?”
Vạn Thu Di suy nghĩ một chút và nói: “Nếu con muốn đi, mẹ cũng có thể cho con đi, trong nhà vẫn còn chút tiền tiết kiệm, nếu không đủ thì mẹ có thể vay một ít tiền của cậu con, cậu con đang kinh doanh phát đạt lắm, nếu mẹ mo miệng thì chắc cậu con cũng sẽ cho vay một ít.”
Lâm Tri Du nói: “Mẹ, mẹ đừng nói với cậu, cho dù cậu kiếm được nhiều tiền thì cũng là của cậu, nếu con muốn đi du học, con muốn tự dựa vào chính mình.”
Vạn Thu Di nhẹ giọng thở dài.
Đêm Giáng sinh, Lâm Tri Du và Liễu Nhứ gặp nhau tại địa điểm chụp ảnh, nhân viên trang điểm đang trang điểm cho Lâm Tri Du, Liễu Nhứ đưa cho cô một cốc cà phê. Lâm Tri Du cảm ơn, Liễu Nhứ như vô tình hỏi: “Cậu còn liên lạc với Triệu Kinh Duy không?”
Lâm Tri Du nhấp ống hút: “Không liên lạc nhiều.”
Liễu Nhứ nói: “Triệu Kinh Duy đã nhận được offer của Oxford, có lẽ tháng 7 năm sau sẽ đi du học, bọn Trần Tấn dự định tối nay tổ chức một bữa tiệc tạm biệt cho anh ấy và Bồ Minh Chương.”
Lâm Tri Du quay đầu nhìn Liễu Nhứ: “Vẫn còn hơn nửa năm nữa mà, tại sao lại tổ chức bây giờ?”
Liễu Nhứ cười rộ lên: “Cậu cũng biết đám người bọn họ như thế nào rồi đấy, chỉ là lấy tên tiệc tạm biệt để chơi thôi, mình nghĩ trước khi hai người họ ra nước ngoài, chắc phải làm bốn năm lần nữa.”
Lâm Tri Du hiện ra một nụ cười nhẹ: “Đàn anh Bồ đi du học ở nước ngoài, cậu không có ý định đi sao?”
Liễu Nhứ nói: “Có ý định, nhưng điểm IELTS của mình chưa đạt, có lẽ mình sẽ đi sau anh ấy khoảng nửa năm.”
Lâm Tri Du gật đầu, Liễu Nhứ tiếp tục nói: “Lát nữa chụp xong, chúng ta cùng đi chơi nhé.”
Lâm Tri Du đang muốn từ chối, Liễu Nhứ lại ngăn cô lại: “Không thể vì cậu đã chia tay với Triệu Kinh Duy mà cũng cách xa mình và Bồ Minh Chương, điều đó không thể chấp nhận được, mình có job còn nghĩ đến cậu.”
Gần như chụp suốt cả ngày, đến gần 4 giờ chiều mới kết thúc. Lâm Tri Du và Liễu Nhứ lên taxi, ngày mai là Giáng Sinh, các cửa hàng xung quanh đều rực rỡ không khí Giáng Sinh, cửa kính trang trí bằng giấy dán Giáng Sinh.
Trịnh Phù gửi cho cô một bức ảnh, trên bàn học của cô ấy có một quả táo bình an, không có hộp trang trí, chỉ có một quả táo, Trịnh Phù gửi tin nhắn than thở: “Lớp trưởng của chúng ta thật sự là một thẳng nam, ít nhất cũng nên mua một hộp trang trí chứ, cũng không tốn nhiều tiền, năm nào cũng chỉ có một quả táo, quá giản dị.”
Lớp trưởng của họ là một nam sinh cao lớn, vóc dáng hơi mập, ngoại hình rất chín chắn. Lâm Tri Du vẫn nhớ khi mới vừa vào năm nhất, phải kiểm tra sức khỏe, Hạ Miểu Miểu đã nhầm cậu ấy là đàn anh, sau này mới biết là bạn cùng lớp, Hạ Miểu Miểu ngượng ngùng một thời gian.
Lâm Tri Du cười: “Vốn dĩ chỉ là một quả táo, chỉ là vào đêm Giáng Sinh mà nó mang ý nghĩa, lớp trưởng cũng coi như là đưa về nguyên bản.”
“Cậu cũng là người không có nghi lễ, cậu chụp xong chưa, sắp về chưa?” Trịnh Phù tỏ vẻ đáng thương, “Tối nay chúng ta cùng ra ngoài đi ăn đi, Hạ Miểu Miểu và Trần Triều đã đi chơi rồi, ký túc xá chỉ còn một mình mình, thật đáng thương.”
Lâm Tri Du nói: “Liễu Nhứ mời mình đi chơi, mình vừa mới đồng ý rồi, ngày mai mình sẽ cùng cậu ăn mừng Giáng Sinh.”
Trịnh Phù gửi emoji khóc thút thít.
Xe taxi dừng trước cửa, Lâm Tri Du và Liễu Nhứ xuống xe, Liễu Nhứ nhận cuộc gọi, là Bồ Minh Chương, hỏi cô ấy đã gần đến chưa. Liễu Nhứ nói: “Ở dưới rồi, tới ngay đây.”
Nói thêm vài câu, hai người cúp máy. Lâm Tri Du và Liễu Nhứ đi vào, lên thang máy đến tầng ba, rẽ phải đến phòng số ba, cửa mở nhẹ, không biết ai đang hát, tiếng hát u ám truyền tới. Liễu Nhứ nói: “Chắc là giọng của Trần Tấn, thật là khó nghe.”
Lâm Tri Du nghe xong mỉm cười, Liễu Nhứ đẩy cửa mở ra, Lâm Tri Du ngẩng đầu, lướt qua vai Liễu Nhứ thấy Triệu Kinh Duy và Trần Tấn đang nói chuyện bên cửa sổ, Trần Tấn thấy Lâm Tri Du đằng sau Liễu Nhứ thì nhướng mày, chạm nhẹ vào Triệu Kinh Duy: “Nhìn kìa, xem ai đến?”
Triệu Kinh Duy nhìn thoáng qua, hai tầm mắt chạm nhau một giây, sau đó anh rời mắt đi, tiếp tục nói chuyện với Trần Tấn. Lâm Tri Du bình tĩnh, cùng Liễu Nhứ tìm chỗ ngồi. Trên chiếc bàn nhỏ bằng đá hoa cương màu đen có một số món ăn như mì xào tôm hùm đất, bít tết, món ăn phương Tây lẫn phương Đông đều có, đồ ăn hỗn hợp, còn có một chiếc bánh kem hai tầng.
Chu Nhân cũng có mặt, thấy Lâm Tri Du thì tự nhiên chào hỏi, Lâm Tri Du đáp lại bằng một nụ cười. Tối nay có không ít người đến, cũng có vài người lạ mặt. Có một chàng trai dường như có cảm tình với Lâm Tri Du.
Tối nay Lâm Tri Du không may mắn lắm, khi chơi trò 789, cô liên tục tung được số tám, phải uống rượu hai lần, chàng trai đó chủ động nói: “Ừm, có thể để người khác uống giúp không?”
Bồ Minh Chương cười nói: “Cậu muốn giúp Tri Du uống sao?”
Thiệu Hòa Tụng không giấu được suy nghĩ của mình: “Mình sợ cô ấy uống say, cảm giác uống say không dễ chịu lắm mà.”
Lâm Tri Du nói không sao, cô uống ly rượu trong tay. Hôm nay cô không ăn được nhiều, Lâm Tri Du cảm thấy mình hơi say, nhưng cô vẫn cố gắng tỉnh táo.
Trong suốt buổi tối, Lâm Tri Du và Triệu Kinh Duy không nói chuyện với nhau. Khi gần kết thúc, Lâm Tri Du đi ra ngoài để đi vệ sinh, khi quay lại, trong phòng đã trống không, chỉ còn Triệu Kinh Duy ngồi trên ghế sofa. Lâm Tri Du đến gần, cúi xuống để lấy áo khoác của mình, Triệu Kinh Duy đứng lên, nắm lấy cổ tay của cô: “Anh đưa em về.”
Lâm Tri Du nhàn nhạt nói: “Không cần, em có thể tự về được.”
Triệu Kinh Duy lạnh lùng nhìn cô: “Vậy em muốn ai đưa em về? Để Thiệu Hòa Tụng đưa em về?”
Lâm Tri Du nói: “Không cần anh quan tâm.”
Triệu Kinh Duy nắm chặt tay cô: “Đừng cố chấp, anh đưa em về. Uống say rồi, ngồi xe một mình không an toàn.”
Lâm Tri Du do dự, cả ngày hôm nay cô ăn không nhiều, vừa rồi còn uống rượu, tự mình ngồi xe trở về quả thật không an toàn. Lên xe, Lâm Tri Du thấy nóng nên hạ cửa sổ xuống.
Triệu Kinh Duy gọi người lái thay đến, anh không ngồi ở ghế phụ mà ngồi cùng cô trên ghế sau. Sau một đoạn đường, Lâm Tri Du cảm thấy say, đầu cô dựa vào cửa sổ ngủ rồi. Cả người cô thỉnh thoảng đung đưa theo xe.
Triệu Kinh Duy ngồi lại gần cô, giơ tay đặt lên trán cô, để cô tựa vào vai anh. Điện thoại trong túi áo của anh rung lên, Bồ Minh Chương gửi tin nhắn: “Thiệu Hòa Tụng hỏi tôi có WeChat của Tri Du không, cậu nói tôi nên cho hay không?”
Thiệu Kinh Duy nhắn trả lời hai chữ rồi cất điện thoại vào trong túi.
Khi Lâm Tri Du tỉnh dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra rằng xe đang đỗ trong khu nhà của Triệu Kinh Duy. Cô quay sang nhìn Triệu Kinh Duy và nói: “Chẳng phải đã bảo đưa em về ký túc xá sao?”
Triệu Kinh Duy đáp: “Đồ của em vẫn còn ở nhà anh, không cần nữa? Anh thấy có một cuốn sách là của thư viện trường em.”
Lâm Tri Du ngơ ngác một chút rồi hiểu ra: “Anh muốn dọn chỗ cho một cô gái khác đúng không?”
Lâm Tri Du mở cửa xe và bước xuống.
Khi ra khỏi thang máy, Lâm Tri Du im lặng, nhìn Triệu Kinh Duy nhập vân tay, cửa phòng kêu một tiếng, anh nhường bước cho cô vào trước. Lâm Tri Du nhìn anh một cái rồi đi vào.
Cô giơ tay để bật công tắc trên tường, nhưng bị một bàn tay ôm từ phía sau, rồi Triệu Kinh Duy đẩy cô vào tường. Nụ hôn của anh đến ngay sau đó, môi răng chạm nhau, khi lưỡi anh muốn thâm nhập vào miệng cô, Lâm Tri Du nhận ra và cắn mạnh vào môi anh. Triệu Kinh Duy rút lại một chút, nhẹ nhàng thở dài. Lâm Tri Du thở gấp gáp: “Anh không sợ cô ấy phát hiện ra anh đang bắt cá hai tay sao?”
Triệu Kinh Duy cười nhẹ, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô: “Em nghĩ gì vậy, đó là em họ của anh, học sinh lớp 11.”
Lâm Tri Du đỏ mặt, theo bản năng phản bác: “Ai biết được là thật hay giả.”
Triệu Kinh Duy nói: “Vậy anh gọi điện cho nó, em tự hỏi nó đi?”
Lâm Tri Du: “Không cần, em cũng không phải là gì của anh.”
Triệu Kinh Duy hạ cơ thể xuống, một tay quấn quanh sau lưng cô, kẹp chặt hai tay cô phía sau lưng, cúi đầu hôn cô một lần nữa, hơi thở của họ lẫn lộn với nhau, dây thần kinh căng thẳng trong tâm trí Lâm Tri Du dường như đã bắt đầu giãn ra. Lâm Tri Du thở dài, thầm nghĩ trong lòng, không cần phải giằng co với dục vọng của chính mình.