Khi Đêm Đông Ấm Dần Lên - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 6



Hai người không tiếp tục kéo dài chủ đề này, Lâm Tri Du mở điện thoại lên, màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tống Mục Viễn. Lâm Tri Du không gọi lại, cô không có đủ tự tin để đảm bảo rằng mình sẽ không mất bình tĩnh khi nói chuyện với Tống Mục Viễn bây giờ.

Ngoài cuộc điện thoại của Tống Mục Viễn, còn có một tin nhắn WeChat của Trịnh Phù gửi, hỏi cô có về sớm không? Sau khi Lâm Tri Du gửi cho cô ấy một tin nhắn nói rằng tối nay cô không quay về, cô đặt điện thoại sang một bên, tập trung xem phim, dần dần bị cuốn vào cốt truyện.

Phim kết thúc, cuối phim là danh sách cảm ơn thông thường dành cho nhân viên hậu trường.

Triệu Kinh Duy quay đầu lại, người trên ghế sô pha đã ngủ từ lúc nào không hay, cằm tựa vào chiếc gối màu vàng nghệ trong lòng, cuộn tròn thành một quả bóng, vài sợi tóc dính trên mặt, môi mím chặt, mí mắt hơi đỏ, lông mi trên đổ bóng.

Sáng hôm sau, khi Triệu Kinh Duy ra khỏi phòng ngủ, đã không thấy bóng dáng của Lâm Tri Du trên sô pha, chăn được gấp gọn gàng và đặt trên sô pha, tất cả những lon bia rỗng đều được ném vào thùng rác. Anh cúi người lấy bao thuốc lá trên bàn trà, thấy mặt trên viết một câu bằng bút màu đen, đại ý là cảm ơn anh đã cho cô ở lại.

Lâm Tri Du đang đứng ở trạm xe buýt chờ xe, ánh mặt trời chói chang khiến cô đau mắt, không biết có phải vì đêm qua khóc hay không. Sáng thức dậy vào nhà vệ sinh soi gương, mắt cô vẫn còn hơi sưng nhưng may mắn là nó không quá rõ ràng.

Xe buýt chạy đến trước mắt, Lâm Tri Du vừa ngồi xuống bên cửa sổ thì Tống Mục Viễn gọi đến, Lâm Tri Du nhìn chằm chằm vào tên người gọi, do dự một lúc rồi nhấn nút nghe máy, nhẹ nhàng nói alo.

“Anh đây.”

Microphone im bặt, Tống Mục Viễn lại lên tiếng: “Tối hôm qua, vì sao đột nhiên rời đi?”

Lâm Tri Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tối qua mẹ em có việc gọi em, nên em đi về, quên không nói với anh.”

Cả hai đều biết rằng cái cớ này rất tệ, nhưng không ai vạch trần nó.

“Không sao.” Tống Mục Viễn nói, “Anh với Lương Hân là…”

Lâm Tri Du ngắt lời anh ta: “Bạn gái của anh rất xinh đẹp, Mục Viễn, em có việc, cúp máy trước.”

Lâm Tri Du không đợi Tống Mục Viễn nói gì thêm mà cúp máy. Cô nắm chặt điện thoại, quay đầu nhìn cảnh vật đang xa dần ngoài cửa sổ. Xe buýt chạy đến bến tiếp theo, một đôi học sinh cấp 3 đi lên từ cửa trước, mặc đồng phục học sinh mùa thu, là kiểu trang phục thể thao màu xanh và trắng. Chàng trai cao lớn, cô gái chỉ cao đến vai chàng trai. Trong xe còn có chỗ trống nhưng hai người cũng không có ý định ngồi mà đứng trước cửa sổ nói chuyện. Không biết nói gì đó, chàng trai đưa tay kéo dây đeo cặp sách của cô gái, rồi nhận được một cú đấm nhẹ từ cô gái.

Lâm Tri Du nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quay đi.

Khi xe buýt đến cổng đại học Nghi, Lâm Tri Du đi mua bữa sáng tại một quán ăn sáng gần đó. Sáng nay, chuyên ngành của bọn họ không có tiết, Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu vẫn đang ngủ ở trên giường. Nghe thấy tiếng vào cửa của cô, Trịnh Phù vén rèm giường, cười ái muội: “Về rồi à?”

Lâm Tri Du mỉm cười, “Mình mua bữa sáng này.”

Trịnh Phù kéo rèm xuống giường, lấy một bình sữa đậu nành cắm ống hút uống, sau đó cười nói: “Tống Mục Viễn đưa cậu về sao? Đêm qua cậu không về, có phải là đi với anh ta không?”

Lâm Tri Du ngồi trên ghế thay dép lê, cụp mắt xuống: “Anh ấy có bạn gái rồi, tối hôm qua mình về nhà, không liên quan gì đến anh ấy.”

Trịnh Phù bị sặc đến ho khan, nhìn cô chằm chằm: “Cậu nói cái gì, Tống Mục Viễn có bạn gái?”

“Ừm.”

Trịnh Phù cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Tri Du, cắn ống hút, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái quái gì vậy, đùa người ta à?”

Buổi chiều học xong tiết chuyên ngành còn chưa tới ba giờ. Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu thảo luận về việc ra ngoài chơi tối nay, nói rằng có một quán bar mới mở gần khu đại học, bầu không khí rất tuyệt, còn có DJ và ca sĩ biểu diễn, hai người rủ Lâm Tri Du đi cùng.

Lâm Tri Du biết rằng hai người muốn cô thay đổi tâm trạng sau chuyện của Tống Mục Viễn, vì vậy cô gật đầu đồng ý. Ba người trở về ký túc xá, lần lượt đi tắm rửa, trang điểm một chút rồi đi trung tâm thương mại để ăn tối, sau đó đi đến quán bar.

Lâm Tri Du không thường xuyên đến những nơi như này, cô thực sự không biết uống rượu bia. Lần đầu tiên cô chạm vào rượu bia là ở nhà Triệu Kinh Duy ngày hôm đó.

Trịnh Phù quyết định gọi cho Lâm Tri Du một cốc Tequila Sunrise, Lâm Tri Du khuấy ống hút hai lần rồi nhấp nhẹ một ngụm, vị thiên ngọt, không có nhiều cồn, khá dễ chịu.

Ca sĩ biểu diễn trên sân khấu đang hát một bài hát tiếng Anh “let u down”, Lâm Tri Du cong môi tự giễu sau khi nghe vài câu, lời bài hát rất phù hợp với tâm trạng hiện tại của cô.

Lâm Tri Du rời mắt khỏi sân khấu, nghe thấy Hạ Miểu Miểu thì thầm bên tai, “Lát nữa chúng ta lên tầng hai xem. Tầng hai là khu giải trí, hình như có một bàn bida.”

“Oa, quán bar này nhiều tiện ích giải trí thế, có phòng mát xa không?”

“Sao cậu suy nghĩ bậy bạ thế?” Hạ Miểu Miểu trợn tròn mắt, “Có đi không?”

Trịnh Phù uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, nhảy xuống ghế cao: “Đi chứ.”

Trịnh Phù kéo Lâm Tri Du lên tầng hai, tay vịn cầu thang được trang trí bằng cành thông nhân tạo, tạo thêm một chút màu xanh tươi tắn. Không gian ở tầng hai rộng hơn ở tầng một, có vài chiếc ghế sô pha và bàn gỗ tự nhiên, trên bàn có một cái đèn để tạo bầu không khí, ở chính giữa có một bàn bi-a, bên trái là một bức tường ký tên khổng lồ với những chữ ký rồng bay phượng múa.

Lâm Tri Du không ngờ lại gặp Triệu Kinh Duy ở đây, đã một tuần từ khi cô rời khỏi nhà anh. Trong vài ngày qua, nhiệt độ ở thành phố Nghi thay đổi bất thường, nhiệt độ đã tăng thẳng lên mùa hè nóng bức. Đêm nay, Triệu Kinh Duy mặc một chiếc áo phông đen cổ tròn và quần dài bình thường, anh dựa vào bàn bi-a không ai chơi phía sau, trong tay cầm một chiếc phi tiêu màu bạc. Ngón tay của chàng trai rất dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì động tác nắm tay, trên mu bàn tay trắng nõn nổi rõ gân xanh.

Bồ Minh Chương ngồi ở trên sô pha đang nói chuyện với anh, Triệu Kinh Duy quay đầu nhìn anh ấy, yết hầu nhô ra, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, sau đó quay đầu lại nhìn bảng phi tiêu ở phía xa, tay vừa nhấc lên, phi tiêu trong tay phi thẳng trúng hồng tâm một cách nhẹ nhàng.

Hạ Miểu Miểu thấp giọng kêu lên: “Yết hầu của Triệu Kinh Duy có thể giết người được nha, tràn ngập hormone.”

Lâm Tri Du vô thức liếc nhìn anh, bởi vì góc nghiêng của anh hướng về phía cô, yết hầu của anh có độ cong rõ ràng, thực sự tràn đầy hormone. Trịnh Phù nói tiếp: “Nam sinh da trắng mặc quần áo màu đen, lực sát thương quá lớn.”

Hạ Miểu Miểu bổ sung: “Câu này nhất định phải thêm điều kiện cần, phải là nam sinh đẹp trai da trắng.”

Có lẽ là do tiếng nói chuyện của Hạ Miểu Miểu và Trịnh Phù khiến anh chú ý, ánh mắt của Triệu Kinh Duy nhìn sang vô tình đụng phải cô, mí mắt Lâm Tri Du giật một cái, nghe thấy Bồ Minh Chương nói: “Tri Du, em cũng tới đây chơi à?”

Lâm Tri Du đã gọi một tiếng đàn anh và giải thích rằng cô ra ngoài chơi với bạn cùng phòng. Bồ Minh Chương là nhân vật nổi tiếng ở đại học Nghi, Hạ Miểu Miểu và Trịnh Phù cũng biết anh nên ngoan ngoãn gọi một tiếng đàn anh.

“Đừng gọi đàn anh, ra ngoài chơi gọi tên anh là được.” Bồ Minh Chương móc bao thuốc lá từ trong túi, phát hiện bao rỗng thì chửi một tiếng, nhìn về phía Triệu Kinh Duy: “Mang thuốc lá không? Cho tôi một điếu.”

Triệu Kinh Duy lấy bao thuốc lá ra ném cho anh ấy, Bồ Minh Chương nhận lấy, đang định lấy điếu thuốc thì nhìn thấy dòng chữ trên bao thuốc lá, vẻ mặt lập tức hớn hở: “Cái này là nữ sinh viết đúng không? Chuyện gì đây?”

Triệu Kinh Duy liếc nhìn Lâm Tri Du bên cạnh: “Không có chuyện gì cả.”

“Không có chuyện gì thì sao nữ sinh này nói cảm ơn cậu, lại còn viết trên bao thuốc lá.” Bồ Minh Chương kiên trì truy hỏi.

Triệu Kinh Duy vươn tay lấy lại bao thuốc lá trong tay Bồ Minh Chương: “Còn muốn hút thuốc không? Sao cậu nói nhiều thế?”

Bồ Minh Chương: “Tôi tò mò thôi, cô gái này là ai?”

Triệu Kinh Duy thản nhiên nói: “Cậu không biết.”

Bồ Minh Chương không dễ lừa như vậy: “Chuyện này đơn giản, hôm nào cậu gọi cô ấy đi chơi cùng nhau, lúc đó sẽ biết thôi.”

Lâm Tri Du giả vờ bình tĩnh nhìn bức tường chữ ký trước mặt, cố gắng phớt lờ cuộc nói chuyện giữa hai người phía sau, nhưng luôn có vài câu lọt vào tai cô. Cô viết hai chữ đó trên bao thuốc lá hoàn toàn là vì cô không có thông tin liên lạc của Triệu Kinh Duy.

Điện thoại di động của Bồ Minh Chương vang lên, anh ra ngoài nghe điện thoại, chủ đề về chủ nhân của nét chữ trên bao thuốc lá kết thúc. Hạ Miểu Miểu và Trịnh Phù không biết đi đâu, Lâm Tri Du đang định đi xuống tầng thì bóng anh xuất hiện trên bức tường chữ ký, Triệu Kinh Duy đi đến trước mặt cô: “Hôm đó em dậy lúc mấy giờ?”

Lâm Tri Du giật mình, lời nói của anh có phần ái muội, mặc dù giữa hai người không có chuyện gì xảy ra: “Tôi thức dậy lúc sáu giờ.”

Triệu Kinh Duy gật đầu.

Lâm Tri Du nhìn bức tường chữ ký trước mặt: “Đây đều là chữ ký của người nổi tiếng sao?”

“Em có thể ký nếu em muốn.”

Lâm Tri Du hơi sững sờ, không xoay người, Triệu Kinh Duy hếch cằm lên nhẹ nhàng bâng quơ: “Đều là chữ ký của khách đến đây.”

Lâm Tri Du hơi ngạc nhiên, cô nhìn kỹ hơn để tìm kiếm tên anh trong những chữ ký dày đặc, nhưng cô không thấy, cô quay đầu hỏi anh: “Anh không ký sao?”

Triệu Kinh Duy nhướng mày cười cười, ngẩng đầu nhìn bức tường chữ ký: “Chữ ký của tôi không đáng giá.”

Trên tường ngoài chữ ký còn có một số lời thổ lộ hoặc thất tình chửi rủa đối phương. Lâm Tri Du nhìn kỹ một lúc, phát hiện có người tỏ tình với Triệu Kinh Duy, nhưng nét chữ rất nhỏ, không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện. Như tìm ra một thế giới mới, cô quay đầu nhìn bóng người đang uể oải dựa vào bàn bi-a nói: “Tôi phát hiện có người tỏ tình với anh ở đây.”

Triệu Kinh Duy nhìn phía sau lưng cô một cái, híp mắt phối hợp hỏi: “Viết cái gì?”

Lâm Tri Du không nghĩ nhiều, đọc từng chữ được để lại trên tường chữ ký: “Triệu Kinh Duy của đại học Khánh, anh có muốn làm bạn trai của em không?”

Lời vừa dứt, hai người đều giật mình. Một lúc sau, Triệu Kinh Duy mới chậm rãi nhếch khóe môi, sau đó Lâm Tri Du cũng nhận ra điều đó, tai cô nóng ran, cô vội vàng giải thích: “Đó là những gì được viết trên tường.”

Triệu Kinh Duy rời mắt khỏi điện thoại, nhìn chằm chằm vào mặt cô khẽ ừ một tiếng, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Lâm Tri Du bị lừa, cô cảm thấy người này không giống như hình ảnh dịu dàng lại xa cách cô gặp ở cổng trường lúc trước, anh thực sự hơi hư hỏng.

Sau khi gọi điện thoại xong, Bồ Minh Chương đi vào, thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ không đúng lắm, anh vỗ vai Triệu Kinh Duy, Triệu Kinh Duy quay đầu lại và nghe Bồ Minh Chương nói: “Cậu làm gì vậy, đừng bắt nạt đàn em của tôi.”

“Ai bắt nạt?” Anh cười nói.

Lâm Tri Du không tiếp tục ở trên tầng hai, cô chào hỏi Bồ Minh Chương, sau đó đi xuống tầng tìm Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu, khi cô đi xuống tầng, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên cô từ bên trái.

Lâm Tri Du nhìn sang, là Tống Mục Viễn, bên cạnh anh còn có Lương Hân, có lẽ hai người họ cũng đến đây chơi. Dù đã một tuần trôi qua nhưng có thể thấy hai người bây giờ thân mật như thế nào. Trong lòng Lâm Tri Du vẫn nổi lên gợn sóng. Tống Mục Viễn cùng Lương Hân đi tới, hơi kinh ngạc, Lâm Tri Du không thích những nơi như này: “Sao em lại ở đây?”

“Đến chơi với bạn cùng phòng.” Lâm Tri Du bình tĩnh.

“Chắc hẳn đây là chị Tri Du. Nghe nói chị và Mục Viễn đã quen nhau từ lâu.” Lương Hân rút tay ra khỏi cánh tay của Tống Mục Viễn, “Chị Tri Du, chúng ta thêm thông tin liên lạc đi.”

Lâm Tri Du thực sự không muốn thêm WeChat của Lương Hân, không phải vì cô ấy là bạn gái của Tống Mục Viễn mà cô có ác cảm với cô ấy, chỉ là sau khi biết Tống Mục Viễn có bạn gái, Lâm Tri Du quyết định cắt giảm liên lạc với Tống Mục Viễn, dù sao bây giờ cô vẫn thích Tống Mục Viễn.

Có lẽ Tống Mục Viễn nhìn thấy sự do dự của cô, quay sang nhìn Lương Hân và nói: “Không cần thêm…”

bi”Không sao.”

Lâm Tri Du vội vàng ngắt lời anh, Tống Mục Viễn dừng lại, ánh mắt anh rơi xuống trên khuôn mặt của Lâm Tri Du. Lâm Tri Du phớt lờ ánh mắt của anh, mở khóa màn hình điện thoại và thêm WeChat của Lương Hân.

Rất nhanh, cả hai đều có thêm bạn tốt trong WeChat. Lương Hân mỉm cười cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên hỏi Lâm Tri Du: “Chị Tri Du, chị muốn về sao? Hay là chơi cùng bọn em một lát, để Tống Mục Viễn mời chị uống rượu.”

Lâm Tri Du mỉm cười: “Hai người chơi đi, bạn cùng phòng của tôi vẫn đang đợi.”

Lương Hân không cố gắng thuyết phục cô nữa: “Vậy hôm nào chúng ta cùng nhau ăn tối, em và Mục Viễn lên tầng hai trước.”

Lâm Tri Du nhìn hai người đi xa, cô cầm điện thoại bước ra khỏi quán bar, đứng ngoài cửa để gọi cho hai người Trịnh Phù, nhưng không ai bắt máy. Cô đang định gọi lại thì cửa kính phía sau bị người bên trong đẩy ra, là Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu.

Sắc mặt hai người kỳ lạ, Lâm Tri Du còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Phù đã đẩy vai cô nói: “Chán quá, chúng ta trở về đi.”

“Không chơi một lúc nữa à?”

“Cảm giác cũng không thú vị lắm, với cả mình hơi đói bụng.” Hạ Miểu Miểu xoa xoa bụng, ngữ khí có chút yếu ớt, “Chúng ta đi phố đồ ăn vặt gần trường mua chút gì ăn đi.”

Lâm Tri Du chỉ ra kỹ năng diễn xuất vụng về của hai người: “Hai người thấy Tống Mục Viễn và bạn gái của anh ấy đúng không?”

Trịnh Phù cùng Hạ Miểu Miểu nhìn nhau vài giây, Trịnh Phù nhịn không được hỏi: “Cậu cũng nhìn thấy à?”

Lâm Tri Du ừ một tiếng, nhắc đến việc gặp Tống Mục Viễn trước đó, đồng thời cũng nói rằng cô và Lương Hân đã trở thành bạn tốt trên WeChat. Hạ Miểu Miểu giơ ngón tay cái lên: “Tri Du, cậu giỏi thật. Nếu là mình thì thà nói không có điện thoại còn hơn thêm WeChat của đối phương, nếu không thỉnh thoảng lướt vòng bạn bè thấy hai người đó tình tứ với nhau, đây không phải tự làm mình tổn thương sao?”

Trịnh Phù chọc chọc Hạ Miểu Miểu, Hạ Miểu Miểu nhận ra mình lỡ lời, ngượng ngùng cười cười.

Lâm Tri Du nửa thật nửa giả: “Wechat không phải còn có chức năng chặn vòng bạn bè của đối phương sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Miểu Miểu chợt nhận ra, xuyên qua cửa kính nhìn khung cảnh sôi động trong quán bar, ngo ngoe rục rịch: “Nếu Tri Du mặc kệ, chúng ta đi vào ngồi một lúc đi. Mình thấy các ca sĩ biểu diễn ở đây hát rất hay…”

Ca sĩ trên sân khấu đang hát bài “Ái muội” của Vương Phỉ, Hạ Miểu Miểu đi vệ sinh. Trịnh Phù nhìn sườn mặt trắng trẻo đang chăm chú nghe nhạc của Lâm Tri Du: “Tri Du, cậu thực sự không để ý sao?”

Nghe vậy, Lâm Tri Du mỉm cười thành thật nói: “Nói không để ý là giả, thực ra mình cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy Tống Mục Viễn và bạn gái của anh ấy.”

Trịnh Phù nhíu mày, bênh vực Lâm Tri Du: “Người ta nói trái tim phụ nữ là đại dương sâu thẳm, nhưng mình thấy tâm tư của Tống Mục Viễn còn khó đoán hơn phụ nữ. Anh ta chắc chắn thích cậu, thật không hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.