Hai người xong xuôi thì gần hai giờ sáng. Lâm Tri Du tắm rửa xong ra ngoài, đến lượt Triệu Kinh Duy đi tắm. Cô nằm trên giường chơi điện thoại một lúc, màn hình điện thoại của Triệu Kinh Duy sáng lên, Lâm Tri Du vô thức liếc mắt nhìn thì thấy một tin nhắn bằng tiếng Anh. Hỏi Triệu Kinh Duy có muốn hẹn giờ chiều thứ ba tại thư viện để thảo luận bài tập nhóm không?
Lâm Tri Du không mở ra, đợi Triệu Kinh Duy tắm xong ra ngoài, Lâm Tri Du nhắc anh: “Vừa nãy điện thoại anh có tin nhắn.”
Triệu Kinh Duy nhìn cô, tiện tay cầm lấy điện thoại, trả lời tin nhắn rồi lại ném sang một bên, chui vào chăn lên giường: “Là bạn học chuyên ngành.”
Lâm Tri Du quay đầu nhìn anh: “Em biết, anh không cần phải giải thích.”
Triệu Kinh Duy cầm lấy điện thoại trong tay cô: “Em yên tâm vậy sao?”
Lâm Tri Du nói: “Yêu xa thì phải tin tưởng lẫn nhau chứ.”
Triệu Kinh Duy khẽ cười một tiếng, Lâm Tri Du hỏi anh: “Chừng nào thì anh quay về?”
Triệu Kinh Duy ngửa đầu dựa vào đầu giường, nghiêng mặt: “Vé máy bay tối mai, thứ hai còn có một bài thuyết trình nhóm.”
Lâm Trí Du: “Cuối tuần sau đừng về nữa, phiền phức lắm.”
Triệu Kinh Duy liếc xéo cô, nắm lấy tay cô: “Còn không phải vì ai?”
Lâm Tri Du ngồi dậy, tiến đến trước mặt anh: “Em là vì đau lòng cho anh mà, hai ngày chạy qua chạy lại, mệt lắm.”
Triệu Kinh Duy: “Đợi đến lúc em ra nước ngoài, thì không cần chạy qua chạy lại nữa.”
Lâm Tri Du: “Nếu không đi được thì sao?”
Triệu Kinh Duy thản nhiên: “Không đi được thì anh mệt một chút thôi?”
Lâm Tri Du: “Mẹ anh biết anh về không?”
Triệu Kinh Duy cười: “Không nói với bà ấy, ngày mai phải về rồi, cũng không định đi gặp bà ấy, vẫn đừng cho họ biết thì hơn.”
Triệu Kinh Duy đặt vé máy bay về London lúc mười giờ tối ngày hôm sau, Lâm Tri Du nói tiễn anh ra sân bay, Triệu Kinh Duy không cho cô tiễn, nói đùa rằng sợ lát nữa mắt cô ửng đỏ, anh càng không nỡ đi, anh bắt taxi ở cổng khu chung cư ra sân bay, Lâm Tri Du cũng không nài nỉ.
Sau khi Triệu Kinh Duy trở về London, hai người vẫn như trước, ngày nào cũng dành thời gian gọi điện video. Vài tuần sau, trường của Triệu Kinh Duy bắt đầu nghỉ đông, thời gian nghỉ đông ở nước ngoài không giống với trong nước, đầu tháng mười hai đã bắt đầu nghỉ.
Kỳ thi IELTS của Lâm Tri Du cũng diễn ra trong khoảng thời gian này, sau khi Triệu Kinh Duy về nước, đương nhiên là cùng cô đi thi.
Ngày 10 tháng một, Triệu Kinh Duy lại bay về London, năm nay hai người không thể đón năm mới cùng nhau. Tuy nhiên, Triệu Kinh Duy và Bồ Minh Chương, Liễu Nhứ vẫn cùng nhau đón Tết. Tối hôm đó ăn tất niên, Triệu Kinh Duy gọi video, Lâm Tri Du nghe máy trong phòng, bên kia có khá nhiều người, không chỉ có Liễu Nhứ và Bồ Minh Chương, trong ống kính còn có mấy người mặt lạ, có cả người nước ngoài lẫn người Trung Quốc.
Lâm Tri Du hỏi những người kia là ai, Triệu Kinh Duy nói: “Bạn học của Bồ Minh Chương, em ăn tất niên xong chưa?”
Lâm Tri Du: “Ăn xong rồi, Liễu Nhứ đâu?”
Liễu Nhứ hình như nghe thấy giọng cô, tiến đến trước ống kính, nói với cô vài câu: “Mong năm sau cậu sang đây, chúng ta cùng đón Tết.”
Lâm Tri Du đáp lại một tiếng được, Liễu Nhứ lại đi vào bếp tiếp tục bận rộn: “Là Liễu Nhứ nấu à?”
Triệu Kinh Duy cầm lấy một chiếc gối ôm kê sau lưng, ngả người ra sau: “Mỗi người làm một món.”
Lâm Tri Du cảm thấy hứng thú: “Thế anh làm gì?”
Triệu Kinh Duy nhướng mày: “Cà chua xào trứng.”
Lâm Tri Du uống một ngụm nước: “Còn đàn anh Bồ thì sao?”
Triệu Kinh Duy: “Trứng xào cà chua.”
Lâm Tri Du: “Hai anh đúng là qua loa thật.”
Triệu Kinh Duy cười cười: “Đợi đến lúc anh về sẽ nấu cho em.”
Bên kia có chàng trai gọi Triệu Kinh Duy lấy giúp cốc, nói chuẩn bị ăn cơm rồi, lại hỏi anh đang nói chuyện với ai, Triệu Kinh Duy rất tự nhiên đáp lại một câu: “My girlfriend.”
Lâm Tri Du nghe thấy, trong lòng có chút cảm xúc khó tả, hơi ngọt ngào, cô lên tiếng nói: “Anh đi ăn cơm đi, lát nữa em muốn đi tắm.”
Triệu Kinh Duy ừ một tiếng.
Cúp điện thoại video, Lâm Tri Du định đặt điện thoại xuống, thì Triệu Kinh Duy lại gửi đến một phong bao lì xì, Lâm Tri Du gửi tin nhắn thoại hỏi anh gửi cái này làm gì, Triệu Kinh Duy cũng trả lời một tin nhắn thoại, Lâm Tri Du mở ra, nghe thấy anh nói: “Lì xì năm mới cho bạn gái.”
Trước khi tốt nghiệp, Lâm Tri Du nhận được thư mời nhập học của Đại học Oxford, hòn đá trong lòng cô cũng coi như đã hạ xuống. Vạn Thu Di đối với quyết định đi du học của cô là hết sức ủng hộ. Dù sao thì hồi đó khi bà đi học, gia đình không có nhiều tiền để hỗ trợ bà, sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng y, bà đã vào bệnh viện làm việc. Còn đối với con gái, bà vẫn hy vọng cô có thể nhân lúc còn trẻ đi ra ngoài thế giới rộng lớn ngắm nhìn.
Đầu tháng bảy, Lâm Tri Du và Triệu Kinh Duy hiếm khi cãi nhau một trận. Bởi vì chuyện Lâm Tri Du nhận được thư mời nhập học, Triệu Kinh Duy trong kỳ nghỉ hè về nước, đã tổ chức ăn mừng cùng Bồ Minh Chương và Liễu Nhứ. Hôm đó hai người đều uống rượu, sau khi trở về chung cư của anh. Triệu Kinh Duy nói đến vấn đề chỗ ở của cô sau khi ra nước ngoài, Triệu Kinh Duy mặc định rằng Lâm Tri Du đến Anh sẽ ở cùng anh, vì vậy khi Lâm Tri Du nói muốn ở ký túc xá sinh viên, Triệu Kinh Duy cau mày: “Không muốn ở cùng anh à?”
Lâm Tri Du có lo lắng của riêng mình, cô lắc đầu nói: “Không, em vẫn muốn ở ký túc xá sinh viên.”
Triệu Kinh Duy vừa rửa mặt xong, trên mặt còn dính những giọt nước, anh quay đầu nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: “Ký túc xá sinh viên tốt hơn chỗ của anh à?”
Lâm Tri Du rút hai tờ khăn giấy đưa cho anh: “Môi trường thì đương nhiên chỗ anh tốt hơn rồi, nhưng em vẫn thấy em ở ký túc xá tốt hơn.”
Triệu Kinh Duy lau khô những giọt nước trên mặt, mấy sợi tóc mái trước trán vì vừa nãy rửa mặt bị nước làm ướt, rũ xuống hàng lông mày: “Em sợ bố mẹ anh biết em ở chỗ anh, họ có ý kiến đúng không?”
Lâm Tri Du bị anh đoán trúng tâm tư, cũng không che giấu nữa: “Dù sao thì bố mẹ anh cũng có chút ý kiến về hoàn cảnh gia đình em, nếu em ra nước ngoài học mà ở chỗ anh, mẹ anh khó tránh khỏi nghĩ đến em đang lợi dụng anh.”
Triệu Kinh Duy nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Có thể đừng đặt nặng như vậy được không?”
Lâm Tri Du nhìn anh, tối nay uống rượu, lý trí trốn thoát, cô không suy nghĩ nhiều đã buột miệng thốt ra: “Em chính là đặt nặng như vậy, nếu anh không chịu được, chúng ta có thể chia tay…”
Lâm Tri Du nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, cô mím môi, ánh mắt Triệu Kinh Duy sâu thẳm, mặt không biểu cảm nhìn cô. Lâm Tri Du đau đầu dữ dội, có chút hối hận vì trước đó uống nhiều rượu như vậy, nhưng bầu không khí u ám ngột ngạt trước mắt khiến cô không chịu nổi, chỉ muốn về phòng nằm.
Một lúc sau, từ phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, hẳn là Triệu Kinh Duy đã ra ngoài. Lâm Tri Du nhắm mắt nằm một lúc, mãi không ngủ được, cô đứng dậy khỏi giường, lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi Triệu Kinh Duy đang ở đâu, nghĩ lại rồi thôi. Đèn phòng khách vẫn sáng, Lâm Tri Du đi đến huyền quan, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bật lửa.
Lâm Tri Du đặt tay lên tay nắm cửa, vặn tay nắm cửa, nhìn thấy Triệu Kinh Duy ở ngoài cửa, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nghe thấy tiếng động phía sau, mắt nhìn sang, ánh mắt có chút sâu, Lâm Tri Du không lên tiếng. Triệu Kinh Duy nhìn cô hai giây, cuối cùng hung hăng hít một hơi thuốc, dập tắt tàn thuốc, đi về phía cô: “Vào đi.”
Lâm Tri Du nhìn anh: “Em còn tưởng anh đi rồi.”
Triệu Kinh Duy đứng ở cửa, tự giễu cười một tiếng: “Muốn bị em chọc tức đến chạy mất rồi, nhưng không phải em đã nói cãi nhau không được để qua đêm sao.”
Lâm Tri Du chột dạ: “Anh còn giận không?”
Triệu Kinh Duy thở dài, giơ tay ôm người vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể không giận được sao, sắp bị em chọc tức chết rồi?”
Lâm Tri Du vùi mặt vào lòng anh, tự biết mình có lỗi: “Vừa nãy em không có ý đó, tối nay em uống nhiều rượu, nhất thời mất lý trí.”
Triệu Kinh Duy cúi đầu hôn lên môi cô, cắn mạnh một cái, như đang trừng phạt cô vì lời nói bừa bãi vừa nãy: “Lần sau cãi nhau đừng nói chia tay nữa.”
Lâm Tri Du ồm ồm nói: “Em biết rồi, em cũng hối hận rồi, không nói nữa, em không thích cãi nhau, cũng không muốn cãi nhau với anh nữa, anh cũng đừng cau có nữa.”
Triệu Kinh Duy cười cười: “Thôi được, lần sau em nói gì khó nghe, anh cũng không cau có nữa, được không, quan châu?”
(*) Quan châu trong câu “Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.”