Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 14: Đoàn phim Hải Vương



Edit: Lune

Chú thích:

(*) Hải Vương: ám chỉ mấy tên cặn bã có nhiều mối quan hệ mập mờ với người khác cùng một lúc.

Tui: kiểu bắt cá hai tay vẫn ngại ít nên dùng lưới bắt cho nhiều ấy =)))

》❆《

Trên trán Quý Nam bắt đầu nổi gân xanh.

Không những quen gã từ nhỏ, thậm chí còn thích gã nhiều năm như thế… Vậy mà lại “không rõ” sở thích của gã!?

Rõ ràng là đang cố ý giận dỗi đây mà.

“Này, trả điện thoại cho tôi được chưa”, nhân viên kia lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của gã.

Nhân viên phụ trách đồ uống là một vị trí luôn phải rèn luyện bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, tất nhiên y cũng có thể nhìn ra thân phận của người này không hề tầm thường, cho nên mới để cho gã cầm điện thoại, nhưng khổ nỗi y quá thích nó nên cũng không muốn để người kia cầm mãi như vậy được.

Mau đưa lại cho y đi chứ.

Quý Nam không cam lòng xem lại một lượt, đến cả Hàng Uyển Đình cũng có ghi chú vậy mà gã lại không có… không hợp lý chút nào.

Điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, app không phải do Cố Cẩm Miên làm mà là đội ngũ nhân viên kỹ thuật của Cố thị cùng bộ phận quan hệ công chúng làm ra.

Đúng, Cố Cẩm Miên thì biết gì về kỹ thuật chứ, chắc cậu chỉ nói thôi còn đâu đều do thư ký Cố sắp đặt hết.

Nghĩ như vậy, sắc mặt gã cũng đẹp hơn chút. Sau khi đưa trả điện thoại cho nhân viên kia lại thấy Cố Cẩm Miên đến một tổ khác.

Mấy ngày Cố Cẩm Miên ở đây, tất cả các tổ trong đoàn làm phim đều được cậu ghé thăm một lượt, từ nước uống, đồ ăn, quay phim chụp ảnh cho đến hóa trang đều không hề bỏ sót.

Trên thực tế, cậu có thể đến gặp thẳng giám đốc sản xuất rồi yêu cậu ông ấy giải quyết mọi vấn đề ăn uống hay chỗ ở thay mình, nhưng cậu lại không làm thế. Cậu chuẩn bị những món quà nhỏ, tự mình đến gặp từng nhân viên tuyến đầu trong các tổ cùng với sự chân thành của mình.

Cậu càng chân thành thì đối phương cũng sẽ càng nhiệt tình đáp lại.

Sau cùng chỉ còn lại hai ông lớn đó là tổ đạo diễn cùng biên kịch.

Tổ đạo diễn thì cậu không lo, vì ngay tối hôm cậu vào đoàn làm phim, đạo diễn Lâm độc đoán đã gửi tin nhắn cho cậu.

Đạo diễn Lâm: “Cố Cẩm Miên, tôi phát hiện cậu có một đôi mắt cực kỳ nhạy bén, rất tinh ý khám phá những điểm nhỏ bé xung quanh.”

Cố Cẩm Miên: “?”

Đạo diễn Lâm: “Sau khi nghe cậu nói vậy, tôi mới phát hiện mặt Hàng Uyển Đình hơi béo một chút, góc cạnh chưa đủ sắc nét nên cảnh quay trước đó có lẽ sẽ phải hủy bỏ, tôi muốn anh ta giảm béo xong rồi quay lại.”

Cố Cẩm Miên: “……”

Chắc Hàng Uyển Đình sẽ càng ghét cậu hơn đấy nhỉ.

Nhưng Cố Cẩm Miên không quan tâm, cậu hào hứng bừng bừng thảo luận với đạo diễn về gương mặt của Ân Mạc Thù, ưu điểm ở đâu rồi làm sao để có thể đóng góp những cảnh kinh điển trên màn ảnh.

Hai người trò chuyện suốt ba tiếng đồng hồ, đạo diễn Lâm lại càng thích cậu hơn.

Biên kịch mới là đối tượng khó công lược.

Lần đầu tiên gặp mặt, biên kịch đã tỏ ra rất khó chịu khi Ân Mạc Thù được đưa vào đoàn làm phim giữa chừng như vậy. Vì thế cậu phải cố gắng một chút để loại bỏ cảm xúc khó chịu nhỏ xíu kia mới được.

Sáng hôm nay, vừa ngủ dậy Cố Cẩm Miên đã xuống giường lên núi.

Một lát sau, cả người cậu lấm lem ôm một bó hoa dại rất đẹp quay về.

Trong bó hoa không hề có hoa hồng hay bách hợp thông thường, cũng không phải hoa ngoại đắt tiền gì cả, đều là hoa dại hiếm gặp ở cửa hàng hoa trong thành phố. Tuy không đẹp đến mức rực rỡ nhưng hơn mười loại hoa to nhỏ chen chúc cùng một chỗ, phía trên còn đọng những giọt sương ban mai, thậm chí trên lá còn dính ít bùn đất nhưng lại ngập tràn không khí của núi rừng, tươi má trong lành và tràn trề sức sống.

Rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía bó hoa cùng Cố Cẩm Miên đang ôm nó.

Hôm nay, cậu mặc áo sơ mi rộng màu trắng, phối với quần jean sáng màu cùng giày thể thao màu trắng, cả người tươi đẹp như hoa, tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.

Có điều áo sơ mi cùng giày thể thao đều bị bẩn, bên trên còn dính ít bùn đất ươn ướt.

Vừa nhìn đã biết là do đi hái hoa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu nhóc luống cuống đi đến trước mặt biên kịch Lưu Manh Manh, duỗi thẳng cánh tay đưa hoa đến trước mặt cô.

“Ừm… Chị Manh Manh, tặng chị.”

Áo sơ mi trên người cậu nhóc lấm lem, lông mi ướt đẫm sương sớm, gương mặt ngây thơ, chất giọng ngọt ngào ôm một bó hoa dại mới hái.

Lưu Manh Manh: “……!”

Cô có thể nghe được rất nhiều tiếng hít vào của mấy cô gái xung quanh.

Cố Cẩm Miên vẫn cầm bó hoa đứng yên ở đó, thấy cô không đáp lại mà còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình. Không biết có phải do lông mi ướt quá hay không mà ngay cả đôi mắt kia cũng có chút ươn ướt.

“Bó hoa đẹp quá.” Nữ một vừa tiến tổ, vô tình nhìn thấy không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.

Là nữ diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, hoa cô nhận được đếm không hết nhưng chưa bao giờ nhận được một bó hoa như vậy.

“Nếu Manh Manh không nhận, có thể tặng cho tôi được không?”

Lưu Manh Manh: “…..?”

Ngay cả ảnh hậu cũng muốn.

Đây là nữ thần trong lòng vô số chàng trai đó, liệu Cố Cẩm Miên có trao nó cho cô ấy không?

Cố Cẩm Miên sờ sờ mặt mình, vết bẩn trên má quệt thành một vệt dài, làm người khác nhìn vào vừa thấy buồn cười lại hơi đáng thương, “Không được, đây là em hái tặng chị Manh Manh.”

Lần này rốt cuộc Lưu Manh Manh cũng nhận, hơi đắc ý nói: “Sao cậu lại tặng hoa cho tôi?”

“Bởi vì nhân vật chị viết hay quá.” Cố Cẩm Miên nói.

“Em đọc xong cảm động cực kỳ.” Cậu mở bản ghi nhớ trên điện thoại ra, “Đây là cảm nhận do em viết, chị xem ý hiểu có sai lệch chỗ nào không?”

Lưu Manh Manh cũng ngó qua một chút, sau đó kinh ngạc nhìn về phía cậu, nghiêm túc nói: “Có mấy chỗ tôi còn không nghĩ tới, hay chúng ta nói chuyện một lúc nhé?”

“Được!” Cố Cẩm Miên trưng gương mặt lấm lem như mèo nở nụ cười với cô, làn da dưới vết bùn trắng sáng như tuyết, ánh mắt trong veo như dòng suối.

Lưu Manh Manh: “…!”

DNA chuyển động*.

(*) DNA chuyển động: là một câu nói khá cổ điển; nó có nghĩa là nội dung ký ức vốn có, được đánh thức bởi những trải nghiệm tương tự ở hiện tại. (Nguồn Zhinan)

Tui: kiểu như ký ức nào đó đã được khắc sâu vào DNA của mình từ rất lâu rồi ấy, nhưng nó cứ nằm đấy thôi – hiểu theo cách khác là nó đang nằm yên hay ngủ quên ở đó. Đến khi mình bắt gặp nội dung tương tự thì ký ức vốn đang ngủ say đó bị đánh thức và sôi sục trở lại – nó được ví như DNA chuyển động (đoạn này mình giải thích theo ý hiểu của mình cho mọi người dễ hình dung).

Cố Cẩm Miên ngay cả mặt cũng không lau, vui vẻ đi theo chị đại biên kịch.

Tối hôm qua cậu đã xem hết Weibo của Lưu Manh Manh. Cô ấy không chỉ là một nhà biên kịch thiên tài, không chỉ tài năng mà còn rất thực tế. Cô ấy không thiếu tiền, hơn nữa còn ghét tư bản vô cùng, nhưng cô ấy cũng giống rất nhiều cô gái khác, không những thích đu cp mà còn có một trái tim thiếu nữ, thích những thứ dễ thương và đẹp đẽ.

Vì vậy không thể dùng những món quà đắt đỏ để tiếp cận cô được, phải làm nổi bật tinh thần nghiên cứu kịch bản để nắm bắt được trái tim thiếu nữ của cô, vì thế Cố Cẩm Miên đã dùng nguyên một đêm để viết giải thích về nhân vật trong kịch bản của cô, lên núi từ sáng sớm để hái hoa dại, tất cả chỉ muốn tán gẫu thêm về nhân vật của Ân Mạc Thù cùng cô mà thôi.

Thêm nữa cô cũng không phải là biên kịch không có tiếng nói trong đoàn, cô không những là một biên kịch tài năng nổi tiếng, mà còn là họ hàng nào đó của đạo diễn Lâm. Vì thế, việc cô đột ngột muốn thêm thắt hay thay đổi một chút trong kịch bản cũng không thành vấn đề.

Về phần nữ một Lâm Miên mới tới, cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Đây là lần đầu tiên bé con nhà cậu đóng phim nên nhất định phải có diễn viễn có nhiều kinh nghiệm đi trước giúp đỡ mới được, nhất là những người có nhiều cảnh diễn chung.

Quan hệ với Hàng Uyển Đình đã không tốt rồi nên quan hệ với Lâm Miên tuyệt đối không thể để tệ thêm được.

Cố Cẩm Miên bắt đầu suy nghĩ xem nên làm sao để kéo gần quan hệ.

Nhưng cậu không biết mình vừa đi khỏi không lâu, nhân viên vụ trách nước uống của đoàn đã đưa cho Lâm Miên một ly nước, Lâm Miên uống một ngụm bỗng hỏi: “Tôi còn chưa nói, sao các cậu biết tôi thích vị dưa chuột bạc hà?”

Nhân viên phụ trách nước uống vui vẻ trả lời: “Là cậu Cố dặn dò.”

Giờ y đã biết người đưa điện thoại cho mình hôm đó chính là cậu ấm nhà họ Cố, trong app có viết, nữ một Lâm Miên thích nhất là vị dưa chuột bạc hà.

“Cho nên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua rồi.”

Lâm Miên sững sờ trong giây lát, chút cảm xúc không vui ban nãy được xoa dịu không còn chút nào.

Sáng hôm sau, ngay khi rời khỏi phòng cô đã nhìn thấy một bó hoa tulip siêu lớn ở trước cửa.

Không phải hoa tulip còn e ấp mà những cánh hoa mỏng manh đó đang dần bung ra từng cánh một, để lộ nhị hoa màu vàng nhạt bên trong, cùng với những cánh hoa màu cam ấm áp xung quanh, tựa như những mặt trời bé nhỏ sưởi ấm tâm tình của những người khi nhìn thấy nó vậy.

Trợ lý hào hứng nói: “Chị, hoa đẹp quá, em vừa đếm xong, tổng cộng có 825 đóa lận!”

“Chắc được vận chuyển bằng đường hàng không đến lúc sáng sớm, cũng không biết là ai gửi nữa.”

Trong lòng Lâm Miên đã có suy đoán, sau khi đến đoàn phim thì suy đoán đó cũng nhanh chóng được xác nhận.

Cậu út nhà họ Cố từ sáng sớm đã ở trong phim trường, đang gặm bánh bao con heo nhân trứng sữa cùng bánh bao con thỏ nhân đậu cùng Lưu Manh Manh.

Vừa thấy Lâm Miên cậu đã lên tiếng chào cô, “Chị Lâm, em đã bảo người suốt đêm chuyển hoa đến tặng chị đó, cho nên chị không thể trách em hôm qua không hiểu chuyện được đâu đấy.”

Lâm Miên cười nói: “825 đóa hoa tulip Hà Lan, vất vả như vậy làm sao tôi có thể nói cậu không nhọc lòng được chứ.”

“Em nghĩ tới sinh nhật của chị là 25 tháng 8 nên mới chọn con số này.” Cố Cẩm Miên nói: “Khá trùng hợp.”

Lưu Manh Manh hỏi: “Trùng hợp gì thế?”

Lâm Miên cho biết: “Sinh nhật của cậu Cố là ngày 26 tháng 8. Tôi nghe nói ban đầu tòa nhà Cố thị được thiết kế cao 808 mét, nhưng vì cậu Cố sinh vào ngày 26 tháng 8 nên nhà họ Cố đã yêu cầu nhà thiết kế đổi lại thành 826 mét, kết quả sau đó lại trở thành tòa nhà cao nhất cả nước.”

Lưu Manh Manh đến giờ mới thật sự cảm nhận được Cố Cẩm Miên được cưng chiều đến mức độ nào, trong mắt lộ ra cái nhìn “đồ tư bản ác độc”, có điều trong lời nói cũng không có cảm xúc đối địch gì cả, “Ngày sinh của chị Lâm lớn hơn cậu một ngày.”

Cố Cẩm Miên thuận theo cuộc nói chuyện đưa cho Lâm Miên một chiếc bánh bao con heo nhân trứng sữa, “Chị Miên.”

Một tay cầm bánh bao, một tay cầm cốc sữa nóng hổi, hơi nóng phả lên gương mặt ngây ngốc làm đôi mắt cậu cũng trở nên ướŧ áŧ, trông giống hệt một con thú lông mềm nho nhỏ lén trốn xuống núi.

Lâm Miên: “….!”

Nếu cô có một cậu con trai như vậy, cộng thêm lắm tiền như bà Cố thì cô cũng sẵn sàng xây một tòa nhà cao 826 mét!!

Cứ thế, đội ngũ ăn bánh bao sữa lại có thêm một nữ chính tham gia.

Sau đó lại thêm rất nhiều nữ diễn viên lớn nhỏ khác trong đoàn đều vây quanh Cố Cẩm Miên, muốn nói chuyện và chơi cùng cậu.

Đây là điều mà Cố Cẩm Miên không ngờ tới.

Không những thế mà còn rất nhiều người khác cũng không ngờ tới.

Đám đàn ông già trẻ đang ngồi đợi bữa sáng bên kia cũng có những tâm trạng khác nhau.

Bách Tâm Vũ ôm chặt cánh tay của Đỗ Bạch An, thủ thỉ: “Cậu nhìn xem, cậu ta đáng sợ quá đi mất!”

Ban đầu Bách Tâm Vũ bị ánh mắt của Cố Cẩm Miên đóng băng khắp người, tiếp theo là bị bạo kích bởi lời nói, về sau lại bị nắm đấm dọa cho bay cả hồn, đến giờ là bị thủ đoạn của cậu làm cho kinh hãi.

Chỉ mới mấy ngày mà đã có rất nhiều người trong đoàn thích cậu, đặc biệt là phụ nữ.

Đỗ Bạch An thấy vậy cực kỳ hâm mộ, nói: “Nhân duyên của cậu ấy tốt thật đấy.”

“Cảm giác của tôi chưa bao giờ sai cả, từ nhỏ mẹ tôi đã nói tôi có thể dựa vào trực giác nhạy bén của mình làm nên việc lớn.” Bách Tâm Vũ thổn thức: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã cảm thấy cậu ta không phải là người đơn giản rồi, vừa gặp chuông báo động trong đầu tôi đã reo ầm ĩ!”

Đỗ Bạch An không muốn tiếp chuyện với hắn ta nữa.

Y nhìn về phía Ân Mạc Thù ngồi bên cạnh, thấy anh đang mỉm cười, Đỗ Bạch An vừa nhìn đã nhanh chóng rời tầm mắt không dám nhìn tiếp.

Bên cạnh Ân Mạc Thù là đạo diễn Lâm, biểu tình trên mặt ông rất khó tả nhưng vẫn có thể nắm bắt được cảm xúc đau đớn.

Mỗi lần nói chuyện với Cố Cẩm Miên ông đều có thể tìm được niềm vui bất ngờ, qua một thời gian ông bắt đầu thích Cố Cẩm Miên, không để ý đến những lời đồn bên ngoài nữa.

Giờ ông nghĩ lại, liệu có nên bắt đầu suy xét đến tai tiếng của Cố Cẩm Miên hay không nữa.

Cậu ngang nhiên quyến rũ các sao nữ trong phim trường, có phải cậu ta coi đoàn phim của ông thành ao cá của mình phải không!? Cậu ta muốn làm Hải Vương chắc!

Bên cạnh đạo diễn Lâm là Hàng Uyển Đình cùng Quý Nam đang trầm mặc.

Cố Cẩm Miên mang đồ tráng miệng cùng trái cây tươi đến, như thường lệ sẽ đưa cho các cô gái trước sau đó mới đến hội con trai.

Nhưng cậu phát hiện ánh mắt của đám đàn ông kia nhìn mình không đúng lắm.

Người đầu tiên lên tiếng là Bách Tâm Vũ, hắn là người có trực giác nhạy bén mà người thường khó có được, đồng thời cũng là người có dũng khí mà người thường không thể hiểu nổi.

Hắn nói: “Cậu Cố, tôi nghe nói cậu thích đàn ông cơ mà, vậy rốt cuộc… cậu là đồng tính luyến hay dị tính luyến thế?”

Cố Cẩm Miên vừa nghe đã biết hắn hiểu lầm tình bạn thuần khiết của bọn họ, không hiểu cả ngày tên kia nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Cậu khinh bỉ liếc Bách Tâm Vũ, “Tôi là giấy tính luyến*.”

(*) Giấy tính luyến: yêu nhân vật hư cấu (ví dụ như trai 2D nè…)

Bách Tâm Vũ: “…”

Cậu không chỉ nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt Cố Cẩm Miên, hắn còn thấy sự thật nằm trong sâu thẳm linh hồn mình.

“Ồ, tôi tin lời cậu nói là thật.”

Những người khác: “…”

Khi mọi người đang im lặng, một tiếng cười chế nhạo dù nhỏ đến mấy cũng trở nên rất nổi bật.

Cố Cẩm Miên nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Hàng Uyển Đình và Quý Nam đang ngồi với nhau.

Cậu ở lại đoàn phim là vì có việc phải làm, Quý Nam vốn là người bận rộn sao vẫn chưa đi?

Bỏ đi, không quan trọng.

Giờ đang là giai đoạn đọc kịch bản, các diễn viễn chính lần lượt tiến tổ nên có nhiều người ngoài xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.

Miễn sao đừng động đến cậu là được.

“Anh cười cái gì? Có ý kiến gì không?” Cố Cẩm Miên hỏi thẳng Hàng Uyển Đình.

Hàng Uyển Đình tỏ vẻ “tôi nhìn thấu trò mèo của cậu rồi”, “Tôi biết sau khi bị từ chối, cậu vội vàng muốn chứng minh là mình được rất nhiều người thích, nhưng vừa tỏ vẻ như vậy lại nói mình là giấy tính luyến thì… đúng là quá nhạt nhẽo.”

Quý Nam cũng nghĩ như vậy, “không rõ” lúc trước cùng nhiều chuyện ồn ào mấy ngày nay đều chứng minh cậu đang giận dỗi gã, “Cố Cẩm Miên, không cần phải cố gắng vậy đâu.”

Cố Cẩm Miên: “???”

Mẹ kiếp, đến cùng là muốn cậu phải làm thế nào mới chứng minh được mình không thích Hàng Uyển Đình hả!?

Muốn cậu đăng tuyên bố lên Weibo hay gì?

Nhưng Weibo của cậu vốn không được mấy fan, còn không bằng đăng lên WeChat, ít nhất trong WeChat của cậu có rất nhiều con cháu nhà giàu cùng đám tai to mặt lớn trong giới.

Cố Cẩm Miên nhìn mặt mày Hàng Uyển Đình mà khó ở vô cùng, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè.

【Trịnh trọng tuyên bố: Tôi – Cố Cẩm Miên, không thích Hàng Uyển Đình một chút nào hết. Mong mọi người hiểu cho rõ, đặc biệt là QUÝ NAM!】

》❆《

Tác giả có điều muốn nói:

Đạo diễn Lâm đập bàn: Cậu tới đoàn làm phim của tôi để làm Hải Vương đấy à?

Cố Cẩm Miên xấu hổ: Không, thật ra tôi đến để thọc gậy bánh xe.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.