Nếu họ sống trong thế giới tiểu thuyết thì bạn thân của Viên Tư Ngữ chính là nhân vật nam chính xứng đáng.
Thẩm Gia Hữu, con trai của người giàu nhất thế giới, được nhận vào Đại học B năm 16 tuổi. Sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, thuận buồm xuôi gió giống như được hack, trở thành một trong 500 công ty hàng đầu thế giới.
Vì ngoại hình đẹp trai không gì sánh bằng, anh đã 5 năm liên tiếp đứng đầu trong danh sách “Người đàn ông được nhiều người muốn gả cho nhất”.
Nhân vật này được thiết kế như một câu chuyện hư cấu, khiến Viên Tư Ngữ luôn có cảm giác không chân thật. Nhưng hành trình gian nan trong tình yêu của Thẩm Gia Hữu lại giúp cô tìm lại được một chút sự cân bằng trong tâm trạng.
Đúng vậy, ngay cả với một nhân vật như Thẩm Gia Hữu cũng chưa từng có mối quan hệ nào đáng nhớ.
Không phải vì anh không có mối quan hệ tốt với người khác giới, mà ngược lại, anh có mối quan hệ đặc biệt tốt với người khác giới từ khi còn nhỏ. Những cô gái xung quanh anh từ gợi cảm đến ngây thơ, từ kiểu đàn chị đến l0li, đủ các thể loại, kiểu nào cũng có.
Tuy nhiên, không ai trong số họ có thể trở thành đối tượng phát triển tình cảm, bởi vì mỗi khi anh muốn tiến thêm một bước với một cô gái, anh sẽ luôn nhìn ra bộ mặt thật của cô gái đó, nếu không phải là có ý đồ khác với anh thì cũng là kiểu bắt cá hai tay.
Dần dần, để bảo vệ gia đình và thanh danh của người bạn thân, Viên Tư Ngữ đã trở thành một chuyên gia phán đoán về những cô gái xấu xa, có thể nhận ra những người có ý xấu ngay từ khi mới nảy mầm, cô đã kịp thời ngăn chặn những kẻ như vậy trước khi họ có cơ hội làm hại Thẩm Gia Hữu.
Hôm nay, Viên Tư Ngữ và bạn bè đang đi dạo quanh trung tâm mua sắm. Sau khi mua sắm ở tầng hai, họ đi thang cuốn lên tầng ba, đột nhiên, người bạn kéo tay áo cô: “Viên Viên, nhìn kìa, đó có phải là cô gái Thẩm Gia Hữu cho chúng ta gặp mặt không?”
Viên Tư Ngữ nhìn theo hướng bạn chỉ, nhìn thấy một cô gái ăn mặc, trang điểm xinh đẹo, mái tóc dài thẳng mượt, đối diện cô là một chàng trai cao gầy, đầu họ ghé vào nhau, không biết đang nói gì.
Nhìn thấy Viên Tư Ngữ gật đầu, người bạn đột nhiên hưng phấn lấy điện thoại di động ra: “Mau chụp ảnh đi, đầu Thẩm Gia Hữu lại mọc sừng rồi.”
“…”
Viên Tư Ngữ im lặng một lúc, sau đó ẩn ý phản bác, “Bọn họ còn chưa ở bên nhau, không thể xem là mọc sừng được.”
“Kệ đi, dù sao mình cung muốn cười nhạo cậu ta.”
Bạn bè bên cạnh chụp mấy bức ảnh, sau đó để điện thoại di động xuống.
Được rồi, dù sao thì anh cũng là người bị bạn bè cười nhạo từ nhỏ.
Viên Tư Ngữ cụp mắt xuống nhìn cô bạn: “Đừng vội kết luận, lỡ họ chỉ là bạn bè hay người thân thì sao?”
Cô bạn đang định gật đầu thì đột nhiên dừng lại, hất cằm: “Nhìn kìa.”
Viên Tư Ngữ nhìn sang và thấy cô gái nói chuyện xong với chàng trai, quay đầu hôn nhẹ lên mặt anh ta, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngực anh ta, nháy mắt nhẹ nhàng, quay người rời đi, để lại một người hồn bay phách lạc.
“…”
Á đù, mặt hơi đau nha.
Sau đó cô quay lại nhìn người bạn: “Chụp lại chưa?”
Cô bạn chớp mắt: “Mình quên mất.”
“…”
Viên Tư Ngữ thở dài, “Vậy tùy duyên đi, tin hay không thì tùy cậu ta.”
***
Ngày hôm sau, Viên Tư Ngữ nhận được cuộc gọi từ Thẩm Gia Hữu.
“Viên Tư Ngữ, Vu Thiển Thiển gửi cho tôi một bức ảnh, cậu có biết không?”
Nghe giọng điệu của anh, Viên Tư Vũ không hiểu bây giờ anh đang nghĩ gì, chỉ đáp lại: “Hả?”
Thẩm Gia Hữu luôn không thích nói chuyện qua điện thoại, bởi vì qua điện thoại khó giải thích rõ ràng mọi việc, dễ xảy ra hiểu lầm: “Chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé.”
“Được.”
Viên Tư Ngữ biết tật xấu của anh, nên thoải mái đồng ý.
Họ hẹn nhau ở quán cà phê hường lui tới.
Tuy nhiên, khi Viên Tư Ngữ đến nơi, lại phát hiện anh đang ngây người, còn dẫn theo người liên quan đến luôn.
Viên Tư Ngữ nhìn cô gái đầy dấu chấm hỏi trên mặt, hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
‘Chuyện quái quỷ gì vậy?’
Thẩm Gia Hữu thấy cô đi vào liền đứng dậy đi vòng qua kéo ghế cho cô, đột nhiên dừng động tác lại.
Hình như vừa rồi anh nghe thấy tiếng lạ gì đó???
Quên đi, đến đâu thì đến.
Viên Tư Ngữ ngồi xuống chiếc ghế anh kéo ra, Thẩm Gia Hữu ngồi bên cạnh cô, không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Viên Tư Ngữ nhấp một ngụm cà phê cappuccino mà anh gọi cho cô và nhìn vào mắt anh: “Sao vậy?”
‘Sao lần này anh lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ thế? Lần này tôi ra ngoài có gội đầu rồi mà.’
“…”
Được rồi, hiện tại Thẩm Gia Hữu chắc chắn rằng giọng nói anh nghe được là từ Viên Tư Ngữ, cô là người duy nhất thường xuyên gặp anh mà lười gội đầu, theo như cô nói, khi còn bé còn đi vệ sinh chung một nơi, chưa có gì là chưa từng thấy.
Chỉ là âm thanh này dường như chỉ có một mình anh nghe được.
“Gia Hữu, đây chính là cô Viên mà anh nhắc đến sao? “
Cô gái thấy hai người này tiếp tục không để ý tới mình, không nhịn được lên tiếng.
“Ừm.”
Thẩm Gia Hữu thu hồi ánh mắt, nhớ tới việc lần này, lướt di động vài lần, sau đó đặt lên bàn, đẩy vào giữa, “Hôm qua có người gửi ảnh này cho tôi, cô nói với tôi cô còn độc thân mà đúng không?”
Viên Tư Ngữ liếc nhìn thì thấy là ảnh Vu Thiển Thiển chụp. Cô không biết anh gọi cô đến đây là có ý gì nên không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nhấp một ngụm cà phê.
Cô gái nhìn thấy bức ảnh, vẻ mặt không thay đổi, nhướng mày: “Đúng vậy, đây là anh trai em, Gia Hữu, đừng hiểu lầm em, em thật sự một lòng một dạ với anh mà.”
Nghe cô ấy nói, Viên Tư Ngữ lạnh lùng nhếch lên khóe miệng, nhìn chằm chằm vào lớp kem trên tách cà phê, không buồn nhìn cô ta.
‘Nhìn không ra cô gái này mới ba tuổi nhỉ, có thể hôn anh trai, sờ ngực nữa chứ, không cần kiêng kỵ gì sao.’
Vẻ mặt Thẩm Gia Hữu nhìn cô cách kỳ quái, sau đó lấy khăn giấy lau bọt sữa trên môi cô, không nhìn cô gái kia: “Vậy cô không cần theo đuổi tôi nữa, tôi không thích con gái có anh trai.”
“???”
Khi rời đi, cô gái vẫn còn mơ hồ, mặc dù cô ta không cam lòng nhưng Thẩm Gia Hữu nói xong thì không để ý đến cô ta nữa, chỉ lo lau miệng, đút bánh cho cô gái bên cạnh.
Cô ấy chỉ nghĩ rằng Thẩm Gia Hữu có người anh thích nên chỉ muốn tùy tiện tìm cớ, không muốn tin rằng bản thân mình đã bại lộ, sao có thể như vậy được?
Mặc dù Viên Tư Ngữ có chút kinh ngạc vì sao lần này anh lại quyết đoán như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ăn miếng bánh nhỏ được đưa lên miệng, hài lòng nheo mắt lại: “Lấy tôi làm tấm bình phong sao?”
Thẩm Gia Hữu hầu hạ cô, mỉm cười: “Dù sao cũng không phải lần đầu.”
Đúng vậy.
Viên Tư Ngữ coi đó là điều đương nhiên, kể cho anh nghe những gì cô và Vu Thiển Thiển đã nhìn thấy ngày hôm qua, sau đó bình tĩnh an ủi anh: “Cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Thẩm Gia Hữu: “…”
Hơn thế nữa, điều anh muốn tìm hiểu thêm bây giờ là sao anh lại nghe được những âm thanh như vậy.