Bạn gái Sùng Chính Nhã là hoa khôi của trường trung học tư lập Anh Tài nổi tiếng.
Có điều rất dễ gặp họa, không chỉ nam sinh trong trường thích cô ấy, nam sinh trường ngoài cũng để ý cô ấy từ lâu.
Về sau hoa khôi chọn Sùng Chính Nhã làm bạn trai, các nam sinh cũng thu liễm lại một chút.
Vì vậy, Sùng Chính Nhã cũng không ngạc nhiên khi thấy bạn gái bị bọn côn đồ của trường bên cạnh quấy rối, đùa giỡn.
Đùa giỡn bạn gái là một chuyện, trá hình chà đạp lên tôn nghiêm của anh ta lại là một chuyện khác.
Sùng Chính Nhã quyết định đi dạy dỗ cái lũ không biết trời cao đất dày kia một chút.
Anh ta cắn đầu bút, híp mắt tưởng tượng ra cảnh dẫm đạp những tên đó dưới chân, khiến chúng phải gọi ba xin tha mạng.
Hoàn toàn quên mất còn có người đang giám sát anh ta làm bài.
Từ Nam Diệp trầm giọng hỏi anh ta: “Rốt cuộc cậu có viết không.”
Sùng Chính Nhã trợn trắng mắt: “Viết cái rắm, bạn gái của ông đây bị người ta đùa giỡn, bây giờ tôi còn ở đây làm bài, tôi còn là đàn ông sao?”
“Vậy tôi đi.”
Tan học đã lâu như vậy, Từ Nam Diệp vẫn chưa về là vì Sùng Chính Nhã nói anh ta biết làm bài nhưng bây giờ tâm tư anh ta căn bản không ở trên bài tập, anh cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
“Anh đi đi” Sùng Chính Nhã vẫy tay đuổi người: “Chờ anh học thêm xong rồi qua dạy tôi làm.”
“Tôi đã xin nghỉ buổi học thêm hôm nay.”
Sùng Chính Nhã nhướng mày: “Anh lại có thể xin nghỉ.”
Từ Nam Diệp cảm thấy sự ngạc nhiên của anh ta, bình thản nói: “Tối nay tôi ra ngoài ăn cơm cùng ba mẹ.”
Sùng Chính Nhã liền hiểu ra.
Bữa cơm của người lớn, cũng được coi như là một yến hội.
Đưa trẻ em đến chỉ là để giữ thể diện.
Người trung niên mấy chục tuổi, ngoại trừ sự nghiệp, còn có gia đình có thể lấy ra khoe khoang.
Ba anh ta thường xuyên phải làm chuyện này nhưng chưa bao giờ dẫn anh ta theo.
Bởi vì anh ta ngoại trừ khuôn mặt giống mẹ là đẹp thì chẳng có gì nổi bật.
So với đứa con ngoan Từ Nam Diệp quả thật kém xa.
Bữa tiệc của nhà họ Từ à, ba anh ta khẳng định vô cùng muốn đi nhưng đoán chừng một chân cũng không thể bước vào.
Vốn tưởng rằng có nhiều tiền là có thể bước vào tầng lớp thượng lưu, cũng không xem xem cái gọi là thượng lưu mười ngón tay có đeo nhẫn vàng như một tên nhà giàu mới nổi hay không.
Sùng Chính Nhã nghĩ vậy liền không vui vì Từ Nam Diệp phải tham gia cái bữa tiệc kia.
Từ Nam Diệp lãnh đạm dặn anh ta: “Cậu tự học xong nhớ làm bài.”
“Không làm, chờ mai anh đến trường tôi viết tiếp” Sùng Chính Nhã đặt tay lên ghế, bắt chéo chân: “Một lát nữa tôi hẹn anh em, tìm mấy tên hỗn đản ở trường bên cạnh tính sổ.”
Từ Nam Diệp nhíu mày: “Cậu muốn đi đánh nhau.”
Sùng Chính Nhã không e dè gật đầu: “Đúng vậy, bọn chúng muốn động tới bạn gái tôi, tôi không đánh thì không phải đàn ông.”
Từ Nam Diệp mím môi, không nói chuyện nhưng biểu tình không vui.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Tôi đi cùng cậu.”
“Anh đi cùng tôi?” Sùng Chính Nhã dứt khoát từ chối: “Anh đừng đi, bọn trường bên cạnh không tốt đẹp gì, ngay đến cả thầy cô bên đó còn không quản được, anh như vậy mà đi chẳng phải là đi chịu chết sao.”
Từ Nam Diệp chỉ thích hợp ngồi trong phòng ngoan ngoãn học bài.
Sùng Chính Nhã cho rằng Từ Nam Diệp đi theo vì sợ anh ta xuống tay quá nặng, mỉm cười nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì quá phận đâu, thấy máu sẽ lập tức dừng tay.”
Từ Nam Diệp liếc anh ta một cái, nở nụ cười.
“Cẩn thận đừng để bị đánh cho tàn phế.”
Giọng anh rất lạnh, nói xong cũng không quan tâm Sùng Chính Nhã nữa, trực tiếp đeo cặp sách lên lưng rồi đi mất.
Sùng Chính Nhã chưa kịp phản ứng lại, chờ Từ Nam Diệp đi một lúc, mới hiểu ra thâm ý của anh.
Tên này quả thực khinh thường kỹ thuật đánh nhau của anh ta.
Sự thật chứng minh, Từ Nam Diệp khinh thường anh ta là đúng.
Bởi vì anh ta không đánh lại được đám người kia.
Học sinh của Anh Tài đều là những cậu ấm, cô chiêu được nuông chiều từ bé, dù có đánh thế nào cũng không có chuyện suốt ngày chạy đến những ngõ nhỏ để đánh nhau.
Sùng Chính mang theo mấy người đánh nhau tốt nhất trong đám của anh ta.
Nhưng khả năng đánh nhau của đối phương rất đồng đều, ai cũng có thể đánh được, không có cản trở, Sùng Chính Nhã lại chẳng phải na tra ba đầu sáu tay, dần dần bị vây vào thế hạ phong.
Mục tiêu của đại ca đám côn đồ kia không phải mấy tên yếu gà khác mà là Sùng Chính Nhã.
Vô cùng nhục nhã.
Cuối cùng người nằm trên mặt đất lại chính là anh ta.
“Đừng nói, bạn gái của mày vẫn còn trong trắng, tao hỏi cô ta có còn hay không, cô ta lại đỏ mặt mắng tao là lưu manh”, tên côn đồ quấy rối bạn gái anh ta cười ngạo nghễ: “Có bạn gái xinh đẹp như vậy mà còn bày đặt không làm, không phải mày bị liệt dương đấy chứ?”
Mấy tên côn đồ bên cạnh cũng cười lớn.
Sùng Chính Nhã quả thật chưa ngủ với bạn gái bao giờ.
Anh ta học hành không ra gì, lại cà lơ phất phơ nhưng cũng biết con gái chưa trưởng thành trước khi lấy chồng đã phát sinh quan hệ không tốt.
Mỗi lần đến cuối tuần, bạn bè lại mập mờ nháy mắt với anh ta, hỏi anh ta định đưa bạn gái đến khách sạn nào trong tuần này.
Anh ta ngoảnh mặt khinh thường, sau đó xoay người đi tìm Từ Nam Diệp để giết thời gian.
Bây giờ tôn nghiêm cuối cùng của một người đàn ông bị lấy ra châm chọc, Sùng Chính Nhã vô cùng tức giận, lòng bàn tay chống trên mặt đất đã bắt đầu chảy máu, một vài tên đè tay chân của anh ta xuống khiến anh ta không đứng dậy được.
Con mẹ nó, đồ trứng thối.
May là Từ Nam Diệp không đến.
Bằng không da thịt mềm mịn của anh cũng bị phá giống anh ta.
Trong lòng Sùng Chính Nhã nghĩ, cùng lắm thì gãy xương, ba anh ta có tiền, ở trong bệnh viện mấy tháng là khỏe.
Còn chưa kịp chấp nhận sự thật bị người khác chà đạp trên mặt đất thì chợt nghe thấy tiếng chửi của tên đại ca côn đồ: “Con mẹ nó, mày còn gọi viện trợ à.”
Anh ta cảm thấy kỳ lạ, nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đến chậm rồi”, người đó nói: “Đánh xong chưa?”
Sùng Chính Nhã bỗng dưng trợn to mắt: “Từ Nam Diệp, con mẹ nó, anh không trở về nhà đi, còn chạy ra đây làm cái gì.”
Từ Nam Diệp bình tĩnh hỏi lại anh ta: “Nếu tôi không đến thì cậu còn sống được không.”
“Nói rất đúng, anh đến rồi, tôi vẫn còn đường sống” Sùng Chính Nhã lạnh giọng, ngẩng đầu trừng anh: “Anh cút đi cho tôi.”
“Cậu đứng lên trước rồi tôi cút.”
Từ Nam Diệp không để ý đến anh ta, để cặp sách sang một bên, hai ba bước đã đi đến trước mặt đám côn đồ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nếu nói Sùng Chính Nhã có thể đánh nhau, bọn họ còn có thể tin, đồng phục học sinh mặc không chỉnh tề, còn xắn ống quần để lộ ra mắt cá chân, chân đi aj* sợ người khác không biết nhà anh ta có tiền.
(*) aj: Air Jordan, một thương hiệu giày dép.
Nhìn đã muốn đánh.
Nhưng nam sinh ở trước mặt vừa nhìn đã thấy giống như một tên yếu gà.
Mặt mũi thanh tú trắng nõn, đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, một chút nếp nhăn cũng không thấy được.
Đại ca côn đồ khinh thường người trước mặt: “Chỉ bằng mày mà cũng muốn cứu nó.”
Kính mắt thanh tú khẽ cười: “Không phải thử một chút là biết sao.”
Sau đó cơ thể rắn chắc của tên đại ca bị trúng một quyền.
“Mẹ nó.”
Vài người đồng thời đi lên.
Từ Nam Diệp nghiêm mặt, nhấc chân trực tiếp đá bay một người, sau đó lại dùng khuỷu tay huých ngã hai người khác.
Tên nhóc đeo kính này nhìn trông cao gầy, không nghĩ tới lại khỏe như vậy.
Sùng Chính Nhã giống con rùa quỳ rạp trên mặt đất xem đến ngây người.
Anh ta không ngờ Từ Nam Diệp thực sự có thể đánh nhau.
Từ Nam Diệp biết ai là đại ca, anh trực tiếp đánh về phía người kia, khiến đối phương phải ôm bụng rên nhẹ, những người còn lại đều đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc đánh tới khi không đứng dậy được nữa, anh mới thu tay.
Biết đại ca không ăn được tên này, đàn em hiểu rõ chuyện cũng lập tức chạy trối chết.
Sùng Chính Nhã được anh em đỡ dậy.
Từ Nam Diệp đan chân ngồi xổm xuống, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu có chút khinh thường: “Thật là đàn ông.”
Mẹ nó, anh ta bị giễu cợt.
Sùng Chính Nhã mất mặt nhưng ngoài miệng vẫn cứng miệng: “Anh đàn ông nhất, không ai bì được với anh, được chưa.”
Hai người dựa vào tường.
Từ Nam Diệp lấy cặp sách của mình, Sùng Chính Nhã trợn tròn hai mắt: “Không phải anh muốn đánh xong rồi bắt tôi làm bài tập đấy chứ.”
Đối phương không để ý đến anh ta, mở khóa cặp sách.
Dụng cụ hỗ trợ băng bó, cồn y tế và bông tăm.
“Anh còn mang theo những thứ này đi.”
Từ Nam Diệp thản nhiên nói: “Mới mua được ở hiệu thuốc.”
Nhất thời Sùng Chính Nhã không vui: “Anh khinh thường tôi, cảm thấy tôi nhất định sẽ bị thương sao?”
“Sự thật chứng minh tôi đã đúng” Từ Nam Diệp giễu cợt: “Cậu quả thật bị thương.”
Sùng Chính Nhã lại bị làm cho á khẩu không trả lời được.
Sắc trời cuối cùng cũng bị bóng tối bao phủ.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo trong con hẻm, Sùng Chính Nhã chật vật bôi cồn lên vết thương.
Anh ta đặc biệt yêu quý khuôn mặt đẹp trai của mình, sau khi sát trùng, anh ta muốn băng vết thương lên mặt trước để không bị nhiễm trùng.
Người lớn ra ngoài không bao giờ mang gương, Sùng Chính Nhã lại không nhìn thấy mặt mình, có chút không xuống tay được.
Từ Nam Diệp nhìn bộ dạng do dự của anh ta, trực tiếp lấy băng trong tay anh ta dán lên miệng vết thương.
Sùng Chính Nhã không kịp phản ứng, da mặt tê rần, bị người ta thô bạo dán lên mặt.
“A, đau chết ông đây rồi.”
Từ Nam Diệp ngại ồn ào, lạnh mặt bảo anh ta ngậm miệng.
“Anh không biết thương hoa tiếc ngọc như này xứng đáng không có bạn gái.”
Từ Nam Diệp cười lạnh: “Cậu thì tính là cái gì mà hương với chả ngọc.”
Sùng Chính Nhã ngẫm lại cũng đúng.
Nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, lại tiếp tục lấy băng ra tuyên bố phải giúp Từ Nam Diệp dán.
Khóe miệng Từ Nam Diệp bị thương, có điều vết máu đã bị gió hong khô, trông giống một vết đỏ xinh đẹp.
Anh ghét bỏ trực tiếp dùng tay đẩy Sùng Chính Nhã ra, đứng dậy.
“Tôi về nhà đây.”
Sùng Chính Nhã lúc này mới phản ứng lại: “Không phải tối nay anh đi ăn cơm sao.”
“Tôi thực sự phải đi, bây giờ cậu đến bệnh viện nằm đi” Từ Nam Diệp liếc mắt, giễu cợt anh ta: “Mau về nhà làm bài tập, viết không xong ngày mai tôi không cho cậu mượn chép.”
Sùng Chính Nhã bỗng nhiên bật cười: “Cậu không sợ bị ba mẹ mắng à.”
“Đúng lúc muốn thử cảm giác bị ba mẹ mắng là như nào”, Từ Nam Diệp không để ý cười: “Coi như trải nghiệm cuộc sống bình thường của cậu.”
Sùng Chính Nhã hùng hổ nói.
“Cảm ơn”, anh ta mắng xong, giọng điệu lại khôi phục như bình thường: “Tôi sẽ hoàn thành bài tập.”
“Ừ.”
Từ Nam Diệp có thể vì anh ta mà trở thành học sinh phản nghịch.
Anh ta làm bài tập coi như báo đáp Từ Nam Diệp.
Anh ta đoán là Từ Nam Diệp theo anh ta đến nơi này.
Chỉ là vẫn không ra mặt, tránh ở chỗ nào đó chờ anh ta.
Nhìn anh ta rời khỏi trường học, bám đuôi theo anh ta tới đây.
Sau đó trên đường thấy hiệu thuốc, liền mua mấy thứ này.
Có lẽ còn đang mắng anh ta phiền phức.
Sùng Chính Nhã cười làm đụng tới miệng vết thương, nhất thời đau khổ hạ khóe miệng.
Nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Mà sự thật là, Từ Nam Diệp cũng không phải bám đuôi anh ta mà tới, bằng không cũng chẳng để cho đám người đó đánh ngã Sùng Chính Nhã rồi mới xuất hiện.
Anh là đi được nửa đường, đột nhiên ý thức được việc nếu Sùng Chính Nhã thực sự phải nằm viện, vậy những ngày tháng sắp tới của anh sẽ rất nhàm chán.
Sẽ không còn ai suốt ngày la hét bên tai, không còn ai ồn ào không muốn làm bài nhưng cuối cùng vẫn thành thật cắn bút nhìn tờ giấy mà hoài nghi nhân sinh.
Từ Nam Diệp thở dài, quay lại.
Thuận đường lại đến hiệu thuốc.
Dù sao cũng là đi cứu người, mua thuốc cũng coi như làm việc thiện.
Dù sao cũng là người bạn duy nhất của anh.
Là niềm vui duy nhất trong cuộc sống đầy gông cùm trói buộc này.
Nhưng hiện tại Từ Nam Diệp hối hận rồi.
Lúc ấy anh nên giúp tên đại ca kia đánh chết Sùng Chính Nhã.
Hiện tại anh đang muốn nhanh chóng rời đi nhưng cánh tay lại bị ôm lấy, không đi được.
“Tôi tức quá đi mất, cuộc đời tôi thực sự là một thất bại”, Sùng Chính Nhã say khướt, ở đây phàn nàn về cuộc sống: “Mỗi ngày tôi đều làm việc mệt mỏi, lại không có vợ làm ấm giường cho tôi sau khi tôi về nhà. Phụ nữ bên ngoài người này so với người kia còn tốt hơn, nếu không phải yêu tiền của tôi thì cũng là yêu mặt của tôi, không ai yêu tâm hồn thú vị của tôi cả.”
“…”
“Người phụ nữ hư hỏng Bùi Tư Vi kia, trong nhà có người chồng xuất sắc như vậy, lại còn ra bên ngoài tìm đàn ông, cậu nói xem có phải cô ta mù rồi không.”
Từ Nam Diệp cảm thấy hai vợ chồng này kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không ai chung thủy với cuộc hôn nhân này.
Sùng Chính Nhã đặt ly rượu xuống, mắt híp lại tạo thành một đường hẹp dài.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, mở danh sách bạn bè, miệng lại than thở: “Để tôi xem xem người phụ nữ kia lại đi đâu để tìm đàn ông.”
Người phụ nữ Bùi Tư Vi này quả thật không có lương tâm.
Cô ta đi tìm đàn ông còn chưa nói, còn phải khoe ra trong vòng bạn bè, hơn nữa còn chưa từng phủ nhận việc cô ấy đã có anh ta làm chồng.
Anh ta còn chưa có chết đâu, con mẹ nó.
Mở vòng bạn bè ra, cô ta không tìm đàn ông mà đi tìm một tiểu thịt tươi biểu diễn.
Quả nhiên có tiền thật tốt, người khác chỉ có thể ở dưới đài ngắm, người phụ nữ này lại trực tiếp bước lên hậu trường, kéo cánh tay người ta đi chụp ảnh.
Chẳng qua lúc này không phải chỉ có mình cô ấy.
Hai cánh tay của tiểu thịt tươi đều không trống, đều bị người khác khoác lên.
Tay bên trái là vợ Sùng Chính Nhã, tay bên phải là vợ Từ Nam Diệp.
Còn ghi một lời dài.
Tôi và bạn thân nhất đã đi xem buổi hòa nhạc của một anh trai, vui quá đi mất.
Anh trai sao, nói dối.
Tuổi của tên này một trăm phần trăm là giả, khi cười lên còn nhiều nếp nhăn hơn anh ta.
Bên trong ảnh chụp, hai cô vợ trẻ nhà giàu cười tươi như hoa.
Nhất thời trong lòng Sùng Chính Nhã liền thoải mái.
Xem ra Từ Nam Diệp cũng không lợi hại là bao.
Sùng Chính Nhã đưa ảnh chụp cho Từ Nam Diệp nhìn: “Anh xem, vợ anh cười trông thật vui vẻ.”
Từ Nam Diệp cầm lấy điện thoại, quét mắt, hai tròng mắt híp lại.
Sau đó mở điện thoại của mình ra, kiểm tra vòng bạn bè một lần, không thấy bài của vợ anh đăng lên.
Sùng Chính Nhã nhìn thấu, mỉm cười.
“Anh bị vợ chặn rồi.”
“…”
“Ô ô ô, anh đúng là anh em tốt của của tôi”, Sùng Chính Nhã cảm động nói: “Là anh em cùng nhau có vợ ngoại tình.”
Từ Nam Diệp lạnh lẽo nói: “Năm đó tại sao cậu lại không bị bọn chúng đánh chết vậy.”