Những thứ lặt vặt trong nhà cần được sắp xếp vào đúng chỗ, như vậy mới trông gọn gàng, ngăn nắp.
Mấy đường muội đến hỏi ta có cần thu mua thêm rau mầm và hành không.
Nhìn ánh mắt hy vọng của chúng, ta nghĩ một lúc rồi nói: “Cần, không chỉ cần rau mầm và hành, ta còn thu mua cả măng, củi khô, bất kể là loại măng nào cũng được.”
“Cô cô ơi, con về nói với phụ mẫu ngay.”
Các đường muội nói xong liền chạy đi rất nhanh, chẳng bao lâu, các bá mẫu, thẩm nương lần lượt đến nhà ta.
“A Mãn, cháu định thu mua bao nhiêu củi? Còn măng thì cháu cần bao nhiêu?”
“Củi nhiều cũng không sao, cứ chất dưới mái hiên phía sau. Măng thì càng nhiều càng tốt, nhưng nếu măng hỏng dù chỉ một chút con cũng sẽ không nhận.”
Ta nói rõ ràng các yêu cầu với các bá mẫu, thẩm nương, họ lập tức về nhà bảo các ca ca, đệ đệ lên núi, người đào măng, người chặt củi.
Dân làng cũng đến hỏi xem ta có thu mua đồ của họ không.
“Chúng ta đều là người trong một làng, đương nhiên là ta sẽ mua.”
Ta còn bảo với họ rằng ta muốn mua gà con. Mấy người nói nhà họ vừa ấp xong, sẽ bán cho ta vài con, còn cho ta thêm mấy con gà mái già.
Họ nuôi gà nhiều năm, rất rành việc phân biệt gà trống, gà mái.
Nhưng với ta, gà trống hay gà mái cũng chẳng quan trọng, ta đều nuôi được, nuôi lớn rồi giec thịt ăn.
Trứng gà không đủ ăn thì có thể mua thêm từ dân làng.
Tề Đại và gia gia về, mang theo đầy đủ mọi thứ, người ta còn dùng xe kéo mang phên phơi đến.
Ta nói với người thợ tre rằng ta cần thêm vài chục tấm phên phơi nữa.
“Lỗ phên làm to một chút, nhưng cũng đừng quá to, khoảng bằng nửa ngón tay là vừa đẹp.”
Loại phên này dễ đan, giá lại không đắt, ta đặt năm mươi tấm, bảo trước khi trời tối mai, bất kể làm được bao nhiêu thì đều phải giao trước.
Ngày mai nếu có măng, phải phơi ngay.
Gia gia và Tề Đại mài sắc mũi tên, dao. Nghĩ đến việc họ sắp vào núi, trong đó chẳng có gì ngon để ăn, ta liền đến nhà bá mẫu và các thẩm mua hai con gà trống, thêm chút hành cho thơm, rồi làm món thịt gà sốt ớt.
“Món này thơm quá.”
Ta thấy gia gia thèm thuồng, liền nấu một nồi mì, vớt ra cho vào bát, thêm một muôi thịt gà sốt ớt, rắc chút hành lên trên, gia gia ăn xong một bát còn muốn ăn thêm bát nữa.
“Đến khi vào núi, món sốt ớt này có thể mang theo, thêm chút mì khô nữa.” Vừa nói, ta vừa bỏ mì khô vào gùi.
Sau đó bảo Ngưu thúc cưỡi lừa lên trấn mua thịt lợn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Mua nhiều thịt nạc một chút, thịt mỡ cũng mua, cả xương nữa.”
Thịt mỡ dùng để rán mỡ, thịt nạc ướp rồi rán khô, bỏ vào bình nhỏ để gia gia và Tề Đại mang theo, lúc nhạt miệng thì lấy ra nhấm nháp.
Gia gia mang rượu ngon ra, nhấp từng ngụm nhỏ với thịt khô.
“A Mãn, đến mùa đông con làm nhiều thêm món này, rất hợp để nhắm rượu.” Gia gia nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Nhấp ngụm rượu nhỏ, thật là thoải mái.
“Vậy mùa đông con làm thêm thịt khô cay, rồi làm thêm cá nhỏ nữa.”
“Được được, vậy cứ quyết định như thế.”
Sáng hôm sau, vị công tử kia đến, đưa cho gia gia một nghìn lượng bạc, gia gia lại giao cho ta, rồi dẫn theo Tề Đại, mang theo đồ săn vào núi.
Ta nhìn theo bóng họ dần dần xa khuất, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Gọi phụ thân đến giúp cân măng, tiện thể ghi sổ và trả tiền. Vương thẩm, Hàn thẩm lo việc bóc măng, luộc măng, thái măng rồi đem phơi.
Ngưu thúc đóng xe lừa, chở ta và mẫu thân lên trấn.
Bốn ca ca cùng lục đệ và thất đệ đều vào núi đào măng, chặt củi. Dù sao ta thu mua của ai cũng như nhau, tại sao lại không thu mua của người nhà?
Hôm nay đúng là ngày họp chợ, mẫu thân cũng cần mua một số đồ dùng trong nhà.
Ta định mua mấy con d.a.o thái, thêm vài tấm thớt, một cái chum lớn để muối măng chua, cùng với hũ, vò để đựng.
Tiện thể ghé tửu lâu gặp chưởng quầy, hỏi xem ông ấy có muốn mua măng khô và măng om dầu không.
Chưởng quầy tiếp đãi rất niềm nở, mời ta vào ngồi trong phòng sau quầy.
Ta thì không tỏ vẻ gì, nhưng mẫu thân lại có chút căng thẳng, cứ xoắn tay áo mãi.
Chưởng quầy nói chuyện đôi câu, rồi đề cập đến việc làm thịt hun khói.
“Không giấu gì Tề nương tử, ta cũng cho người làm thịt hun khói, nhưng hương vị có vẻ thiếu chút gì đó.”
“Nếu Tề nương tử bằng lòng bán công thức làm thịt hun khói, ta vẫn sẽ thu mua thịt hun khói nhà nàng. Nàng làm xong có thể bán cho ta, hoặc bán cho ai cũng được, miễn không bán công thức là được.”
Ta mỉm cười.
Bán công thức à, cũng không phải là không được.
Chưởng quầy có người làm thử vài lần, kiểu gì chẳng ra được cách làm, không bán thì đúng là dại.
“Một công thức có thể trị giá bao nhiêu bạc?”