Khâu Nhuệ bất chợt hỏi: “Vậy ngươi có thích ta không? Ta nói cho ngươi biết, ta là một đứa bé hư, chuyên làm điều xấu, còn hại người nữa…”
Thật là một đứa trẻ bị nuông chiều đến đáng thương.
“Tất nhiên là thích rồi, ngươi đáng yêu như vậy. Ngươi không biết đâu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã muốn ôm và véo đôi má nhỏ của ngươi rồi.”
Nó ngập ngừng mãi, rồi mới nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi véo nhẹ thôi, đừng làm ta đau, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.”
Tên nhóc này toàn thân mềm mại, chỉ có cái miệng là cứng rắn.
Ta véo nhẹ má của nó.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khuôn mặt nó lập tức đỏ bừng, đẩy ta ra rồi chạy về một góc.
Có lẽ nó cũng hiểu rõ ai đối tốt với mình, ai không tốt với mình.
Thêm vào đó, với thân phận cao quý, những người xung quanh đều chiều chuộng nó, thậm chí có kẻ còn cố tình dẫn dắt nó làm điều xấu.
Đứa trẻ này ăn hết hai chiếc bánh, lại đòi làm thêm hai cái nữa, chỉ ăn phần kem bên trong, vỏ bánh thì đưa cho người hầu ăn.
Tiêu Tử Khâm lắc đầu thở dài: “Thật là đánh thì không nỡ, mà mắng thì nó cũng chẳng nghe.”
Ta nhìn Tiêu Tử Khâm, ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Công tử đã bao giờ thử nói chuyện nghiêm túc với nó chưa? Đứa trẻ này rất thông minh, hiểu chuyện từ sớm.”
“Những chuyện xấu đó thực sự là do nó làm sao? Có khi nào bị oan uổng? Hoặc có người cố tình xúi giục nó làm như vậy. Một đứa bé vài tuổi, dù nghịch ngợm đến đâu, cũng chưa đến mức gây ra tai họa chec người. Kẻ bị hại chưa chắc đã thực sự vô tội.”
Tiêu Tử Khâm đột nhiên đứng dậy.
Nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi mới nói: “Đa tạ Tề phu nhân. Mấy ngày qua đã làm phiền, ngày mai chúng ta sẽ cáo từ.”
Tiêu Tử Khâm muốn về, nhưng Khâu Nhuệ lại nhất quyết không chịu đi.
“Con muốn ở lại.”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, mà ý chí lại kiên định vô cùng.
Dù Tiêu Tử Khâm hết lời dỗ dành, nó cũng không chịu rời đi.
“Cữu cữu có đưa ta đi, ta cũng sẽ tự mình quay lại.”
Thậm chí nó còn yêu cầu Tiêu Tử Khâm dẫn hết người hầu về, không cho ai ở lại.
Nó muốn một mình ở lại nhà ta.
“…”
Tiêu Tử Khâm nhìn nó im lặng một lúc, rồi nói: “Được, cữu cữu sẽ chiều theo ý ngươi.”
“…”
Giữ đứa trẻ lại, đã hỏi ý kiến chúng ta chưa?
Tiêu Tử Khâm quả là rộng rãi, để cháu hắn ở lại vài ngày mà còn tặng cho chúng ta cả ngàn lượng bạc, hứa rằng sẽ đến đón vào tháng hai, tháng ba sang năm.
Khâu Nhuệ không có chút gì lưu luyến: “Cữu cữu, người đi nhanh đi.”
Ta coi Khâu Nhuệ như một đứa trẻ bình thường, cùng chúng ta ăn uống, buổi tối còn ngủ chung trong phòng của ta và Tề Đại.
Thằng nhóc này còn lén hôn Ngoan Bảo một lần, ta dặn nó không được nói ra, coi như đây là bí mật của chúng ta.
Nó cười tươi như một con chuột nhỏ.
“Sau này ta sẽ đối tốt với muội muội.”
Trẻ con thì làm sao hiểu được “tốt” là gì, chẳng qua chỉ là lời nói ngẫu nhiên thôi.
Chớp mắt đã đến ngày mười chín tháng Chạp, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết. Chúng ta phải lên trấn mua sắm đồ Tết, để Ngoan Bảo ở nhà cho gia gia, Trân Châu, và Mã Não chăm sóc. Ta và Tề Đại dắt theo Khâu Nhuệ đi chợ, cùng đi còn có Ngưu thúc và mẫu thân ta.
Ta không nói với ai về số bạc mà Tiêu Tử Khâm đưa, mẫu thân cũng không đề cập tới.
Khi lên đến trấn, Khâu Nhuệ vô cùng phấn khích.
Nó đòi Tề Đại cõng trên vai vì nó quá thấp, đi bộ chẳng thấy được gì.
“Ôi, ôi, ôi, cái này ta muốn, cái kia ta cũng muốn, Mãn di, Mãn di, mau mua, mau mua!”
“Chúng ta chỉ mua những thứ cần thiết thôi, thứ không cần thì không được mua.”
Ta vẫn mua cho nó kẹo mạch nha, rồi lại mua thêm tượng đất, kiếm gỗ và ná bằng gỗ, cùng bộ đồ chơi làm từ gỗ có thể dựng thành một ngôi nhà nhỏ.
Có được những thứ này, nó chẳng còn để ý đến thứ gì khác nữa, cũng không hò hét đòi hỏi, tâm trí đã sớm bay về nhà.
Lúc đó, ta và mẫu thân mới có thể tập trung mua sắm.
Mẫu thân mua khá nhiều, nhưng bà luôn chọn những món vừa thực dụng vừa cần thiết, chứ không bao giờ mua đồ đắt đỏ.
Lũ trẻ trong nhà không hề giống Khâu Nhuệ, không đòi hỏi này nọ.
“Mãn di, ta muốn ăn vằn thắn.”
“Được thôi.”
Ta bảo Ngưu thúc dừng xe lừa ở góc chợ, rồi cùng ngồi ăn với chúng ta.
Ngưu thúc cười rồi vui vẻ đáp lời.
Một bát vằn thắn là đủ cho ta và mẫu thân, còn Khâu Nhuệ ăn không hết bát của mình thì đưa cho Tề Đại. Tề Đại và Ngưu thúc mỗi người ăn hai bát, còn gọi thêm hai cái bánh bao nhân thịt.
Khâu Nhuệ ăn được vài miếng đã bảo là không ngon.
“Không sao, không ăn thì thôi, về nhà rồi ăn.”
Dù sao nó cũng chẳng đói.
“Chừng nào thì chúng ta về?”
“Mua xong đồ thì về.”