Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 47: “Sao Chị Không Gặp Anh Ấy?”



Dịch: Kình Lạc

Bạc Phương gọi taxi để đưa bố mẹ chồng đến khách sạn. Sau khi lên xe không bao lâu, đài phát thanh giao thông thành phố phát tin tức mới nhất.

“4 giờ 50 phút chiều ngày hôm nay, trên đường Dương Giang xảy ra tai nạn giao thông 5 xe liên tiếp đâm vào nhau. Xe Cadillac bên làn trái bất ngờ áp sát rồi vượt qua xe Maybach ở làn phải, sau đó chiếc xe này sau đó bất ngờ giảm tốc độ. Vì lưu lượng xe trên đường Dương Giang khá cao nên tạo thành tai nạn xe đâm liên hoàn. Trong đó có một người bị thương nặng, một người hôn mê, hai người bị thương nhẹ. Hiện tại cảnh sát đang tiến hành điều tra rõ vụ việc ở hiện trường tai nạn, trước mắt đường Dương Giang ùn tắc nghiêm trọng, người cần đi qua cầu vượt Dương Giang nên cố gắng đi sang đường khác.”

Bạc Phương nghe xong thì thở dài: “5 xe tông vào đuôi nhau sao?”

“Đúng vậy, tài xế Cadillac này có vấn đề, vượt qua thì vượt rồi lái bình thường có sao, đột nhiên phanh gấp như thế làm sao mà không xảy ra va chạm được. Nhất định là có vấn đề, hoặc là uống rượu lái xe, hoặc là giẫm nhầm chân phanh.” Khẩu âm của tài xế taxi vừa nghe vào đã biết không phải người Bắc Thành.

“Người bị thương nặng chắc là tài xế Cadillac nhỉ?”

“Chắc chắn rồi, Maybach đuổi theo Cadillac, lại còn trên cầu vượt, dưới tình huống tốc độ xe nhanh thì khi va chạm nhất định sẽ vỡ vụn luôn.”

Bạc Phương lắc đầu tỏ ra thương tiếc.

Thật ra tài xế nói “vỡ vụn” là miêu tả khoa trương thôi, nhưng mà tình huống thực tế cũng khá tệ, chiếc Cadillac thảm thương không nỡ nhìn, tài xế đang ở ICU.

Bạc Quan Sơ tỉnh lại vào buổi tối ngày hôm sau.

2 rưỡi đêm, Lương Viễn Triêu nhận được điện thoại của Quý Phong: “Mấy giờ cô ấy tỉnh?”

Quý Phong đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh: “Vừa mới tỉnh.”

“Hỏi xem cô ấy đói không.” Nói xong, Lương Viễn Triêu mới chợt sửng sốt.

Khắp Triêu Kim chỉ có đèn ở văn phòng Lương Viễn Triêu là sáng, trước mặt người đàn ông để một chồng hợp đồng chưa mở.

Quý Phong dừng hai giây: “Ngài Yến đang chăm sóc cô Bạc.”

Buổi chiều khi Yến Thật đang chuẩn bị giao ban thì nghe thấy tin Bạc Quan Sơ vào viện, anh ta còn chẳng kịp thay áo blouse trắng, cứ thế chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

Lương Viễn Triêu: “Vậy cậu tan làm đi.”

Quý Phong: “Bây giờ tôi đến đón sếp.”

“Không cần, cậu cứ lái xe về đi.” Ánh đèn bên ngoài cửa sổ sát đất lung linh, cuộc sống về đêm của Bắc Thành xa hoa phồn thịnh.

Quý Phong nghĩ có lẽ Lương Viễn Triêu lại ở công ty.

*

Trong phòng bệnh, Bạc Quan Sơ mơ mơ màng màng, lúc nghiêng đầu thì vừa hay va phải ánh mắt của Yến Thật. Thấy anh ta vẫn mặc áo blouse trắng, bên tai cô chợt vang lên tiếng xe cứu thương, giấc ngủ đã trôi qua kia hệt như giấc ngủ kéo dài thế kỷ.

Cổ họng Bạc Quan Sơ khô khốc, cô nuốt nước miếng, mở miệng hỏi: “Hôm nay anh không trực à?”

Giọt nước cuối cùng trong chai truyền nước đã hết, Yến Thật rút kim ra giúp cô: “Ừm, đói không?”

Bạc Quan Sơ lắc đầu: “Điện thoại của tôi đâu?”

Yến Thật đưa cho cô: “Hôm qua làm mấy cuộc kiểm tra, tất cả đều không có vấn đề gì, nhưng phải nằm viện quan sát một tuần, buổi sáng tôi sẽ đi lấy đồ cho em.”

Trong điện thoại có tổng 2 cuộc gọi nhỡ và 15 tin nhắn, Bạc Quan Sơ vừa định trả lời tin nhắn thì mu bàn tay lại đột nhiên bị ấn lại.

Yến Thật nhíu mày: “Chảy máu rồi.”

Bạc Quan Sơ phản ứng hơi chậm: “Anh vừa nói gì cơ?”

“Tôi nói để tôi quay về cầm ít đồ dùng hằng ngày cho em.”

“Không cần, tôi bảo Kỳ Phong mang tới đây. Anh về trước đi, nhỡ đâu có bệnh nhân, tôi ngủ chốc lát.”

Khi Yến Thật đang định nói là hôm nay không phải ca trực của mình, thì bất chợt có một y tá vội vàng chạy vào, thở không ra hơi: “Bác sĩ Yến… Bác sĩ Yến, bệnh viện vừa tiếp nhận một bệnh nhân chảy máu não nghiêm trọng, bác sĩ Vương lại đang mổ cho người bệnh khác, bây giờ cần anh…”

Y tá còn chưa nói xong, Yến Thật đã vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Bạc Quan Sơ: “Em ngủ trước đi, đói hay là có chuyện gì khác nhớ phải bấm chuông.”

“Tôi biết rồi, anh mau đi đi.”

Phòng cấp cứu ban đêm chẳng khác gì ban ngày, có người xếp hàng, có người chạy như bay, có người thở hổn hển, có tiếng khóc nỉ non… Cánh cửa ngăn cách cái ồn ào bên ngoài, Bạc Quan Sơ dựa vào giường bệnh, cầm điện thoại gọi cho Lương Viễn Triêu.

Tút… tút…

“Tôi và Kỳ Phong ở bên nhau rồi.”

“Em lừa tôi.”

“Lừa anh thì tôi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết.”

“Vì sao ở bên cạnh nó.”

“Bởi vì mẹ cậu ấy là luật sư, ba cậu ấy rất giàu, người thật sự có thể cứu tôi là cậu ấy, không phải anh.”

“Bạc Quan Sơ, có giỏi thì đời này đừng gặp nhau nữa, nếu không tôi nhất định sẽ giết chết em.”

Cô vẫn nhớ rõ lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau, Lương Viễn Triêu khi ấy chắc chắn đau khổ đến mức phát điên.

Tiếng tút tút cuối cùng, cuộc gọi bị cắt đứt. Chắc anh cực kỳ thất vọng về cô rồi.

Trong lòng Bạc Quan Sơ chua sót đâm ra khó chịu, cô hẳn là nên vui mừng vì mình không thành như lời tiên tri mới đúng, nếu không nơi bây giờ cô đang nằm không phải là phòng bệnh mà là nhà tang lễ.

Chẳng biết vì sao, giờ khắc này Bạc Quan Sơ rất muốn nghe giọng nói của anh, cô lại gọi thêm lần nữa, lần này tút một tiếng, cuộc gọi được ấn nghe.

Bên đối diện truyền đến tiếng “Alo?” khàn khàn.

“Anh ngủ chưa?”

Lương Viễn Triêu đi đến sô pha rồi ngồi xuống, giọng nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Chuyện gì?”

Bạc Quan Sơ từ từ nói: “Ngẫm lại thì chúng ta cũng coi như là người cùng nhau trải qua sinh tử, nếu không yêu đương luôn đi?”

Lương Viễn Triêu đáp lại bằng một câu lạnh lùng: “Sao vụ tai nạn đó không tông chết em đi?”

Bên đối diện truyền đến tiếng cười khẽ: “Lương Viễn Triêu, em chết rồi, người khóc lóc thảm thiết nhất chắc chắn là anh.”

“Em bị bệnh hoang tưởng à?”

“A Viễn, cậu có muốn ăn chút gì không.”

Một giọng nữ bất ngờ vang lên, Bạc Quan Sơ nhận ra giọng nói này, người đột ngột xông vào ở đầu bên kia điện thoại là Trần Nhã Di.

Lương Viễn Triêu cau mày, anh không biết vì sao Trần Nhã Di vẫn ở lại công ty, hiện tại đã hơn 3 rưỡi sáng rồi.

Trần Nhã Di bưng đồ ăn đến bên cạnh anh: “Sao cậu chưa ngủ, vẫn làm việc à?”

Bạc Quan Sơ đè ép ngọn lửa không tên trong lòng xuống, sau đó cúp điện thoại. Trong phòng bệnh nhỏ hẹp, ánh trăng xuyên qua lớp thuỷ tinh chiếu lên tấm ga giường màu trắng, cô thay đồ rồi rời khỏi bệnh viện, một mình đi dọc theo con đường về nhà như người mất hồn.

Những cửa hàng bán đồ ăn sáng ở ven đường đã mở cửa, đôi vợ chồng già đứng sát cạnh nhau, một người nhào bột, một người trộn nhân để chuẩn bị làm bánh bao.

Khi đi ngang qua khu Kinh Sơn của học viện độc lập* Đại học B, cô chợt thấy chỗ cửa Nam có vài người tóc đỏ, tóc tím, tóc xanh đứng đó, trong tay mấy người ấy còn cầm cả thuốc lá. Những nam sinh hút thuốc kia đang trèo tường, động tác không mấy thuần thục, thêm vào đó là quả đầu huyền thoại bờm sư tử, nhìn phát biết ngay là sinh viên năm nhất. Bạc Quan Sơ kết luận, bọn họ chắc chắn không ngông nghênh ngang ngược như màu quả đầu.

(*) Là mô hình hợp tác giữa trường đại học chính quy bình thường với các tổ chức hoặc cá nhân ngoài nhà nước. Các cơ sở này dùng nguồn tài chính ngoài nhà nước để đào tạo đại học.

“Này!” Bạc Quan Sơ ngước đôi mắt nặng trĩu lên nhìn nhóm thiếu niên.

Vài người quay đầu lại, sau đó lập tức sững sờ.

Đầu vàng chửi tục một tiếng: “Chị gái đẹp thế.”

Bạc Quan Sơ duỗi một ngón tay ra: “Bò từ cửa Tây bé kia kìa.”

Đầu tím nhảy xuống bờ tường, đứng thẳng: “Đây là được gặp đàn chị à?”

Bạc Quan Sơ không nói chuyện, ba người coi như cô thừa nhận.

Đầu đỏ hỏi: “Đàn chị năm mấy rồi?”

Bạc Quan Sơ vươn tay: “Có thuốc không? Vay một điếu.”

Đầu vàng lập tức lấy một hộp từ trong túi ra, sau đó châm lửa giúp cô.

“Tôi tốt nghiệp rồi.”

“Chị tốt nghiệp bao lâu rồi?” Đầu tím tò mò.

“5 6 năm gì đấy.”

Đầu vàng: “Má! Không nhìn ra nha!”

Thiếu niên không hiểu sự đời cực kỳ tò mò về cô gái xinh đẹp trắng trẻo trước mặt này.

Đầu đỏ tiếp tục hỏi: “Bây giờ chị làm ở đâu?”

Bạc Quan Sơ rất kiên nhẫn: “Viện nghiên cứu đại học A.”

Ba người đồng thời thốt ra câu hỏi nghi ngờ nhưng đầy kinh ngạc: “Đại học A?”

Bạc Quan Sơ nhướng mày, cầm thuốc, thở ra làn khói trắng cuối cùng: “Nghiên cứu sinh học ở Đại học A.”

Vẻ mặt của ba người kia càng kinh ngạc hơn. Ở học viện độc lập thuộc Đại học B này không có cái gọi là “cử đi học”, đối với một sinh viên học ở trường không được tốt mà nói, thi nghiên cứu sinh khó nhất không phải là vòng sơ khảo, mà là vòng hai, bởi vì thứ phải đối mặt không chỉ là sự kỳ thị của người trong trường, mà còn là sự nghi ngờ về năng lực chuyên môn và tố chất toàn diện của giáo viên hướng dẫn đối với bạn. Huống chi còn là Đại học A – trường đại học đứng đầu trong cả nước, nơi ấy là giấc mộng mà bao người mơ ước.

Ba nam sinh cung kính nể phục.

Cửa Nam tương đối rộng, ở con ngõ phía đối diện có quán bán đồ nướng, trên chiếc xe ba bánh treo một chiếc đèn sợi đốt, ánh sáng mờ nhạt lại cực kỳ nổi bật trong màn đêm u ám.

Đầu vàng lấy điện thoại ra: “Đàn chị ăn đồ nướng không?”

Con ngõ nhỏ rạng sáng 4 giờ, 4 người ngồi cạnh bức tường ở cách quán nướng khoảng 50 mét, ba thiếu niên bộ dạng không đàn hoàng ngồi xổm trên mặt đất tuốt xiên nướng, còn cô gái thì ngồi trên tảng đá giữa ba người.

Đêm nay Bạc Quan Sơ rất muốn nói hết lời trong lòng, cho nên khi gặp được ba thiếu niên xa lạ cực kỳ ngưỡng mộ mình, cô đã bắt đầu nói ra.

Mặt trăng vẫn treo cao trên không trung, đêm nay ánh sáng lấp lánh, vậy ngày mai trời lại trong xanh.

Đầu vàng hệt trẻ con, cậu ta khẽ đẩy Bạc Quan Sơ: “Sau đó thì sao, thì sao nữa!”

“Sau đó tôi tới Học viện của Đại học B, hai năm đầu ở khu Lâm Thuận, năm 3 mới chuyển đến khu Kinh Sơn.”

“Vậy anh ta?” Đầu đỏ ngồi luôn xuống đất, nhìn chằm chằm bức tường đối diện rồi hỏi.

“Anh ấy à… anh ta tới Đại học A.” Bạc Quan Sơ ngẩng đầu, những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia hệt như Lương Viễn Triêu ở trong đám đông, là một điểm sáng thu hút người khác.

“Vậy lúc chị điền nguyện vọng thì đã biết là anh ấy sẽ chuyển đến Bắc Thành nên mới điền à?” Người hỏi là đầu vàng.

Bạc Quan Sơ xoa xoa mái tóc vàng óng thô ráp của cậu ta, cười nói: “Lúc tôi rời đi thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cả đời này không gặp nhau nữa rồi.”

Đầu đỏ đứng đậy, sau đó đi đến chỗ bà chủ quán nướng mua 4 chai nước rồi đưa cho Bạc Quan Sơ một chai: “Anh ấy không tới tìm chị à?”

“Mùa Hè năm 2, đầu tháng 7, khi bọn tôi vừa chuyển đến khi Kinh Sơn thì anh ấy tới một lần, tôi cũng không biết sao anh ấy có thể tìm được nữa.”

Nói đến ngày đó, Bạc Quan Sơ nhớ rất rõ mình phải chuyển rất nhiều đồ nặng, tay như muốn đứt lìa ra. Khi đến ký túc xá, cô ngã xuống chiếc giường mới, nằm đi ra đấy chẳng thể dậy được nữa.

Ở Lâm Thuận là 6 người một phòng, Kinh Sơn là 4 người, ba người ở cùng Bạc Quan Sơ vừa hay cũng là bạn cùng phòng cũ.

Lâm Nghi bê thùng các-tông to đùng, dù ở cách rất xa nhưng cô vẫn có thể nghe thấy thanh âm của cô nàng: “Này, này, Bạc Quan Sơ…”

Cô nàng lảo đảo đi vào cửa, Bạc Quan Sơ đang nằm dài trên giường, giày cũng chẳng cở, hai chân buông thõng xuống dưới, cả người không có chút sức lực nào: “Gì thế…”

“Đậu xanh!” Lâm Nghi cầm chai nước khoáng uống còn một nửa mà Bạc Quan Sơ để trên bàn, sau đó tu thẳng, cuối cùng “à” một hơi sảng khoái, tiếp tục nói: “Dưới lầu có người đẹp sắc nước hương trời.”

Bạc Quan Sơ uể oải “ừm” một tiếng, Lâm Nghi có tiếng là mê cái đẹp, gần như mỗi ngày cô đều nghe thất cô nàng nói mình phát hiện ra “người đẹp sắc nước hương trời”.

Bạc Quan Sơ nhắm mắt chuẩn bị ngủ một lúc, Lâm Nghi lại nói: “Chàng trai đó thật sự… trình độ ngữ văn Tiểu học của mình không cho phép mình nghĩ ra một từ chuẩn xác để hình dung vẻ ngoài sắc nước hương trời của anh ấy. Khuôn mặt đó nếu mà ném vào giới giải trí thì không đứng nhất thì cũng đứng nhì, hễ có ai nói anh ấy bình thường, vậy thì mình có thể đánh người đó thành cái sàng tại trận luôn.”

“…”

“Này, Bạc Quan Sơ, cậu nghe không đấy?”

“Bạc Quan Sơ!” Lâm Nghi dùng sức lay thành giường, chiếc giường vang lên tiếng cót két.

“Mình nghe rồi!” Bạc Quan Sơ vừa bó tay vừa cạn lời: “Cậu sinh ra là vì trai đẹp mà mở đường.”

Lâm Nghi lại cảm thấy rất tự hào: “Mặc dù mình mê cái đẹp, nhưng cậu phải thừa nhận rằng năng lực giám định thưởng thức cái đẹp của mình khá tốt đấy nhỉ.”

Điểm này Bạc Quan Sơ đồng ý, mấy chàng trai mà cô nàng Lâm Nghi ngắm trúng lúc trên lớp quả thật không tệ.

“Haizz.” Lâm Nghi đá nhẹ chân cô: “Sao cậu chẳng yêu đương gì hết thế?”

Năm nào Bạc Quan Sơ cũng đứng đầu trong bảng xếp hạng hoa khôi trường, con trai viết thư tỏ tình đếm nhiều không xuể, mà trong mấy chàng trai đó cũng có người được không ít các bạn nữ mến mộ, vậy nhưng chẳng ai có thể lọt vào mắt Bạc Quan Sơ.

“Không muốn yêu.” Cô nhìn trần nhà trắng tinh.

“Ôi trời, con gái ở tuổi này còn ai không muốn yêu đương chứ! Sao thế? Từng chịu tổn thương à?” Lâm Nghi kéo cái ghế rồi ngồi xuống, vẻ mặt cười xấu xa: “Xem ra hoa khôi trường chúng ta cũng yêu sớm cơ đấy?”

Bạc Quan Sơ đáp: “Không yêu sớm, không tổn thương, không chuyện cũ, không hứng thú.”

Không yêu sớm, là vì chủ tịch Lương không muốn yêu sớm.

Không tổn thương, là vì cô mới là bên gây tổn thương.

Không chuyện cũ, là vì không muốn bị đàm tiếu.

Không hứng thú, là vì không ai có thể sánh với Lương Viễn Triêu.

“Chẹp.” Lâm Nghi lắc đầu, lôi chủ đề quay lại: “Chàng trai dưới lầu kia thật sự rất đẹp trai, huhuhu, từ bé đến giờ mình chưa thấy “tác phẩm chất lượng nào” như thế, cái đệt! Chỉ cần khuôn mặt đó thôi là cũng đủ để mình nguyện ý chết ngay trên giường.”

Bạc Quan Sơ: “…”

“Thật đấy! Cậu dậy xem một cái đi! Người đó đứng ở cổng khu nhà ý! Trên tay còn xách một quả dưa hấu, chắc chắn là tới tìm bạn gái rồi, đây là bạn trai đỉnh chóp gì thế! Aaaaaa!”

“Cậu thèm muốn người yêu của người ta à?”

“Sao lại thế được! Ngắm đâu phạm pháp! Mà mình cũng đâu đi cướp! Nhưng mà thật đấy, chỉ cần anh ấy nhìn mình một cái thôi thì mình có bị mắng là bé ba cả đời cũng muốn lên làm chính thất.”

Bạc Quan Sơ xuống giường, khua khua chai nước trống không: “Cậu uống hết nước của mình rồi.”

Lâm Nghi lấy ra một chai nước mới từ trong chiếc thùng ở cuối giường, sau đó ném cho cô.

Kinh Sơn là khu trường mới, thứ ở đây làm hài lòng người ta nhất chính là có điều hoà. Ngày đó nắng rất to, Bạc Quan Sơ vừa ngửa đầu uống nước vừa nhìn về phía cửa sổ, sau đó hỏi Lâm Nghi: “Muốn ăn dưa hấu lạnh không?”

Lâm Nghi: “Đi thôi!” Thuận tiện có thể ngắm trai đẹp chút.

Hai người ở lầu một, khi dòng nước chảy xuống cổ họng, có người nhìn chằm chằm vào cô.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người va vào nhau, trời đất quay cuồng, thời gian không gian như dừng lại, và cả trái tim cũng ngừng đập.

Cửa sổ ký túc xá cách nơi anh đứng không tới 30m, hai người có thể thấy rõ mặt đối phương, thậm chí là cả từng cử chỉ hành động của nhau. Anh xách một quả dưa hấu trên tay, áo cộc trắng ướt đẫm mồ hôi.

Ba phút sau, Lâm Nghi đi giày xong, tắt điều hoà, cầm chìa khoá chuẩn bị ra ngoài. Thấy Bạc Quan Sơ vẫn đứng sững sờ bên cửa sổ thì hỏi: “Cậu đi không đấy, không phải nói đi mua dưa hấu à?”

Bạc Quan Sơ đi đến trước chiếc bàn dài ở giữa ký túc xá rồi ngồi xuống, tiếp tục uống ba ngụm nước: “Lâm Nghi, chơi một trò chơi đi.”

“What?” Vẻ mặt Lâm Nghi mờ mịt: “Chơi cái gì?”

Bạc Quan Sơ lấy bộ bài lơ khơ ở trong ngăn kéo ra: “Chơi lớn nhỏ.” *

(*) Có 2 người chơi, mỗi người có 5 lá. Lần 1 lấy một lá để cộng, lần 2 lấy 2 lá cộng vào, lần 3 cũng lấy thêm 2 lá cộng vào, bên nào thua phải ngả bài cho bên kia.

“… Cậu có ấu trĩ không đấy?”

“Chơi không?”

“Chơi chứ, ai sợ ai, thua thì sao?”

“Thua thì đi mua dưa hấu.”

Lâm Nghi án binh bất động chờ thời cơ, cắn răng nói: “Được.”

Bạc Quan Sơ sáo bài rồi úp lên bàn: “Cậu trước đi.”

Lâm Nghi chọn một lá trái và một lá phải: “Đến cậu.”

Bạc Quan Sơ tuỳ tiện chọn lá ở ngoài cùng bên phải, đặt xuống bàn rồi nhìn.

“Mình là nhỏ!” Lâm Nghi gào lên.

Bạc Quan Sơ chậm rãi lật bài: “Mình là lớn.”

“…”

Lâm Nghi không phát hiện cô gian lận, cô nàng cam chịu số phận, lấy ví sau đó đi ra ngoài. Trước khi đi, Lâm Nghi ngó đầu qua khe cửa, nói: “Đợi lát nữa mình chụp ảnh cho cậu xem nhá! Anh chàng đẹp trai kia chắc chắn sẽ khiến cậu chết mê chết mệt.”

Ngày đó Bạc Quan Sơ không rời khỏi ký túc xá nửa bước, Lâm Nghi liên tục lải nhải bên tai nói anh chàng đẹp trai ngoài cửa kia từ chối không ít người đẹp đến gần, anh chàng đẹp trai ngoài cửa kia thất tình rồi. Bầu trời tối đen, anh chàng đẹp trai vẫn ở đó, Lâm Nghi muốn tới hỏi xem anh chàng đó tới tìm ai, nhưng lại bị ánh mắt của người ta dọa sợ.

7 giờ sáng hôm sau, không ai thấy anh chàng đẹp trai đâu nữa, Lâm Nghi cảm thán rằng bản thân đã lỡ mất giải thưởng lớn mấy chục triệu.

Nhưng mà cô nàng đã chụp trộm được, hơn nữa còn chụp cả trăm tấm, sau đó gửi vào nhóm chat QQ của ký túc xá. Bạc Quan Sơ còn tạo một album riêng để lưu trăm tấm hình này.

Đầu đỏ là người nghe nhập tâm nhất trong ba người: “Anh ấy đứng cả đêm, vì sao chị không gặp anh ấy?”

“Vì đứng anh ấy đứng cả đêm nên tôi phải đi gặp à?” Lời này rất bạc tình bạc nghĩa.

“Chị không có trái tim.” Đây là kết luận mà đầu đỏ rút ra.

Bạc Quan Sơ cũng không tức giận: “Tôi cũng thấy vậy.”

Đầu vàng vò đầu: “Vậy vì sao chị không gặp anh ấy?”

“Lúc nhỏ tôi đọc truyện cổ tích trong sách, câu chuyện nói với tôi rằng, người có tình ắt sẽ về bên nhau, nhưng cuộc sống của tôi không phải cổ tích.”

Trên đời có rất ít người có thể sống giống như trong cổ tích, nhưng nếu như cảnh ngộ của cô có thể tốt hơn chút, vậy thì cũng không đến mức cúi đầu trước cuộc đời.

Bạc Quan Sơ phủi quần đứng dậy, công nhân vệ sinh đường xá đã bắt đầu công việc: “Đi đây.”

Cô bước được vài bước rồi lại dừng lại: “Đúng rồi, quên nói với cậu.” Cô nhìn đầu đỏ: “Ở nơi cao, vẫn có thể coi như là một lựa chọn tốt.”

Vực sâu đau khổ, chỗ cao thấy ánh sáng.

Mùa Hè 5 giờ sáng, chân trời dần rõ lên.

Kỳ Phong đã chuyển đến Vườn Hồng, chủ cũ mua căn nhà này từ 4 năm trước nhưng vẫn luôn bận bịu làm việc bên Australia, năm ngoái vừa di dân, căn nhà ở Vườn Hồng trang trí xong thì chưa ở được ngày nào. Bạc Quan Sơ nhìn sơ qua phong cách bên trong ngôi nhà, xem ra Kỳ Phong được hời rồi.

Bạc Quan Sơ đi đến dưới lầu khu nhà, đột nhiên một con mèo ở đâu chui ra. Ở xa xa chỗ Bạc Quan Sơ không thấy, chủ nhân chiếc Porsche đang nhìn cô. Người đàn ông ngồi trong xe hút thuốc, cả đêm không ngủ, trong mắt toàn là tơ máu. Maybach đang ở đại lý ô tô 4S, hôm nay anh đổi xe.

“Sao em lại đến nữa thế?”

“Meo…”

“Mèo hoang như em sao chưa bị bên bất động sản bắt lại?”

“Meo…”

“Lại muốn hút thuốc với chị à?”

“Meo meo…”

Bạc Quan Sơ nhân cơ hội đẩy đầu nó ra: “Tránh ra, hôm nay tâm tình chị không tốt.”

Nào nhờ con mèo đó cứ quấn lấy chân Bạc Quan Sơ không buông, cuối cùng cô đành gọi điện cho bên bất động sản.

“Cô Bạc, con mèo này cứ lang thang ở đây 2 tháng rồi, mấy hôm trước tôi điều tra thử, hơn nữa còn thông báo với các hộ gia đình ở chung cư nhưng chẳng có ai đến nhận hết. Cô xem, nó cũng rất đáng thương mà, chú mèo xinh như thế, cả ngày nó cứ nằm bò ở cửa vào, hay là cô ôm nó về nuôi đi? Để mấy hôm nay tôi điều tra xem, nếu thật sự không được nữa, vậy chúng tôi sẽ đưa nó đến trung tâm cứu trợ mèo hoang, được không?”

Người bên bất động sản cũng rất đau đầu về vấn đề này, trong khu chung cư có vài hộ sợ mèo, vài hộ đó khiếu nại anh ta không biết bao nhiêu lần.

Sợ Bạc Quan Sơ từ chối, người đàn ông vội vàng nói: “Cô xem, nó thích cô như vậy, cô cũng không nhẫn tâm nhìn nó thế chứ, chắc chắn nó được ăn bữa có bữa không.”

“Tôi không nuôi được.”

“Meo meo meo… meo… meo meo…” Con mèo vẫn kêu, nó cào ống quần Bạc Quan Sơ, hệt như đang nói: “Chị đưa em về, em dễ nuôi lắm, xin chị đấy, đưa em về đi.”

“Tôi thật sự không nuôi được.” Gì mà cát mèo thức ăn cho mèo, mấy thứ này cô không biết, lại còn mấy cái chuyên môn nữa, phiền phức.

“Cô xem đi.” Người bên bất động sản chỉ vào con mèo dưới chân Bạc Quan Sơ, đôi mắt đáng thương màu ngọc bích của nó nhìn chằm chằm cô.

Cuối cùng, con mèo nằm trên sô pha nhà cô, bày ra bộ dáng không coi ai ra gì.

Người ta nói mèo có linh tính, lúc này Bạc Quan Sơ mới cảm nhận được. Thậm chí cô còn hoài nghi không biết con mèo này có phải hồ ly không mà lại gian xảo như thế, sau khi thành công vào nhà cô thì chút đáng thương tội nghiệp ban nãy hoàn toàn biến mất, lắc mình biến thành con mèo tu hú chiếm tổ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.